Sột soạt....sột soạt....
Bước chân chầm chậm đạp lên tầng lá ẩm ước, Jong Kook cùng Gary tiến về phía căn lều lớn phía xa. Vì quá gấp cộng thêm địa điểm là đồng không nên cả hai không dám mang theo dù. Hậu quả ai nấy đều ướt như chuột. Suốt con đường từ lều phụ đến đây hai người không thấy một bóng người nào cả. Tất cả cứ như bốc hơi vậy.
"Hyung! Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà không còn một ai ở đây. Anh có nghĩ chúng ta bị bỏ lại không?" – Gary nghi hoặc hỏi.
"Hyung cũng không chắc. Mọi thứ diễn ra quá nhanh như đã được sắp xếp từ trước. Có một khả năng mà anh nghĩ tới đó là..." – Jong Kook tiếp tục bước đi nhưng anh vẫn không ngừng phân tích vấn đề.
"Chính nhà đài còn không biết việc này. Đúng không?" – Gary tiếp lời.
"Đúng vậy. Cơ cấu hoạt động của nhà đài chia thành nhiều nhóm ghi hình ở những địa điểm khác nhau. Nên rất có khả năng những nhóm ghi hình khác không biết chuyện xảy ra ở đây. Chỉ duy nhất tổ chế tác và VJ là luôn đi theo chúng ta. Nhưng bây giờ cũng mất tích cả rồi. Hyung thật sự không hiểu." – Càng phân tích Jong Kook càng rơi vào bế tắc.
Chẳng mấy chốc cả hai đã đến trước căn lều lớn nhất.
Gió thổi những táng cây xào xạt, mặt trời từ sớm đã khuất bóng nhường chỗ cho bóng tối ngự trị, trên trời chỉ còn vài vệt mây sáng le lói của ráng chiều. Mưa vẫn tí tách không ngừng, không khí ẩm thấp xông lên khiến cả hai hít thở không thông. Căn lều trước mặt im ắng không một tiếng động. Bức màng che bị gió cuốn bay phất phơ thấy được bên trong như có ánh đèn chớp nháy, khung cảnh trước mặt thập phần quỷ dị.
Gary có chút rợn gáy, cậu bất giác bấu chặt năm ngón tay vào áo Jong Kook.
"J...Jong Kook hyung! Em...nghĩ chúng ta nên quay về thôi. Em c...có dự cảm không tốt lắm nếu như chúng ta vào đó. Nhìn rất đáng sợ. Có khi nào quái vật sẽ xuất hiện không?" – Gary run cầm cập, nói lắp.
"Cậu bớt tưởng tượng dùm anh. Tại cậu đòi đi theo chứ anh đâu ép. Đã đến đây rồi thì phải xem qua một lượt chứ. Lỡ may chúng ta tìm được gì đó để liên lạc thì sao."
Jong Kook lá gan vốn lớn, mấy thứ này đâu thể làm anh chùng bước. Anh ra sức trấn an Gary, vỗ vai để cậu đỡ sợ hơn.
"Đi thôi!" – Jong Kook sải chân đi trước. Gary không muốn cũng phải nối gót theo sau. Dù gì đứng bên ngoài một mình thì cậu càng không có dũng khí đó.
Bước từng bước chậm rãi, Jong Kook vén màng che đi vào. Bên trong tối om, chỉ có bóng đèn nơi cuối lều là vẫn đang chớp tắt. Tiếng mưa rơi lên nóc lách tách như được khuếch đại ra bởi không gian vắng lặng xung quanh. Đập vào mắt anh một chiếc bàn làm việc kéo dài hết 2/3 lều, trên đó vẫn còn ngổn ngang giấy tờ kịch bản, lap top với mớ dây điện. Gary bắt đầu hối hận khi một mực đòi đi theo. Không khí ở đây làm các dây thần kinh của cậu như sắp đứt đến nơi.
Jong Kook nhẹ nhàng dời mấy chiếc ghế sắt qua một bên chừa lối đi cho mình. Anh vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bất chợt anh nhăn mặt, tốc độ bước chân chậm lại. Nơi cuối phòng anh thấy một bàn chân ló ra bất động.
