Trải qua vụ việc lần này, tin rằng nhà họ Kiều sẽ không mong có liên quan đến Kiều Mịch nữa, mà Kiều Mịch đã rời khỏi nhà họ Kiều từ nhiều năm trước, lần này biết rõ được chân tướng cũng tiêu tan nốt chút thương cảm cuối cùng.
Kiều Mịch trước giờ vốn không hề bi xuân thương thu, có lẽ nên nói phần lớn thời gian anh luôn ở trong loại trạng thái là ‘vô tâm vô phế’, tuy rằng sau này không biết mình là con rơi đến từ đâu nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao hiện giờ anh ở lại tòa viện kia vẫn rất tốt, có người yêu lại có gia đình, đây mới là những thứ thuộc về anh. So sánh với hơn mười năm không hiểu sao bị ghét bỏ ấy cùng quãng thời gian nơm nớp lo sợ kiếm ăn lúc trước, cuộc sống bây giờ thực sự là quá hạnh phúc.
Kiều Mịch thậm chí còn có cảm giác mình đã ‘được lời’.
Lúc đem quần áo ra chỗ giá phơi, Kiều Mịch mỉm cười đón lấy chiếc kẹp mà Tiểu Mai đưa cho rồi vắt quần áo lên dây phơi hong cho khô, mùi thịt hầm tràn ngập trong viện, Hắc Khuyển nằm dưới gốc cây ngủ gà gật, trong phòng chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng gõ bàn phím, chỉ hơi ngẩng đầu lên chút đã nhìn thấy được một bên mặt đang rất chăm chú.
Nếu cuộc sống như vậy có thể kéo dài đến già, Kiều Mịch tự thấy rằng mình sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ vậy thì ngay cả anh mắt cũng xuất hiện ý cười.
Tiểu Mai đảo đôi mắt cá chết yên lặng nhìn Kiều Mịch chằm chằm một lúc lâu, sau đó âm u bỏ một câu:
[Anh cười, rất đẹp.]
“Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”
Kiều Mịch đáp lại một câu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của nữ quỷ hiện lên vài phần ngượng ngùng rõ ràng thì nụ cười càng tươi hơn:
“Mọi người đều rất đáng yêu.”
Hắc Khuyển hé mắt phì phì mấy tiếng trong mũi không có ý kiến gì với lời đánh giá thật lòng của Kiều Mịch, cả đám yêu ma quỉ quái trong nhà này có dính dáng gì được với từ đáng yêu ư? Dù là bất cứ ai cũng sẽ không đồng tình đi? Đáng tiếc Kiều ngốc ngàn năm không ai chịu nổi đó, lại có thể thản nhiên đặt hai chữ ‘đáng yêu’ làm tiêu chuẩn để đánh giá quỉ quái như vậy…
[Kiều ngốc, phơi quần áo nhanh lên, cơm trưa, cơm trưa.]
Chó lớn vòng quanh Kiều Mịch miệng liên tục thúc giục.
“Sắp xong rồi đây.”
Nhân lúc mặt trời giữa trưa đang rực rỡ nhất, Kiều Mịch phơi quần áo xong mới bày một bàn đồ ăn ra, ngay cả ‘đồ cúng’ dành cho đám quỉ quái cũng được bày lên, lúc quay về bàn cơm lại thấy Mạnh Tĩnh Nguyên không hề động đũa, anh lấy làm lạ hỏi:
“Sao thế? Không đói bụng à?”
Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn gương mặt tràn đầy quan tâm của người yêu, thờ ơ bưng bát cơm lên, cầm đũa gắp một miếng sườn vào trong bát của Kiều Mịch:
“Không cần quan tâm chúng nó, không đói chết đâu.”
“Hử? À, đúng rồi, bọn họ thật sự không thể chết lần nữa, nhưng mọi người dù sao cũng ở cùng một nơi, không thể để bọn họ đứng nhìn mà thèm được.”
Kiều Mịch cười đáp, không phát hiện ra người không được tự nhiên nào đó đang nghiến răng nghiến lợi.
Hắc Khuyển nhìn thấy rõ ràng liền gặm sườn có chút hả hê nhìn người bên cạnh anh – cho cậu khó chịu, loại biểu lộ sự quan tâm cong cong vòng vòng này mà dùng cho Kiều ngốc chẳng phải là tự làm tội mình sao.
Mạnh Tĩnh Nguyên quả đúng là đang tự làm tội mình, cậu phát hiện bản thân không thể nghiêm mặt nói những lời sắc bén hay châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Kiều Mịch như trước nữa, nhưng chẳng lẽ lại muốn cậu nói mấy lời ấm áp tình cảm? Đời này chưa từng có kinh nghiệm, phải bắt đầu thế nào đây?
