Anh không có tiến lên một bước, không bày tỏ cảm xúc, phụ nữ cứ mãi khiêu gợi trước mặt quân nhân chỉ có một con đường.
"A. . . . . . Vòng tay của tôi." Cô cố ý đưa tay lên nhưng lập tức bị ném xuống mặt đất, cô biết tâm trạng của người đàn ông trước mặt, nhưng người đàn ông nào mà không háo sắc? Sắc đẹp đưa đến miệng chỉ có kẻ ngu dại mới không ăn.
Cô chân thành khẽ cong eo, dưới váy là cảnh xuân khiến lòng người còn khó nhịn! Nhưng cô lại chẳng biết người đàn ông trước mặt không phải là người đàn ông bình thường, đang kinh ngạc thấy cô có ý tốt chia sẻ "Xuân sắc" thì Kỳ Tuấn cười lạnh một tiếng, đối với ý tốt kèm khuyến mãi của cô anh không nói gì.
Cô gái ngắm nơi dương v*t của anh, xác định đối phương thật "Không chút cử động" "cũng không phải cố làm ra vẻ”. Biết rằng biện pháp trêu đùa là không đúng, khiến cô phải rơi vào kết cuộc càng lúng túng, cô gái đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, mở cửa chạy ra ngoài.
Kỳ Tuấn vẫn nở một nụ cười lạnh, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là anh chẳng có cảm giác với những cô gái không được sạch sẽ.
Cô gái vừa chạy trốn kia quên đóng cửa, ngoài cửa lại xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Kỳ Tuấn vừa ngẩng đầu, khóe môi nở ra nụ cười, cười đến có chút tà mị, bởi vì anh biết cô đã đến.
Ngải Tiểu Tiểu đã đứng ở ngoài cửa, xoa xoa tay, chần chờ không chịu đi vào. "Huấn luyện viên Kỳ, làm phiền anh đi ra ngoài một chút được không." Cảnh tưởng mới vừa rồi cô có thấy, anh bình thản nhìn cô gái xinh đẹp ra sức quyến rũ, trước kia còn tưởng rằng anh là hình tượng của một người đàn ông trong sạch, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt ban nãy của anh, ấn tượng của Ngải Tiểu Tiểu dành cho anh có phần nghiêng ngã, quân tử liền thay đổi thành sắc lang. . . . . . Cho nên cô chẳng muốn đi vào chỗ kia.
"Chuyện gì?"
"Anh... ngày mai anh có rãnh không?" Bởi vì anh đột ngột đi thi thành nhiệm vụ, bỏ lỡ cuộc kiểm tra của cô, bình thường huấn luyện rất ít, ngày mai là ngày nghỉ, cô muốn nhờ anh dạy dỗ thêm.
"Tôi không thích hỏi một đằng, trả lời một nẻo."
Vừa đúng lúc cô cũng không muốn quanh co lòng vòng, Ngải Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nhờ anh dạy thêm, xin hỏi anh có rãnh không?"
"Cầu người khác chuyện gì đó, cần đứng xa thế sao? Vào nói." Giọng nói của anh thủy chung không nhanh không chậm mang theo một sự nhàn nhã.
"Huấn luyện viên, anh có thể cho tôi biết ngày mai anh có rãnh hay. . . . . . A. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng việc đã xảy ra chuyện gì, thân thể đã bị ai đó kéo đi vào, sau lưng nặng nề bị ném qua vách cửa.
Sau đó, cửa phòng bị "Phanh" một cái liền đóng lại.
Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi phát hiện Kỳ Tuấn đang dùng hai tay ôm lấy cô, một cỗ khí lạnh từ bốn phía đánh tới.
"Dạ. . . . . . Huấn luyện viên?" Ngải Tiểu Tiểu cà lăm hô một tiếng. Người đàn ông trước mặt cứ như một con sói lang cực đói.
"Ngải Tiểu Tiểu, làm nữ đội viên được huấn luyện đặc biệt, cô lại không phải là một cô gái dịu dàng, cũng không phải cố gắng quyến rũ huấn luyện viên đó chứ, toàn thân cũng chỉ là một cây xương rồng khô." Kỳ Tuấn trầm thấp mở miệng, bởi vì nhiều ngày ngao chiến, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng hơi thở lại là mùi rượu ấm áp.
"Báo cáo huấn luyện viên, đây là thượng bất chánh hạ tắc loạn(*)." Ngải Tiểu Tiểu đứng thẳng người nói.
* (Dịch: Trên không nghiêm dưới sẽ loạn)
"Ngải Tiểu Tiểu, cô đang dạy tôi đó hả?" Gương mặt Kỳ Tuấn trở nên khó coi, vốn là anh còn muốn cho cô con đường sống, xem ra cô buột anh phải ra tay rồi. Bởi vì anh là một tay săn thú giỏi, thấy con mồi có tính khiêu chiến, bản năng sẽ muốn đem cô nuốt vào bụng ngay lập tức.
"Báo cáo, anh là huấn luyện viên, tôi là tiểu đội viên, tôi làm sao dám." Ngải Tiểu Tiểu quả quyết phủ nhận. Hôm nay anh hơi nhiều lời, vẻ mặt cũng không như mọi ngày, đoán chừng là uống quá nhiều. Cô tốt nhất không nên cùng đánh nhau với một con quỷ say.
