Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 42

"Chính là bởi vì

tôi

yêu

cậu ta, mới chịu đi cùng với

cậu ta." Hoắc Tư Minh nhìn Đậu Nguyên, nói: "Trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể

làm thay đổi việc tôi yêu Đậu Trạch, có thể đối với hắn

sẽ thay đổi. Là ngươi,



bá phụ bá mẫu,

tình cảm

các ngươi đều chia

ra

quá nhiều, ta chỉ cho một mình hắn."

Đậu Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, giật giật miệng, nửa ngày nhưng không nói ra được một câu nói.

Đậu Nguyên đứng ở nơi đó, đối đầu Hoắc Tư Minh, nói: "Vì lẽ ngươi yêu

nên

để hắn bị mọi người trong công ty mắng "Tiểu bạch kiểm? Vẫn để cho hắn kiên trì cái bụng lớn đi ở trên đường bị người

ta

mắng "quái vật"? Nếu như hai người các ngươi là

yêu đương

luyến ái

thì

thôi, đây là

em của ta, coi như hắn là đồng tính luyến ái, ta cũng vẫn là

chị của hắn!"

Đậu Nguyên dừng một chút, còn nói: "Nhưng là hắn

vốn dĩ có nhiều

người bạn gái

như vậy, liền bởi vì

gia đìnhchúng ta xảy ra chuyện mới tìm tới ngươi, ngươi để ta làm sao tin tưởng hắn là tự nguyện? A?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoắc tiên sinh, tôi nói lại lần nữa, cũng không thể

ủng hộ

tiền đồ

em

tôi như thế được.

Tiểu Nam đổi không được thận, đó là mệnh nó, tôi

nhận. Cha tôi

trước làm giải phẫu

mượn

tiền, tôi

mau chóng

trả

ngài, thêm

tiền lời. Công việc kia tôi

cũng không muốn, chỉ cầu ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha

em

tôi! Tôi

quỳ xuống

xin

ngài!"

Đậu Nguyên nói liền quỳ xuống, Đậu Trạch đỡ lấy nàng: "Chị!

Chị

làm gì thế đây?!

Chị

đừng như vậy!" Hắn lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Minh: "Anh

vẫn đúng là muốn nàng quỳ xuống sao?"

"Đậu tiểu thư, ngươi coi như ở đây quỳ một ngày một đêm, ngoại trừ để Đậu Trạch đau lòng,

ngoài ra

vô bổ." Hoắc Tư Minh rót một chén trà

đặt lại

trên khay trà, nói: "Cho bá phụ

tiền

xem bệnh kia, là ta hiếu kính lão nhân, cho

tiểu Bam tìm thận, là bởi vì Đậu Trạch thương

ngươi, tìm việc làm cho ngươi, cũng là bởi vì ngươi là

chị của

Đậu Trạch. Những thứ đồ này đưa ra, ta liền không nghĩ tới

chuyện

thu hồi lại. Ta yêu Đậu Trạch, chúng

tôi là

một gia

đình, hắn có con của ta, ngươi hiện tại muốn Đậu Trạch đi, chính là muốn

phá nát nhà của chúng tôi à. Ngươi hỏi hắn một chút, hắn đồng ý bỏ lại hài tử đi sao?"

Đậu Nguyên ngẩng đầu nhìn hướng về Đậu Trạch, Đậu Trạch mím mím miệng, không lên tiếng.

Hoắc Tư Minh nói tiếp: "Sau đó

hài tử sinh ra, theo lý cũng phải gọi ngươi một tiếng cô cô, ngươi đồng ý để cháu ruột

ngươi

từ nhỏ

không có gia đình

lớn lên?"

"Hoắc tiên sinh, ngài là làm ăn lớn,

ngài cũng

là chuyên gia đàm phán, tôi

nói không lại

ngài. Tôi

chỉ hỏi

ngài,

ngài

có nghĩ tới hay không hậu quả cha mẹ ta biết chuyện này?

Ngài

có nghĩ tới hay không tình cảnh Đậu Trạch?" Đậu Nguyên ngột ngạt tức giận nói: "Ngài vì hắn tạo ra một nơi an nhàn, đem hắn như chim hoàng yến nuôi nhốt ở trong nhà, đây chính là vì hắn

sao? Hắn cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa!"