Giờ phút này Mạnh Tĩnh Nguyên thực sự phiền muộn.
Kiều Mịch tuy rằng sẽ không thay đổi, nhưng tâm trạng buồn bực rõ ràng như vậy vẫn khiến anh không thể bỏ qua, bởi vì người xuất hiện loại vẻ mặt này là Mạnh Tĩnh Nguyên. Thấy thế, Kiều Mịch gắp thức ăn vào bát cho Mạnh Tĩnh Nguyên, thấp giọng hỏi:
“Sao thế? Có gì buồn bực có thể nói với tôi mà, chúng ta là người một nhà, cũng đã ngủ cùng một cái giường rồi, không phải sao?”
Bên cạnh truyền đến tiếng Hắc Khuyển bị sặc.
Khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhếch, cuối cùng thở ra một tiếng thật dài:
“Sau khi ăn cơm xong thì để chén bát lại cho bọn chúng rửa đi, đi mua giường với tôi.”
“Mua giường?”
Kiều Mịch giật mình, quả thực không rõ lắm:
“Giường trong nhà còn chưa đủ dùng à?”
“Chưa đủ lớn.”
“Hở? A!”
Kiều Mịch ngẫm nghĩ, không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể suy nghĩ cẩn thận, bởi vì mấy ngày nay quay về tối hôm nào anh cũng bị Mạnh Tĩnh Nguyên lôi lên giường cái giường kia:
“Đúng là có hơi chật chội, ừm, vậy thì mua mới đi, mấy ngày rồi tôi cũng tích cóp được chút ít.”
Mạnh Tĩnh Nguyên vốn nói không cần bận tâm đến vấn đề tiền bạc, nhưng khi nhìn gương mặt tươi cười của Kiều Mịch thì lời nói đến bên miệng lại không bật ra được. Cậu hiểu Kiều Mịch đang ngồi đối diện mình là người rất cứng đầu, chi phí trong nhà không nên chỉ do một người chi trả mà cần hai người cùng gánh vác. Người bá đạo như cậu cũng chấp nhận nhượng bộ điểm này, bởi vì đây là nhà của hai người bọn họ.
“Ừm, vừa rồi tôi lên mạng tra ra được chút tin tức về đồ đạc gia đình, lát nữa đi xem.”
Mạnh Tĩnh Nguyên lùa hai ba miếng đầy cơm vào trong miệng, đưa cái bát không đến.
“Lát nữa đo xong thước tấc đã, bằng không mua về lại không tiện sắp xếp.”
Kiều Mịch đón lấy bát, bới đầy cơm rồi mới đưa trở lại.
Lùa thêm hai miếng cơm vừa thơm vừa mềm, Mạnh Tĩnh Nguyên vuốt cằm tỏ vẻ đã hiểu, đang muốn và cơm tiếp thì một loại cảm giác quen thuộc chợt truyền đến, chân mày Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.
Một giây sau, cửa gỗ của tòa viện bị đá văng, một gương mặt quen thuộc lại đáng ghét xuất hiện phía sau cửa, người đến tháo chiếc kính râm màu trà xuống, bày ra một pose đẹp trai vẫy tay với hai người trong nhà rồi mỉm cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng sáng:
“Chào, Mạnh thiếu gia, Tiểu Kiều, tôi đến ăn chực đây!”
Anh đẹp trai còn chưa khoe khoang đủ thì đã bị người mặc tây trang đứng thẳng tắp đằng sau nhấc chân lên đá văng sang một bên không hề khách sáo, tư thế kia so với cái đạp cửa lúc trước chỉ có hơn chứ không kém, anh đẹp trai kêu ai da một tiếng rồi tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Ô? Mộng Kiệt, đạo trưởng Tiết.”
Kiều Mịch kinh ngạc, dù sao hai người này cũng đến thăm vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ không cần chuẩn bị phòng dành cho khách sao?
Tiết Tư Thương như thể đọc thấu tâm tư của Kiều Mịch, anh ta vững vàng đi vào nhà, gật đầu với hai người rồi khẽ nói:
“Chỉ đi ngang qua thì rẽ vào chút, tối nay sẽ đáp máy bay đi ngay.”
Kiều Mịch gõ nhẹ lên đầu một cái, lại nhìn nhìn Đường Mộng Kiệt đang run rẩy nằm dưới đất hồi lâu vẫn chưa đứng lên:
“Ăn cơm trưa xong rồi mới đến à?”
“Chưa.”
“Vậy để tôi đi làm.”
