Đậu Ái Quốc giả câm vờ điếc, không có hỏi công việc Đậu Trạch cùng Hoắc Tư Minh, vừa là cho hài tử một an tâm, cũng là cho mình một an tâm, tất cả không nói toạc, mới an ủi mình, mơ hồ liền
qua
cả đời này...
Đậu Trạch
bồi
Đậu Ái Quốc ăn cơm trưa xong, lại
lấy
khăn lông nóng lau miệng lau mặt
giúp ông, ngồi ở chỗ đó giúp
ông
xoa bóp ngón tay,
lòng bàn tay một lúc. Đậu Nguyên cùng Lưu Thanh đều biết Đậu Trạch
còn chưa ra tháng cữ, liền không
cho
hắn ngồi lâu, chờ Đậu Ái Quốc mơ mơ màng màng bắt đầu mệt rã rời, hai người lại gọi hắn một lần nữa về bệnh viện.
Chị em hai người
đồng thời xuống lầu, Đậu Trạch nói: "Chị, khoảng thời gian này khổ cực
chị."
Vất
vả, để mặt Đậu Nguyên bất tri bất giác, nàng cười cợt, nói: "Không có gì, chờ hai đứa bé đều xuất viện là tốt rồi."
Hoắc Tư Minh
dưới lầu
chờ đợi, nghe được thang máy vang chuông, nhìn sang. Đậu Trạch đang cùng Đậu Nguyên nói: "Sau đó
em
mỗi ngày lại đây,
chị nói
mẹ đừng tiếp tục làm cơm cho
em, chạy tới chạy lui cũng khổ cực."
Đậu Nguyên đáp lại, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa Hoắc Tư Minh đứng lên, hai người lẫn nhau gật đầu chào hỏi, liền đối với Đậu Trạch nói: "Đi thôi, chính
em
chú ý thân thể, mới vừa sinh xong,
phải
nghỉ ngơi nhiều."
Đậu Trạch gật gù,
kêu
nàng lên lầu.
Hoắc Tư Minh lại dắt tay hắn, hỏi: "Bá phụ thế nào?"
"Tinh thần không tốt lắm, rất tiêu cực." Đậu Trạch vừa chạy ra ngoài vừa nói.
Hoắc Tư Minh liền không nhắc lại cái đề tài này, mà là hỏi: "Có đói bụng hay không? Bạch Nhược An phỏng chừng đã đến bệnh viện."
Đậu Trạch cười nói hắn: "Anh cứ
sai khiến Bạch tiên sinh, một trợ lý
tốt vậy, mỗi ngày cho
anh
đưa cơm."
"Chiếu
cố
giám đốc
cùng người nhà
giám đốc, cũng là
hỗ trợ
một phần công tác." Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng nặn nặn tay hắn, vòng qua đầu xe đi
vào chỗ ghế ngồi
điều khiển lái xe.
Đậu Trạch cũng leo lên ngồi ghế phụ, nhẹ nhàng
thở ra, khi hắn ra cửa ăn một chút hoa quả, này vừa tới
giờ
cơm liền lại đói bụng.
Hơn
một tuần lễ gà vịt
liên tiếp ập tới, rốt cục trên mặt hắn
cũng có da dẻ một chút, chỉ là
da
trên bụng
nhăn nheo lỏng lẽo, thực tại khó coi.
Hoắc Tư Minh lái xe, Đậu Trạch liền nhàm chán ngoẹo cổ đi
xem mấy cái áp phích trên đường,
bất ngờ trong xe phát
ra một chuỗi giai điệu hoạt bát, là một
khúc
nhạc thiếu nhi —— [
Tỗn
Ngư ].
Đậu Trạch nghe cười lên, hỏi hắn: "Anh
làm sao yêu thích cái này?"
Hoắc Tư Minh có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, không nói gì. Đậu Trạch liền cúi người lại
đùa giỡn với
hắn: "Thật là một người bạn nhỏ, không trách yêu thích mũ chỉ thêu."
