Hoắc Tư Minh nhận điện thoại, là Bạch Nhược An
gọi
tới, thanh âm chát chúa nói: "Hoắc Khải Bình đến gây sự, vẫn là nói vòng vo khoản tiền công việc."
"Gọi bảo vệ đem hắn đi ra ngoài." Hoắc Tư Minh nói.
Bạch Nhược An không tới kịp trả lời, như là bị cái vật nặng gì
đó
đập một cái, trong miệng phát sinh một tiếng
ôi, tiếp theo liền bắt đầu chửi ầm lên: "Mụ nội ngươi!" Hoắc Tư Minh nghe được âm thanh bên kia đột ngột, đại khái là Bạch Nhược An
cầm
điện thoại di động
đang gọi thì có
người đánh tới rồi.
Hắn cúp điện thoại, thở dài, đối với Đậu Trạch nói: "Tôi
còn phải đi công ty một chuyến,
em
cơm nước xong ở nhà hảo hảo ngủ, tôi lập tức trở về."
Đậu Trạch có chút bận tâm: "Không phải vậy tôi cùng
anh
đi chứ."
"Có bảo vệ, không cần lo lắng." Hoắc Tư Minh sờ sờ tóc của hắn, lại cúi đầu hôn một cái, mới thay đổi một bộ âu phục ra ngoài.
Đậu Trạch ăn một bát cháo, thân thể đã uể oải đến cực điểm, trong lòng mong nhớ Hoắc Tư Minh, trong đầu thật giống có rễ,
cái
kim đồng hồ
nhảy một cái
rồi
nhảy một cái, nằm ở trên giường ngủ không được, mơ mơ màng màng vẫn đang lúc nửa tỉnh nửa mê,
đặt
điện thoại di động đầu giường, chờ tiếp điện thoại hắn.
Chính thức
ngủ say là hơn một giờ sau đó, phía sau có mùi vị quen thuộc vây tới, mang theo một luồng ý lạnh bên ngoài, lành lạnh môi sát bên lỗ tai của hắn hôn một cái.
Đậu Trạch nhắm hai mắt tìm thấy tay hắn,
dây
thần kinh mới thanh tĩnh lại, ách cổ họng hỏi: "Trở về?"
Hoắc Tư Minh từ phía sau lưng ôm lấy hắn, ừ một tiếng, nói: "Ngủ đi."
Hắn lúc này mới an tâm, bỏ mặc chính mình rơi vào giấc ngủ.
Chờ Đậu Trạch tỉnh lại, đã là
hơn
hai giờ chiều đồng hồ, đầu còn nặng nề. Hoắc Tư Minh không ở trong phòng, Đậu Trạch xuống giường đi ra tìm hắn, xuống lầu thì nhìn thấy Hoắc Tư Minh chính ở trong phòng ăn một bên gọi điện thoại một bên
múc
cơm canh nóng.
Hắn đi tới thì bên kia đã
tắt máy, Hoắc Tư Minh để điện thoại xuống, mang nhiệt găng tay, đem món ăn từ trong lò vi sóng lấy ra, nhìn thấy hắn, nói: "Tỉnh rồi?"
Đậu Trạch gật gù, xoa xoa huyệt
thái
dương, kéo cái ghế trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi hắn: "Anh
làm sao
mà thức sớm như thế? Tổng cộng cũng không ngủ bao lâu."
"Chỉ so với
em
dậy sớm năm phút đồng hồ." Hắn đắn đo một lúc, nhìn Đậu Trạch một chút, nói: "Vừa Đậu Nguyên gọi điện thoại lại đây, nói bá phụ trưa hôm nay bắt đầu hóa liệu."
Đậu Trạch nhíu nhíu mày, có chút ảo não: "Sáng sớm không nên trở về ngủ bù."
Hoắc Tư Minh cầm tay hắn, nói: "Nói là không có cái gì không tốt,
em
không muốn lo lắng, đợi lát nữa cơm nước xong đi qua cũng kịp."
