Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 50-4: Kết hôn và chân tướng (4)

Nói xong, cô xoay

người đi vào phòng thử quần áo, đóng cửa ầm một tiếng. Tại sao anh thản

nhiên bình tĩnh như vậy, mà cô lại muốn gấp đến mức giậm chân. Anh có

thể lấy hôn nhân ra đùa giỡn, chuyện đùa giỡn này cô cũng đủ khả năng

theo được.

Cô chỉ là một cô nhi trừ con trai Ngải Bảo ra thì hai

bàn tay trắng, nhưng anh không giống vậy, anh có tuổi trẻ đầy hứa hẹn,

tiền đồ rộng thênh thang. Mặc dù nghe nói bối cảnh của anh thần bí,

không biết xuất thân như thế nào. Nhưng mà hôm nay nhìn những bằng hữu

kia của anh không giàu cũng quý lại kính cẩn khác thường với anh, không

cần phải nói cũng khẳng định được anh không phải là người dân bình

thường.

Gả cho một người đàn ông như vậy, cô có tổn thất gì chứ?

Lại nói không phải cô nghi ngờ Kỳ Tuấn là người đàn ông đêm ấy sao? Đến gần anh mới có cơ hội tìm ra chân tướng.

Cho nên cô không nên tức giận, tiếp tục trò đùa này là được rồi. Nói không

chừng đến cuối cùng người muốn kết thúc trước sẽ là Kỳ Tuấn.

Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu không hề giậm chân phản đối nữa. Ngoan ngoãn

mặc quần áo tử tế, ngồi lên xe, đi theo Kỳ Tuấn đến Cục Dân chính.

Tòa nhà cao lớn vốn nên tối đen như mực, lúc này có một cửa sổ hắt ra ánh đèn sáng ngời.

Xe của bọn họ mới vừa dừng hẳn đã thấy Lã Thiên Minh nóng nảy xông đến mở

cửa xe. Anh nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu ngồi chỗ cạnh tài xế, lập tức kéo

Kỳ Tuấn đến một bên.

"Này, người này là đang làm gì vậy? Không

phải là thật sự muốn kết hôn cùng Ngải Tiểu Tiểu chứ?" Ở trong ấn tượng

của Lã Thiên Minh, Kỳ Tuấn luôn luôn trầm ổn kín kẽ, làm việc có chừng

mực, là người đàn ông rất có trách nhiệm, nhưng bây giờ thì sao, anh quả thực là đang hồ đồ, hơn nữa còn là lấy chuyện lớn cả đời của chính mình ra làm trò đùa. Nếu như không phải là Kỳ Tuấn nhất thời mê muội, chỉ có thể nói người phụ nữ Ngải Tiểu Tiểu kia cớ sự mưa tính quá cao tay!

Ngải Tiểu Tiểu cũng không vội vã xuống xe, cô ngồi ở trong xe nhìn trong

bóng đen của hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau. Lã Thiên Minh

phải là cố gắng khuyên can Kỳ Tuấn, anh nhất định cũng cho là Kỳ Tuấn

đang điên khùng.

Huấn luyện viên thối thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu, rốt cuộc tại sao anh muốn kiên trì cưới cô như vậy,

chẳng lẽ thật sự có liên quan đến Ngải Bảo? Anh sẽ là người đàn ông khi

dễ cô hai năm trước sao?

Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu vừa động lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Ở trong bóng tối, hai người đàn ông này cao lớn cao ngạo, khí thế bức

người giống nhau. Chuyển đổi góc độ, cô nhìn thấy gò má cương quyết của Kỳ Tuấn hình dáng thanh thoải cùng mái tóc đen. Thật rất giống! Cô lại

lặng lẽ đến gần chút.

". . . . . . Chúng ta tạm thời không nói

đến thân phận Ngải Tiểu Tiểu, chỉ việc cô ấy chưa cưới đã làm mẹ, điều

này khẳng định ông cụ không thể tiếp nhận." Lã Thiên Minh tận tình

khuyên Kỳ Tuấn.