Hoắc Tư Minh ung dung thong thả nâng chung trà lên, đối đáp trôi chảy: "Bá phụ bá mẫu bên kia, đương nhiên

vẫn cần phải thứ lỗi, chúng ta ai cũng không hy vọng lão nhân bởi vì chuyện này bị kích

động, quan niệm của bọn họ

lạc hậu, không chịu

nhìn nhận

quan niệm gia đình

hiện đại, điểm ấy ta có thể hiểu được, vì lẽ đó ta làm tốt

bổn

phận, cũng hi vọng ngươi có thể làm tốt

bổn

phận

của ngươi." Hắn lại cúi đầu

húp

một

chút

trà, mới nói tiếp: "Còn chuyện

Đậu Trạch có phải là người đàn ông

hay không, điểm ấy ta so với ai khác

thì

rõ ràng

nhất, ta đồng ý nuôi hắn, cũng là ta chuyện của chính mình."

Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, quát mắng hắn: "Hoắc Tư Minh!"

Hoắc Tư Minh thấy hắn không cao hứng, lại mau mau xua tay, bổ cứu nói: "Đương nhiên cái này cũng là sự tự do của hắn, nếu như sau khi sinh hắn muốn đi ra ngoài làm việc, ta cũng sẽ không ngăn."

Đậu Nguyên sắp

ghiến

nát

hàm

răng, khóe miệng run rẩy hỏi Đậu Trạch: "Thật sự mang thai? Nam

nhân

làm sao có thể mang thai a?"

Đậu Trạch mím mím miệng, cũng có chút nhi thẹn thùng: "Ta cũng không biết, ngược lại...

chính là mang thai."

"Mấy tháng? Dự tính ngày sinh là lúc nào? Có nguy hiểm gì?"

"Năm tháng, bác sĩ nói nam nhân sinh con, bảy, tám tháng phải phẫu

thuật, đại khái

gần

cuối năm." Đậu Trạch mím mím miệng, nhìn Đậu Nguyên: "Chị,

em

hiện tại...

đã không có lựa chọn khác,

chị

đừng

nói

cho ba mẹ biết, được không?"

Đậu Nguyên tính toán tháng ngày, hai người này rõ ràng là trước

khi

Đậu Ái Quốc sinh bệnh liền

đã làm ra sự tình này, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, nhưng không có cách nào, cắn răng, nuốt khí xuống, nói: "Lần tới

kiểm tra thai sản dẫn ta theo. Còn có..." Nàng dừng một chút, từng chữ từng câu nói: "Đậu Trạch,

vẫn là câu nói kia, ngươi lúc nào không muốn cùng hắn, bất cứ lúc nào chúng ta

cũng có thể

đi." Nàng lại quay đầu đối với Hoắc Tư Minh: "Hoắc tiên sinh,

chuyện của tiểu Nam

không cần ngài nhọc lòng, nàng có thể đợi được sẽ

đợi, không chờ

an phước của ngài, đó là mệnh

nó, ta nhận."

"Chị,

tiểu Nam có

tội gì?" Đậu Trạch lôi kéo cánh tay Đậu Nguyên."Hài tử bệnh không phải giận hờn của người lớn."

"Ngươi chớ xía vào!" Đậu Nguyên lườm hắn một cái: "Chờ ta trước tiên xác nhận đứa bé kia

rồi

nói."

Đậu Nguyên hầm hừ ra

cửa, lưu lại Đậu Trạch ở trong phòng đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, hắn đỡ sô pha tựa lưng thở hổn hển một chút. Hoắc Tư Minh xem dáng dấp kia của hắn, hỏi: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút chứ? Nàng vừa không nhẹ không nặng."

"Anh

liền có nhẹ có nặng!" Đậu Trạch mím môi, trừng hắn: "Đó là chị ruột ta, liền nàng

hâm đọa đánh ta, có thể xuống tay ác độc đánh ta sao?

Anh... Nàng vừa đều phải

quỳ

lạy,

anh

còn ở nơi đó

hứng gió nói mát!"

