Ánh mắt Sử Kỳ Vân quét qua khu vực của Ngải Tiểu Tiểu, lời nói bỗng nhiên ngừng lại.
Lục Vũ nhìn theo ánh mắt của cô, cũng lập tức sững sờ.
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhạy cảm phát hiện một tia khác thường, ánh
mắt vừa đúng lúc cùng hai người gặp lại nhau. Khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu
lập tức trầm xuống, kéo lấy tay dì Ôn: “Ôn Di, chúng ta đi”.
“Tiểu Tiểu…” Bộ dáng Sử Kỳ Vân điềm đạm đáng yêu đến gần Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu lại giống như không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng giống như người xa lạ từ bên người cô ta đi qua.
“Tiểu Tiểu”, một bàn tay cầm lấy cánh tay Ngải Tiểu Tiểu, Lục Vũ nhìn về phía ánh mắt của cô có mấy phần phức tạp. “Lần trước tại sao ra về
không từ biệt? Sau đó nghe nói xe của hai người nổ tung, cô không sao
chứ?”
“À…” Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, “Nếu ta có chuyện gì còn có thể đầy đủ đứng trước mặt của hai người sao?”
“Tiểu Tiểu, tôi chỉ là lo lắng cho cô, không cần bởi vì hận tôi, liền cùng Kỳ Tuấn có quan hệ cấp trên, anh ta rất nguy hiểm”.
“Tôi cùng ai có quan hệ không liên quan gì đến anh đi”. Nghe vậy, Ngải
Tiểu Tiểu lạnh lùng hất tay Lục Vũ, cố ý rời đi. Đối với bọn họ cô đã
không còn chút tình cảm nào để lãng phí, chỉ có không nhìn là thích hợp
nhất.
“Tiểu Tiểu, chuyện trước kia đều là tôi sai lầm, cô không cần hiểu lầm
Lục Vũ, muốn hận liền hận tôi thôi…” Sử Kỳ Vân một bộ nhu nhược không
xương, mặt chân thành, bộ dạng lã chã chực khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu gắng gượng vô tâm quan sát kỹ
thuật diễn tinh xảo của cô ta, Ngải Tiểu Tiểu ôm Ngải Bảo từ trong ngực
của Ôn Di, “Ôn Di, chúng ta đi thôi”.
“Tiểu Tiểu” Lục Vũ tiến lên ngăn ở trước mặt cô, “Lưu lại số điên thoại
đi, lúc rảnh rỗi có thể liên lạc. Chúng ta dù sao cũng là bạn bè…”
“Không cần”, Ngải Tiểu Tiểu cố gắng coi thường anh, tròng mắt đen không
một tia nhu tình, nếu như là trước đây cô nhất định sẽ vì thế mà cảm
động không thôi, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Lục Vũ thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ, anh sẽ không nghĩ tới, khi anh thân
mật cùng vị hôn thê trước mặt lại có thể lấy được chú ý của cô như thế,
chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu hơn sự ghen ghét của cô, trả thù lại quay trở về trên người cô. Thủ đoạn của cô ta, cô không sợ, nhưng cùng bọn họ dây dưa,
cô thấy phiền.
Quả nhiên, Sử Kỳ Vân thấy thế trong mắt thoáng qua một tia căm hận, chỉ
là, vẻ mặt của cô vẫn dịu dàng như cũ nói: “Tiểu Tiểu, tôi cùng Lục Vũ
vẫn luôn lo lắng cho cô, nếu như cô bởi vì tôi cùng Lục Vũ ở chung một
chỗ, mà hiểu lầm chúng tôi, tôi…Tôi có thể cùng Lục Vũ chia tay…”
Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, hai năm trước cô ta từng làm cái gì, cô không phải không biết gì cả.
Một đã từng là bạn tốt, một người phụ nữ đối với cô giậu đổ bìm leo, cho tới bây giờ vẫn còn ở trước mặt cô ngụy trang như thế, làm cho cô cảm
thấy thật buồn nôn.
*giậu đổ bìm leo: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.
Ngải Tiểu Tiểu biết, những thứ đùa giỡn này đều là Sử Kỳ Vân diễn cho
Lục Vũ xem---vì người đàn ông này mà cô ta dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ
nào.
Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bản tính hiền thục phải không. Được, cô ta thích diễn như vậy, cô liền theo cùng.
Nghĩ tới đây, trên mặt Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng lập tức nở nụ cười, “Ôn Di, dì mang Ngải Bảo đi ra bên ngoài chờ con”.
Ôn Di gật đầu một cái, ôm Ngải Bảo rời đi, ngoài cửa Kỳ Tuấn vội vã đi vào sượt vai mà đi qua.
“Chú chú…” Ngải Bảo chợt đung đưa cánh tay nhỏ bé phấn nộn, hướng Kỳ Tuấn cười khanh khách.