"Gary cậu đi sát với anh nào. Anh phát hiện ra gì đó." – Jong Kook khẽ nói với Gary.
"Hyung à! Anh đừng làm em sợ mà." – Gary đang trong trạng thái khủng hoảng. Cậu bây giờ chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân theo Jong Kook.
Đôi chân dần lộ ra nhiều hơn, cuối cùng là thân hình một người đàn ông nằm bất động. Vì bóng tối bao trùm nên Jong Kook không nhìn rõ được là ai. Không biết còn sống hay đã chết.
"Một người đàn ông." – Jong Kook khẽ nói.
Càng tiến gần Jong Kook càng cẩn trọng. Anh lấy điện thoại trong túi quần bật chế độ đèn pin để soi cho rõ. Nhìn quần áo, Jong Kook trông rất quen. Tuy nhiên cả bộ đồ đều bị vấy đỏ bởi máu. Khi soi đèn đến gương mặt thì Jong Kook đã nhận ra là ai. Anh lập tức chạy đến lay mạnh.
"PD Jo, PD Jo! Hyo Jin hyung! Hyung tỉnh lại đi." – Jong Kook không ngừng gọi lớn.
Gary thấy đó chính là PD tổ chế tác thì không còn sợ nữa, cậu ngồi xuống xem xét tình hình.
"Hyung thử xem anh ấy thế nào rồi, máu ra nhiều quá. Còn sống không?" – Gary cũng lo lắng không kém. Đối với cậu Jo Hyo Jin như một người anh cộng sự đáng kính. Cậu có được ngày hôm nay cũng một phần nhờ sự chỉ bảo từ anh ấy.
Jong Kook để ngón tay lên mũi PD Jo, nhưng anh không thấy có luồng khí nào. Jong Kook vội đưa tay sờ vào cổ xem động mạch chủ còn đập không. Tuy nhiên cảm nhận dưới da chỉ là những nhịp đập đứt quản, yếu ớt hầu như đã ngừng hẳn. Jong Kook hốt hoảng vội cởi bớt áo PD Jo để ép tim cho anh. Jong Kook phát hiện Jo Hyo Jin bị một vết đâm sâu ngay bụng. Có lẽ gan và lá lách bị đâm thủng máu chảy quá nhiều dẫn đến sốc nhiệt. Jong Kook lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
"Hyung không cảm nhận được gì cả. Hơi thở, nhịp tim, mạch đập...tất cả đều không thấy." – Jong Kook gấp gáp đến quýnh quán cả lên. Anh liên tục làm động tác ép tim và cầm máu.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Làm sao đây? Em không muốn hyung ấy chết." – Gary lo lắng đến mặt mày đỏ bừng.
"Im lặng! Cậu nghĩ anh muốn sao? Cậu chạy về lều kêu thêm người đến đây giúp anh. Mau lên." – Jong Kook căng thẳng cực độ. Anh không thể để Gary ở đây chứng kiến cảnh này. Cậu ấy dù sao tinh thần cũng không vững bằng anh, bên cạnh lo lắng chỉ tổ khiến anh rối trí hơn thôi.
"Vậy...em đi kêu các hyung lớn đến. Hyung ở lại một mình không sao chứ?" – Gary nhíu mày, vẫn chần chừ chưa chịu đi.
"Đi nhanh đi!" – Jong Kook bực bội quát mắng.
Gary bị la không còn cách nào đành quay về lều kêu cứu viện. Cậu dùng hết tốc lực chạy thật nhanh, nhưng con đường đi phía trước nhỏ xíu lại gập ghềnh khiến cậu không thể nào nhanh hơn được. Chạy một lát cậu lại vấp té không biết bao nhiêu lần. Gary quyết định lội xuống ruộng băng ngang dãy phòng thay đồ. Đây là con đường ngắn nhất mà cậu có thể đi lúc này.
...............
"Hai người đó giờ đang làm gì ngoài kia nhỉ? Có tìm được ai hay chưa?" – Jae Suk lo lắng đứng ngồi không yên.