"Ông ấy có chấp nhận hay không là chuyện của bản

thân ông ấy." Câu nói đầy tức giận của Kỳ Tuấn lạnh lẽo rõ ràng cực kỳ

phản đối ông cụ trong miệng anh.

"Vậy cậu không thể vì cùng phản kháng ông cụ mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của mình được."

Kỳ Tuấn lạnh lùng cười ra tiếng, ném cho Lã Thiên Minh một ánh mắt không rõ ý tứ.

"Trời, không phải thật sự yêu thích Ngải Tiểu Tiểu như vậy chứ? Cho dù cô đưa

theo con riêng cậu cũng không chút quan tâm!" Lã Thiên Minh kích động

nắm chặt lấy bả vai Kỳ Tuấn.

Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảm giác thấy thứ gì hiện lên trong mắt.

Cái đó đúng. . . . . . nút áo trên ống tay áo của Lã Thiên Minh, cho dù dưới ánh sáng yếu ớt hơn nữa vẫn lấp lánh như cũ.

Nút áo! Trong đầu của Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiện lên mặt bên người đàn

ông hai năm trước kia, còn có Kim cài lóe sáng trên tay ống áo anh, vậy

mà lại giống nhau như đúc với cái trên ống tay áo Lã Thiên Minh!

Cô đã từng điều tra, Kim cài áo kia là hạt bo bo bản số lượng có hạn của

nhãn hiệu Đát Kỷ, toàn Trung Quốc chỉ có vài chiếc. Cô từng đi tìm nhãn

hiệu kia điều tra, nhưng mà bọn họ nói đó là buôn bán cơ mật không chịu

để lộ cho cô lộ thông tin của khách hàng.

Đi từng bước một đến

gần, nhìn kỹ. Ngải Tiểu Tiểu phát hiện từ mặt bên nhìn Thiên Minh luôn

luôn dịu dàng dễ thân thiết lại cũng có đường cong lạnh lùng cương nghị

mặt, còn có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Cô nắm

chặt tay thành quả đấm, móng tay dường như bấm sâu vào trong thịt. Giống như trong đôi mắt, trong đầu chỉ có áo khoác đó cùng mấy nút áo này lóe sáng.

"Đầu, cậu nói một câu thật lòng đi. . . . . ." Lời nói lo

lắng của Lã Thiên Minh bỗng dưng im bặt lời nói khi thấy Ngải Tiểu Tiểu

giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt anh."Này, cô. . . . . ."

Ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu u ám dọa người, hình như cũng không có thấy Lã

Thiên Minh, trực tiếp một tay túm lấy cổ áo của anh, giọng nói âm trầm:

"Bộ trang phục này không rẻ đi."

"Dĩ nhiên, đây chính là bản số

lượng có hạn trên thế giới." Lã Thiên Minh cau mày muốn vạch tay của cô

ra, tiếc rằng cô túm rất chặt, anh chỉ có thể hơi gập thân thể xuống

phối hợp với chiều cao của cô.

"Mới mua?"

"Không phải, hơn hai năm rồi, nhãn hiệu gì đó ngay cả có bảo vệ. . . . . ." Lã Thiên

Minh bỗng nhiên câm mồm, rất kinh ngạc, làm sao mình lại phối hợp với

một cô nhóc như vậy trong vấn đề không giải thích được thế này.

"Quả nhiên là anh!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, dùng sức đem anh cổ áo đi xuống kéo, hung hăng đánh về phía bụng Lã Thiên Minh. Lã Thiên Minh vội vàng

ngăn hai tay của cô lui về phía sau, tránh được đòn đánh lén của cô.

"Ngải Tiểu Tiểu, cô làm cái gì. . . . . ." Chữ điên khùng còn chưa nói ra

miệng, Ngải Tiểu Tiểu đã nhấc chân hung ác đạp đến. Động tác rất mạnh mà bén nhọn, hình như dùng hết sức lực toàn thân.

Lã Thiên Minh né tránh không kịp, ngã xuống đất.

