Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 5: Anh cho là mình có ba đầu sáu tay sao?

Choáng nha, Kỳ Tuấn lại là một tên ngụy quân tử, thích đem nữ tình báo sưu tập, anh cũng nhàn nhã thật, cư nhiên đến chỗ này liếc mắt đưa tình với phụ nữ. Ngải Tiểu Tiểu oán thầm.

Chỉ là điều cô không ngờ chính là Kỳ Tuấn lại không có ý định hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, thậm chí căn bản anh chẳng tính toán đến việc đỡ cô gái kia, chỉ thấy anh giống như lơ đãng khẽ xê dịch ra hai bước.

Liền nghe "rầm" một tiếng, cô gái kia té xuống đất.

Ngải Tiểu Tiểu cười hì hì ra tiếng, rốt cuộc cũng xuất hiện một cô gái xui xẻo hơn cô rất nhiều. Nhìn cái cô gái nhếch nhác kia, trong lòng của cô chợt sung sướиɠ lạ kỳ. . . . . .

Nhưng đột nhiên ngắm thấy Kỳ Tuấn nâng ly rượu lên, Ngải Tiểu Tiểu lại không cười được.

"Kỳ Tuấn, mau để ly rượu xuống." Cô thét lên một tiếng.

Kỳ Tuấn vừa nghe được giọng cô, lập tức đưa mắt nhìn về phía cô.

"Ai nha. . . . . ." Vì Ngải Tiểu Tiểu đi quá nhanh, gót giày dẫm lên một hòn đá nhỏ, cả người lập tức ngửa ra sau. Xem ra cô không nên hả hê cười trên nổi đau của người khác, bi ai nhắm mắt lại.

Chỉ là, thân thể mất khống chế cũng không đυ.ng đến mặt đất, giữa không trung cô cảm thấy một cánh tay ôm lấy người cô, cô nhanh chóng lao vào bộ ngực ấm áp đó.

Kỳ Tuấn làm loạt động tác ấy, tay trái cứu Ngải Tiểu Tiểu, tay phải giữ chặt cốc rượu, không để cho nó rơi giọt nào cả.

"Xinh đẹp!" Mấy đôi tình nhân bên cạnh nhìn thấy được, không nhịn được vỗ tay ủng hộ.

Chỉ có cô gái kia đang nhếch nhác bò dậy, đưa cho cô một cái nhìn phẫn hận. Cô ta thầm nghĩ, cô ta có chỗ nào thua cô kia chứ, cư nhiên lại vô tình với cô như thế!

"Đi đường sao mà không nhìn thế, em tính toán để cho anh vừa đi làm nhiệm vụ vừa thưởng thức phụ nữ hả?" Ngải Tiểu Tiểu nghe được giọng nói của người đàn phía trên đỉnh đầu mình, vẫn là giọng nói trầm thấp nhưng nói ra toàn lời độc ác.

Chẳng lẽ người đàn ông này quý chữ như vàng sao? Làm gì cứ như nói nhiều là lãng phí vậy. Cô giận dữ tránh khỏi l*иg ngực của anh, hất giày cao gót ra, chân không đứng trên đất."Tôi đã nói vật này ảnh hưởng đến lực chiến đấu!"

Kỳ Tuấn không lên tiếng, ánh mắt lại lạc vào đôi chân trắng noãn và những ngón chân đầy gân xanh của cô.

Ngải Tiểu Tiểu chú ý đến bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy ly rượu của Kỳ Tuấn, "Rượu này không thể uống". Nói xong, cô đưa tay hất đổ ly rượu.

Kỳ Tuấn nghiêng đầu trầm tĩnh nhìn cô, hiển nhiên đang chờ lời giải thích của Ngải Tiểu Tiểu.