"Em nghĩ mọi việc sẽ ổn thôi. Jong Kook hyung với Gary hyung đều là dân boxing sẽ biết tự vệ mà." – HaHa ngồi trên ghế đung đưa hai chân. Hiện tại có thể nói cậu là người vô lo nhất trong đây. Không biết là do bản tính trẻ con của cậu hay là vì cậu quá tin tưởng vào hai người hyung Năng Lực của mình.
"Anh thật phục cậu rồi. Trong hoàn cảnh này mà vẫn trả lời bình thản được như thế." – Suk Jin nhìn HaHa với ánh mắt thán phục.
"Dong Hoon hyung! Mọi lần anh sẽ gọi điện cho chị ấy giờ này, nhưng bây giờ mọi liên lạc đều bị mất. Chị Byul ở nhà có lo lắng cho anh không? Chị ấy đã mang thai được 7 tháng rồi nhỉ?" – Kwang Soo im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. Cậu muốn tìm chủ đề nào đó để vơi đi cảm giác sợ hãi trong cậu.
Khi nhắc đến người vợ mà cậu yêu nhất, bất giác HaHa mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng. Hình ảnh cậu nhóc trẻ con thoáng chốc biến mất thay vào một người đàn ông điềm đạm.
"Oh! Cô ấy được 7 tháng rồi đó. Nghĩ đến sắp được làm bố mà anh không thể nén nổi cảm giác hạnh phúc. Cậu cũng biết đấy anh và cô ấy khó khăn lắm mới đến được với nhau mà." – HaHa nhe răng cười hạnh phúc.
Hạnh phúc rất dễ lây lan, nên nụ cười của "đàn ông trẻ con" HaHa khiến cả lều vui vẻ. Bầu không khí thoáng dễ thở hơn.
"Cậu đã nghĩ đặt tên đứa bé là gì chưa?" – Jae Suk nhìn thấy HaHa vui vẻ anh cũng muốn góp chuyện cùng.
"Rồi aa! Tên ở nhà sẽ là Dream. Ha Dream. Dù là trai hay gái đều sẽ là tên đó. Dễ thương ha?" – Không cần suy nghĩ cậu trả lời ngay như đã đoán trước.
"Dream...rất ý nghĩa nha. Haroro của chúng ta đã trưởng thành rồi." – Jae Suk trìu mến xoa đầu HaHa.
Tiếng cười tràng ngập căn lều như sưởi ấm tất cả trước cơn mưa lạnh buốt bên ngoài.
Ji Hyo nhìn mọi người vui vẻ, cô cũng an tâm phần nào, không ai lo lắng đến mất bình tĩnh là được. Nhìn ra ngoài lều qua lớp vải dày cô tưởng tượng hai vị hyung kia đang làm gì, chóng chọi thời tiết ra sao. Trong đây đã lạnh thì bên ngoài đó còn đến mức nào nữa. Nổi lo lại tăng thêm, cô không thể an tâm được.
Không một phút chần chừ, Ji Hyo đứng lên chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì cô đã bị ai đó kéo ngược vào trong.
"Noona! Chị muốn đi đâu vậy?" – Kwang Soo cả kinh khi thấy Ji Hyo muốn ra ngoài. Rất may cậu ngồi gần cửa nên mới ngăn kịp.
Mọi người nghe tiếng la của Kwang Soo mới biết chuyện gì vừa xảy ra. Jae Suk, Suk Jin đồng loạt hỏi Ji Hyo muốn làm gì.
"Ji Hyo! Em muốn ra ngoài xem thử tình hình của hai người kia hả?" – HaHa tìm được ở đâu thanh kẹo lollipop, vừa ngậm vừa trưng ra vẻ mặt tỉnh bơ hỏi Ji Hyo.
"Anh khuyên em nên ngồi yên đó chờ đi. Chẳng may em vừa đi họ lại về, thì một lần nữa họ phải đi tìm em nữa sao?" – Vẫn giọng nói đều đều, HaHa giải thích cho cô em gái hiểu.
