Truyền Sớn lấy thuốc rắn từ trong túi bách bảo, cũng mặc kệ có đúng bệnh hay không, bôi lên rồi bỏ. May là rắn độc cắn hắn không mạnh, bóp máu độc ra rồi thì cũng loại bỏ được hơn nửa.
Không lâu sau, hắn đã nghe thấy tiếng nhốn nháo truyền lại từ sườn núi bên kia, thậm chí còn nghe được tiếng nổ như tiếng sét đánh.
Sắc mặt Truyền Sơn thay đổi mấy lần, suy nghĩ kỹ, do dự mãi, cuối cùng cắn răng một cái, bò lại lên sườn núi lần nữa.
Chẳng qua lần này hắn có chút chuẩn bị, cũng may trong túi bách bảo của hắn, những thứ đồ linh tinh khá là nhiều, hùng hoàng và thuốc rắn coi như là thuốc phòng ngừa cũng có trong đó.
Trên sườn núi rất ít rắn, hàng loạt rắn đều trườn về phía ‘quán cơm’ bên dưới. Số rắn còn lại cũng bởi hùng hoàng, toàn lượn qua Truyền Sơn.
Đợi Truyền Sơn thấy rõ tình cảnh dưới chân núi, đôi mắt trợn to đến không thể nào to hơn được nữa.
—
“Quốc sư trở về chưa?” Tam hoàng tử đã thay quần áo xong hỏi thị vệ tiến vào bẩm báo tin tức.
“Quốc sư đại nhân vừa trở về.” Thị vệ dâng lên tin tức mới nhất.
“Y thế nào rồi?” Tam hoàng tử nói rồi đi ra phía ngoài, chuẩn bị đi thăm Minh Quyết Tử.
“Quốc sư đại nhân khí sắc dường như không tốt lắm. Không những đạo bào có chút rách nát, trên người cũng có vết máu. Nhưng y chẳng nói gì, trở về một cái là chui luôn vào lều của y rồi.”
“Ờm?” Tiết Triêu Nguyên dừng bước chân lại. Minh Quyết Tử là người kiêu ngạo như vậy, nếu mình đi tìm y vào lúc này, để y nghĩ lầm mình tới cười y thì không tốt.
“Ngươi đi mời Sa tướng quân tới đây.” Tiết Triêu Nguyên sửa lại ý định.
“Vâng.” Thị vệ lĩnh mệnh đi.
“Khoan đã! Cứ nói bản cung phân phó, mời Sa tướng quân tới trước, tập trung toàn bộ binh sĩ vừa chạy trốn về được lại, không phải là giam giữ, nhưng cũng không thể để họ tự ý rời khỏi địa điểm tập hợp.”
“Vâng.”
Minh Quyết Tử chân nguyên hao tổn ghê gớm, cuối cùng đem hết toàn lực, lấy một kiếm làm rắn chúa trọng thương, nhưng y cũng đã biến bảo kiếm trưởng bối trong sư môn luyện riêng cho y cắt thành mấy khúc, đã thành sắt vụn.
Có thể nói, kể từ khi Minh Quyết Tử trở thành quốc sư Lãng quốc tới nay, vẫn chưa bao giờ thảm hại như vậy. Một bên thì hối hận mình không điều tra tình trạng địa lý tỉ mỉ; một bên thì sinh ra nỗi hờn với mật thám Hi quốc vốn không có bất luận cảm tưởng gì ── nếu không phải vì dẫn hắn mắc câu, y sao lại bị thảm hại như vậy?
Mật thám chết tiệt, ngươi tốt nhất cứ cầu khấn trời cao đừng để rơi vào tay bản đạo gia ta!
Truyền Sơn rùng mình một cái, bỗng cảm thấy trong lều có vẻ lành lạnh đi nhiều.
Lúc này, hắn đột nhiên bắt đầu hoài niệm mười người trước đây, cuộc sống mà hai mươi người cùng chen vào một cái lều. Tuy nói hoàn cảnh như vậy không có bất luận sự riêng tư gì đáng nói, còn có rất nhiều chỗ tệ nữa. Nhưng hơn ở chỗ tràn đầy dương khí, ban ngày gϊếŧ nhiêu người đi nữa thì tối đến cũng có thể ngả đầu là ngủ. Hơn nữa tuyệt đối không có cảm giác lành lạnh vào mùa này.
Chắc tình cảnh nhìn thấy ban ngày đã vượt quá hiện thực đi?
Hắn lớn từng này rồi mà chưa nhìn thấy mãng xà nào to như vậy. Không đúng, là hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới lại có con rắn to cỡ ấy.
Cự xà vượt quá tưởng tượng, pháp thuật trong truyền thuyết, kiếm tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được ngự kiếm đả thương người, chỉ trong thần thoại mới có người và cự xà đấu nhau ngay trước mặt hắn.
Thì ra trên đời này có pháp thuật thật. Truyền Sơn nhíu mày trong kinh ngạc.
Nếu một Minh Quyết Tử đã có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, vậy Hi quốc phải làm sao mới có thể chiến thắng Lãng quốc có Minh Quyết Tử ủng hộ?