Hoắc Tư Minh cũng không tinh tướng, đặt chén trà xuống lại dìu hắn, Đậu Trạch dựa sô pha ngồi xuống, nhìn Hoắc Tư Minh: "Anh

vừa đối với

chị tôi như

đối với

phân định

giai cấp

anh

biết không? Nàng



nữ,

anh

liền không thể để cho nàng làm

vậy?"

Hoắc Tư Minh thùy mắt, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn đem

em

mang đi, vậy chính là kẻ địch

của tôi."

"Tôi

không phải nói



sẽ không đi sao?" Đậu Trạch tức đến nổ phổi nhìn hắn: "Anh

liền nhịn một chút làm sao? Lại nói nàng câu nào nói sai? Từ

khi

hai ta bắt đầu ký hợp đồng, thời gian dài như vậy,

anh từng

bước

đào

cái hố cho tôicho tới nhà

anh ở, hiện tại hai ta đều cùng giường cùng gối,

anh

cho rằng tôi

ngoài miệng không nói trong lòng liền không rõ ràng?"

Hoắc Tư Minh mím môi không nói lời nào.

"Còn có, cái gì gọi là

anh

đồng ý dưỡng tôi

cả đời? Chúng ta đã sớm nói xong rồi, sinh xong hài tử sau đó tôi

còn muốn đi làm."

"Sau đó không phải

tôi

nói có thể?" Hoắc Tư Minh một tay nắm hắn tay, một tay kia giúp hắn vỗ về phía sau lưng thuận khí.

"Anh nói thế

là bị tôi bức bách anh mấy lần, đừng tưởng rằng tôi

không biết trong lòng

anh

nghĩ như thế nào." Đậu Trạch tức giận đến co quắp đến trên ghế salông, Hoắc Tư Minh lại đây ôm hắn, lại hôn nhẹ mặt hắn.

Đậu Trạch nhắm hai mắt, hắn hôn một cái, trong lòng nhưng đổ đến hoảng, nói: "Nàng hiện ở trong lòng khẳng định

rất tức giận."

"..." Hoắc Tư Minh cũng không nói lời nào, ngồi vào sô pha

nhìn chỗ khác.

Đậu Trạch quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Anh

lại làm sao?"

Hoắc Tư Minh

tháo

cà vạt trên cổ, lộ ra

trên cổ một vòng vết tích, Đậu Trạch nhìn thấy, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ, hỏi: "Có đau hay không?"

Hoắc Tư Minh không nói lời nào, liền ngồi như thế, Đậu Trạch đi

tới

ngăn kéo

lấy

hòm thuốc đi ra, cẩn thận từng li từng tí một cho lau hắn, nói: "Không phải vậy chúng ta đi bệnh viện chứ? Vạn nhất dây thanh

quản

bị

thương gì rồi sao."

"Đừng động

tôi, trước tiên đưa

chị em

đến xem thầy thuốc tâm lý đi, nàng cần gấp hơn tôi." Hoắc Tư Minh

cởi

áo khoác, đem cà vạt cũng

để

trên ghế salông,

cởi

quần áo, cố ý lộ ra vết thương.

"..." Đậu Trạch nhìn cũng đau lòng, không cách nào, chỉ cùng hắn nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa không có

để ý

đến tâm tình của

anh, nói chuyện quá khích."

Hai người lời còn chưa nói hết, chuông cửa vang lên,

Bạch

Như

An

mang

theo

hộp cơm

đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy trên cổ Hoắc Tư Minh



dấu vết, điều cười nói: "Ai u? Ban ngày ở nhà chơi đùa

SM sao?"

Hoắc Tư Minh cũng không để ý tới hắn, tiếp nhận hộp cơm phóng tới trên bàn ăn. Đậu Trạch

tỏ

ra khuôn mặt tươi cười đối với

Bạch

Như

An, chào hỏi: "Bạch tiên sinh, cực khổ

cho cậu

đi một chuyến."

"Không khổ cực, nên

làm,

lấy

tiền làm việc mà." Bạch

Như

An cười nói: "Vậy các

người từ từ cùng

ăn, ta đi trước."

"Cậu

cũng

ở lại chơi

đi, giữa trưa, cũng đừng chạy tới chạy lui." Đậu Trạch cười bắt chuyện hắn.

