Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 50-2: Kết hôn và chân tướng (2)

Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy thân thể cứng đờ." Kỳ Tuấn, anh muốn bắt buộc tôi sao? Anh đã đồng ý với tôi là không chơi NP!"

"Câm miệng, không phải vì em chọc anh, anh sẽ không ép buộc em, anh cũng không có chơi NP đáng chết cái gì hết!"

Cô nhắm mắt lại, không nói gì. Thật ra thì, cô rất muốn hỏi việc của Mạnh

Yên Nhiên là thế nào. Nhưng lại cảm thấy chuyện đó không liên quan đến

mình. Trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể đi

rồi chứ?"

Kỳ Tuấn vừa nghe nói gương mặt tuấn tú trầm xuống, "Không cho phép!"

"Tại sao?"

"Em là người phụ nữ của anh, không phải là nên theo anh hay sao? Lại nói em còn chưa nhận ra được sai lầm của mình."

Sai lầm?

Cô đang cố ý giả bộ ngu, không sai, nhưng mà như vậy thì có thể trách cô

sao? Nghĩ đến quan hệ của bọn họ đều làm người khác thấy run sợ trong

lòng. Nó không nên tồn tại, đặc biệt là ở trước mặt Mạnh Yên Nhiên tinh khiết như vậy, làm cho cô càng thêm cảm thấy xấu hổ. Có lẽ Ngải Tiểu

Tiểu cô là hạt cát bụi không đáng kể, nhưng mà cho dù hèn mọn, cô cũng

không muốn đắm mình cùng Kỳ đại thiếu anh chơi trò chơi tam giác mập mờ

này. . . . . . Vậy cũng là sai lầm sao? Ơ. . . . . . Nhiều lắm là cô

thừa nhận mình hay thay đổi và nói không giữ lời thôi.

Trầm mặc chốc lát, "Huấn luyện viên, anh tự mình giam cầm tự do của tôi là phạm pháp."Ngải Tiểu Tiểu tự lẩm bẩm nói.

Kỳ Tuấn bị một câu nói làm cho tức giận, "Phạm pháp? Tôi giam giữ em một

năm cũng không còn có người dám nói với tôi hai chữ này đâu."

Choáng nha, thật cuồng vọng! Nhưng cô biết bình thường phía sau người cuồng

vọng đều có chỗ dựa kiên cố, Kỳ Tuấn vừa đúng là người có chỗ dựa vững

chắc phía sau thực như thế.... Ngải Tiểu Tiểu lại một lần nữa trầm mặc,

nghĩ đối sách.

Một lát sau, ngáp một cái, nghĩ thầm đánh không

lại, có thể nhìn hay không giả bộ ngủ làm mê hoặc kẻ địch, sau đó chuồn

êm khỏi anh.

"Mệt sao, đi ngủ thôi."

"Tôi sợ có người sẽ đánh lén."

"Nếu tôi tấn công sẽ quang minh chính đại mà làm."Một tên con trai tức giận

nói. Nếu anh thật sự muốn ăn cô, sớm ăn cô không còn một mảnh, xương

cũng không còn lại.

" thật?"

" thật."

" anh nói láo."Rõ ràng thân thể của cô đang bị nơi nào đó trên thân thể anh uy hϊếp trắng trợn.

Đầu Kỳ Tuấn hiện vạch đen, anh có thể khống chế du͙© vọиɠ của mình không

cưỡng bức cô, nhưng mà, anh không cách nào khống chế nơi nào đó trên

thân thể " tùy tiện lớn lên".

Bất đắc dĩ, anh di chuyển thân thể lui về phía sau, để nơi kia cách xa chỗ hấp dẫn.

" ừ. . . . . ." Như vậy bình thường hơn rồi, một người phụ nữ nào đó than nhẹ, giống như con mèo nhỏ ở trên gối, vốn định giả vờ ngủ say để đánh

lạc hướng địch. Không ngờ, giường lớn dưới người quá thoải mái, chỉ chốc lát sau, cô đã thật sự đi tìm Chu công nói chuyện (ngủ).

Kỳ Tuấn chợt nhẹ nhàng thay đổi vị trí, để cho gương mặt của cô dính vào phía

dưới gương mặt của anh. Trầm tĩnh ngưng mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ vô

cùng điềm tĩnh của cô, Dien/dan/lê"quy"đôn: Min"na tầm mắt đi qua đôi

mày cong cong thanh tú, lỗ mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi . . . . . .

Không nhịn được trộm hương ở trên má bóng loáng của cô.

Duyên phận của bọn họ thật không thể tưởng tượng nổi. Bắt đầu có lẽ là sai

lầm, nhưng mà tất cả mọi thứ ở hiện tại đều ở trên con đường chính xác.

Sống trên đời 28 năm, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim của mình có nhiều cảm xúc phong phú như vậy.

Kiềm chế khuỷu tay, ôm người trong ngực càng chặt hơn, Kỳ Tuấn cũng nhắm

tròng mắt đen lại, " Ngải Tiểu Tiểu, đời này, em mãi mãi là của anh."

Nhưng mà, đang lúc hơi buồn ngủ——

" Nổi giận, dựa vào lan can nơi mưa rơi rả rích. Đưa mắt nhìn lên, ngửa

mặt lên trời hô to. . . . . ."Bỗng nhiên chuông điện thoại di động hùng

tráng vang lên, Kỳ Tuấn khẽ nguyền rủa một tiếng rồi nhanh chóng đứng

dậy, sợ làm Ngải Tiểu Tiểu tỉnh, cầm điện thoại di động lên, đi ra phòng ngủ.

"Alo, cậu ở đâu rồi, tất cả mọi người chờ cậu đấy." Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh của Lã Thiên Minh.

" Tôi có chút mệt mỏi, mọi người chơi đi, "

" Này này. . . . . . Chớ cúp điện thoại. Yên Nhiên đặc biệt chỉ vì cậu từ Bắc Kinh Thành chạy tới đây, làm sao cậu có thể gạt người nhà ở chỗ

này, đây cũng không phải là chuyện đàn ông nên làm. . . . . ."

" Cậu cùng bọn họ chơi vui vẻ, ghi sổ cho tôi."

"Đừng mà, này, cậu biết chuyện mọi người quan tâm cũng không phải là vấn đề tiền nong mà."

" Cậu tự bố trí, tự mình nghĩ biện pháp."Dứt lời, Kỳ Tuấn tắt điện thoại.

Bên ngoài lầu cuối " Mẫu Đan đình" của Hào Đình, Quý Vân Giai đi đến bên

cạnh Lã Thiên Minh, "Rốt cuộc là Kỳ thiếu đang làm gì vậy? Vì nha đầu

thò lò mũi xanh đó, cứ như vậy mà ném chúng ta ở nơi này sao?"

"

Cậu còn không biết cậu ta sao? Chắc là ở trong bộ đội làm việc mệt nhọc

liên tục, quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."Lã Thiên Minh cất điện thoại di

động vội giải thích, nói xong kéo tay Quý Vân Giai, " đi, mặc kệ cậu ấy, chúng ta chơi của chúng ta. Cơm nước xong phải đi karaoke. . . . . ."

Quý Vân Giai không nói gì, trong mắt lại thoáng qua một chút vẻ lo lắng.

Thật ra thì từ lâu cô đã có tính toán đối với Kỳ Tuấn, vốn là nếu như bị thua cho khuôn mặt, gia đình mọi thứ của Mạnh Yên Nhiên mạnh hơn chính

mình một bậc, cô cũng không phản đối.

Nhưng tại sao một tiểu nha

đầu không ra gì như vậy lại có thể làm cho Kỳ Tuấn yêu thích. Vì cô ta,

anh bỏ lại bạn bè ở phòng ăn, thậm chí bỏ lại cả Mạnh Yên Nhiên.

Cứ như vậy làm cho nha đầu kia “tiểu nhân đắc chí”, cô thật sự không cam lòng.

Trong " Mẫu Đan đình", Lã Thiên Minh vung cánh tay lên một cái, " anh em, chị em nữa, bây giờ chúng ta đi hát nào."

Mọi người lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.

Sau khi đứng dậy Mạnh Yên Nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, ôm lấy trán, " Mọi người đi đi, tôi thấy không thoải mái. . . . . . ."

