Ngải Tiểu Tiểu vỗ vỗ bụng của mình, trên đời sao có thể có người ghê tởm như vậy. Không muốn đối mặt với hắn dù một giây, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng bay lên đá liên tiếp, đừng nhìn người đàn ông cao lớn kia động tác cũng rất linh hoạt, lách mình tránh khỏi công kích của Ngải Tiểu Tiểu.
Lại còn có luyện võ! Động tác của Ngải Tiểu Tiểu nhanh hơn, cuối cùng sau N lần công kích, một cước đá ngã người đàn ông kia. Thân hình cao như tháp kia ngã rầm xuống đất, Ngải Tiểu Tiểu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà —— đạp đạp, ngoài nhà vệ sinh lại vang lên tiếng bước chân, nghe cũng không giống của phụ nữ. Ngải Tiểu Tiểu ôm bụng rên một tiếng, bây giờ cô rất khó chịu. Nếu đó là đồng bọn của tên ác ma nhà vệ sinh công cộng này thì thảm.
Kệ đi, trước tiên vẫn nên đánh đòn phủ đầu! Cô xông lên đá người đàn ông vừa đi vào. Nhưng chân lại thê thảm bị bắt lấy. Ôi, mới vài ngày không luyện, xem ra công phu Taekwondo của cô đã suy giảm.
“Là tôi!” Giọng nói trầm thấp vang lên, Ngải Tiểu Tiểu đang chìm xuống đáy cốc bỗng bật lên, “Huấn luyện viên thối, anh làm tôi sợ muốn chết.” Cô hờn dỗi thu chân lại.
Kỳ Tuấn liếc qua tên “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” đang bất tỉnh bên cạnh, thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm!”
Ngải Tiểu Tiểu đắc chí nhướng nhướng mày, nhặt túi của tên “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” lên ném qua một bên, trong đó có một cuộn băng keo trong, và đồ trang điểm của phụ nữ. “Thật là biếи ŧɦái!” Cô liếc hắn ta một cái, trong mắt chợt thoáng qua một chút gian xảo.
Cô nhanh chóng xé băng keo trói hai tay hai chân tên “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” lại, sau đó còn dán luôn miệng của hắn. Lại từ trong túi của hắn lấy ra một thỏi son, dùng son soàn soạt viết bốn chữ to ở trên trán của hắn —— tôi là biếи ŧɦái!
Nhìn một chút cũng không thỏa mãn, Ngải Tiểu Tiểu lại chủ động cởϊ qυầи áo của hắn, tốt nhất là in lên người hắn một dấu ấn không thể nhận ra người hoặc trực tiếp thiến hắn!
“Em muốn làm gì? Tôi đến!” Kỳ Tuấn nắm chặt tay bé nhỏ của cô, nhìn cô cởϊ qυầи áo của người đàn ông khác, anh rất không thoải mái.
“Tôi muốn thiến hắn!” Ngải Tiểu Tiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh, nếu anh có thể làm thay những việc kia thì quá tốt.
“Được.” Chẳng biết từ lúc nào trên tay Kỳ Tuấn đã xuất hiện một khẩu súng lục, họng súng đen trực tiếp nhắm ngay giữa chân người đàn ông kia. “Em chắc chứ, một phát này bắn xuống, hắn ta sẽ trở thành thái giám.” Kỳ Tuấn lạnh nhạt nghiêng mắt liếc Ngải Tiểu Tiểu.
Thủ đoạn độc ác hơn so với ai kia sao? Ngải Tiểu Tiểu khẽ cắn răng, “Chắc chắn, dù sao thứ người như vậy sống cũng chỉ phí phạm không khí. . .”
Vì vậy một ngón tay của Kỳ Tuấn hơi co lại.
Đúng lúc này, hình như tên “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” cảm nhận được nguy hiểm nên tỉnh lại. “Người. . . Các người muốn làm gì?”
Kỳ Tuấn không trả lời, ầm một tiếng súng vang lên, đạn trượt qua giữa hai chân hắn bắn vào nền xi măng. Tên “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” lập tức ngất đi, chỉ là giữa hai chân bỗng thấm ướt một mảng lớn.
“Lại có thể bị hù đến tè ra quần!” Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhích lại, đạp hắn một cước, nói với Kỳ Tuấn: “Thôi, cũng là không đủ can đảm, chúng ta giao hắn cho cảnh sát xử lí đi.”