"Nhưng...em có linh cảm không lành...oppa aa..để em ra ngoài đó xem sao đi." – Ji Hyo nhăn mày nói ra cảm giác của mình. Cô năn nỉ các anh hãy để cô đi. Ji Hyo tin vào trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy trước những mối nguy hiểm.
....Ầm....
Tiếng sấm nổ vang như cơn địa chấn, làm bàn ghế trong lều khẽ rung, mọi người chấn kinh trước tiếng sấm quá lớn. Ánh chớp sẹt ngang loé sáng cả một khu đất. Một bóng người ước sũng đứng trước lều hiện rõ trên màng che.
"Aaaaaaaaaaa!"
"Omo, omo!"
Mọi người hét lớn đều dạt sang hai bên, cố gắng tránh xa cửa lều nhất có thể. Ji Hyo ôm chặt lấy Kwang Soo, mắt nhắm nghiền. HaHa đã sợ đến không nói được gì, kẹo ngậm trong miệng đã rơi từ lúc nào. Hai vị hyung lớn nhất lại có lá gan bé nhất không ngừng run cầm cập, Jae Suk đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất.
"A....ai....va....vậy?" – Tay anh cả Suk Jin mãi chỉ ra ngoài miệng cứ lắp bắp nói không nổi.
Bóng người nhanh chóng tiến lại, kéo màng che bước vào. Ai nấy thần kinh đều căng như dây đàn.
Xoạt....
"Mọi người làm gì hét lớn dữ vậy?"
Là giọng nói nhừa nhựa quen thuộc, mọi người dần bình tâm lại. Những tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra liên tục. Kwang Soo căng thẳng đến mức sắp nôn hết mớ thức ăn hồi trưa ra ngoài. Jae Suk cứ ôm bụng mình cúi gập người. Bụng anh sẽ đau nếu như thần kinh quá hồi hộp.
"Yaa Kang Gary! Anh làm mọi người sợ chết khϊếp đấy." – Ji Hyo nổi cáu vì vô cớ bị hù. Cô đánh thùm thụp vào vai Gary.
Gary không nói năng gì chỉ lách người bước vào, nước mưa nhiễu xuống đất thành một vũng lớn. Biểu cảm trên mặt cậu không khác với ngày thường nhưng ánh mắt thì như người vô hồn.
Jae Suk tinh ý thấy biểu hiện cậu ta rất lạ, anh lại gần đưa khăn lau. Jae Suk chực nhớ ra Gary đi cùng với Jong Kook. Nhưng dáo dát không thấy bóng người đâu.
"Gary! Ngoài kia có chuyện gì sao? Anh thấy sắc mặt cậu không tốt lắm. Jong Kook đâu rồi? Sao cậu về một mình."
Như công tắc tự động bật mở, ánh mắt vô hồn lập tức chuyển sang sợ hãi cực độ, con ngươi rung chuyển kịch liệt. Gary hai tay ôm đầu gục xuống, nét mặt nhăn nhúm cực kì khó coi.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay....có gì đó không bình thường...rất nhiều...rất nhiều người nằm đó..máu...máu khắp nơi...Jae Suk hyung à..chúng ta đi khỏi đây mau...hư..hư..hư"
Câu từ lộn xộn mọi người nghe càng không hiểu Gary đang muốn nói cái gì.
"Từ từ đã. Máu? Máu ở đâu? Có phải ý cậu Jong Kook đã bị thương?" – Jae Suk gấp gáp hỏi.
"Oppa, Gary oppa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Jong Kook anh ấy đâu? Anh nhìn thẳng vào em này." – Ji Hyo mất bình tĩnh, cô ôm đầu Gary một cách thô bạo bắt buộc anh nhìn thẳng vào cô.
"Ji Hyo! Ji Hyo! Em buông anh ra...Yaissss" – Gary vùng ra khỏi bàn tay Ji Hyo. Cậu chỉ biết ôm đầu mình rên lên từng cơn.
"Anh không biết! Anh không biết gì cả! Mọi người nằm đó, máu chảy khắp nơi, không ai còn sống cả." – Gary lặp đi lặp lại một câu nói.