Đậu Trạch không tiếp thu an ủi
của
hắn, mà là so với bình thường dùng cơm càng nhanh chóng, đem
cơm còn nóng mà ăn không suy nghĩ, không tư không vị. Hoắc Tư Minh thừa dịp hắn lúc ăn cơm cắt một hộp hoa quả, gọi hắn mang tới phòng bệnh ăn.
Đậu Trạch ăn cơm trưa qua loa xong, đi lên lầu rửa mặt, liền thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài. Một bên đổi giày vừa hướng Hoắc Tư Minh nói: "Anh
đừng đưa tôi, ở nhà ngủ bù, chờ buổi tối
tôi về."
“Tôi buổi tối gọi
các
dì làm thêm một chút, đưa cơm cho các ngươi." Hoắc Tư Minh đem cái hộp hoa quả kia cất vào trong túi đưa cho hắn.
Đậu Trạch đứng ở đàng kia suy nghĩ một chút, nói: "Vẫn là đừng, tôi đi bên ngoài mua là được."
Hoắc Tư Minh đến gần, ôm eo hắn đứng
ở cửa hôn, Đậu Trạch hôn trả lại hắn, hai người hôn một lúc, Hoắc Tư Minh lại dính đáp mổ mấy lần miệng môi của hắn, mới buông hắn ra, nói: "Em
cũng
đừng
cố
hành
thân thể của chính mình, nếu như buổi tối không có
chuyện
gì
khác, liền về sớm một chút, bất cứ lúc nào
cũng
gọi điện thoại cho tôi."
Đậu Trạch hôn một gò má của hắn, tỏ ý biết rồi.
Từ ngày đó
suốt cả tuần, Đậu Trạch đều là bận rộn, hắn
nói dối với người nhà là xin nghỉ phép một tuần, mỗi ngày
chạy vào
trong bệnh viện, bồi tiếp toàn bộ đợt trị liệu
cho
Đậu Ái Quốc, nhìn
ông
mỗi ngày bởi vì trị liệu mà nôn mửa, tinh thần uể oải, nguyên tóc đã hoa râm
giờ
còn lại không có mấy, Đậu Ái Quốc nhanh chóng gầy gò, Đậu Trạch cũng theo
ông
gầy gò.
Thứ hai cuối tuần, Tạ Tiểu Nam từ phòng bệnh cách ly bên trong bị đẩy ra, thân thể của nàng đối với cấy ghép thận
rất tốt, không có phản ứng bài xích đặc biệt
nào
lớn, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, cho Đậu Trạch một nhà già trẻ đều mang đến một chút an ủi.
Đầu tháng mười một,
gió phương bắc thổi làm mọi
vật héo tàn.
Đậu Trạch mang thai
vừa
sáu tháng, gò má của hắn
hỏm như cái ao, bên hông kiên trì nửa cái hình cầu. Cũng may khí trời trở nên lạnh, hắn đều là ăn mặc hai cái áo khoác, một cái rộng lớn vũ nhung ở bên ngoài chống lạnh, một cái khác thì lại tiến vào phòng bệnh cũng sẽ không
cởi, như vậy miễn cưỡng tránh được con mắt mọi người.
Vào đêm, giữa bầu trời tuyết
bắt đầu rơi
lả tả, Hoắc Tư Minh cầm trong tay một cái ô lớn, vẫn nghênh đi đến phòng bệnh dưới lầu. Nhưng gặp Lưu Thanh đưa Đậu Trạch xuống lầu, ở cửa nói liên miên một lát, hắn không dám ngẩng đầu, đem mặt co vào cổ áo lông bên trong, quay lưng chậm rãi đi ra phía ngoài, Lưu Thanh cũng đã nhìn thấy hắn, chỉ vào bóng lưng của hắn đối với Đậu Trạch nói: "Ai? Cái kia có phải là Hoắc tiên sinh?"
Đậu Trạch vừa ngẩng đầu cũng nhìn thấy hắn, một chút liền nhận ra, thấy hắn giẫm tuyết đi ra phía ngoài, cố ý đối với Lưu Thanh nghe nhìn lẫn lộn: "Không phải, đại khái là
mẹ
nhìn lầm."
