Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 44: Cô ghét nhất là loại dây dưa không minh bạch này

Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, trong nháy mắt môi thô lỗ bị chiếm lấy.

Một phút đồng hồ sau, Kỳ Tuấn buông cô ra, cười đến mị hoặc, "Người phụ

nữ của tôi, đây là lời thề hôn nhau của chúng ta, nếu nuốt lời, em tự

biết hậu quả."

"Biết." Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, cất bước rời đi.

Không biết động tĩnh trong phòng vừa rồi có bị người bên ngoài nghe được không? Cô lặng lẽ đẩy cửa ra, chỉ thấy trong cửa hàng tạm thời không

buôn bán cái gì, không thấy một bóng dáng phục vụ nào. Âm thầm thở phào

một cái, vội vàng lắc mình ra ngoài.

Đi vài bước, mới phát hiện có mấy phục vụ đang ghé vào một góc bàn luận xôn xao.

“Cô nói Thái Tử Gia làm sao sẽ thích người phụ nữ kia, tựa như canh mì sợi nhạt nhẽo”.

Ngải Tiểu Tiểu cảm giác lời nói của bọn họ không có quan hệ gì với chính mình, tiếp tục đi về phía trước.

“Cái này gọi là củ cải trắng, ai cũng có sở thích riêng. Thái Tử Gia

nhìn trúng mắt. Còn đích thân phân phó để cho tôi đến cửa hàng sát vách

mua áσ ɭóŧ, trở lại còn phải nói là hàng tặng. Hơn nữa ta nói cho các

người biết nha…”. Phục vụ kia cố ý hạ thấp giọng,

Ngải Tiểu Tiểu vẫn nghe được hai chữ “Ba vòng”.

“Oa, không ngờ Thái Tử Gia lãng mạn như vậy….”.

“Hiếm thấy vô cùng, người phụ nữ kia đi vào cho tới bây giờ cũng không

thấy đi ra. Cô nam quả nữ, nhất định bên trong có làm gì đó? Cô cho rằng bây giờ còn lưu hành ngọc nữ thuần khiết sao?”.

Nghe vậy trong lòng Ngải Tiểu Tiểu run rẩy hạ xuống, chỉ là trước mắt

nét mặt không thể hiện gì. Có người sống lấy mục đích hãm hại người khác làm niềm vui cho mình, đối với cái loại người như vậy, cô căn bản không cần để ý tới.

Một phục vụ thấy cô, vội vàng túm túm những người khác.

"Cô nghe chưa?

" Ai biết, chuyện vô sỉ cũng làm, còn sợ người ta nói sao?"

Ngải Tiểu Tiểu xem như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi cửa hàng xa

hoa, lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi, từng bước một đi dọc theo dòng người đi đường, cũng không nhìn đường, chỉ thấy mũi chân của mình.

Thì ra là-----

Áσ ɭóŧ kia không phải là hàng tặng, là anh đặc biệt mua cho cô. Bồi

thường cô sao? Huấn luyện viên thối, đến cùng anh muốn làm gì? Anh không phải chỉ biết lấy mạnh hϊếp yếu biếи ŧɦái đùa bỡn sao? Làm gì còn chơi

trò diễn xiếc này, làm trong lòng cô là lạ….

Ai nha, cô ghét nhất là loại dây dưa không minh bạch này. Anh vẫn cuồng

vọng như vậy, cô có thể chắc chắn tất cả việc làm của anh đối với cô đều là anh kiêu căng không cam lòng vì bị cự tuyệt.

Tại sao người kia đáng chết lại lộ ra sự dịu dàng. Huấn luyện viên thối, anh quá âm hiểm.

Mới vừa rồi còn đắc ý vì khôn vặt của mình, bây giờ nhìn lại, Lục Vũ cũng không tính là cái gì, nguy hiểm nhất vẫn là Kỳ Tuấn.

Ngải Tiểu Tiểu đá gót chân yên lặng đi, không biết đi bao lâu, Ngải Tiểu Tiểu dừng lại, nghiêng đầu phát hiện bên tay trái trùng hợp có một

thùng rác màu xanh lá cây, cô ngơ ngác nhìn chốc lát, cắn răng một cái

đưa tay lấy túi giấy hung hăng nhét vào thùng rác.

Đi vài bước, rồi lại dừng bước. Trốn tránh. Hình như không phải phong cách của cô.

Bên trong phòng, Kỳ Tuấn lại lật mở tấm hình trước mặt.

Trong hình Ngải Tiểu Tiểu đang ôm một bé trai một tuổi xinh đẹp cười đến rực rỡ.