Bây giờ mọi người đã hiểu lờ mờ tại sao tất cả lại biến mất nhanh như vậy. Mọi người im lặng không hỏi thêm gì nữa. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến ai nấy lạnh sống lưng. Ji Hyo buông thỏng hai tay nhìn ra ngoài. Sấm chớp cùng mưa gió như đệm thêm cho khúc nhạc ma quái nơi đây.
"Nếu vậy mà cậu còn dám để cậu ấy một mình bên ngoài sao?" – Jae Suk tức giận quát mắng.
"Noona, Ji Hyo noona!" – Kwang Soo hét lớn gọi Ji Hyo.
Không thể đứng yên nhìn nữa, Ji Hyo quyết định chạy đi tìm Jong Kook. Cô không cần biết Gary đã thấy những gì, đáng sợ cỡ nào, nhưng Jong Kook là một phần gia đình này. Nếu như hyung ấy có mệnh hệ gì thì mọi người làm sao ăn nói với mẹ hyung ấy đây.
"Ji Hyo! Em đứng lại, đừng chạy loạn." – Tiếng kêu bất lực của Jae Suk hoà lẫn vào tiếng mưa rơi rã rít.
"Không được! Kwang Soo đi cùng anh nào. HaHa và Suk Jin ở lại trông coi Gary nhé." – Jae Suk bỏ lại một câu, sau đó kéo Kwang Soo chạy theo.
Vì đã rơi vào trạng thái khủng hoảng nên Gary đã quên nhiệm vụ cậu về đây gọi thêm người giúp đỡ. Vô tình đẩy Jong Kook vào vòng nguy hiểm mà không biết.
.................
Thật sự Gary đã thấy những gì?
Nếu Gary không quyết định đi đường tắt ngang qua dãy phòng thay đồ thì có lẽ cậu sẽ không phải thấy cảnh tượng khủng khϊếp đó.
Khi chạy ngang qua cậu đã nghe một tiếng động lớn như có vật gì đó ngã xuống phát ra từ trong dãy phòng.
"Chẳng lẽ có người trong đó sao?" – Gary nghi ngại đứng nhìn chưa bước vào.
Bản tính tò mò trỗi dậy, cậu dẹp bỏ nổi sợ qua một bên tiến vào, biết đâu cậu lại tìm được người trợ giúp. Từng bước chậm rãi, Gary thận trọng quan sát xung quanh. Bên trong tối om, vốn dãy phòng này được dựng tạm để xài vào buổi trưa nên không có đèn.
"Có ai không? Này có ai trong đó không?" – Cậu hô to vào khoảng không, một phần muốn hỏi, một phần vì muốn ác đi nổi sợ. Nhưng đáp lại cậu chỉ là không gian tĩnh lặng.
.....Bẹp.....
Gary cảm nhận chân mình đạp phải thứ gì đó giống như vũng nước nhưng có vẻ nhớp nháp hơn. Cậu cuối xuống nhìn cho kĩ tuy nhiên không thấy rõ thứ đó. Gary dùng tay quẹt một đường rồi lấy điện thoại soi vào. Một màu đỏ thẫm ám ảnh ngay từ lần đầu nhìn thấy. Ngờ ngợ hiểu được, cậu bắt đầu run rẫy, điện thoại rơi xuống sàn vang lên một tiếng to.
.....Ầm....
Ánh chớp chiếu sáng một vùng tối tăm. Chỉ trong mấy giây, nhưng Gary nhìn rất rõ. Một cảnh tượng hãi hùng mà từ trước đến giờ cậu mới gặp.
"Khô...không phải thật...chuyện này không phải thật."
Tia chớp màu trắng nhưng ánh lên toàn bộ dãy phòng là màu đỏ thẫm. Máu khắp nơi, trên tường, trên cửa, mọi thứ đều được nhuộm bằng máu. Rải rác dưới sàn là thi thể các nhân viên hậu trường, staff hỗ trợ...Mọi người đều bị sát hại dã man. Trên tay một số người còn cầm kịch bản, có người còn đeo headphone, chứng tỏ họ bị gϊếŧ bất ngờ.
