Vô Sắc Giới

Chương 7

Chu Trọng Đạo cảm thấy được sự tình càng ngày càng chơi vui.

Hắn cùng với Phương Thái hậu dường như đã ngầm đạt thành một loại ăn ý kỳ diệu.

Có lẽ Phương Thái hậu đối với việc trong triều âm thầm cảm thấy lo lắng; có lẽ là đối với Quý thừa tướng càng ngày càng bất mãn; hoặc có lẽ Phương Thái hậu cũng đang chờ một quân cờ không sợ trời không sợ đất.

Bất kể là bên nào, Hạ Lan Cẩn ít nhất tại bên ngoài chiếm được yêu thích của Thái hậu. Đã như thế, Quý thừa tướng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lúc cùng Chu Trọng Đạo chạm mặt, còn cố ý rộng lượng nói: “Bài sớ của Hạ Lan, ta đã xem kỹ mấy lần, rất có kiến giải. Lần sau có tiệc trà xã giao, ta nhất định phải mời hắn có mặt. Điện hạ không ngại chứ?”

Chu Trọng Đạo cười ha ha: “Thừa tướng có lòng trọng nhân tài, ta sao lại để ý chứ?”

Quay đi quay lại, Hạ Lan Cẩn liền thật sự đến dự tiệc trà xã giao của Quý thừa tướng.

Tiệc trà xã giao vừa kết thúc, Hạ Lan liền đi tới Nhϊếp chính vương phủ. Chu Trọng Đạo tai mắt nhiều như gió, hắn thực đã nghe nói, Hạ Lan Cẩn tại tiệc trà xã giao đã bày ra một kĩ năng pha trà cực kì tốt, so với thế gia công tử thừa sức, không chút nào yếu thế.

Trong kinh giàu có và đông đúc, sang trọng hoa mỹ. Hạ Lan Cẩn xuất thân thâm sơn cùng cốc, có lẽ đã sớm chuẩn bị, mới có thể ở kinh thành như cá gặp nước, không bị người cười nhạo.

Nhưng có vài thứ, không phải nói chuẩn bị là có thể chuẩn bị kỹ càng. Chu Trọng Đạo gặp quá nhiều, những người đến trước mặt hắn liền khúm núm, chưa chắc bọn họ không có chuẩn bị.

Hạ Lan Cẩn trên người trời sinh có thần thái đã ăn sâu trong máu, cử chỉ của y thực tự nhiên, thay đổi nhanh như nước.

“Ta đang suy nghĩ xem đến cùng còn có cái gì mà ngươi không thể làm.” Chu Trọng Đạo đang đứng ở dưới hành lang, nhìny đang đi tới, không đợi y hành lễ liền nở nụ cười, noi với y một câu.

Hạ Lan Cẩn cười hỏi: “Quá mức khoe khoang?”

Chu Trọng Đạo lắc đầu: “Cũng không phải.”

Hắn còn rất yêu thích bộ dáng bừa bãi của Hạ Lan Cẩn.

Trong kinh chẳng hề thiếu người có dã tâm, nhưng như Hạ Lan Cẩn sinh khí bừng bừng như vậy, đã lâu rồi không có xuất hiện.

Trong bụi hoa bỗng nhiên động một cái, một con mèo đen đốm trắng nhảy ra, từ từ đi đến dưới chân bọn họ. Hạ Lan Cẩn ngồi xổm người xuống, ôm lấy con mèo.

“Bông Tuyết.” Y thân mật nhỏ giọng gọi tên con mèo.

Chu Trọng Đạo một trận mê muội.

Hạ Lan Cẩn nựng nựng chân trước của nó. Con mèo nhỏ giọng ngao một tiếng.

Trong vương phủ tuy có phòng cho mèo, nhưng từ trước đến giờ đều tùy ý để nó đi loạn, cũng không nhốt lại, ngoại trừ Chu Trọng Đạo cùng quan nuôi mèo*, không ai biết trong phủ đến cùng có bao nhiêu mèo. Hạ Lan Cẩn dường như cũng là một người yêu thích động vật nhỏ, cùng mèo trong vương phủ thực đã quen thân.

(*Người chuyên chỉ nuôi mèo thôi chẳng làm gì hết)

Chu Trọng Đạo chậm rãi nói: “Mèo trong phủ đều quen thuộc ngươi, ngươi cũng biết con mèo này gọi là Bông Tuyết? Chẳng phải ngươi không biết tên mèo sao?”

Hạ Lan Cẩn không thèm để ý nói: “Tựa hồ là nghe ai kêu lên, nghe một lần liền nhớ kỹ.”

Chu Trọng Đạo nhìn chằm chằm Hạ Lan Cẩn, nhìn đến khi y buông con mèo xuống, quay đầu lại nhìn thấy Chu Trọng Đạo đang nhìn mình. Ánh mắt kia không giống bình thường.

Y liền hướng Chu Trọng Đạo mỉm cười: “Đêm đã khuya, điện hạ nên nghỉ ngơi đi.”

Chu Trọng Đạo nặng nề nói: “Chẳng ai gọi nó là Bông Tuyết đâu. Mấy năm trước Bông Tuyết bị bệnh đã chết rồi. Sau đó ta liền tìm một con có màu sắc và hoa văn giống nó như đúc, gọi là Nguyệt Văn Cơ.”

