Bỗng chốc cơ thể của anh trở nên khẩn trương giống như cây cung bị kéo căng, chỉ sợ nhất thời lơi lỏng sẽ làm ra những hành động điên cuồng.
Đáng chết! Nha đầu này lại dễ dàng phá tan phòng tuyến vững chắc nhất của anh. Có phải anh đã đánh giá quá cao năng lực tự chủ của mình hay không?.
Kỳ Tuấn dùng một tay giữ khăn bông, không biết đã rơi xuống từ lúc nào, anh không để ý lấy dùng tay còn lại lấy chiếc khăn bông khác, vỗ vào tầm lưng trắng noãn không tỳ vết của cô.
Ngải Tiểu Tiểu hơi kinh hãi, đưa đôi mắt sương mù nhìn anh, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang ngắn nhìn cô.
Hầu kết đang hoạt động theo lý trí của anh sẽ hỏng mất, tay của anh từ từ đưa tới mặt cô, giống như loại thuốc độc mê hoặc lý trí con người, anh cũng không thể chống lại tiếng nói từ đáy lòng, cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của cô….
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy nụ hôn lúc này khác hoàn toàn với nụ hôn trong quá khứ, cực kì dịu dàng, cực kì tuyệt vời. Nhiệt độ trong cơ thể cô không ngừng tăng lên, cô liên tục thở gấp, thừa nhận sự tiếp xúc thân mật của anh, hai chân càng mềm yếu vô lực.
Giờ phút này, cô giống như đang ở trong gió xuân, nhẹ nhàng, giống như muốn hòa tan….
Vừa đúng lúc này….
“Chị Nhã Kỳ, chờ em một chút…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói vui vẻ của Lâm Hi Lôi.
Ngải Tiểu Tiểu từ trong cõi thần tiên từ từ tỉnh lại. Trời ạ! cô đang làm gì thế? Cư nhiên lại bị huấn huyện viên thối hôn đến thất điên bát đảo. Con mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn quét qua thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, lập tức ôm lấy cô, đặt lên trên giường, đắp thêm một tắm chăn mỏng, bao phủ cả cơ thể cô, chỉ còn ló ra cái đầu nhỏ, gió thổi cũng không lọt.
Mà quần áo bên dưới giường còn chưa kịp dọn, anh dùng một chân đá hết vào gầm giường, tất cả động tác đều rất lưu loát.
Dĩ nhiên Ngải Tiểu Tiểu hiểu rõ ý tứ của anh, bây giờ bọn họ giống như bị bắt gian tại giường! Lại nghĩ đến việc hiện tại cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhuộng, cô chỉ có thể bóp chết hy vọng mong manh của mình. Haizzz, thật sự là đói đến bất tỉnh rồi, đói đến mức ăn bậy mất rồi. Ngay cả huấn luyện viên cũng dám ăn… Ngải Tiểu Tiểu càng nghĩ thì mặt càng hồng, chỉ trong chốc lát đã sánh ngang với mông khỉ. Theo bản năng cô co rút hết cả cơ thể vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt.
Lúc này cửa bị đẩy phịch một tiếng: “Huấn luyện viên Kỳ?”. Lâm Hi Lôi đang lôi kéo Miya Kỳ, vui mừng thét chói tai.
Miya Kỳ gật đầu một cái coi như chào hỏi Kỳ Tuấn, nhìn Ngải Tiểu Tiểu trên giường: “Tiểu Tiểu như thế nào?”
“Tiểu Tiểu…” Lâm Hi Lôi kêu lên liền nhao tới, lại bị Kỳ Tuấn duỗi một cánh tay ra ngăn lại: “Cô ấy mệt rồi, đừng tới quấy rầy.”
“Đã bắt đầu che chở cho nhau rồi à?” Lâm Hi Lôi bĩu môi.
Miya Kỳ quét mắt qua thức ăn trên bàn còn chưa được đυ.ng đến, mày chau lại, hai mắt hiểu rõ. Một tay nắm vai Lâm Hi Lôi: “Lôi Lôi, không phải em có chuyện tìm chị sao? Đi, đi chúng ta qua phòng khác nói chuyện đi.”
“Này, em…” Lâm Hi Lôi muốn giãy giụa nhưng lại không chống được lực từ cánh tay Miya Kỳ.
Nhìn cửa phòng khép lại một lần nữa, Ngải Tiểu Tiểu càng cảm kích Miya Kỳ, suýt chút nữa đã rơi nước mắt rồi. Nếu Lôi Lôi lỗ mãng thực sự chạy tới vén chăn của cô lên, hậu quả thật không thể tượng tưởng được!
“Cái đó… huấn luyên viên, anh cũng có thể trở về rồi.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn đứng trước giường cười khẽ một tiếng rồi nói, cô biết rõ tình cảnh bây giờ của mình, chỉ có thể khúm núm, không có chút tiền đồ mà đi lấy lòng người khác.
“Tôi còn chưa ăn cơm tối.” Kỳ Tuấn đảo mắt quá bữa ăn tối để trên bàn, bữa ăn của hai người bọn họ đều trong đó.
“Mỗi người một túi, huấn luyện viên anh có thể về phòng mình tự ăn.” Cô rất có tính nhẫn nại.
Kỳ Tuấn chỉ nghiêng người, mắt liếc nhìn cô một cái, ngồi ở mép giường mở ra hộp cơm: “Ừ, không tệ, anh thật đói bụng.”