Đáng ghét! Năm đó bỏ rơi cô, hôm nay còn nói Ngải Bảo của cô là con riêng,

Ngải Tiểu Tiểu hung hăng đạp anh một đạp vẫn không hả giận, khom lưng

muốn cởi giày cao gót ra làm vũ khí.

"Được rồi, " Kỳ Tuấn vẫn

khoanh tay đứng nhìn vội vàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu ở bên tai

cô nhàn nhạt mà nói ra: "Mặc dù anh ta phản đối chúng ta kết hôn là rất

đáng ghét, nhưng là tội không đáng chết."

"Anh buông tôi ra, tôi

không thể không đánh chết tên súc sinh này!" Nây giờ Ngải Tiểu Tiểu

không định nghe anh nói cái gì hết, chỉ là quơ giày cao gót trong tay

đánh về phía Lã Thiên Minh. Bị Kỳ Tuấn ngăn lại, cự ly quá xa với không

tới, cô định nện giày cao gót vào người Lã Thiên Minh.

Lã Thiên

Minh sờ sờ đầu đứng lên, anh trêu ai ghẹo ai chứ! ? Nhìn Ngải Tiểu Tiểu

vẫn còn uốn éo trái phải trong ngực Kỳ Tuấn hoàn toàn không tính toán bỏ qua cho anh một chút, anh lắc đầu một cái để cho mình tỉnh táo chút.

Nếu như không nhìn lầm, trong hai tròng mắt của Ngải Tiểu Tiểu rõ ràng

có khắc hai chữ —— thù hận!

"Ngải Tiểu Tiểu, người phụ nữ ác độc, tôi chỉ nói mấy câu nói thật, phản đối các ngươi kết hôn thôi, sao cô

lại làm như vậy." Lã Thiên Minh duy trì phong độ cuối cùng, cắn răng

nghiến lợi nói.

"Anh không cần cho rằng tôi nói bậy, hai năm

trước mình làm chuyện gì tốt, mình không nhớ rõ sao? Được, hôm nay tôi

sẽ nhắc nhở anh một chút. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu càng nói càng tức

giận, nện một chiếc giày khác vào người Lã Thiên Minh.

"Hai năm trước? Hai năm trước tôi làm cái gì?" Lã Thiên Minh không hiểu ra sao.

Cái bộ dáng kia ở trong mắt Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn là đang giả bộ vô tội, "Được, anh không nhớ rồi." Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, "Vậy tôi sẽ nhắc

nhở anh một lần, một cái hẻm nhỏ ở phố Ngọc Long, anh có nhớ hay không!"

"Cái gì hẻm nhỏ, cái gì phố Ngọc Long. Tôi chính là thấy cô sợ tôi ngăn cản

các người ghi danh kết hôn, bịa chuyện xưa bẩn thỉu cho tôi."

Vậy mà anh ta lại trả đũa! Ngải Tiểu Tiểu quả thật giận điên lên."Người nào quan tâm ghi danh kết hôn cái chó má gì, hôm nay tôi sẽ thay trời hành

đạo, đánh chết cái người này. . . . . ."

Người duy nhất hiểu rõ

ngọn nguồn sự tình ở hiện trường là Kỳ Tuấn, vừa nghe nói tròng mắt đen

tối sầm lại, bỗng nhiên ra tay che miệng Ngải Tiểu Tiểu. Nếu để cho cô

nói tiếp, sợ rằng chẳng những hôm nay kết hôn kế hoạch phải không hoàn

thành được, bí mật của năm đó cũng bị lộ ra ánh sáng.

"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa, điên cuồng giống như con thú nhỏ bị thương.

Kỳ Tuấn vừa dùng lực vặn thân thể của cô lại, tròng mắt đen thật sâu nhìn

ánh mắt của cô chăm chú, "Anh hiểu rõ uất ức của em, nhưng mà những

chuyện kia đã đã qua rồi. Hôm nay là những ngày an nhàn của chúng ta,

không nên vì chuyện không quan trọng quấy rối tâm tình của chúng ta."