Kỳ Tuấn cảm giác trong lòng mình chấn động, ngoái đầu nhìn lại dò xét
cẩn thận cậu bé kia. Là cậu! Tròng mắt cứ như vậy khó có thể di chuyển,
đứng ở cửa vẫn nhìn Ngải Bảo, cho đến khi cậu bị Ôn Di ôm đi xa…
“Sử Kỳ Vân, nếu như muốn chia tay cũng không nên dính lấy Lục Vũ nữa,
tối thiểu, cho tôi xem một chút thành ý của cô. Hiện tại, lập tức từ bên cạnh anh ta cút ngay. Có lẽ, tôi sẽ tin tưởng cô!” Bỗng nhiên một âm
thanh quen thuộc truyền đến, cắt đứt một hồi trầm tư của Kỳ Tuấn, anh
vừa nghiêng đầu, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu đang thô lỗ đem Lục Vũ từ bên
Sử Kỳ Vân kéo ra.
Đáng chết, Cô dạy dỗ đôi nam nữ này anh không phản đối, nhưng cô không
nên ở trước công chúng trình diễn tiết mục hai người phụ nữ bắt gian phu chứ. Kỳ Tuấn không vui nhăn lại mày.
“Tiểu Tiểu….Lục Vũ…”
Sử Kỳ Vân đáng thương làm vẻ mặt dịu dàng u oán. Cô biết đây là đòn sát
thủ để đối phó với đàn ông, nhưng đối với Ngải Tiểu Tiểu hiển nhiên mất
tác dụng. Tay trái giữ lấy túi xách, cô sống chết cắn môi, mình thật vất vả mới lấy được Lục Vũ, tuyệt không để cho Ngải Tiểu Tiểu dính vào lần
nữa.
Kỳ Tuấn vừa nghĩ vừa đi tới, dừng bước, phụ nữ đang lúc chiến tranh, anh tốt nhất không cần tham dự. Lại nói, nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu này
cũng không chịu thua.
“Thế nào? Không bỏ được? Không bỏ được có thể nói, tôi sẽ không cứng rắn tranh đoạt.” Ngải Tiểu Tiểu cười khẽ, tròng mắt không chút nào che giấu sự khinh bỉ.
“Tiểu Tiểu” Âm thanh Lục Vũ có chút trách cứ, bất đắc dĩ lại càng nhiều
hơn. Nếu như, cô thật sự vẫn quan tâm anh như thế, anh tội gì không kiên trì ở trước mặt Sử Kỳ Vân để cho cô để lại phương thức liên lạc.
Mắt thấy trong con ngươi Lục Vũ nhìn Ngải Tiểu Tiểu khó nén chân tình,
Sử Kỳ hận đến cơ hồ cắn nát hàm răng trắng. Là lòng dạ cô quá mềm yếu
rồi, lần trước nên bảo Peter nổ chết cô ta. Tay lặng lẽ đưa vào trong
túi xách, cô nhớ bên trong có đồ tốt. Mong đợi sờ đến cái túi mềm, khóe
miệng Sử Kỳ Vân vẽ ra một nụ cười âm hiểm. Cô ngắm nhìn bốn phía, hiện
tại thời gian vẫn còn sớm, trong cửa hàng quần áo không có khách hàng
khác. Chỉ có phục vụ làm chứng là đủ rồi.
“Tiểu Tiểu”. Cô cơ hồ than thở khóc lóc đánh về phía Ngải Tiểu Tiểu,
thành công hấp dẫn được ánh mắt của mấy phục vụ đến trên người của cô.
“Tôi cùng Lục Vũ là thật tâm yêu nhau… Lục Vũ đối với cô vẫn rất áy náy, nhưng mà cô không thể bởi vì áy náy của anh ấy mà vẫn dây dưa…
Sử Kỳ Vân diễn rất tốt, tình ái dào dạt làm những người bên cạnh nghe
được cũng một hồi thổn thức đồng tình. Có người còn bắt đầu đối với Ngải Tiểu Tiểu khuyên bảo:
“Tiểu thư, cô thả tay đi, không phải là tình yêu của cô, sống chết dây dưa cũng không có được”.
“Đúng vậy, tuổi còn quá trẻ, cần gì cố chấp như vậy…”
Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh. “Sử Kỳ Vân, kỹ thuật diễn của cô thật là càng lúc càng cao minh rồi”.
Khóe miệng Sử Kỳ Vân mơ hồ lộ ra hài lòng, chỉ là hai mắt vẫn đẫm lệ,
“Tiểu Tiểu, tôi nói những lời này đều là thật lòng, Lục Vũ không nhớ cô, là chúng tôi không đúng, nhưng là, cô muốn trách chỉ có thể trách tình
yêu quá tuyệt đẹp, là cô làm cho chúng tôi không kìm nén được…”
Cô hối hận. Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt lại mở ra lần nữa, trước mắt vẫn như cũ là khuôn mặt đáng ghét của Sử Kỳ Vân. Cô làm gì cùng người phụ nữ
này đánh nhau, nếu không nhìn nên hoàn toàn không nhìn.
Cơ hồ không hề nghĩ ngợi cô một phen hất cô ta ra, “Hừ, Sử Kỳ Vân, lập tức mang theo tình yêu của cô, cút”.