Hoắc Tư Minh cũng không
giải thích, khóe môi tràn ra ý cười, đưa tay nặn nặn quả cầu nhung trên mũ nhọn
của
hắn. Đậu Trạch
giả vờ tức giận đánh vào
bắp đùi của hắn, hai con mắt Hoắc Tư Minh còn nhìn trước xe, thân thể lại hết sức nhanh nhẹn nắm lấy tay hắn đặt ở
trên
môi hôn một cái.
Đậu Trạch thu tay về, hai mắt
nhìn
ngoài cửa sổ, chà xát mặt,
hai tai đỏ ửng, nói: "Anh
làm sao buồn nôn như vậy?"
Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn cười cợt, từ
hộp
xe lấy ra một viên ô mai đường đưa cho hắn, Đậu Trạch nhận lấy, khóe miệng ức chế không được hướng lên trên, hai mắt
liếc
hắn, nói: "Lại muốn ăn đường? Phía trước cũng không có đèn xanh đèn đỏ."
"Đèn xanh đèn đỏ ăn đường cũng bị
phân tâm." Hoắc Tư Minh đưa tay nhẹ nhàng
nhéo
mặt hắn.
Đậu Trạch mới vừa đem kẹo lột bỏ vào trong miệng, nghe hắn nói như vậy, thật giống chính mình tưởng bở, cái mặt đỏ ửng liền bay tới hai gò má.
Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn dùng đầu lưỡi liếʍ
kẹo, hai gò má
bị hắn ghẹo mà đỏ ửng đến cổ, hiển nhiên là tâm tình khó chịu, liền nở nụ cười, hỏi: "Anh muốn ăn kẹo?"
Đậu Trạch liếc mắt nhìn hắn, trên mặt còn mang
ngại ngùng
đỏ ửng, nói: "Hảo hảo lái xe."
Hai người đi tới phòng bệnh thì Bạch Nhược An đã đến, đang ngồi ở trên ghế salông phòng khách một mặt ý cười mười ngón tung bay gởi nhắn tin, thấy bọn họ trở về, nói: "Tôi vừa đến xem bảo bối, một ngày một
lớn, lại lớn rồi."
Khẩu âm của hắn
còn lưu một chút mùi vị của miền Nam,
lại mang giọng nói của một đứa trẻ, kết hợp
giọng
nói
niềm Bắc
quen thuộc, tiếng nói
thanh
thanh giòn giòn nghe vào trong tai khiến người ta thoải mái.
Đậu Trạch không nhịn được khen hắn: "Giọng nói của
Bạch tiên sinh thật là dễ nghe."
Bạch Nhược An đắc ý lắc lắc đầu,
vuốt vuốt tóc ra sau
hai lần: "Giọng tôi từ lúc đại học chút nữa là có thể thành ca sĩ rồi."
Hoắc Tư Minh
mở
cái nắp
đựng cơm, đem cơm nước từng
món
dọn
ra
trước mặt
Đậu Trạch, lại cầm chiếc đũa cho hắn, nói: "Ăn cơm."
Đậu Trạch nhận chiếc đũa, vừa ăn một bên cùng Bạch Nhược An tán gẫu, hỏi: "Cái kia lúc đó làm sao không
thành ca sĩ được?
Cậu
ngoại hình cũng rất tốt, nhất định có thể
được."
Bạch Nhược An mới vừa muốn nói chuyện, Hoắc Tư Minh xen mồm: "Hắn vừa mở miệng,
giám đốc công ty nhạcphát hiện ngũ âm hắn không
tốt."
Bạch Nhược An lườm một cái, cố ý với cười
với hắn: "Cùng
ông ta
nói hai câu mà thôi,
không nên
lật tẩy
như vậy."
Đậu Trạch lúng túng liếʍ môi một cái, chính không biết nên nói cái gì, liền nghe Bạch Nhược An nói: "Tôi đi trước, các ngươi ăn
từ từ."
"Bạch tiên sinh cũng
ở
lại ăn chút đi." Đậu Trạch khách khí với hắn.
Bạch Nhược An cười nói: "Ở nhà cũng có người
chờ tôi đây."
Chờ Bạch Nhược An rời đi, Đậu Trạch mới liếʍ liếʍ chiếc đũa cảm thán: "May
mắn là
Bạch tiên sinh tốt người như vậy..."