Không biết máu chó mực có tác dụng không nữa?
Làm sao đây? Tiếp tục ở tại chỗ tìm vị trí sắp xếp trận pháp rồi hẵng đi hay lập tức truyền tin tức về?
Nhưng dù biết bố trí trận pháp thì để làm gì? Hi quốc có ai có thể phá giải trận pháp ấy còn chưa biết. Hơn nữa, cho dù có người có thể phá giải, tin chắc Minh Quyết Tử cũng không thể nào chỉ có một trận pháp này. Dù y không cần trận pháp, chỉ dùng lá bùa đầy uy lực đáng sợ trong ngực y, quân đội Hi quốc chỉ sợ cũng không có cái gì mà nhét vào mồm.
Truyền Sơn đi chầm chậm lại, trên mặt dần lộ vẻ tàn nhẫn.
Hiện nay, biện pháp duy nhất xem ra cũng chỉ có gϊếŧ Minh Quyết Tử, trừ hết hậu hoạn!
Hắn nhìn rõ, Minh Quyết Tử dù làm cự xà trọng thương, nhưng đồng thời Minh Quyết Tử cũng trả cái giá không nhỏ. Nói cách khác, ít nhất là đêm nay thực lực của Minh Quyết Tử sẽ giảm đi nhiều, nếu bỏ qua đêm nay, muốn thành công ám sát y sợ càng thêm khó.
Ánh mắt Truyền Sơn rơi vào một cái bọc quần ở một góc lều. Bọc quần này, tạo nên từ hai cái ống quần buộc lại với nhau. Chiếc quần này một canh giờ trước còn mặc trên người hắn, hôm nay lại tạo thành một cái bọc tạm thời.
Trong bọc quần dường như có thứ gì đang trườn, thi thoảng lại húc lên một đoạn. Xem hình dạng, bên trong dường như đựng… Truyền Sơn nuốt ngụm nước bọt, đi tới trước cái bọc quần.
Bọc quần đột nhiên giãy dụa mạnh, như là biết có người tới gần.
“Khụ, huynh đệ.” Truyền Sơn mở miệng nói: “Ta bắt ngươi về một không phải để hầm canh rắn, hai không phải vì bộ da rắn, càng không phải vì mật rắn của ngươi. Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội báo thù.”
Thực ra, Truyền Sơn rất muốn ăn con rắn này, nói không chừng có thể thành tiên đấy? Nếu không phải đã từng nhìn thấy, dù là ai cũng khó mà tin nổi – một con rắn vừa rồi còn thô to hơn hai mươi mét, sau khi bị thương đột nhiên hóa thành một con rắn đen nhỏ cỡ cánh tay, dài chừng một mét. Tuy rằng rắn to như thế cũng dọa người lắm rồi, nhưng không thể nào so được với hình dạng ban đầu của nó đâu. Hơn nữa, nó nằm ghé ở đằng đó không nhúc nhích, lá gan của Truyền Sơn liền lớn hơn.
Không sai, trong bọc quần của Truyền Sơn đựng chính là nó. Lúc đó, Minh Quyết Tử bỏ đi, cự xà còn chưa biến hóa, hắn cũng đang chuẩn bị đi thì nháy mắt thấy cự xà hóa rắn con. Thấy nó nằm yên ở đó, hắn cứ tưởng con rắn ấy đã chết, liền đột nhiên nổi lòng tham cởϊ qυầи ngoài làm thành cái bọc đựng nó về.
Vốn định ăn nó cơ, ai ngờ con rắn này bị hắn mang về lều rồi, không lâu sau liền giãy dụa trong bọc quần. Truyền Sơn thấy nó giãy dụa, định giơ dao lên chuẩn bị đập chết nó, nhưng đột nhiên trong lòng khẽ động, để lại mang sống cho nó.
“Ta thấy thân thể ban đầu của ngươi rồi, chắc là tu luyện cũng đã lâu. Hôm nay bị lão đạo kia phế bỏ đạo hạnh, nói vậy trong lòng ngươi cũng khá kos chịu. Đúng lúc ta và y cũng có chút thù riêng, ngươi ta hợp tác, trừ bỏ y đi thế nào?”
Rắn trong bọc quần tựa hồ yên tĩnh đi một chút.
Trong lòng Truyền Sơn vui vẻ, lại bước gần thêm tới trước, “Nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói, thì trượt về phía bên trái một mét.” Ước chừng mất một khoảng thời gian mới thấy bọc quần xiêu xiêu vẹo vẹo trượt về phía trước một chút. Ừm… cũng hơi lệch đấy.
Bọc quần dừng lại.
“Ack, vừa rồi có lẽ là trùng hợp, nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói thật thì lui về sau một mét.”
Lần này, thời gian bọc quần chững lại khá lâu, sau đó, chỉ thấy túi quần không tình nguyện mà lui về sau mấy bước.
Truyền Sơn không vui, trái lại còn hơi sởn da gà. Con rắn này đúng là tu luyện thành tinh rồi!