" Sao

vậy?" Quý Vân Giai vịn tay cô, đáy lòng chợt có tính toán, " nhất định

là uống nhiều quá, tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơ nhé." Dứt lời, cô

ngẩng đầu nói với bọn Lã Thiên Minh: " Mọi người xuống tầng đợi

tôi...tôi đưa Yên Nhiên trở về phòng trước."

Bọn họ đã định đi ra ngoài khách sạn Hào Đình, cho nên mọi người cũng không suy nghĩ nhiều,

lập tức chia ra đi thang máy xuống dưới tầng.

Quý Vân Giai đỡ mạnh Yên Nhiên đi vào thang máy, lập tức ấn xuống con số 18. Cô nhớ gian phòng của Kỳ Tuấn là 1809. . . . . .

Kỳ Tuấn trở về phòng ngủ, Ngải Tiểu Tiểu ngủ vẫn có hương vị ngọt ngào như cũ, mê man lật người, mở cúc áo trước ngực ra, cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện.

Nhìn cảnh tượng ướŧ áŧ mê người trên giường, con

ngươi lạnh lùng của Kỳ Tuấn dấy lên hỏa dục. Phía dưới lại bắt đầu tùy

tiện căng cứng. Nhưng mà, anh biết nếu lần đầu tiên còn chưa nói rõ ràng đã cường bạo, thật sự sẽ không dễ dàng có được lần thứ hai. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ nguyền rủa một tiếng xoay người đi vào phòng tắm tắt

lửa.

Xối nước tắm xong, khăn tắm màu trắng bao lấy bộ vị quan trọng, vừa định bò lên giường, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Đáng chết! Nếu như vẫn là tên tiểu tử Lã Thiên Minh kia, anh thề anh nhất định không tha cho tên đó.

Bước nhanh chân đi đến trước cửa, Min:na:dien:dan"le?quy/đon mở cửa, đang

muốn nổi nóng, lại không có ngờ tới một bóng dáng mảnh khảnh chợt nhào

về phía anh. Theo bản năng, anh ăng lui về sau một bước.

Người nhào tới theo bản năng đưa tay muốn nắm cái gì đó để cứu mình vừa đúng lúc kéo được khăn tắm của Kỳ Tuấn, mạnh mẽ xé ra.

Vì vậy, một người đàn ông tuấn tú biến thành" Khoả" Nam.

Mạnh Yên Nhiên mắt say lờ đờ cố gắng tươi tỉnh ngẩng đầu, thấy cảnh sắc "

hùng vĩ" trước mắt, cho dù có được giáo dục khá hơn nữa cũng nhất thời

bị ném ra ngoài chín tầng mây. Lập tức nghe thấy cô" a. . . . . ." một

tiếng thảm thiết, vang tận mây xanh.

Ngải Tiểu Tiểu ngồi dậy vụt

một cái, "Âm thanh gì vậy? Thật là khủng khϊếp. "Dụi mắt xuống giường,

mở cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng trước mắt càng làm tăng thêm sự kinh

khủng ——

Kỳ Tuấn toàn thân xích͙ ɭõa đứng ở sàn nhà, bàn tay đang bịt miệng một cô gái trẻ tuổi đang hoang mang sợ hãi. . . . . .

"Mạnh. . . . . . Cường gian. . . . . ."

Vốn là bị âm thanh lớn làm tỉnh giấc, Ngải Tiểu Tiểu trong lòng hoảng sợ

lại càng thêm sợ hãi, cô cảm giác hàm răng của mình cũng muốn run lên.

"Câm miệng!" Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhặt khăn tắm lên nhanh chóng bọc lại mình. Cô không thấy tay của anh đặt ở ngoài miệng Mạnh Yên Nhiên sao? Anh sợ cô ta đánh thức cô nên mới như vậy.

" Kỳ Tuấn, làm sao anh có thể. . . . . ." Tinh thần trọng nghĩa trong

xương tủy làm cho Ngải Tiểu Tiểu cả gan chỉ trích ra tiếng, chỉ là sau

khi nhìn rõ người phụ nữ trên đất là Mạnh Yên Nhiên, cô bỗng chốc câm

miệng.

Một màn này, thật là quen thuộc. Hình như là cảnh tượng

trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình. Nam nữ chính không hẹn mà gặp, xảy

ra chuyện mập mờ gây hiểu lầm nhỏ, sau đó, củi khô lửa cháy, anh anh em

em, tình ý triền miên. . . . . .