Bạch

Như

An vung vung tay,

ngay thẳng

nói: "Không được, giai nhân ước hẹn."

Hoắc Tư Minh cũng không quản bọn họ, đem

từng món trong

hộp

lấy ra. Đậu Trạch

tiễn Bạch

Như

An trở về, thấy hắn còn nghiêm mặt, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghiêm mặt, sau đó đều lấy

anh

làm đầu, có được hay không?"

Hoắc Tư Minh vẫn là không nói lời nào, Đậu Trạch nhìn dáng vẻ đó

của

hắn, trong lòng vốn là có khí, cũng thiếu kiên nhẫn hống hắn, xoay người lên lầu, không ăn cơm.

"..." Hoắc Tư Minh ngồi vào trên ghế, tự mình làm bậy thì không thể sống được, lại cầm một mâm

mới,

đặt chén bát vào, đi

lên

lầu.

Đậu Trạch

ngồi

ở trên giường sinh hờn dỗi, thấy hắn đi vào, cũng không lên tiếng. Hoắc Tư Minh đem mâm phóng tới bên giường, ngồi vào mép giường, nhẹ giọng nói: "Nên ăn chút gì chứ? Hài tử đói bụng

lắm

rồi."

Nửa câu nói sau mới gọi Đậu Trạch động lên, xốc đầu chăn, hỏi hắn: "Còn theo

tôi

chiến tranh lạnh sao?"

Hoắc Tư Minh lắc đầu một cái, bưng mâm

đến

bên mép.

Đậu Trạch không tiếp, để hắn một lần nữa

đặt

lại đầu giường, chính mình mang giày xuống: "Không ăn ở trên giường, mất ý vị." Lại giáo dục Hoắc Tư Minh: "Sau đó có chuyện

thì nói,

anh

đừng



không cao hứng liền bãi trương xú mặt từ chối

nói chuyện."

Nói xong nhìn thấy Hoắc Tư Minh ủy ủy khuất khuất cúi đầu, cũng không đành, giơ cằm hắn lên sờ sờ cái cổ, hỏi: "Còn đau không?"

Hoắc Tư Minh gật gù.

Đậu Trạch không nhịn được thở dài, nhỏ giọng nói: "Nàng ra tay cũng không nặng nhẹ."

Hoắc Tư Minh không kềm được nở nụ cười, Đậu Trạch trừng hắn: "Cười cái gì cười? Nàng đối với

anh

không nặng nhẹ không có nghĩa là đối với tôi

cũng không có." Nói xong do dự một lúc, lại đi tới ôm ôm hắn, như an ủi người bạn nhỏ: "Được rồi, đừng tức giận, ăn cơm đi, cơm nước xong hay là đi bệnh viện

xem

một chút,

tránh

nhiễm trùng."

Hoắc Tư Minh lúc này cũng không dám lại bãi xú mặt, bưng mâm đầu giường, hai người đồng thời xuống lầu, cơm nước xong đi tới bệnh viện tư nhân, trước tiên cho hắn

khám

cái cổ một chút, lại cho Đậu Trạch kiểm tra một chút cái bụng, đều không chuyện gì.

Trên đường về nhà, Đậu Trạch khe khẽ thở dài, Hoắc Tư Minh quay đầu nhìn hắn, sờ sờ hắn tay, hỏi: "Làm sao?"

"Sốt ruột." Hắn nhìn sang, đối với Hoắc Tư Minh nói: "Trước đây trên đầu tôi

lại như thời khắc lơ lửng một cái

cây kiếm, nhưng là hiện tại kiếm này rơi xuống chân chính

mình, tôi

cũng không cảm thấy an lòng."

"Đậu Trạch, xã hội lạc hậu, những người khác không hiểu đều không thể trở thành lý do trừng phạt của chính mình." Hoắc Tư Minh nghiêm túc nói: "Quan hệ của chúng ta không có gây trở ngại bất luận người nào, chúng ta có quyền lựa chọn

ai cùng

chính mình

sẽ

sinh hoạt, đây là tự do

của

chúng ta."

"Anh

là nói lựa chọn bị

anh

bao dưỡng cũng là sự tự do của

tôi?" Đậu Trạch liếc mắt nhìn hắn.

