Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Vũ học đại học hai đời, rốt cuộc biết, hóa ra muốn được một giáo viên coi trọng, căn bản không dựa vào thực lực và trí tuệ, mà là chịu mệt nhọc!

Từ lần đó trong lớp của Kinh Vĩ Quốc, sơ sơ triển lộ một phen tài hoa, đã bị vị giáo sư trẻ tuổi nghiêm cẩn nhớ thương.

Đối ngoại, Hàn Vũ chính là học trò giỏi của vị giáo sư quốc học y dược trẻ tuổi này — không thấy giáo sư người ta có chuyện gì đều ưu ái điểm cậu ta đi làm sao?

Đối nội, Hàn Vũ tỏ vẻ thật đau trứng.

Cậu không bao giờ nằm trong phạm trù thông minh, người cũng là thuộc tính trạch, không thích giao tiếp với người khác. Nhưng hiểu vị giáo sư này rồi, mới biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

(tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn)

Không thông minh? Đừng lo, trung y bác đại tinh thâm, không cần ngươi thông minh, cũng không cần ngươi sáng tạo, ngoan ngoãn kế thừa phát triển là được rồi! Nói trắng ra là, chỉ cần thầy giáo rất coi trọng ngươi kiên định chỉ bảo, tinh thần tình nguyện học thuộc lòng, chỉ cần có thể kiên trì, đồ ngốc cũng có thể dạy thành trung y chẩn mạch.

Không giỏi giao tiếp? Lại càng không quan trọng, bản thân giáo sư lại càng không giỏi giao tiếp, tự nhiên sẽ không ghét bỏ ngươi, chỉ là, sẽ nương theo danh nghĩa rèn luyện ngươi, để ngươi giúp đỡ xử lý hết thảy quan hệ với người khác cho ổng!

Hàn Vũ vừa căm giận oán thầm trong lòng giáo sư Kinh coi trọng mình, vừa mệt nhọc cầm dược nghiền* mài dược liệu.Đột nhiên di động vang lên.

“A lô?” Hàn Vũ lấy điện thoại ra, dùng bả vai kẹp lấy.

“Ngũ a, cuối tuần có rảnh không, mang cậu ra ngoài chơi.” Nhạc Song Bân bên kia điện thoại nói.

“Cuối tuần à?” Hàn Vũ rối rắm lấy lý do gì từ chối, sau nhiều lần tiếp xúc, Hàn Vũ thật tỉnh táo nhận ra, bọn họ không phải người cùng đường, còn tiếp tục làm bạn cũng sẽ không thành tri kỷ, còn không bằng duy trì hiện trạng không xa không gần, “Cuối tuần có lẽ không được….”

“Này này này!” Đầu kia điện thoại đột nhiên đổi âm thanh, Hàn Vũ sửng sốt, không nói tiếp nữa.

“Hàn Vũ, sớm đã nghe Nhạc thiếu của chúng ta nhắc tới cậu, đi ra để bọn tôi xem xem a!” Hàn Vũ quanh co, cậu không biết người bên kia điện thoại là ai, từ chối sẽ có hậu quả gì.

Nhưng là, cậu càng không muốn bị người khác xem như khỉ, vui đùa vây coi! Cậu không biết Nhạc Song Bân nói cậu thế nào, nhưng nghĩ cũng biết, khiến đám thiếu gia này nhớ thương, khẳng định không phải nói chuyện hay.

“Ngũ a, cậu đừng để ý, một đám bọn họ đều như vậy, bọn họ chỉ là tò mò đoạn thời gian trước anh không thấy bóng dáng, rốt cuộc là theo ai lăn lộn thôi!” Điện thoại lại quay về trong tay Nhạc Song Bân.

Hàn Vũ lúc này còn có thể nói gì, “Ừm, để xem! Có thời gian thì đi!”

Cậu còn muốn sống yên ổn tại thủ đô này, những người này mặc dù không kết giao sâu, cũng không thể đắc tội! Ngẫm lại, cũng chỉ là một đám con nít đi, cùng chơi cũng không có vấn đề quá lớn, thật không có gì phải e ngại.