Giọng điệu nhẹ nhàng của anh mang theo chút cảm xúc, lại vô tình khiến

cho lửa giận điên cuồng trong trái tim Ngải Tiểu Tiểu tắt bớt, lý trí

bình tĩnh lại.

"Anh phải biết, sự kiện kia đối với tôi rất quan trọng!" Không nhịn được, Ngải Tiểu Tiểu có chút nghẹn ngào.

"Anh hiểu rõ." Anh an ủi, vỗ vỗ lưng của cô, "Cho nên, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không để cho em chịu bất kỳ uất ức gì."

Ngải Tiểu Tiểu trợn to cặp mắt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuấn. Từ xưa tới

nay chưa từng có ai nói với cô những lời nói này, cô một mình lớn lên,

cho nên nhẫn nhịn chịu uất ức vẫn là chuyện phải làm. Không có ai biết

cô khát vọng có người nói với cô lời như vậy đến thế nào, lời này cảm

động bất kỳ lời tâm tình nào trên thế gian. Nhưng mà hôm nay những lời

này được nói ra từ miệng huấn luyện viên thối, ngoài cảm động, trong

long cô càng thêm rối bời.

"Kỳ Tuấn. . . . . ." Cô lẩm bẩm nói, "Anh biết Ngải Bảo là ruột thịt của tôi, tôi là. . . . . ."

"Anh hiểu rõ." Kỳ Tuấn nghiêng đầu, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt mê người.

"Vậy anh còn kiên trì muốn ghi danh kết hôn với tôi sao?" Ngải Tiểu Tiểu

ngửa mặt nhìn Kỳ Tuấn, một khoảnh khác kia cô lại cảm giác mình khẩn

trương đến mức quên hô hấp.

"Anh kiên trì." Ba chữ nhàn nhạt bên tai Ngải Tiểu Tiểu nổ thành pháo hoa sáng chói.

"Được, tôi gả cho anh!" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại trừng mắt liếc người cặn

bã nói con trai của mình là con riêng một cái, nhào vào trong ngực Kỳ

Tuấn.

【 rất nhiều năm sau, Ngải Tiểu Tiểu mỗi lần nói đến đoạn

này đều không khỏi thổn thức. Cô nói: lúc ấy cảm giác của cô thấy Kỳ

Tuấn là hoàng tử cưỡi bạch mã cứu vớt cô, nhưng ai mà biết, nhiều năm

sau mới phát hiện, người hoàng tử kia là ác ma ngụy trang. 】

"Này, các người có muốn làm thủ tục hay không?" Người của cục Dân chính kia

bị buộc làm thêm giờ nóng nảy, đứng thúc giục ở cửa ra vào.

"Không cần. . . . . ." Lã Thiên Minh khoát tay, Ngải Tiểu Tiểu này cũng quá

xảo trá rồi, đối với anh là cay cú ác độc, đối đầu sẽ khóc lóc đáng

thương. Làm sao người phụ nữ như vậy có thể làm cho đầu cưới vào cửa,

anh nhất định phải khuyên đầu nghĩ kỹ rồi mới làm.

Nhưng mà Kỳ Tuấn vốn cũng không hỏi anh, kéo thẳng Ngải Tiểu Tiểu đi vào đại sảnh cục Dan chính ghi danh kết hôn.

"Này, đầu. . . . . ." Lã Thiên Minh vội vàng tiến lên bắt được cánh tay Kỳ

Tuấn, "Tôi thấy cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói."

Nhưng mà Kỳ Tuấn không nói gì cả, nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra, ném cho anh ánh mắt lạnh lẽo.

Ánh mắt kia khiến Lã Thiên Minh không chịu được rùng mình một cái, đầu rõ

ràng đang nói ——"Ai cản ta thì phải chết"! Ai! Anh lắc đầu một cái lầm

bầm, "Thấy sắc quên nghĩa."

Chỉ là, nội tâm còn không chết , anh

lại cả gan hướng về phía bóng lưng hô Kỳ Tuấn: "Đầu, Yên Nhiên đâu rồi,

chẳng lẽ không phải cậu nên cho nói rõ cho Yên Nhiên trước sao!"