“Ta mang ngươi đi tới chỗ lều của lão đạo của, hiện tại là lúc y yếu nhất, nếu ngươi muốn trả thù, lúc này là tốt nhất đấy. Vậy đi, nếu ngươi chịu thì…”
Bọc quần đột nhiên dựng đứng lên.
“Thì, thì cứ như vậy là được rồi, ta hiểu ngươi đồng ý mà. Ha hả, đừng giận đừng giận, việc này là việc lớn, ta chẳng qua muốn bảo đám nó tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn gì mà thôi.”
Bọc quần phục hồi nguyên trạng, nhưng lại nhanh chóng giãy mạnh vài cái, như là cực kỳ không thích ở trong hoàn cảnh này.
“Ngươi có phải muốn ta thả ngươi ra không?”
Bọc quần giãy dụa càng kinh.
“Ngươi sẽ không cắn ta?”
Bọc quần liền yên tĩnh lại.
Truyền Sơn quyết định đánh bạc một phen, tiến lên cởi dây lưng của một đầu bọc quần ra. Ngay lập tức, con rắn chúa đã buồn nửa ngày trườn ra ngoài.
“Xì xì.” Rắn chúa phun cái lưỡi rắn màu đỏ ra với Truyền Sơn, trông cực kỳ không vui.
“Rắn huynh đệ, xin đừng có giận. Tại hạ làm vậy cũng là bất đắc dĩ.” Truyền Sơn thành khẩn nói.
“Tại hạ thấy ngài thân mang trọng thương, cố tình muốn mang ngươi về trị liệu, nhưng mang thân ngươi lại không thể để tại hạ giấu vào trong lòng mang về được. Đành chịu thôi, tại hạ chỉ có thể dùng quần đựng ngài về, còn phải giả mạo là con mồi bắt được, giấu diếm con mắt người khác. Xà huynh đệ, ngươi phải tin tưởng tại hạ, tại hạ không hề có ý xấu với ngài đâu. Nếu như tại hạ có lòng thương tổn ngươi thật, vừa rồi đã ra tay, ngươi nói đúng không?”
Rắn chúa ngóc cái đầu hình tam giác lên nhìn trừng trừng vào Truyền Sơn, giống như đang suy xét xem lời hắn nói là thật hay giả.
Vẻ mặt Truyền Sơn càng tỏ ra thành thật hơn.
Có lẽ là vẻ mặt thành khẩn của Truyền Sơn đã đả động được rắn chúa, cũng có lẽ là gương mặt cương nghị di truyền của La gia không có chút khí gian xảo nào, thần sắc rắn chúa tựa hồ không còn cảnh giác như vậy nữa.
“Xà huynh, tại hạ ở đây vẫn còn chút kim sang dược.” Truyền Sơn cố gắng mượn hơi rắn chúa, cũng bất chấp vết thương trên thân rắn chúa đã biến mất hết rồi.”
“Xì xì.”
“Ha hả, xà đại tiên, xà huynh đệ, lão nhân gia ngài lại nhịn đi một chút, tiểu nhân giờ liền mang ngươi đi báo thù.” Truyền Sơn thầm nuốt ngụm nước miếng, nếu con rắn này ám toán thành công thì thôi; còn nếu như không được, hắn liền ăn con rắn này. Cả hai việc không lỡ làng cái nào cả.
Minh Quyết Tử khoanh chân đặt hai tay lên đầu gối, vận chuyển tâm pháp bản môi chữa trị chân nguyên. Trước khi y tĩnh tọa, y đã phân phó thủ vệ giữ cửa không cho bất luận kẻ nào vào quấy rối.
Sa Sùng Minh và Tam hoàng tử cũng nhận được tin tức, bảo người nghiêm thủ cửa lều, trong vòng mười mét quanh đấy không cho ai tiếp cận, cũng không được lớn tiếng nhốn nháo.
Truyền Sơn mặc dù thấy lều của Minh Quyết Tử, nhưng không có cách nào tới gần thêm một bước. Người phụ trách giữ cửa cũng không phải người trong đội của hắn, hắn dù muốn đổi người cũng khó. Muốn mò mẫm qua đó, nhưng xung quanh tuần tra không ngừng, ngay cả một cơ hội tới gần cũng không có.
May mà ta còn có một tay. Truyền Sơn đổi sang quần áo binh lính kiểu thường lặng lẽ lui vào chỗ tối.
“Ngươi có nhìn rõ không? Cái lều có người tuần tra kia chính là chỗ lão đạo làm ngươi bị thương ở. Y ngoài cửa thủ vệ nghiêm bị như thế, chỉ có thể nói rõ một việc: y có lẽ bị thương không nhẹ. Xà huynh, cơ hội báo thù của ngươi tới rồi đó.”
Truyền Sơn mở bọc quần, thả con rắn chúa màu đen ra.
“Xì xì.” Rắn chúa quay đầu lại nhìn hắn một cái, rất nhanh đã hòa vào bóng tối.
Truyền Sơn không đợi có kết quả, lập tức xoay người bỏ đi.