Nếu thật có cái gì, Hàn Vũ mười chín tuổi có lẽ không cách nào đối phó nhưng Hàn Vũ ba mươi chín tuổi không có gì khó có thể thừa nhận.

Nghĩ vậy, liền không quan tâm chuyện này nữa.

Đang muốn nhấc dược nghiền tiếp tục nghiền dược liệu, lại có điện thoại gọi tới.

“Anh Ngũ ~~” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng gọi ngọt ngấy.

“Ừ, Nhị Nữu à!” Hàn Vũ nở nụ cười.

“Phì phì, anh mới Nhị Nữu, cả nhà anh đều là Nhị Nữu!” Bên kia điện thoại lập tức nóng nảy.

“Ừ ừ, cả nhà anh cũng chỉ có một mình anh. Chuyện gì?” Hàn Vũ dứt khoác chuyển đề tài, bằng không chỉ cái vấn đề xưng hô này, hai người có thể rối rắm cả ngày.

“Ờm—” Thanh âm bên kia điện thoại đột nhiên héo, Hàn Vũ vừa nghe là biết hàm ý trong đó, xem ra lại liên quan tới lão đại.

“Lại làm sao?” Hàn Vũ dùng bả vai kẹp điện thoại, hai tay rảnh đi nghiền dược liệu.

“Không, không phải chuyện lớn gì, chỉ hỏi một chút, gần đây anh ấy, anh ấy, An Húc Dương thế nào?” Ưỡn ẹo nửa ngày vẫn kiên trì chiến thuật của mình, phải biết người biết ta, chỉ có thể xuống tay từ bạn của “địch”.

“Không phải em có số điện thoại của người ta sao? Sao không tự mình hỏi?” Hàn Vũ lấy dược liệu được nghiền tốt lên, đổi lượt mới.

“Không phải em không tiện hỏi rõ sao! Em cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn của bạn tán gẫu với anh ấy vài câu, sao còn có thể ngày ngày quấn lấy anh ấy, hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân, hỏi tình huống gần đây!”

“Vậy em liền không biết xấu hổ hỏi một người bạn tương giao không quá vài ngày này sao?” Hàn Vũ có chút không hiểu được ý nghĩ của cô bé này, có ngượng ngùng thế nào, ít nhất cô cũng thầm mến anh ta lâu như vậy, mình cùng cô lại chỉ là bèo nước gặp nhau a!

“Còn không phải cùng anh vừa gặp như đã quen sao! Cuối tuần ra ngoài, em mời anh ăn cơm còn không được sao?”

Hàn Vũ cười, cuối tuần này mình bận thật đấy!

“Được rồi, hỏi cái gì thì hỏi đi!”

Đầu kia vừa nghe, lập tức hưng phấn ngao một tiếng, cái miệng nhỏ hoạt bát hỏi các vấn đề mình quan tâm.

….

Kết quả, cuối tuần bên nào cũng đừng nghĩ đi, nửa đường trực tiếp bị thầy Kinh bắt đi làm ô sin.

Hàn Vũ ở trước cửa phòng giáo viên gõ cửa nửa ngày, cũng không nghe thấy có người lên tiếng trả lời, nắn mũi nghĩ một hồi, đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên cứng cả người, phía sau có một ánh mắt dị thường nóng rực khóa lấy cậu.

Quay người liền sợ run một chút, đằng sau có một…. người đàn ông thật khôi ngô, tuy không cao, trên dưới 1m85, so với lão đại mà nói, quả thật không cao, nhưng so với dáng người hiện tại của Hàn Vũ, vẫn cho cậu áp lực rất lớn.

Hơn nữa…. Hàn Vũ cau mày — người này nhìn quen quá!

A — nghĩ ra rồi, là người lần trước gặp ở quán ăn, lần trước đã cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn không nhớ là gặp qua ở đâu, bất quá sao y lại ở đây?

Người đàn ông trên dưới ba mươi, đường viền mặt rất mạnh mẽ, giống như đao tước, nước da màu mạch, cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt đặc biệt đẹp, ánh mắt rất sâu sắc, chỉ một đôi mắt này, khiến cả dung mạo tăng điểm không ít.