"Tấm lưng kia thật giống Hoắc tiên sinh, lại cao lại kiên cường,
tiểu
bạch dương tự." Lưu Thanh cầm trong tay
cái ôgiao cho Đậu Trạch, lại
nhắc
hắn trên đường cẩn thận, mới nhìn theo hắn chậm rãi đi rồi.
Đậu Trạch cùng Hoắc Tư Minh hai
người, một trước một sau đi tới, mãi đến tận ra cửa lớn bệnh viện mới dám quen biết nhau. Đậu Trạch thu
cái ô của mình, trốn
dưới ô của
Hoắc Tư Minh, chậm rãi
thở ra, giải thích: "Khoảng thời gian này bận rộn, chờ thêm
sang
năm tôi lại nói cho
bà."
Hoắc Tư Minh giúp hắn
thắt
khăn quàng cổ, lại nắm chặt tay hắn bỏ vào trong túi
áo, mới nói: "Không cần phải gấp gáp,
tỉ lệ
lão nhân
chấp nhận không cao, chuyện này sau này hãy nói."
Đậu Trạch khe khẽ thở dài, cùng Hoắc Tư Minh tay mười ngón
đan vào nhau, nói: "Cha tôi
bây giờ căn bản không có ý chí..."
Hoắc Tư Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nắm thật chặt nắm hắn tay, hỏi: "Em
nghĩ như thế nào?"
"Tôi không biết, tôi không muốn
ông
lại dằn vặt,
nhưng
lại sợ
ông
đi..."
Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng
khoác
ở vai Đậu Trạch,
đội mũ áo lên cho hắn, nói: "Ngày mai lại cùng bác sĩ thảo luận một chút phương án trị liệu đi."
Hai người vừa đi một bên vừa rơi xuống hoa tuyết mỏng manh,
trên
đường mòn ẩm ướt lưu lại một chuỗi vết chân.
Hoắc Tư Minh vì hắn chuẩn bị ăn khuya, mì vằn thắn, vẫn
để trong lò hấp.
Liều lĩnh
một đường phong tuyết
về đến nhà, Đậu Trạch
cởi
áo khoác, ngồi ở phòng ăn một bát nóng hổi, Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Còn muốn nữa không?"
Hắn lắc đầu một cái, lau miệng, nói: "Không muốn, buổi tối ăn quá nhiều ngủ không ngon."
Ban đêm hai người tắm xong, đồng thời nằm dài trên giường, Đậu Trạch nghiêng người lại đây, một vừa đưa tay đi
xuống
hạ thể Hoắc Tư Minh, một bên hỏi: "Ngày hôm nay có muốn hay không?"
Hoắc Tư Minh đã bị hắn nắm trong tay, nắm tay hắn, không
cho
hắn cử động nữa, nói: "Quá
trễ, mấy ngày nay
emlại như thế
mệt mỏi, quên đi."
Đậu Trạch hôn một cái khóe miệng của hắn, nói: "Không có chuyện gì, bằng không
anh tự
bản thân đứng
ở
WC
tự xử."
Hoắc Tư Minh
tiến lại, hôn môi của hắn, trong miệng
quấy nhiễu
lấy một lúc, như
hòa quyện cùng nhau.
Động táctay Đậu Trạch cũng chậm chậm, hắn nghe được tiếng hít thở từ từ tăng thêm
của
Hoắc Tư Minh, không ngừng hôn bên tai hắn, thậm chí như là dã thú điêu lên nhẹ nhàng gặm cắn, Đậu Trạch không cảm thấy rêи ɾỉ một tiếng, nói: "Đừng cắn."
Hoắc Tư Minh bị thanh âm này
kɧıêυ ҡɧí©ɧ
có chút khó có thể khắc chế, đưa tay
vào
trong áo ngủ
của hắn, hỏi: "Tôi giúp
em, có được hay không?"
"Không cần, tôi..." Hạ thể của hắn đã bị Hoắc Tư Minh nắm trong tay, nhẹ nhàng nhào nặn hai lần, nơi đó quả nhiên vẫn là không phản ứng gì.
