Giám sát Thương Tứ uống xong canh gà tâm hồn, à không, là canh gà dưỡng sinh, Lục Tri Phi mới có tâm trạng quan sát chung quanh. Lúc này bọn họ đang có mặt trong một khoảnh sân nhỏ, hai cái ghế bành bày đối mặt nhau, chính giữa có một bàn cờ, cuộc cờ đã phân thắng bại, xem ra người đánh cờ chỉ vừa mới rời đi.
Không hề nghi ngờ, đây là cổ đại, chủ nhân nhà này gia cảnh giàu có. Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lướt qua tường viện thật cao liền thấy được dãy núi liên miên cao vυ't ở phía xa.
“Chung Nam sơn.” Thương Tứ đứng ở bên cạnh thuyết minh.
“Bây giờ là triều đại gì?”
Thương Tứ nhìn lướt qua bày biện trong sân, “Minh triều.”
Sau đó lại nhìn về phía y phục của bọn họ, một người căn bản không mặc quần áo cổ đại, một người thật ra cũng mặc áo tay rộng, chỉ là cái này không phù hợp lắm với bối cảnh triều Minh.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, có người đi vào. Thương Tứ kéo Lục Tri Phi, “Đi theo ta.”
Một khắc sau, Thương Tứ và Lục Tri Phi rời đi từ cửa sau, hai người cũng đã thay đổi thành quần áo hợp thời, chỉ khác là Lục Tri Phi còn mang theo mũ sa, dùng để che đậy mái tóc ngắn của cậu. Thương Tứ lại là không cần, pháp lực thôi động, tóc tự nhiên sinh trưởng, chỉ trong nháy mắt liền biết thành một vị tuyệt thế giai công tử tóc dài phấp phới.
Mà quần áo đương nhiên là hỏi ‘mượn’ từ chủ nhà, Thương Tứ còn để lại cho bọn họ một mảnh vàng lá, ra tay rất thành thạo.
Đi ở đầu đường, Thương Tứ lại giải thích: “Đây là một quyển tạp ký, tác giả là chủ nhân tòa nhà vừa rồi, hắn lúc còn trẻ từng thi đậu Cử nhân, giao hữu rộng rãi, thích đi du lịch khắp nơi, đến tuổi nhĩ thuận (sáu m ươ i) thì ngộ đạo tại Chung Nam sơn, lại ghi chép những trải nghiệm trước đây của mình lưu truyền hậu thế. Trong đó còn có rất nhiều chuyện dị nhân quỷ quái, rất có cảm giác Liêu Trai.”
“Ngộ đạo?”
“Đương sơ Lão tử tây du nhập Hàm Cốc quan, dẫn tử khí đông lai, sau khi để lại 《 Đạo Đức Kinh 》 dài năm nghìn chữ liền phiêu nhiên rời đi. Hậu nhân vấn đạo gian nan, mặc dù không thể kế thừa toàn bộ ý chí nhưng nhiều ít vẫn có thể có chút thu hoạch.”
Hai người một đường ra khỏi thành, đi về phía Chung Nam sơn.
Lục Tri Phi đi theo phía sau Thương Tứ, cảm thấy bản thân thật ra cũng chưa đi được vài bước, chỉ là khi ngẩng đầu đã thấy núi xanh ngăn ngắt gần ngay trước mắt. Lại đi lên nữa, một bước một cảnh, thoáng cái đã là lưng chừng nói.
Thỉnh thoảng gặp được vài gã đạo sỹ, song phương đều gật đầu lướt qua.
Lục Tri Phi chợt nhớ đến vị đạo sỹ từng xem bói cho mình, không biết hiện tại đã thế nào?
Thương Tứ giống như đã nhìn thấu tâm tư của cậu, hỏi: “Đang nhớ đến tiểu đạo sỹ đã đưa thẻ chặn sách cho ngươi?”
Lục Tri Phi sửng sốt, “Anh biết người đó?”
Theo lý thuyết, Thương Tứ đã ngủ say suốt trăm năm không tỉnh, không có khả năng nhận thức vị đạo sỹ kia. Không, không đúng, Lục Tri Phi bỗng nhiên nghĩ đến một chỗ kỳ lạ, chặn sách mà đạo sỹ kia đưa cho cậu là chìa khóa mở cửa thư trai, chỉ là Ngô Khương Khương cũng từng nói, thư trai suốt trăm năm qua chưa từng đón khách, cái chìa khóa này hiển nhiên cũng không phải là do Ngô Khương Khương phát ra ngoài. Như vậy, người đưa thẻ chặn sách cho đạo sỹ cũng chỉ có thể là Thương Tứ.