Hoắc Tư Minh ngẩng đầu nhìn hắn, lại muốn ăn
giấm, nhưng sợ Đậu Trạch sinh khí, nín lại, chỉ là giục hắn: "Mau ăn cơm."
Hai người ăn cơm trưa xong đi
xem
hài tử
trong l*иg
giữ nhiệt
một chút, Đậu Trạch nửa ngồi nửa quỳ thân thể nằm nhoài
lên kính
pha lê, hỏi Hoắc Tư Minh: "Anh xem tên gì hay?"
"Hoắc
Đậu." Hoắc Tư Minh hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ, Đậu Trạch vừa hỏi, hắn liền bật thốt lên.
"Hoắc cái gì
Đậu?
Anh mới là Hoắc Đậu đó, cái tên gì a?
Khó nghe
quá." Đậu Trạch một bên nhổ nước bọt một bên nhìn hài tử bên trong
l*иg
giữ nhiệt nắm nắm tay nhỏ, tâm đều sắp hóa.
Hoắc Tư Minh còn chưa bao giờ bị hắn mắng như vậy, trên vẻ mặt bối rối
trong
nháy mắt, một lát, xì một tiếng nở nụ cười, nói: "Vậy
kêu là
Hoắc
Trạch."
Không biết người này là
trời sinh là
lãng mạn, hay là bởi vì gặp gỡ hắn mới trở nên như vậy.
Đậu Trạch phản ứng lại, có chút ngượng ngùng, liếc mắt nhìn hắn, trong miệng gắng gượng nói: "Anh
có phải là sớm kìm nén chiếm tiện nghi muốn làm cha
em phải không? Sau
này
trong nhà gọi Tiểu Trạch, là gọi
em hay
là gọi con trai của
em?"
Hoắc Tư Minh nặn nặn gò má của hắn, cười dựa vào, lặng lẽ
ôm
eo hắn, nói: "Vậy
nhũ danh gọi Đậu Đậu."
Đậu Trạch quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Gọi
An
An chứ? Bình
an."
Hoắc Tư Minh nhìn hài tử thân thể nho nhỏ, hỏi: "Đại danh gọi
Hoắc
Khải
An thế nào? Nhũ danh gọi Đậu Đậu."
Đậu Trạch suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Anh
đối với "Đậu Đậu" đến cùng là
vẫn bất chấp?"
Hoắc Tư Minh cũng cười, dán vào lỗ tai của hắn hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Vĩnh viễn
bất
chấp."
Cảm giác này như bất thình lình bị ai xuyên điện vào, khắp toàn thân tê tê dại dại, liền tóc gáy đều đứng lên đến, có thể cảm giác kia không xấu, Đậu Trạch mím môi môi, hỏi hắn: "Thật sự gọi
Hoắc
Khải
An? Có quá qua loa
không? Có muốn hay không về nhà
tra
tự điển cái?"
"An,
bình tĩnh,
không tranh giành." Hoắc Tư Minh nhìn
kính
pha lê bên trong ôn nhu cười, gọi hắn: "Phải không
Đậu Đậu?"
Đậu Trạch bị hắn gọi đến cả người nổi da gà, luôn cảm thấy Hoắc Tư Minh như đang gọi hắn
vậy.
Hai người xem xong hài tử trở lại phòng bệnh, Đậu Trạch vừa
cởi
áo khoác nằm dài trên giường, Hoắc Tư Minh cũng cùng lên.
Giường
này
không hề lớn, hai người chăm chú cùng nhau, mặt đối diện, Đậu Trạch có chút không dễ chịu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao theo
em
chen một cái giường? Muốn cái kia?" Nói, liền tự giác đưa tay
tháo
dây lưng Hoắc Tư Minh.
Hoắc tổng nắm chặt tay hắn, khóe môi nhợt nhạt cười, hỏi hắn: "Anh
ở trong mắt
em
là cái gì?
Lên
giường của emcũng chỉ có
chuyện
kia?"