Trong tư liệu Lữ Thiên Minh đưa cho anh: cậu gọi là Ngải Bảo, hiện tại 1 tuổi 5 tháng, sinh nhật là ngày 5 tháng 1 năm 2011. Tài liệu bệnh viện

cho thấy lúc anh ra đời thì so với ngày dự tính sinh sớm hơn 20 ngày. Mà theo tuổi chẵn, cùng ảnh lưu niệm của anh lúc 1 tuổi, quả thật giống

nhau như đúc.

Tất cả tài liệu cũng biểu hiện Ngải Bảo là con trai của hắn.

Hai năm trước, thân là đội trưởng đội đặc chiến, chính anh không cẩn

thận uống được rượu có hạ thuốc trợ tình, đơn giản là họ muốn dùng xì

căng đan cùng một người phụ nữ khống chế anh. May nhờ ý chí nghị lực của anh kiên cường, cũng không để cho bọn họ được như ý, chạy đến hẻm nhỏ

kia, sau lại gặp phải Ngải Tiểu Tiểu đang lẩn trốn, hổn hển than nhẹ,

tùy ý chiếm đoạt. Để cho anh ăn đến xương tủy mới thấy cũng rất ngon,

trong mộng cũng thường xuyên xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.

Chợt có một ngày, cô xông vào thế giới của anh. Anh không nhớ rõ dung

nhan của cô, lại ghi nhớ rõ ràng mùi của cô, khi quen thuộc mùi thơm hoa lan. Hương thơm kia thấm vào tim phổi của anh, một chút xíu trí nhớ mơ

hồ bị xé mở. . . . . .

Vì vậy, anh điều tra cô. Sau đó trừ Ngải Bảo, tất cả đúng như anh dự liệu. Khóe môi Kỳ Tuấn nhếch lên một nụ cười mê người.

Vốn là, anh không hề vội vã đưa mẹ con cô" bắt lại".

Nhưng là hôm nay, thấy Lục Vũ gắt gao dây dưa, anh chợt phát hiện mình

căn bản không cách nào dễ dàng tha thứ cô cùng người đàn ông khác thân

mật. Tiểu bảo phe phẩy cánh tay nhỏ bé để cho anh ôm, anh rất muốn được

nghe Tiểu Bảo gọi anh một tiếng ba. Hơn nữa vừa nghĩ đến bộ dáng con

trai của mình ôm người đàn ông khác gọi cha, anh liền không nhịn được

phát điên.

Cho nên không kịp chờ. Anh quyết định, lập tức đem lấy cô thu về cho danh nghĩa.

Thật may là những ngày này, hắn đã an bài chung quanh bọn họ lưới bảo vệ thật tốt.

Thế gian này không có gì đồ là tuyệt đối, có lẽ hiện tại đem lấy cô ở

lại bên cạnh anh mới an toàn nhất, cho nên anh không muốn đợi thêm. Lập

tức lấy ra tác phong quân nhân, mạnh mẽ, đưa mẹ con bọn họ bắt lại!

Quyết định tốt nhất chính là hành động.

Kỳ Tuấn cũng không trễ nãi thời gian nhanh chân đi ra khỏi cửa hàng xa

hoa, bắt đầu con đường của mình. Hiện tại Ngải Tiểu Tiểu còn đi không

xa.

Quả nhiên lái xe không lâu, Kỳ Tuấn nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngơ

ngác đứng bên thùng rác, sau đó đem túi giấy đang cầm trong tay nhét vào thùng rác.

Kỳ Tuấn mặt đen lại. Đang muốn mở cửa xuống xe, chỉ thấy đi được vài

bước, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, do dự một chút, đem túi giấy trong

thùng rác lấy ra.

Anh thấy thế ngẩn người, lại ngồi trở lại trên xe. Chính anh tự xưng là

có con mắt sắc bén, đột nhiên phát hiện thật không hiểu người phụ nữ

này.

Chỉ là, Phó Chính ủy nói rất đúng, đối đãi với người phụ nữ mình yêu

mến, không nên bộc lộ tài năng, nên chọn lựa chiến thuật tương đối

tốt---- biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chợt, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, người

phụ nữ bước xuống xe lại là Sử Kỳ Vân. Kỳ Tuấn nhíu lại tròng mắt đen,

người phụ nữ này lại muốn làm gì?

“Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta nói chuyện một chút”. Sử Kỳ Vân cao ngạo giống như Khổng Tước vênh váo hả hê ngăn ở trước mặt Ngải Tiểu Tiểu….