“Cái tên Bông Tuyết trong phủ thực đã mấy năm không có ai gọi rồi, ” hắn nói, ” Công phu này của ngươi cũng quá ghê gớm rồi. Ngay cả tên của một con mèo cũng có thể đào bới ra.”

Hạ Lan Cẩn không còn lời nào để nói, y không có cách nào biện giải cho mình, chỉ có thể thẳng thắn nhận sai.

“Ta biết điện hạ thích mèo. Lấy lòng bề trên thì có xá chi, ta nhọc lòng mưu lợi, xin điện hạ cứ trách phạt.”

Chu Trọng Đạo đem y mang lên giường.

Hắn chưa bao giờ đối với người nào khoan dung như vậy. Bộ dáng Hạ Lan Cẩn nửa quỳ ở đó, ngửa mặt hướng hắn mỉm cười xin khoan dung, cây ngay không sợ chết đứng, một chút chột dạ cũng không có. Dáng vẻ đó khiến Chu Trọng Đạo nhất thời chỉ muốn đem y trói ở trên giường làm ba ngày ba đêm.

Ba ngày ba đêm là không thể. Nhưng mà ngày kế chính là tuần nghỉ ngơi. Một ngày một đêm thì được.

Mùa hè đêm ngắn, chậu băng còn chưa tan hết thì sắc trời liền hơi sáng.*

(*Hồi xưa trời nóng trong cung thường hay dùng băng, nước đá để cho mát)

Chu Trọng Đạo từ trên giường bước xuống dưới, buông mành. Gọi nội thị thay chậu băng, lại đưa nước nóng vào. Hắn tự mình lau chùi thân thể Hạ Lan. Hạ Lan bị hắn giằng co một đêm, còn đang ngủ say.

Chu Trọng Đạo ngồi ở bên giường, ngón tay giữ cằm của y, nhẹ nhàng lau.

Khuôn mặt của y chẳng có chỗ nào giống Thuần Huy. Người ta thường nói mỹ nhân luôn có điểm tương tự. Thí dụ như thu nô trước kia cùng Thiện công tử có sáu, bảy phần tương tự, coi như rất giống. Bản thân hắn cùng Thuần Huy, có bốn, năm phần tương tự, người khác vừa nhìn liền biết là huynh đệ.

Từ bề ngoài mà nói, Hạ Lan chỉ có hai phần bóng dáng của Thuần Huy.

Thuần Huy mũi rất cao, là trên sử sách tiêu chuẩn long chuẩn*. Mà mũi Hạ Lan lại thon dài tú mĩ.

Đôi mắt Thuần Huy là mắt phượng, khóe mắt hướng lên trên, cười rộ lên tinh thần thật phấn chấn. Hạ Lan khóe mắt lại hơi hướng phía dưới, cười rộ lên liền vô tội.

(*a.k.a trai đẹp tiêu chuẩn hồi xưa)

Nhưng thần thái Hạ Lan kia giảo hoạt kiên cường, có thể nhìn thấy từ bên ngoài, làm hắn luôn nghĩ đến Thuần Huy.

Hắn vốn nên vì loại liên tưởng này mà nổi giận.

Tào Khánh mang thu nô đến, nói là giống Thiện công tử, liền làm cho hắn không thoải mái, chỉ cần có chỗ không tuân lệnh, sẽ nhắc nhở hắn, bề ngoài tương tự kia chỉ là mưu toan lừa gạt qua ải ngụy trang.

Mà như Hạ Lan Cẩn, hắn chỉ cảm thấy càng nhìn càng giống, mặc dù có nơi nào không giống, cũng là rất đáng yêu.

Hạ Lan Cẩn mở mắt ra, y đem tay Chu Trọng Đạo đẩy ra: ‘‘Tránh ra.” Giọng nói không tốt, thật giống như hoàn toàn quên mất đêm trước là ai đắc tội với ai.

Chu Trọng Đạo liền thuận tay xẹt qua cổ Hạ Lan, mò tới xương quai xanh, ở nơi đó bồi hồi chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đặt tại l*иg ngực của y.

“Ngươi là thế nào lớn lên?” Hắn hỏi Hạ Lan Cẩn.

Hạ Lan Cẩn ở trên giường không đứng đắn trả lời: “Uống sữa và ăn cơm.”

Chu Trọng Đạo không để ý tới chuyện cười của y, cúi người hôn môi của y. Mới đầu là bờ môi chạm nhau, Hạ Lan Cẩn không hề bị dao động. Chu Trọng Đạo càng thêm ân cần, dùng đầu lưỡi trêu chọc khóe môi của y. Hạ Lan Cẩn lúc này mới hơi hé miệng, hai người môi lưỡi quấn quýt.

Mùa hè sắc trời sáng lên nhanh hơn. Cửa sổ cứ việc đóng chặt, buông màn che, trong phòng toàn là tia sáng ái muội.

Chu Trọng Đạo có thể nhìn thấy rõ ràng vết hồng trên đầu vai Hạ Lan, đó là dấu vết đêm hôm qua hắn lưu lại. Hắn dùng ngón tay xẹt qua, liền hướng phía dưới hôn xuống.

“Điện hạ, ” Hạ Lan Cẩn đẩy đẩy hắn, “Điện hạ không phải thật muốn ở trên giường cả ngày đi?”

Chu Trọng Đạo vươn mình từ trên người y xuống dưới, nhưng vẫn lấy tay chân vây y lại, mỉm cười nói: “Ta ngày hôm qua nói, muốn ở trên giường một ngày một đêm, chính là một ngày một đêm.”