Chỉ là, trong loạt cảnh này, có

thêm một người chướng mắt là cô. Có phải đây là ám hiệu của trời cao hay không, trong lúc vô tình cô đã trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc

của người khác.

Lúc này, Mạnh Yên Nhiên lảo đảo đứng lên, mới vừa rồi quậy một phát, men rượu trong cô cũng vơi đi mấy phần. Nhìn Kỳ Tuấn một chút rồi lại nhìn Ngải Tiểu Tiểu một chút, cô khẽ mỉm cười, rất tao nhã nói: " đúng. . . . . . Không dậy nổi, tôi. . . . . . Đi nhầm. . . . . . Phòng. . . . . ."

Dứt lời, cô xoay người chạy ra ngoài.

"Không, Mạnh tiểu thư."Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nắm tay cô, "Người đi nhầm phòng là tôi, cho nên người nên đi cũng là tôi."

"Không, nên đi. . . . . . Là tôi."Mạnh Yên Nhiên cũng kiên trì.

Đầu Kỳ Tuấn đầy vạch đen, hai người phụ nữ này lại làm cái gì nữa đây? Khổng Dung nhường lê* sao?

*Khổng Dung nhường lê: Tích nói về cậu bé Khổng Dung 4 tuổi đã biết nhường

những quả lê ngon hơn cho bố mẹ và các anh, nhận quả lê nhỏ nhất, xanh

nhất về mình. Tích giáo dục về việc cần phải biết nhường nhịn, lễ phép,

lễ độ, kính hiếu, khiêm nhường, khiêm tốn.

"Ai cũng không được đi!"Anh gầm nhẹ một tiếng rồi đóng cửa lại, "Đều đến ngồi trên ghế sa lon cho tôi."

Ngải Tiểu Tiểu đang muốn phản bác, chỉ thấy Mạnh Yên Nhiên ỉu xìu đi đến bên sofa ngồi xuống. Quay đầu lại nhìn ánh mắt sắc bén kia của Kỳ Tuấn một

chút, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mạnh Yên Nhiên.

Kỳ Tuấn nhìn mình rồi nhíu mày, Minna:sakai?d"d"l/q/d " Tôi đi thay quần áo khác."

"Này, Anh không mặc quần áo càng dễ nhìn."Mạnh Yên Nhiên lẩm bẩm.

Kỳ Tuấn bắn một ánh mắt lạnh lùng tới, Mạnh Yên Nhiên co rúm người xuống.

Ngải Tiểu Tiểu mở to hai mắt giật mình nhìn cô chằm chằm, xem ra mỹ nhân

xinh đẹp như tiên nữ không dính khói bụi trần gian cũng có thể nói ra

lời nói như vậy?

Nói thật hay. Cô cũng đang muốn nói như vậy, chỉ là không có can đảm để nói.

Mạnh Yên Nhiên thấy Ngải Tiểu Tiểu nhìn cô, cười hắc hắc, " Cô có cảm thấy vóc dáng Kỳ Tuấn quá tốt hay không ?"

" ừ."Ngải Tiểu Tiểu gật đầu.

"Đáng tiếc, trước mặt tôi anh ấy luôn mặc quần áo chỉnh tề."

Ơ. . . . . . lời nói này của Mạnh Yên Nhiên thật là càng ngày càng không

phù hợp với hình tượng của cô. Đều là do rượu cồn gây ra, hay là thật ra thì Mạnh Yên Nhiên chính là một người thú vị như vậy?

"Thật ra

thì, trước mặt tôi anh ấy hầu như đều mặc quần áo chỉnh tề." Ngải Tiểu

Tiểu cẩn thận an ủi, bởi vì Mạnh Yên Nhiên thoạt nhìn hình như có chút

đau lòng. Vậy cũng bộ dáng đáng thương như vậy, cô rất không nhẫn tâm.

"A, "Mạnh Yên Nhiên gật đầu một cái, bỗng nhiên lại lắc đầu, "Không đúng, mới vừa rồi anh ấy không mặc quần áo"

" Tôi ngủ thϊếp đi, anh ấy đi tắm, cái gì tôi cũng không nhìn thấy."Ngải

Tiểu Tiểu vội vàng giải thích, chẳng phải biết càng giải thích càng đen.