Mùi thơm của thức bay ra, cảm giác đói đến mức dời núi lấp biển lại hướng tới Ngải Tiểu Tiểu. Liếc mắt thấy người đàn ông xấu xa nào đó không đánh sẽ không đi, nhưng cũng không chọc được vào được. Cô chỉ còn một bước: “Huấn luyện viên, nếu anh muốn ăn cơm ở đây tôi cũng không có ý kiến, nhưng anh có thể ra ngoài kia ngồi ăn cơm không?” Để cho tôi mặc quần áo vào đó, ngu ngốc!
“Khách khí như vậy?” Kỳ Tuấn liếc mắt nhìn cô một cái, lười biếng đứng lên đi về phía trước mấy bước: “Mau mặc quần áo vào đi, tôi không về đâu. Xem tình trạng của cô bây giờ đi, để cho cô hai phut…”
Choáng nha! Ngải Tiểu Tiểu quýnh lên, đầu có chút choang váng, cô vội vã lầm bầm tự khuyên chính mình: “Nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn.”
Hai phút sau, Kỳ Tuấn quay đầu lại, Ngải Tiểu Tiểu vừa kéo xong khóa quần…
Vì vậy kế tiếp chính là gió cuốn mây trôi vui vẻ ăn bữa tối.
Ăn uống no đủ, Ngải Tiểu Tiểu hài lòng ngã xuống giường, Kỳ Tuấn giống một “hiền thê” đem cơm thừa canh cặn trút vào trong một cái túi. Trước khi đi nói với Ngải Tiểu Tiểu: “Ngày mai nghỉ ngơi hồi phục một chút, ngày kia em có thể trở về kí túc xã nghỉ ngơi.”
Dứt lời cũng không chút lưu luyến, xoay người đi thẳng.
Ngải Tiểu Tiểu ợ một cái, nghiêm túc nói: “Kỳ Tuấn, cuối cùng anh cũng nói được một câu có tính người.”
Ngải Tiểu Tiểu được đặc biệt cho phép, ngày thứ hai ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa mới rời giường. Nhưng khi ăn cơm trưa xong, cô bắt đầu oán trách: “Thật nhàm chán…”
Ở kí túc xã đi vòng vo mấy vòng, giương mắt nhìn thấy khẩu súng lục của mình liền có chủ ý. Lúc này, ở sân bắn không có người…
******
Cách sân bắn không xa, ở căn cứ leo núi.
“Đầu…” Lữ Thiên Minh tìm được Kỳ Tuấn muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói.” Kỳ Tuấn nhíu mày đưa mắt nhìn anh, lúc nào anh ta cũng lề mề như thế rồi?
“Cái này, về chuyện của Ngải Tiểu Tiểu, tôi cảm thấy… hai người không thích hợp.” Lữ Thiên Minh khống chế ngữ điệu, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Kỳ Tuấn.
“Chuyện tình với Ngải Tiểu Tiểu, tôi không cần hỏi ý kiến của anh.” Kỳ Tuấn nói một câu mang theo một chút tức giận, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Anh tự biết nếu mình lựa chọn Ngải Tiểu Tiểu sẽ có người nhảy ra chút phản đối, cho nên anh quyết định phách lối giống Trương Dương, mục đích là làm cho hoài nghi của bọn họ bay đi, giải quyết một lần hết tất cả. Chuyện liên quan đến hạnh phúc của mình, anh cũng không muốn dài dòng dây dưa.
“Khụ khụ…. Tôi cũng không muốn thế, chỉ là chuyện này có chút ẩn tình, anh xem cái này một chút đi.” Lữ Thiên Minh đưa tới một hai túi giấy.
Kỳ Tuấn nhíu mi nhận lấy túi giấy, mở ra, ở bên trong có một vài trang giấy cùng mấy tấm hình.
“Mặc dù hai năm trước Ngải Tiểu Tiểu bị dính án kiện nhưng chính xác là án oan.” Lữ Thiên Minh nghiêng nhìn tập tài liệu, mở miệng giải thích: “Nhưng mà cô giống như vì sự kiện kia mà tinh thần có chút uất ức, đã có một thời gian thường xuyên xuất hiện ở khoa tâm thần của bệnh viện, lúc này cô đã mang thai…”
Lúc này, mở tờ giấy ghi đơn thuốc của bác sĩ ra, cột họ tên người bệnh ghi tên Ngải Tiểu Tiểu, nhìn một chút thuốc được kê thì đều là thuốc thần kinh. Mà ở cột ghi chú đã chú thích rõ ràng người bệnh có thai dễ bị phản ứng phụ, cẩn thận khi dùng thuốc.
“Anh nhìn mấy tấm hình này đi, đứa bé kia là con trai ruột của Ngải Tiểu Tiểu…”
“Vậy thì thế nào?” Kỳ Tuấn vừa thu tư liệu hỏi ngược lại, gương mặt tuấn tú nhìn không ra có gì bất thường, chỉ là ánh mắt thoáng qua chút cưng chiều khi nhìn đứa bé trong tấm ảnh.
“Vậy thì lại như thế nào? ” Lữ Thiên Minh kinh ngạc: “Chẳng nhẽ bị người trong lòng lừa gạt, cô ấy cũng không phải là băng thanh ngọc khiết, anh không để ý chút nào sao?”
“Cô ấy là nữ, tôi là nam, chúng tôi là quan hệ nam nữ bình thường, như vậy là đủ rồi.” Kỳ Tuấn nói một câu lạnh nhạt, lại mang chút hài hước.