Gary như chôn chân tại chỗ, cậu không còn sức lực để chạy. Cảnh tượng quá kinh hoàng, cậu ước gì mình đừng đi vào đây, ước gì cậu có thể lập tức ngất một giấc đến sáng hôm sau để ai đó đến cứu.
"Đẹp không? Khoảnh khắc đáng nhớ chứ hả?"
Giọng nói khàn khàn như phát ra từ chốn hư vô. Gary giật thót nhìn xung quanh. Không thể la, không thể ngất. Bây giờ không còn sức thì cậu cũng phải chạy. Cậu biết chắc nếu không chạy thì nạn nhân tiếp theo sẽ là cậu. Gary tự đấm mình một cái thật mạnh để tỉnh táo, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
"Chân à! Làm ơn nhờ cả vào mi đấy."
"Chậc...chậc...chậc. Cậu đâu phải mục tiêu. Đây chỉ là màn chào hỏi của ta thôi." – Chỉ có giọng nói vang vọng tuyệt nhiên không có bóng người.
Tiếng cười man rợ lại cất lên.
20h30. Toàn bộ 30 nhân viên thiệt mạng.
................
30 phút đã trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Gary quay lại.
"Thằng nhóc đó đang làm gì vậy hả? Chết tiệt." – Jong Kook tức giận chữi đổng.
Anh nhìn quanh rồi lại nhìn người đàn ông nằm bên cạnh. Hay nói đúng hơn là một cái xác lạnh ngắt. Jong Kook đã không cứu được Jo PD. Dù anh cố gắng làm mọi cách nhưng kết quả vẫn như thế Hyo Jin không qua khỏi. Lần đầu tiên anh thấy mình vô dụng đến vậy. Cảm giác nhìn một người chết đi trước mắt mình mà bản thân bất lực không thể làm gì. Quả thật anh chịu không được. Jo Hyo Jin là PD anh kính trọng nhất, không chỉ vì tài năng mà còn vì nhân phẩm của hyung ấy. Bây giờ hyung ấy chết rồi thì gia đình hyung ấy phải làm sao đây.
Jong Kook lại gần cởϊ áσ khoác ra đắp lên mặt Jo PD thể hiện sự tiếc thương của anh với người đã chết. Jong Kook đặt hai bàn tay Jo PD lên ngực một cách tôn nghiêm.
Bỗng anh dừng lại.
"Cái gì đây?" – Anh khẽ ngạc nhiên.
Jong Kook phát hiện ra trong tay Jo PD nắm một mảnh giấy bị vo lại. Anh cẩn thận duỗi từng ngón tay xơ cứng ra sau đó nhẹ nhàng lôi mảnh giấy ra ngoài. Jong Kook vuốt thẳng mảnh giấy cho dễ đọc.
Trên đó xen kẽ những vệt máu loang lỗ là dòng chữ nguệch ngoạt như có ai viết vội. Jong Kook soi đèn vào cố gắng đọc từng chữ.
"Có ai đó muốn bắt các cậu. Hãy chạy khi còn có thể."
"Có lẽ hyung ấy đã kịp viết trước khi chết. Nhưng ai lại muốn hại các thành viên chứ?" – Jong Kook đầu óc quay cuồng không thể suy nghĩ được gì.
Anh nắm mảnh giấy trong tay, cúi đầu lên gối. Anh mệt mỏi lắm rồi. Tại sao chuyện này lại xảy ra. Mọi người đã đắc tội với ai mà phải chịu cảnh này cơ chứ.
...Sột soạt....Sột soạt....
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Jong Kook ngẩng đầu nhìn ra phía cửa lều.
"Gary! Là cậu hả?" – Jong Kook nghi hoặc hỏi to.
Không có tiếng trả lời, dự cảm xấu ập đến. Jong Kook tắt đèn điện thoại, cúi thấp người nấp sau cạnh bàn. Anh quan sát phía trước thông qua khoảng trống chân bàn.