Chỉ là đạo sỹ kia nhiều lắm cũng chỉ có ba mươi tuổi, làm sao có thể quen biết Thương Tứ?
Thương Tứ cười nói: “Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần thẻ chặn sách là có thể mở ra cửa lớn của thư trai sao? Chặn sách trong tay đạo sỹ là đặc thù, lẽ nào ngươi không thấy được phía góc phải bên dưới thẻ chặn sách còn khắc một đóa hoa đào?”
Hoa đào? Lục Tri Phi chợt nghĩ đến rừng đào mười dặm đi thông đến tiểu viện của Nam Anh, “Vậy thẻ chặn sách nọ là có liên quan đến Nam Anh?”
“Đó là ta đưa cho Nam Anh, sau y lại chuyển giao cho người khác, chỉ đồ trong lúc nguy nan ta có thể cứu kẻ kia một mạng.” Thương Tứ chắp tay sau lưng đi ở phía trước, thanh âm xa xôi vọng lại, “Tên kia đưa thẻ chặn sách cho ngươi, cũng là cơ duyên của ngươi.”
“Chỉ là tấm thẻ dù sao cũng là do Nam Anh đưa tặng, tôi cầm, có phải…” Lục Tri Phi nhíu mày.
“Luân hồi vãng sinh, có thể tên kia từ sớm đã không nhớ được Nam Anh rồi.” Thương Tứ lắc đầu.
“Anh ta là… của Nam Anh…” Lục Tri Phi có chút vô cùng kinh ngạc.
“Anh bạn nhỏ, không tiếp thụ được sao?” Thương Tứ cười xấu xa trêu ghẹo.
Lục Tri Phi lắc đầu, chỉ là nhớ đến bộ dạng thần côn nghèo túng của đạo sỹ, lại nhớ đến dung mạo của Nam Anh, rất khó đem bọn họ kết thành một đôi. Thương Tứ nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì, nói: “Ngươi chính là chưa thấy được tình cảnh năm đó lúc tên kia ngự kiếm hạ Côn Lôn, nhất kiếm chém vỡ băng tuyết của nửa cái Hắc Hải. Nếu không phải như vậy, tên kia làm sao có thể khiến một yêu quái như Nam Anh khăng khăng một mực, tối hậu còn…”
“Còn thế nào?”
Thương Tứ dừng lại một chút, khó được một lần sâu kín thở dài, nói: “Đây cũng là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Có thể… ta nên đi trói tên đạo sỹ kia về, đừng để Nam Anh lại phí thêm nhiều thời gian nữa.”
Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, nói: “Người kia hình như đã rời khỏi Bắc Kinh, hơn nữa vẫn phiêu bạt bất định, tựa hồ đang đi tìm gì đó.”
“Vậy xem ra hắn cũng không phải đã quên hết chuyện năm đó.” Thương Tứ nói. Lúc này bọn họ đã đến nơi, Lục Tri Phi nhìn theo ánh mắt Thương Tứ, chỉ thấy một tòa tự khố rách nát nằm chỏng chơ trong bụi cỏ dại, mặc kệ tuế nguyệt trôi đi.
“Đây là tòa tự khố nọ?” Lục Tri Phi đi tới, rất nhanh đã phát hiện chữ viết trên vách tường mà Thương Tứ từng nhắc đến, cậu không khỏi kinh ngạc khẽ chạm vào, lại thấy đầu ngón tay của mình rất nhanh đã biến đen, là tro tàn sau khi đốt sách sao?
Lục Tri Phi đặt ngón tay lên mũi ngửi ngửi, vô cùng kinh ngạc, “Là mực nước?”
“Không sai, hôm qua lúc ta đến liền phát hiện có người đang in lại những chữ này, hơn nữa chỉ vừa làm được một phần, ngày hôm nay có lẽ còn quay lại.” Thương Tứ nói.
“Bất quá, ai lại đi làm việc này?” Lục Tri Phi nghi hoặc, “Là đạo sỹ Toàn Chân giáo?”