Đậu Trạch có chút bất an, hướng về Hoắc Tư Minh giải thích: "Đại khái là bởi vì mang thai, tôi bình thường cũng không du͙© vọиɠ gì."
Hoắc Tư Minh rõ ràng cảm nhận được bắp thịt của hắn trong nháy mắt căng thẳng lên, liền thu tay lại, nhẹ nhàng cách áo ngủ động viên hắn, nói: "Không có chuyện gì." Lại hôn môi hắn, trận này như mấy lần trước
khó khăn
như vậy
mới xong.
Sau khi kết thúc, Đậu Trạch đến phòng vệ sinh
rửa
sạch tay, Hoắc Tư Minh
xuống
dưới lầu tắm rửa sạch sẽ, lên lầu thì chỉ mặc vào một cái qυầи ɭóŧ, một thân trắng ngà hoàn toàn lộ ra ngoài
lại thu vào
tầm nhìn Đậu Trạch bên trong, khung xương thon dài bao vây
từng
bắp thịt Hoắc Tư Minh, như tác phẩm nghệ thuật thời kì văn hoá phục hưng.
Đậu Trạch nhìn hắn, nuốt ngụm nước miếng, có chút không quá tự nhiên, hỏi: "Anh
làm sao không mặc đồ ngủ?"
"Tôi trước đây quen ngủ
như thế." Hắn tắt đèn, xốc một bên chăn giường
bên kia, từ phía sau lưng ôm Đậu Trạch.
Đậu Trạch bị hắn
làm lạnh, cánh tay trắng mịn từ phía sau lưng ôm, lại nghĩ tới buổi tối hôm đó, không khỏi có chút sốt sắng, trở mình, cùng Hoắc Tư Minh đối mặt, giảm bớt căng thẳng, nói: "Anh
làm sao không
có lông?"
Hoắc Tư Minh trầm thấp nở nụ cười một tiếng, nói: "Cũng
có, chỉ là không nhiều như
em
vậy."
"Trên đùi
anh
nhìn trơn tuồn tuột, một cọng lông đều không có." Đậu Trạch nhắm mắt lại nói.
Hoắc Tư Minh liền giơ lên một chân, kéo hắn tay đi mò. Đậu Trạch bị hắn lôi kéo tay đi mò
lông
chân, càng nghĩ càng thấy đến cảnh tượng này quái dị, không nhịn được nở nụ cười, nói: "Anh
làm sao đều nhiều trò gian như vậy?"
Hoắc Tư Minh
đặt chân xuống, đưa tay nhẹ nhàng chà xát vành tai Đậu Trạch, nói: "Thăm dò thân thể huyền bí, không tốt sao?" Còn nói: "Em
không phải cũng rất thích
sờ ngực
?"
"..." Đậu Trạch liếʍ môi một cái, lại bị hắn cầm tay phóng tới trên l*иg ngực trắng nõn kia, nơi đó có cảm giác cơ ngực rất tốt, hai người
trong
tia sáng tối tăm đối diện một chút, bầu không khí lại ám muội lên, Đậu Trạch nhẹ nhàng
ngắt ngắt, hỏi: "Còn muốn?"
Hoắc Tư Minh hạ thấp người liếc mắt nhìn
đồng hồ
đầu giường, đã mười một giờ rưỡi, liền lắc lắc đầu: "Quá
trễ, quên đi." Hơn nữa một
bên
vui sướиɠ cũng không có ý
nghĩa
gì.
Đậu Trạch
nhắm
mắt, bận rộn một ngày, quả thật có chút mệt mỏi, tay hắn còn chống đỡ ở trên ngực Hoắc Tư Minh, như trẻ con đối với đầu v* mẫu thân lưu luyến như vậy, trong giấc mộng thỉnh thoảng muốn xoa bóp.
Ngày thứ hai, Hoắc Tư Minh khi tỉnh lại, Đậu Trạch cũng theo tỉnh rồi, tay còn nắm bắt nơi đó người khác, chưa hết thòm thèm nắn vuốt. Hoắc Tư Minh dở khóc dở cười cúi đầu liếc mắt nhìn, nói: "Tôi muốn đi làm, buông tay đi."