Bóng đen cao to lù lù xuất hiện, Jong Kook chấn kinh, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Anh lấy tay che miệng ngăn không cho tiếng thở gấp thoát ra.
"Kim Jong Kook. No.2. Biệt danh Người Năng Lực. Ưu điểm: sức mạnh kinh người, trí thông minh nhạy bén, phân tích sắc xảo. Nhược điểm: Đôi chân."
Giọng nói khàn đυ.c mang sát khí vang dội bốn bề.
"Hắn là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn hắn ta có liên quan đến cái chết của Jo PD" – Jong Kook phân tích tình hình trước mắt. Anh không biết mình đang đυ.ng độ phải ai.
"Kim Jong Kook! Có lẽ ngươi không nhớ ta là ai. Nhưng trong quá khứ việc làm của ngươi đã dẫn đến cục diện hôm nay. Ta muốn gϊếŧ ngươi nhưng ông chủ muốn ngươi sống. Khi ta còn nói ngọt thì ngoan ngoãn bước ra đây." – Trong giọng nói ẩn chứa sự thù hằn ngút trời.
Vừa nói hắn vừa tiến tới cuối bàn. Đi đến đâu hắn đều đẩy ngã đồ đến đó hồng khủng bố tinh thần Jong Kook.
Qua lời nói Jong Kook chắc chắn hắn ta có thù với mình. Nhưng thật sự anh không nhớ gì cả. Jong Kook quan sát bước chân của kẻ lạ mặt, anh chậm rãi bò ra phía cửa, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
....Keng....
Điện thoại của anh rơi ra khỏi túi trúng ngay khay nhôm nằm trên sàn. Thoáng chốc tim Jong Kook như ngừng đập.
"Chết rồi!"
Còn cách một khoảng 20 bước chân ra đến cửa lều. Không suy nghĩ được nữa, Jong Kook lập tức tháo chạy.
Một bàn tay thô to chụp lấy vai anh kéo ngược lại. Jong Kook thấy mình bị nhấc bổng lên rồi vật xuống mặt bàn. Cơn đau ập đến, một trận ho kịch liệt khiến anh khó thở. Jong Kook chưa kịp hoàn hồn thì bàn tay thô to đã bóp vào cổ anh.
"Khụ khụ khụ..."
Khó nhọc mở mắt nhìn, Jong Kook chỉ thấy một bóng đen với mặt nạ trắng đang mặt đối mặt với anh.
"Chạy như thế không được đâu."
Dùng hết sức bình sinh Jong Kook nắm chặt cổ tay đối phương bóp mạnh vào huyệt khiến hắn phải thả lỏng tay. Thừa cơ hội anh dùng chân đá thật mạnh một cú vào bụng khiến hắn phải ngã về sau.
Jong Kook quay người lách qua chạy thật nhanh. Cơn đau nơi bả vai cũng không ngăn nổi bước chân anh.
"Thoát rồi!"
......Bốp......
Jong Kook khuỵ xuống, dòng máu đỏ tươi chảy dài trên gương mặt anh. Mọi thứ mờ dần, anh cố gắng chống chọi nhưng bất lực. Kí ức cuối cùng trước khi ngất là màn đêm âm u cùng cơn mưa tầm tả như cuốn trôi mọi thứ trước mắt anh.
"Đáng ra ta phải dùng thứ này sẽ không đau nhưng là ngươi nên ta muốn như thế."
Bóng đen cầm trên tay ống tiêm chứa chất gì đó màu xanh lục. Hắn kéo lê cơ thể Jong Kook đi đâu đó rồi mất dạng. Vệt máu kéo dài đến hàng cây thì dừng lại và một phần bị nước mưa cuốn trôi đi.
.............
"Jong Kook oppa!"
Ji Hyo chợt giật mình. Mới nãy là gì? Cảm giác đau đó là gì? Dự cảm không tốt lại trổi lên mãnh liêt. Bất giác cô chạy nhanh hơn về phía căn lều lớn.
"Làm ơn! Oppa đừng xảy ra chuyện gì."
........Hết Chương 9.........