Kỳ Tuấn khẽ nhuếch môi thu lại súng. Thật ra thì, để họng súng của anh nhắm vào một thứ tồi tệ như vậy, anh rất miễn cưỡng. Nhưng vì Ngải Tiểu Tiểu, anh thật sự muốn tự tay phế cái tên gọi là “Ác ma nhà vệ sinh công cộng” này!
“Đi thôi!” Ngải Tiểu Tiểu thấy anh vẫn chần chờ ở đó thì lên tiếng thúc giục, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, “Còn trễ nữa, tối nay sẽ không vào căn cứ được.”
Lúc này Kỳ Tuấn mới từ phía sau cô đi ra. Tiện thể lấy điện thoại di động ra gọi “110”.
Lên xe taxi, Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy đầu tiên chính là nước suối và thuốc tiêu chảy trên ghế ngồi. Cô không nói gì đưa tay cầm lấy hai viên thuốc, mở nắp chai nước suối ừng ực nuốt hết hai viên thuốc vào trong bụng.
Tối nay bọn họ trải qua hơi nhiều, cùng nhau bắt trộm, gặp phải xe hơi bị nổ, sau đó còn gặp tên ác ma nhà vệ sinh công cộng. Thật ra thì bọn họ cũng xem như là nửa đồng đội, đồng đội mua thuốc cho nhau thì có gì kỳ lạ? Vừa nãy chính là cô quá chậm tiêu.
Buồng xe mờ tối, Kỳ Tuấn không nhìn rõ nét mặt của cô. Nhưng lại cảm nhận được tâm trạng của cô hoàn toàn không giống vừa rồi. “Tài xế, lái xe đi.” Anh nhàn nhạt căn dặn tài xế.
Đi thẳng đến cửa trạm căn cứ, Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn xuống xe. Tài xế chợt thò đầu ra nhỏ giọng nói với Ngải Tiểu Tiểu đi ở phía sau: “Này, cô gái nhỏ, chớ có giận dỗi với bạn trai, người vừa đẹp trai lại vừa yêu cô như vậy rất khó tìm. . .”
Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn hóa đá. Đây là lần thứ ba trong hôm nay cô nghe được những lời như vậy, người ta nói “Ba người thành châm” cô và Kỳ Tuấn giống một đôi tình nhân sao? Vốn là đã thoát khỏi bị đồng đội áp đặt giờ lại lan tràn lần nữa.
Ngải Tiểu Tiểu ôm đầu, cô thật muốn điên rồi!
Nhưng mà, nhìn cây cầu dài năm kilomet trước mặt, cô thật sự không có thời gian để điên. Vì chế độ quân sự, xe taxi chỉ có thể đưa họ đến đây, quãng đường còn lại họ phải tự đi bộ.
Kỳ Tuấn nhàn nhã đi ở phía trước. Ngải Tiểu Tiểu thì có chút chật vật, cô vừa mới đi ngoài mấy lần, hai chân không có sức, mới đi được một đoạn đường ngắn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
Huấn luyện viên thối, anh cũng không quay lại giúp cô một chút sao? Cô ở sau lưng Kỳ Tuấn oán thầm. Nhưng lại quật ngạo (quật cường + kiêu ngạo) cắn môi, không chịu lên tiếng nhờ vả Kỳ Tuấn.
“Nhanh lên một chút, lấy tốc độ con rùa của em, chúng ta đến được căn cứ chắc trời cũng đã sáng.” Kỳ Tuấn quay đầu lại hối thúc. Tức giận cô quật ngạo, rõ ràng cơ thể không khỏe, còn miễn cưỡng chống đỡ.
“Ôi.” Ngải Tiểu Tiểu vẫn chậm như cũ, “Huấn luyện viên, nếu anh không đợi kịp, thì có thể đi trước.” Nói xong, mắt cô liền nhìn mặt biển màu đen, giả bộ nói như thật: “Phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm, tôi không vội.”
Đáng chết, một mảng đen thui như vậy cô ngắm cái phong cảnh gì? Lại cố ý chọc anh tức giận, Kỳ Tuấn nhuếch môi, giọng điệu tự nhiên, “Nha đầu, tôi biết em không vội. Nhưng mà tôi sợ em quá mắc, trên cầu lại không có bồn cầu khẩn cấp cho em!”
Huấn luyện viên thối, anh thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng. Anh vừa nói như thế, cô cảm thấy bụng mình lại bắt đầu không thoải mái. Ngải Tiểu Tiểu dứt khoát ngồi xổm người xuống, lắp bắp kêu lên: “Huấn luyện viên, tôi muốn nhờ giúp đỡ.”
“Nói.” Ánh mắt lạnh nhạt của Kỳ Tuấn nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn của cô.