Tuy đối phương đã chọn một loại tư thế đứng tùy ý, nhưng nhìn qua vẫn cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.

Giống như hoàng đế thích nắm trong tay tất cả tình hình, cảm giác khống chế dục rất mạnh… Hàn Vũ bật cười, vì sức tưởng tượng của mình, cùng với tâm trạng vào lúc nào còn có thể dạo chơi nghĩ tới mấy cái kia mà cảm thấy buồn cười!

“Cậu là học sinh của Kinh Vĩ Quốc?” Tay trái người đàn ông đặt lên tay phải của chính y, hơi hơi giương mắt nhìn Hàn Vũ, có hương vị thâm trầm nội liễm và áp lực bên trong.

“Phải.” Đối phương vừa mở miệng, sắc mặt Hàn Vũ liền sợ hãi, nghiêm túc trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn bá tấc trước mặt mình, không dám ngó loạn nữa.

“Tên gì?” Người đàn ông ngắm ngắm cổ tay áo, bộ dạng không chút để ý.

“Hàn Vũ.”

Y cũng chỉ hỏi một câu này, sau khi có được câu trả lời, cũng không hỏi tiếp, cứ như vậy đứng đó, không kiêng nể bắt đầu đánh giá Hàn Vũ.

Hàn Vũ bị đánh giá như vậy, cảm thấy trên người nổi từng tầng da gà, muốn kháng nghị, nhưng vừa nghĩ người đàn ông này từng đυ.ng phải mình ở một nhà hàng đặc thù, liền khống chế không được suy nghĩ tùy ý phát tán của bản thân…

Có thể hay không y cũng là…

Vậy chẳng phải y sẽ biết mình cũng là…

Càng nghĩ, Hàn Vũ càng cảm thấy cả người lạnh toát, trong lòng không ngừng suy đoán người này có lai lịch gì, có quan hệ gì với thầy Kinh, chuyện nhỏ này của mình có thể bị vạch trần không, có thể huyên náo dư luận xôn xao trong trường không…

Đủ loại ý tưởng từng chút tràn đầy đầu Hàn Vũ, khiến thể xác và tinh thần chịu hai tầng áp lực vô hình.

Thật vất vả chịu đựng tới lúc Kinh Vĩ Quốc trở về, đội lấy ánh mắt nghi ngờ của anh, Hàn Vũ trấn định chào hỏi.

“Thầy Kinh.”

“Sao em lại tới đây?” Kinh Vĩ Quốc thật kinh ngạc.

“Không phải thầy bảo em tới sao?” Hàn Vũ càng kinh ngạc.

Kinh Vĩ Quốc bừng tỉnh đại ngộ, nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên cạnh, nở nụ cười, “Đúng rồi, thầy nhớ ra rồi, bất quá thật không khéo, hôm nay bạn thầy tới đây, chuyện cũng chỉ có thể để lại lần sau làm, em về trước đi!”

Hàn Vũ không nói gì nhìn nhìn Kinh Vĩ Quốc, lại nhìn nhìn người đàn ông cách mình ba bước chân, nghĩ thầm: Thói đời gì thế này? Như thế nào khắp nơi đều có người muốn xem mình như xem khỉ vậy!

Chờ Hàn Vũ đi rồi, Kinh Vĩ Quốc lập tức thu hồi bộ mặt cười ha ha, buồn bực nhìn người đàn ông cạnh cửa: “Vừa rồi cậu làm gì học sinh của tôi?” Nhìn bộ dạng Hàn Vũ một mặt oán khí chạy đi, người này sẽ không xem cậu thành đàn em mà răn dạy chứ?

Đường cong cứng rắn trên mặt người đàn ông thả lỏng một chút, “À, chỉ nhìn thôi.”

“Cậu đừng có tính kế lên người em ấy, em ấy mới bao tuổi đâu.” Kinh Vĩ Quốc híp mắt, đăm chiêu cảnh cáo.

“Không tính kế.” Đã chuẩn bị hành động luôn rồi, “Cũng không nhỏ, sắp hai mươi rồi!”