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lục Tri Phi quay đầu lại, chợt thấy một thanh niên ăn mặc theo lối thư sinh, lưng đeo sọt mây đi tới, nhìn thấy hai người cẩm y hoa phục liền hiện ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa hiện tại Lục Tri Phi còn đang đội mũ sa, thần thần bí bí. Tầm mắt của đối phương lướt qua bọn họ nhìn về phía tự khố, lập tức có hơi ngượng ngùng, lúng ta lúng túng hỏi: “Hai vị là khách nhân vào núi du ngoạn đi?
“Phải.” Thương Tứ gật đầu, đứng ở trước mặt thư sinh, vững vàng chắn lối.
Thư sinh có chút quẫn bách, siết chặt dây gùi trên vai, hỏi: “Tiểu sinh là sơn dân dưới chân núi này, có thể nhờ công tử nhường đường một chút sao?”
Nhưng mà Thương Tứ vẫn sừng sững không đi, “Ngươi muốn đến tự khố làm gì? Đốt sách?”
“Không không không.” Thư sinh vội vã xua tay, mặt hơi đỏ lên, “Thư tịch chính là vật trân quý, sao có thể tùy tiện đốt hủy. Tiểu… tiểu sinh là muốn nhìn xem, có thể tìm một chút tàn tịch mang về đọc.”
“Phải không.” Thương Tứ quan sát người này từ trên xuống dưới vài lần, cổ khí thế bá đạo kia khiến thư sinh không khỏi cảm thấy bồn chồn, “Vị công tử này, ta…”
Chỉ là ngay lúc này, Thương Tứ lại chợt nhường đường, “Thỉnh.”
Thư sinh nọ ngẩn ngơ, bất quá nhớ đến chuyện mình còn chưa hoàn thành lập tức cũng không lý đến hai người xa lạ này nữa, sau khi gật đầu nói tạ ơn xong lập tức chạy về phía thư khố, thăm dò thấy chữ trên vách tường vẫn còn nguyên liền thở dài một hơi.
Thương Tứ và Lục Tri Phi liếc nhìn nhau —— xem ra đã tìm đúng người.
Chỉ thấy thư sinh mừng rỡ đặt gùi xuống, lấy ra mực nước và các loại công cụ bắt đầu in chữ, lòng vô tạp niệm. Lục Tri Phi nhìn ánh mắt tràn đầy sùng kính của người nọ, không khỏi hỏi: “Công tử, người in lại những chữ kia để làm gì?”
Thư sinh quay đầu, trong ánh mắt tự lóe tia sáng, “Công tử không cảm thấy những chữ này viết rất có thần sao? Hơn nữa trên vách lại có vài loại bút tích bất đồng, vô luận loại nào cũng có thể tự khai sơn lập phái, một đời danh gia. Không dối gạt công tử, gia cảnh tiểu sinh nghèo khó, không có tiền đi mua bảng chữ mẫu, hơn nữa bảng chữ mẫu của danh gia mấy năm nay cũng là khả ngộ bất khả cầu. Hôm trước tiểu sinh ngẫu nhiên nhìn thấy những chữ này ở đây, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.”
“Thì ra là thế.” Lục Tri Phi nói, quay đầu nhìn về phía Thương Tứ, nhãn thần ra hiệu —— làm sao bây giờ?
Chỉ thấy Thương Tứ đi đến bên cạnh thư sinh, khom lưng, cười híp mắt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, trong những mẫu chữ này, cái nào viết được tốt nhất?”
Thư sinh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thực, mỗi loại chữ đều có ưu điểm riêng, bất quá tư tâm mà nói, tiểu sinh càng thích bút pháp này, cuồng ngạo bừa bãi cũng là tiêu sái nhất.”
Thư sinh chỉ vào, chính là chữ của Thương Tứ.
Thương Tứ gật đầu, “Không sai, thật tinh mắt, ngươi tương lai sẽ có tiền đồ.”
Lục Tri Phi: “…”
Thư sinh ngại ngùng gãi gãi đầu, kết quả lại vô tình quét mực nước lên mặt, “Ai nha!”
Thương Tứ và Lục Tri Phi buồn cười, Thương Tứ lại vứt cho Lục Tri Phi một ánh mắt, Lục Tri Phi hiểu ý cùng hắn lui về phía sau vài bước.
“Nắm tay ta.” Thương Tứ nhẹ giọng nói.
Lục Tri Phi khựng lại, “Cái gì?”