Hai người
tiến lại
rất gần, mùi vị trên người Hoắc Tư Minh vây quanh hắn, lúc này vừa nói chuyện, khí tức trực tiếp
phả
đến trên mặt hắn, hai người hô hấp
cùng nhau, bầu không khí ám muội cực kì. Đậu Trạch buông mắt xuống, nói: "Mùi khai quá, ở trong bệnh viện còn
dậy mùi gì ấy."
"..." Hoắc Tư Minh nhất thời nghẹn lời, bất đắc dĩ thua trận,
kéo
cằm của hắn lên, hỏi: "Em
không thích?"
Đậu Trạch tiến đến bên gáy hắn, dùng sức ngửi một cái, mùi thơm lạnh lùng bị cái cổ ấm áp Hoắc Tư Minh
vây quanh, chóp mũi Đậu Trạch sượt đến, hô hấp
phả ra mẫn cảm, hai người đều bị
chuyện này
làm cho tâm linh thần toán
phóng đãng. Đậu Trạch không nhịn được hôn hắn một cái, môi mềm mại đυ.ng tới cái cổ nhẵn nhụi, đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ tới, đôi môi hút một cái dùng sức
tạo ra cái dấu, trên cổ
trắng kia
thình lình lưu lại dấu hôn đỏ sẫm.
Hoắc Tư Minh sắp bị Đậu Trạch làm điên rồi, ôm đầu của hắn liền thân lên. Đậu Trạch cũng trở về hôn hắn, hai đôi môi dính vào nhau, phát sinh tiếng
tách tách
hôn môi,
đem
Đậu Trạch nhanh thở không nổi, hai người mới buông ra, Hoắc Tư Minh còn đưa đầu lưỡi liếʍ chóp mũi của hắn. Đậu Trạch cảm giác được phản ứng của hắn, duỗi tay tới
tháo
thắt lưng của hắn, hỏi: "Có muốn hay không?"
"Không cần, sau đó đi." Hoắc Tư Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng không nhịn được lại đi hôn môi
cùng yết hầu của
hắn.
Đậu Trạch bị hắn
hôn
đến nở nụ cười hai tiếng,
yết hầu
liền rung động hai lần, Hoắc Tư Minh nửa người trên chống ở trên người hắn, một bên thân hắn vừa nói lời tâm tình: "Thật muốn đem
em
ăn vào bên trong bụng."
Đậu Trạch bị hắn nói tới tay chân tê dại, chống đỡ ngực hắn đẩy một cái, nói: "Buồn nôn
quá."
Hoắc Tư Minh liền nằm ở bên cạnh ôm hắn cười, một lát sau, ôn nhu nói: "Ngủ một hồi đi."
Đậu Trạch nghiêng người quay lưng sang hắn, hạ thân Hoắc Tư Minh còn cứng rắn đẩy cái mông của hắn. Đậu Trạch đưa tay về phía sau, vòng tới phía sau hai người vỗ vỗ cái mông Hoắc Tư Minh, hỏi: "Anh
không
giải quyết một chút sao?"
Hoắc Tư Minh bất thình lình bị hắn đánh một cái cái mông, nơi đó càng cứng hơn, không kìm lòng được
đẩy
hắn một hồi, đem sắc mặt Đậu Trạch đến trắng nhợt, theo bản năng đạp hắn một cước, sức mạnh rất nhẹ, Đậu Trạch không giải thích, Hoắc Tư Minh cũng không
nói gì, xuống giường lại ôm hắn hôn một cái mới đi phòng vệ sinh.
Hoắc Tư Minh giải quyết xong lúc đi ra, Đậu Trạch đã nhắm hai mắt ngủ, cau mày, như là đang giãy dụa, mi mắt trên
chảy
ra lệ, trong miệng nọa nọa mang theo tiếng khóc nức nở đang nói cái gì. Hoắc Tư Minh suy đoán hắn là gặp
ác mộng,
mới ngủ
một lúc như thế cũng có thể làm tràng mộng, Hoắc Tư Minh nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi hàm nụ cười ôn nhu, vừa định đi gọi hắn, Đậu Trạch liền chân cũng đạp lên, để sát vào mới nghe thấy, trong miệng hắn chính bất lực lúng túng: "Biếи ŧɦái, đừng đυ.ng tôi!"