“Không phải cậu không chọc vào người ngoài giới sao?” Kinh Vĩ Quốc thật sự không vui, cái tên này vẫn luôn tôi thích tôi làm, chuyện lớn cũng không quan trọng bằng niềm vui của y, cậu học sinh này, anh vẫn tương đối để bụng, tuy không thông minh, nhưng thắng ở chỗ không có sự nôn nóng của thanh niên hiện tại.

Chỉ cần ưu điểm có thể tĩnh tâm này, đã có thể khiến Kinh Vĩ Quốc nhìn bằng con mắt khác xưa.

“Cậu cho rằng cậu ta không phải?” Người đàn ông cười như không cười cho Kinh Vĩ Quốc một cái liếc mắt.

“Chẳng lẽ em ấy cũng là?” Kinh Vĩ Quốc thật sự kinh ngạc, bình thường là một đứa nhỏ rất ngoan a, sao có thể cùng một loại với cái người hỉ nộ vô thường này? Căn bản không thấy em ấy gần gũi với nam nhân nào a! Bất quá nữ cũng không thấy.

“Cho dù phải, cậu cũng đừng tìm em ấy, em ấy quá nhỏ, không hiểu chuyện.” Một người là học sinh duy nhất tương đối hợp ý mấy năm gần đây mới gặp được, một người là bạn thân chơi với nhau nhiều năm, anh cũng không hy vọng hai người này sau khi hợp cùng nhau chơi một lần, đứa lớn bị thương tâm, đứa nhỏ bị thương thân.

Cái tên bạn chơi từ nhỏ này anh biết, vài năm trước không để ý không quan tâm bùng nổ tính tình của mình, thiếu chút nữa bị lão ba nhà hắn đánh chết, cởi quân phục mặc đã quen, cầm về chút phí chuyển nghề, dựa vào chính mình từ khe nứt xông ra một đường.

Khi đó mọi người đều nghi ngờ rốt cuộc là người đàn ông nào dụ dỗ bắt y đi, thật tế lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người — không ai, chính là y tự mình vui vẻ.

Đừng thấy người này bộ dạng cường tráng thành thục, tâm tính đạm mạc, thật ra bên trong chính là một tên có bệnh cáu kỉnh, chuyện gì cũng phải truy tìm niềm vui bản thân.

Trong mắt y, người sống cả đời, nếu không hài lòng thoải mái, không bằng khỏi sống. Tuy rằng rất điên cuồng thẳng thắn, nhưng điểm này, Kinh Vĩ Quốc không có biện pháp phản bác.

Sau khi come out, y cũng tìm vài người bạn, rất trẻ, đều không trải đời, rất nhiều đều là gạt người khác kết giao với y, một khi xuất hiện nguy cơ bại lộ, đều lựa chọn cắt đứt không còn một mảnh.

Cho dù là mấy thanh niên đã come out, chơi đùa vẫn nhiều hơn nghiêm túc, tuổi trẻ cản bản không biết mình muốn gì, cùng y ngốc một hai năm, vớt đủ tiền rồi, tích đủ nhân mạch, đều trèo lên cành cao càng tốt hơn.

Sau quay đầu nhìn lại, lại phát hiện hóa ra cành cây không được mình xem trọng, bất tri bất giác đã thành một thân cây tươi tốt, hối hận cũng đã muộn.

Tuổi lớn, cũng đã sớm hình thành tính cách, đều ôm tâm tư chơi đùa hưởng thụ, mọi việc cũng không xem là nghiêm túc.

Người đàn ông này vài năm trước còn tình nguyện chơi đùa, nhưng hiện tại, mỗi lần chơi xong đều chống không được cảm giác trống rỗng có thể cắn nuốt linh hồn con người từ trong tim toát ra.

Hiện tại, người này vậy mà lại nhằm vào học sinh của mình, thậm chí còn nhỏ hơn rất nhiều mấy người bạn trước kia của y. Anh không thể ở bên cạnh cảnh cáo y!

“Ờ ờ.” Người đàn ông gật đầu có lệ, bàn tính trong lòng đã gẩy gẩy mấy lần.

Kinh Vĩ Quốc nhất thời bực mình, người này căn bản không nghe lọt lời mình nói!