"Tôi

cho rằng

em

chưa bao giờ bị

tôi

bao dưỡng,

em

không cần có bất kỳ hổ thẹn

gì, là

tôi

vẫn đang đeo đuổi

em."

Đậu Trạch không nhịn được khóe miệng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bắp đùi Hoắc Tư Minh, nói: "Tôi

trước đây cảm thấy

anh

trầm mặc ít lời đặc biệt cao lạnh, ở cùng nhau mới phát hiện đó là nín nhịn, lời nói nhiều lên cũng

thấy khác hơn."

Hoắc Tư Minh cười cợt, hỏi: "Phải cho tôi

điểm khen thưởng sao?"

Đậu Trạch liếc chéo hắn: "Vì sao phải cho

anh

khen thưởng?"

"Tôi

vừa không phải an ủi

em

sao?" Hoắc Tư Minh cười đưa tay nặn nặn cằm của hắn.

"Vậy

anh

sau

này

khỏi an ủi tôi, sau đó

anh

sinh khí tôi

cũng không an ủi

anh, liền để chính

anh

một

mình

ở nơi đó bãi xú mặt bực bội." Đậu Trạch cố ý nói.

Hoắc Tư Minh cười cợt, nói: "Sau

này

không như vậy." Hắn nhìn Đậu Trạch một chút, còn nói: "Nhưng là

em bên vực

người khác."

"A

ơ,

anh

làm sao

ai cũng đố kị thế hả?" Đậu Trạch dở khóc dở cười nói: "Anh lại

không phải nói như vậy, vậy chúng ta ngày hôm nay liền xả bài, nàng đánh

anh làm cổ anh bị thương

là không đúng,

nhưng anh

đối với một

người

con gái như vậy trừng mắt lạnh lẽo là được

sao? Hoắc tổng,

anh

phong độ đây?"

Hoắc Tư Minh không nói lời nào.

"Nam đối với nữ không phải cũng khoan dung

nhường nhịn

sao?" Đậu Trạch nói tới đạo lý lớn đến

như vậy.

Hoắc tổng nghe thấy câu nói này lại muốn bãi xú mặt, nhịn một lúc, hỏi: "Em

đối với đám bạn gái trước

kia

cũng như vậy?"

"Tôi..." con ngươi Đậu Trạch

quay

một vòng bánh xe, nói: "Tôi

đối với

anh

cũng không

phải

như vậy sao? Lần nào hai ta cãi nhau không phải

tôi

trước tiên chịu thua?

Anh

có thể so với các nàng khó hơn nhiều,

anh

lòng dạ hẹp hòi." Đậu Trạch nhăn mũi bĩu môi.

Hoắc Tư Minh nghe trong mắt tràn ra chút ý cười.

Hai người về đến nhà, ăn xong cơm tối, Đậu Trạch lại thay đổi quần áo đi bệnh viện xem Đậu Ái Quốc, hắn vẫn có chút căng thẳng.

Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Tôi

cùng đi với

em."

"Không cần." Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Hoắc Tư Minh, nở nụ cười: "Anh

yên tâm đi,

chị tôi

sẽ không lại đánh tôi, nàng đều biết tôi

mang thai, giúp

tôi giấu còn

không kịp đây. Khi còn bé tôi

làm chuyện xấu không dám cho ba mẹ biết, đều là

chị tôi giấu đó."

"Nàng vạn nhất

bắt em đến khoa phụ sản,

ép em..."

"Được rồi, đừng có đoán mò,

chị tôi

không tàn nhẫn như vậy

đâu." Đậu Trạch vỗ vỗ

vai

hắn.

Lại nghe thấy Hoắc Tư Minh nói: "Cái kia ai biết

được?

Ngay cả hài tử

mình

đều có thể..."

"Hoắc Tư Minh

anh

nói thêm câu nữa thử xem?" Đậu Trạch trừng mắt hắn."Tối hôm nay về thư phòng ngủ!"

Hoắc tổng mím mím miệng lại không nói lời nào.

Đậu Trạch vừa tới bệnh viện, liền nhìn thấy Lưu Thanh chính cầm cái hộp cơm hướng về phòng bệnh bình thường đi, hỏi: "Mẹ,

mẹ đi đâu vậy?"