“Nắm tay ta, ta muốn lật sang trang tiếp theo.”
Lục Tri Phi cúi đầu nhìn tay của Thương Tứ, trong lòng cảm giác có chút quái dị, Thương Tứ thấy cậu chần chần chờ chờ liền vươn tay qua tự mình bắt lấy. Lục Tri Phi theo bản năng thu tay lại, Thương Tứ lại nắm chắc, “Đừng nhúc nhích.”
Lục Tri Phi bất động, cảm thụ được nhiệt độ nóng rực từ tay Thương Tứ, thân thể có chút cứng ngắc. Lúc này Thương Tứ nhẹ nhàng vung bàn tay còn lại, Lục Tri Phi chợt nhìn thấy vô số văn tự lấp lánh ánh vàng lóe lên từ đầu ngón tay hắn, cảnh vật trước mắt biến đổi, thư sinh kia đã đeo gùi rời đi.
“Mau, đuổi theo.” Thương Tứ tự nhiên buông tay Lục Tri Phi ra, xoay người rời đi.
Lục Tri Phi đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu liếc nhìn bàn tay của mình, sau đó mới giật mình chạy theo. Nửa giờ sau, hai người đi vào một sơn thôn nhỏ dưới chân núi, xa xa nhìn thấy thư sinh quen thuộc chào hỏi thôn dân, sau đó tiến vào một căn nhà trúc nhỏ.
“Đa, nương, nhi tử đã về!” Thư sinh buông gùi nhưng cũng không nóng lòng lấy bảng chữ mẫu ra xem xét, mà là vén tay áo lên bước vào trong sân chẻ củi nấu nước.
Một phụ nhân quần áo mộc mạc vội vàng bước ra, “Sinh Sinh, đừng làm những việc nặng này nữa, vào trong đọc sách đi thôi.”
“Nương,” thư sinh lau mồ hôi, không chút ngần ngại nói, “Những… việc này nhi tử có thể làm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Một lát nữa nhi tử sẽ đi đọc sách, nương mau về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Lão mẫu thân thấy không lay chuyển được nhi tử chỉ đành vào nhà chuẩn bị cơm tối.
Thương Tứ đứng ở một góc kín đáo sau rào tre quan sát, lần nữa kéo tay Lục Tri Phi, tay phải vung lên, văn tự tung bay, thời gian trôi qua. Lục Tri Phi thấy thư sinh kia ngồi trước bàn bên cửa sổ đọc sách, ngày qua ngày luyện chữ học văn. Thư sinh đem những chữ kia không ngừng sao chép nhiều lần, nếu không có tiền mua giấy liền dùng cành cây viết lên mặt đất.
Hạ qua đông đến, bốn mùa luân chuyển, câu chuyện từng được chúng thần viết xuống lại do Thương Tứ tự thân thiêu hủy cứ thế bị phân tách thành những bộ phận rãi rác, rồi lại dùng phương thức này bị viết lại vô số lần.
Thần sắc của Thương Tứ chậm rãi trở nên nghiêm túc, cũng bắt đầu không ngừng lật sách sang trang, thời gian tới tới lui lui đảo ngược, hắn tựa hồ đang tìm một thời điểm vô cùng trọng yếu. Lục Tri Phi cũng không lên tiếng quấy rối chỉ chuyên chú nhìn, dần dần cũng quên đi việc Thương Tứ vẫn còn nắm tay mình.
Bỗng nhiên, Lục Tri Phi thấy giữa dòng thời gian tɧác ɭoạи hiện lên một hình ảnh —— thư sinh kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn những con chữ mất trật tự mình đã in lại, sau đó dùng vài loại tổ hợp bắt đầu sắp xếp lại bọn chúng.
Thương Tứ hiển nhiên cũng đã chú ý tới, vì vậy hỉnh ảnh liền ổn định.
Thư sinh kia tiếp tục sắp xếp, một hồi cau mày ngẫm nghĩ, một hồi phảng phất đã hiểu ra. Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, những chữ trên giấy đều đã được sắp xếp chỉnh tề, sau đó nhanh chóng đọc lướt từ đầu đến đuôi.
Câu chuyện đã được phân giải thành vô số văn tự rốt cục một lần nữa tổ hợp trong đầu của thư sinh, mà lúc này đã cách thời điểm hắn đi tự khố in lại mẫu chữ được ba năm tròn.