"Bên trong có thuốc kí©ɧ ɖụ© á!" Ngải Tiểu Tiểu hạ thấp giọng nói. Nhìn vẻ mặt không nhanh không chậm vô cùng bình tĩnh của anh, khiến cô cảm nhận anh rất muốn ăn đòn, nếu như không phải là sự tình trước mắt rất quan trọng, cô ngược lại rất có hứng thú thưởng thức bộ dáng bị hạ dược của anh, nhất định rất hấp dẫn.

Lúc này, vừa vặn có một đôi nam nữ đi đến bàn rượu định lấy hai ly rượu nhẹ.

"Này, mau buông xuống, rượu kia không thể uống." Ngải Tiểu Tiểu lập tức chạy tới, đoạt lấy ly rượu kia.

"Bệnh thần kinh!" Đôi nam nữ kia trợn mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái, xoay người rời đi.

Kỳ Tuấn nhìn mảnh thủy tinh bể vụn trên mặt đất lại nhìn gương mặt trắng như tuyết của Ngải Tiểu Tiểu, khẽ nhíu mày. Nha đầu này đang làm chuyện gì thế, không thể suy tính chu toàn sao? Cô làm như thế là định biến nơi đây thành biển máu sao?

Rất muốn thờ ơ lạnh nhạt sau đó cho cô một buổi huấn luyện nghiêm khắc, nhưng nhìn gót giày dưới đất, chân nhỏ trắng nõn quá chói mắt. Hơn nữa chủ nhân của nó thật sự không biết yêu thích nó, cư nhiên chạy vào trong bụi cỏ, làm sao biết trong đó có thể có mảnh vỡ thủy tinh hay vật nhọn gì không.

Cuối cùng không nhịn được nữa, Kỳ Tuấn khẽ nguyền rủa một tiếng, bước lên trước, lấy tay ôm ngang người của Ngải Tiểu Tiểu.

"Thủ. . . . . . Thủ trưởng, anh... anh làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu chống lại con ngươi thâm thúy của anh, lại có chút cà lăm.

"Lời này nên để tôi hỏi cô." Kỳ Tuấn không vui híp đôi mắt lại "Cô đang làm gì thế?"

"Tôi... tôi đang muốn đem tất cả các đồ uống ở đây tiêu hủy. Còn phải nhanh tìm biện pháp sơ tán mọi người đi, nếu không thì khi xuân dược phát tán, vậy thì rất phiền toái."

Hình như để nghiệm chứng lời nói của Ngải Tiểu Tiểu, một đôi nam nữ cách bọn họ hai mét, ở bên cánh tay trái, đã kí©ɧ ŧìиɧ đến khó đè nén, bắt đầu cởϊ qυầи áo của đối phương. Một đôi nam nữ khác đã lăn nhào trên đất. . . . . .

"Anh xem, anh xem, đã có người nhịn không được rồi." Lần đầu tiên thấy hai người làʍ t̠ìиɦ sống động như thế, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được tò mò mà chăm chú nhìn.

"Phi lễ chớ nhìn!" Kỳ Tuấn đặt Ngải Tiểu Tiểu ngồi trên ghế salon, bàn tay duỗi qua cái đầu nhỏ của cô. Sau đó khom lưng giúp cô nhặt giày lên. "Đem giày mang vào!"

"Thủ trưởng, chuyện rất nghiêm trọng." Ngải Tiểu Tiểu gấp gáp nói, vì sao anh lại thong thả và ung dung như thế, quân nhân không phải là nên mạnh mẽ vang dội sao?

Lúc này, Sử Trường Khánh ảo não đi tới.

Kỳ Tuấn liền ôm Ngải Tiểu Tiểu lên, đi về phía cậu ta, "Coi chừng những loại rượu này, không cho phép bất luận kẻ nào uống nó." Anh nhẹ nhàng ra lệnh, lại đem đến cho người ta sự uy nghiêm không thể kháng cự. Cảm nhận được cơ thể anh tỏa ra khí lạnh bức người, Sử Trường Khánh đột nhiên ý thức được anh không phải là người bình thường, liền vội vàng gật đầu: "Vâng . . . . ."