Đậu Trạch mơ mơ màng màng không muốn buông tay, chỉ cảm thấy
tiếp xúc với cơ thể
Hoắc Tư Minh thực sự là quá tốt rồi, khóe miệng ngậm lấy cười, liền con mắt cũng không trợn, lại sờ soạng hai cái.
Hoắc Tư Minh không nhịn được khom người xuống hôn hắn, Đậu Trạch rốt cục trợn mắt, nghiêng đầu né tránh: "Còn
chưa
đánh răng đây."
Hoắc Tư Minh liền nghiêng đầu ở trên cổ của hắn hôn hai cái, còn nói: "Em
ăn vυ'
tôi, tôi cũng muốn ăn vυ'
em."
Đậu Trạch tỉnh lại, theo bản năng mà bảo vệ ngực: "Chính
anh
để tôi ăn."
Hoắc Tư Minh liền nhìn hắn cười lên, nặn nặn gò má của hắn, mới xuống giường rửa mặt.
Đậu Trạch lại mơ hồ một lúc, cũng theo xuống giường, rửa mặt, đến phòng ăn ngồi đối diện Hoắc Tư Minh, cùng hắn đồng thời ăn điểm tâm.
Hoắc Tư Minh nuốt xuống thức ăn trong miệng, hỏi hắn: "Làm sao không ngủ nhiều một chút?"
"Lần trước kiểm
tra thai sản, bác sĩ nói tôi quá gầy, đối với
trưởng thành của
thai nhi không tốt." Hắn
gấp
lên một cái bánh bao bỏ vào bên trong đĩa, còn nói: "Tôi một lúc cơm nước xong lại trở ngủ."
Hoắc Tư Minh nhìn hắn vui mừng nở nụ cười, nói: "Còn có một tháng, kiên trì
chút nữa."
Đậu Trạch do dự một lúc, hỏi hắn: "Lần trước... Đồ vật cũng không mua đủ, có phải là tìm thời gian
rảnh rồi lại đi mua không?"
Hoắc Tư Minh trong lòng ấm áp lên, trong đôi mắt tràn ra nụ cười ôn nhu, nói: "Tôi đã chuẩn bị kỹ càng,
em
không cần phải để ý đến."
Đậu Trạch có chút mê man, trợn to hai mắt, nói: "Không thấy trong nhà
thêm
món đồ gì a."
"Chờ
em
sinh xong hài tử, chúng ta vẫn là về biệt thự
ngoại thành phía nam ở, nơi đó nhà rộng rãi một
chút, phòng trẻ con cũng đã bố trí kỹ càng." Hoắc Tư Minh đã ăn
xong, để đũa xuống nói.
Đậu Trạch không ngờ tới hắn đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ một chút, còn nói: "Tháng sau tôi sinh con, ít nhất đến ở trong bệnh viện một tuần chứ? Đến thời điểm cha tôi
bên này làm sao bây giờ?"
"Liền nói
em
đi công tác?" Hoắc Tư Minh do dự một chút, còn nói: "Đến thời điểm
em
còn
phải
ở cữ."
"... Nam nhân cũng phải ở cữ?" Đậu Trạch nhíu nhíu mày: "Có thể hay không không làm?
Nữ nhân nước ngoài người ta
mới vừa sinh xong hài tử đều ăn kem đây."
Hoắc Tư Minh tự nhiên là hi vọng hắn đàng hoàng chờ ở nhà, có thể Đậu Ái Quốc trọng bệnh, cái nào con trai cũng không thể liền với một tháng không gặp lão phụ, đến thời điểm
ra tháng, không chắc còn có thể hay không thể nhìn thấy đây. Trong đầu của hắn suy tư một phen, cũng không nghĩ ra đối sách
tốt hơn, chỉ có nói: "Đến thời điểm nói sau đi, hỏi bác sĩ một câu."
Đậu Trạch ở
cửa tiễn
Hoắc Tư Minh, lại lên lầu đi ngủ, nhưng bởi vì trong lòng tích trữ công việc, lăn qua lộn lại ngủ không được.