"Chưa? Hả?" Giọng nói tương đối nguy hiểm, đôi mắt híp lại, cố gắng nhìn cô, cái mũi thẳng tắp cơ hồ chạm vào da thịt cô.
"Huấn luyện viên, anh đừng dựa gần như thế có được hay không? Tôi không thể hít thở được!" Ngải Tiểu Tiểu ẩn nhẫn nói, thế nào lại càng ngày càng có cảm giác mình thất lễ thế.
"Vậy thì không cần hô hấp nữa!"
"À? Ưmh. . . . . ."
Kỳ Tuấn cứng rắn cúi đầu xuống, hung tợn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. . . . . .
Kỳ Tuấn xách bàn tay đang giãy giụa của cô lên, chống đỡ trước ngực mình; một cái tay khác bắt chéo lấy tay cô, đặt xuống trước ván cửa.
Anh vì tức giận mà điên cuồng mυ'ŧ mát. Cắn môi của cô, mới đầu chỉ dùng sức hút cánh môi ấy. Mυ'ŧ ma sát, dần dần, anh cảm thấy chưa đủ rồi bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Bởi vì không hề chuẩn bị tâm lý, hàm răng Ngải Tiểu Tiểu căn bản không có một tia phòng bị, dễ dàng bị người ta cạy ra, mặc cho anh tiến quân thần tốc.
Môi cực nóng, lưỡi không biết tiết chế mà ngang nhiên công thành đoạt đất, tùy ý càn quét và cuống lấy cô.
Môi lưỡi xâm nhập, toàn thân bọn họ cơ hồ dán chặt lấy nhau. Ngải Tiểu Tiểu đang khϊếp sợ sau đó mới nhớ tới việc cần phản kháng, rồi bi ai phát hiện, thân thể đã bị anh giam cầm đến một cơn gió cũng chẳng lọt qua, hơn nữa tứ chi cũng vô lực phản kháng.
Nhưng Kỳ Tuấn vẫn cảm thấy chưa đủ, càng thêm đè ép cô.
Hơi thở của anh giống như thông qua khoang miệng truyền đi khắp cơ thể, rút đi sức lực toàn thân của anh, như anh đang nói, cô hoàn toàn chẳng có cách nào kháng cự.
Đây coi là cái gì? Tại sao lại hôn cô?
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo, trong tiểu thuyết tình yêu thường viết đàn ông thất tình hay uống rượu say, sau đó đem một cô gái khác ngộ nhận là bạn gái của anh. . . . . . Chẳng lẽ Kỳ Tuấn đang ngộ nhân cô là một cô gái khác sao? Không, không biết, mới vừa rồi rõ ràng là anh kêu tên cô. . . . . .
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô đều không thể tùy tiện để cho người khác khi dễ như thế!
Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ đến chuyện đó, lập tức hung hăng cắn môi Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn một rên lên một tiếng, chợt đẩy cô ra, cánh môi tràn ra tia máu. "Lại cắn, thật muốn đánh cho cái răng nhỏ của cô gãy đi."
"Lại cắn? Choáng nha, tôi cắn anh khi nào?! Kỳ Tuấn, anh uống rượu đến không biết phương hướng rồi phải không, anh mở mắt ra, nhìn cho rõ ai là người đứng trước mặt mình nè?" Ngải Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng chống nạnh, một cánh tay còn chỉ vào lỗ mũi của Kỳ Tuấn.
"Không phải là cái hôn sao?" Kỳ Tuấn nói bằng giọng nhẹ như nước chảy, tròng mắt đen trở nên sâu thăm thẳm, "Đừng nói với tôi, cô lớn như thế rồi mà chưa từng hôn môi nhé, nếu như đây là nụ hôn đầu của cô, tôi có thể chịu trách nhiệm. . . . . ."
"Anh là Đại Đầu Quỷ!" Câu này giống như đã từng nghe qua, nên khiến cho Ngải Tiểu Tiểu phát điên, khuất tất liền hung dữ mà đưa cho Kỳ Tuấn một đoàn chí mạng. May nhờ Kỳ Tuấn vẫn còn chút tỉnh táo, chợt lách người tránh đi nơi khác, nếu không đã khiến cho anh tuyệt tự tuyệt tôn rồi.
Ngải Tiểu Tiểu không có công kích thắng lợi, rất tức giận. Không chút nghĩ ngợi mà dùng chân ngọc phóng ra những cú đá liên hoàn. Không ngờ tới chẳng những Kỳ Tuấn chẳng trúng một cú đá nào, mà còn giữ được mắt cá chân cô.
"Buông ra!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng.
"Không thả!" Khóe môi Kỳ Tuấn nhếch lên, xem ra trong mắt của Ngải Tiểu Tiểu anh chỉ là một tên yêu nghiệt mà thôi.
"Kỳ Tuấn, cẩn thận, coi chừng tôi kiện anh tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đó!"
"Quấy rối tìиɧ ɖu͙©?" Nụ cười trên khóe môi Kỳ Tuấn càng lúc càng lớn, tròng mắt đen rơi vào mắt cá chân trắng noãn của cô, hai khóm hoa đỏ loét lên trong mắt anh.
Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm giác thấy lạnh cả người. Anh như thế, chứng tỏ là nguy hiểm đang đến gần. . . . . .