"Người của bọn họ ở phòng nào?" Kỳ Tuấn liếc nhìn căn phòng lớn với lối kiến trúc Châu Âu, ba tầng tách biệt rồi hỏi. Mới vừa rồi anh nhìn thấy người đàn ông có xăm cái đầu lâu đó chính là hộ vệ Thổ Lang của ‘Phúc Xà’, anh đi vòng quanh buổi tiệc thử dò xét rồi trở về báo cáo cho đại ca của mình.

Sử Trường Khánh sửng sốt một chút, rồi lại nhìn qua Ngải Tiểu Tiểu, "Ở đây. . . . . . Lầu ba. . . . . . Nhưng mà bọn họ có vũ khí."

"Duy trì hiện trạng, không nên đánh lung tung kinh động bọn chúng." Kỳ Tuấn trầm giọng ra lệnh, sau đó thân mật ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu từ từ dời bước đến giữa hội trường party, rồi cố gắng nhập vào không khí buổi tiệc.

"Thủ trưởng, có muốn tìm trợ thủ hay không?" Không phải Ngải Tiểu Tiểu nhát gan, mà là bọn họ có vụ khí, đối mặt với một một đám người đang cầm súng liều mạng, thật sự thực lực của hai phe khá xa.

"Tôi nói không thể đánh rắn động cỏ." Kỳ Tuấn lạnh lẽo bác bỏ đề nghị của cô.

Trên thế giới này không có ai hiểu rõ ‘Phúc Xà’ bằng anh. Lấy sự quỷ quyệt của hắn ta mà nói, tuyệt đối sẽ không vì một lần vui đùa mà hoảng hốt như thế.

Chắc chắn trong phòng party này có mấy cái Camera, nhưng nó được thiết kế và bố trí cực kỳ bí ẩn, Sử Trường Khánh sẽ không có can đảm đó, cũng không có kỹ thuật kia.

Rất dễ nhận thấy, ‘Phúc Xà’ là muốn đem party biến thành nơi để hắn ta dò xét tình hình, hơn nữa lưu lại chứng cớ. Những người tham gia party phần lớn là những người buôn bán lớn ở thành phố A, nếu như tin tức này bước ra ánh sáng, có phải sẽ cuốn thành phố A vào tâm bão rồi không.

Anh biết, ‘Phúc Xà’ chủ yếu là ghim anh, bởi vì, anh đang là người đứng đầu thành phố A!

Cho nên, anh không thể để cho âm mưu của ‘Phúc Xà’ được như ý, mà tỷ như để Lữ Thiên Minh và bộ đội đặc chiến xông tới trước, anh sẽ bị đưa ngay vào hang hổ, ít nhất anh phải bảo đảm những thứ phim kiêu da^ʍ kia không được đưa ra ngoài trước, rồi mới tính bước tiếp theo. Dĩ nhiên quan trọng hơn là không để cho ‘Phúc Xà’ có cơ hội chạy trốn.

"Cô canh giữ ở cửa lầu." Ngắn gọn ra lệnh, Kỳ Tuấn uốn người đi lên lầu.

"Này, sao anh tự mình đi vậy." Anh cho là mình có ba đầu sáu tay sao?" Ngải Tiểu Tiểu kéo lấy tay áo của anh, mắt to thoáng qua một tia lo lắng. Thấy anh chỉ quay đầu liếc xéo cô một cái, Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, "Tôi sẽ đi cùng anh."

Tròng mắt Kỳ Tuấn lướt qua một tia không cảm xúc, chớp mắt vài cái. Sau đó, anh quả quyết vạch tay Ngải Tiểu Tiểu ra, "Tôi không muốn mang theo gánh nặng."

"Kỳ Tuấn!" Ngải Tiểu Tiểu gầm nhẹ.

Nhưng bóng dáng tráng kiện của Kỳ Tuấn đã biến mất phía sau cầu thang xa hoa . . . . .