Tóm tắt:
Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,
Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,
Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khϊếp?
Tình nhân cũ tìm tới cửa, ‘bệnh không tiện nói’ của Canh Nhị bị lộ!?
Ngoại trừ hay càu nhàu, lẩm bẩm, tham ăn gà mờ và năng lực tiên đoán ra, Canh Nhị lại còn giấu một đống bí mật không thể nói.
Truyền Sơn ăn chực ở chực đang nghĩ ngợi xem nên bới móc, bà tám kiểu gì, cuối cùng đã chọc giận Canh Nhị bấm bụng chịu im như tiểu tức phụ.
Do cơn nóng giận, người đã bỏ chồng, rời nhà trốn đi?
Được rồi, nếu người ta đã ký khế ước bán thân, dù sao cũng coi như người của hắn, Truyền Sơn đành phải tiến vào hầm mỏ nguy cơ tứ phía tìm kiếm Canh Nhị,
Ai ngờ, vận xui của hắn lại phát huy lần nữa, đánh thức một ác ma thượng cổ tỉnh giấc ngủ say sâu dưới lòng đất?
Canh Nhị nhảy dựng lên, chỉ vào Truyền Sơn mắng to: “Uổng cho ta còn không so đo hiềm khích trước kia cho ngươi ở nhà ta! Ngươi, tên ma đầu sơ sinh vong ân phụ nghĩa, ta, ta… Ta phải tuyệt giao với ngươi!”
“Hạt châu ngươi cho ta bị người cướp đi rồi.”
Cơ thể ấm áp, còn có chút co dãn dựa vào khá là thoải mái, làm Truyền Sơn có loại cảm giác chân thực như trở lại nhân gian.
“Ngươi, ngươi còn không nhận lỗi với ta.” Canh Nhị kiên trì nói.
“Vì sao? Ta cũng không ngại dán vào ngươi như thế rồi, ngươi lại còn để bụng trong lòng ta nghĩ gì?”
Canh Nhị sửng sốt, lúc này mới nhận ra tư thế của hai ngươi thân mật như thế, vội vã tránh ra, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước rồi….