Kiều Mịch đang muốn đứng dậy rời đi lại bị Mạnh Tĩnh Nguyên gọi lại, vẻ mặt cậu lạnh băng liếc mắt nhìn Tiết Tư Thương một cái:
“Phòng bếp bên đó, muốn ăn tự làm.”
Tiết Tư Thương nhướn mày, sau khi nhìn hai người một lượt thì có vẻ đã ngộ ra:
“Được, để tôi tự làm.”
Nói đoạn anh ta cởϊ áσ khoác tây trang ra, tháo nút cài trên tay áo sơ mi rồi xắn tay áo đi về phía phòng bếp, dáng vẻ quen thuộc thành thạo kia thể hiện rõ đây không phải lần đầu tiên anh ta làm như vậy.
Mạnh Tĩnh Nguyên thấy Kiều Mịch còn muốn khách sáo liền dứt khoát kéo người ngồi xuống cạnh mình:
“Đừng bận tâm bọn họ, trước kia cũng là tự họ làm lấy hết.”
Đường Mộng Kiệt đã đứng dậy từ dưới đất, xoa xoa mũi mình ồn ào:
“Mạnh thiếu gia, cậu đây là thấy sắc quên bạn, quá đáng, rất quá đáng. Ai! Tiết Tư Thương, cho tôi một chén mì nước thịt băm cải bẹ nóng đi, nhiều thịt vào, đừng cho hành.”
Hét một câu vào trong bếp, Đường Mộng Kiệt ngồi xuống bàn, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, hai tay nâng mặt cười hì hì nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên cùng Kiều Mịch, hai người này lại bình thản tiếp tục ăn cơm, Mạnh Tĩnh Nguyên gắp thức ăn cho Kiều Mịch, Kiều Mịch cố gắng ăn cho hết. Đường Mộng Kiệt càng nhìn càng thấy hay, nụ cười trên gương mặt cũng ngày càng hèn mọn bỉ ổi, giễu cợt:
“Ai nha hai người các cậu đã làm rồi đúng không? Kiều ngốc, sao lại để Mạnh thiếu kéo lên giường thế? Đã là người đàn ông thực thụ rồi cơ đấy.”
Mạnh Tĩnh Nguyên hận không thể táng một đấm lên cái mặt kia, ruồi bọ không nên xuất hiện trên bàn cơm.
Kiều Mịch cũng rất bình tĩnh đẩy mắt kính lên đáp:
“Đúng là đã làm rồi, nhưng là tôi kéo Tĩnh làm.”
“Quắc?! Cậu?!”
Đường Mộng Kiệt há hốc miệng, bên cạnh lại một lần nữa truyền đến tiếng Hắc Khuyển bị sặc.
“Ừm, là tôi. Tôi mua một đống đồ tình thú, nhân lúc ra ngoài ở lại khách sạn đã kéo Tĩnh lên giường.”
Gương mặt Kiều Mịch lộ rõ vẻ may mắn, cười xán lạn:
“Nếu không phải tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ thì đúng là sẽ không thuận lợi như vậy đâu.”
Đường Mộng Kiệt cứng họng thầm oán: Tôi đã sớm biết cậu không đơn giản, nhưng mà… Ngay cả miếng xương cứng khiến người ta có thể nghẹn chết như Mạnh thiếu gia cũng dám gặm, đúng là quá lợi hại.
Cho đến khi Tiết Tư Thương bưng mì lên Đường Mộng Kiệt mới hồi phục tinh thần, trừng mắt nhìn bát mì kia rồi ai oán:
“Tôi muốn mì nước chứ không phải là mì trộn xì dầu, đã thế lại còn cho hành!!!”
Tiết Tư Thương lạnh mặt liếc anh ta:
“Có ăn không?”
Đường Mộng Kiệt ngậm miệng, nhìn cũng biết Mạnh Tĩnh Nguyên sẽ không để Kiều Mịch động tay làm thứ gì cho mình, nghĩ đến việc vào tòa viện này cũng là ý kiến của anh, vốn cho rằng sẽ được ăn chực nên mới từ chối lời đề nghị vào khách sạn của Tiết Tư Thương, lúc này nếu đòi về khách sạn thì cái tên Tiết Tư Thương máu S này tuyệt đối sẽ không tha cho mình, lưng chắc chắn sẽ không vươn thẳng được vài ngày. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Đường Mộng Kiệt chỉ có thể gạt nước mắt ăn mì.
Nhìn bộ dáng tiểu thụ bị ngược đãi đáng thương đó, Kiều Mịch mềm lòng:
“Món ăn có rất nhiều, anh ăn kèm với mì đi.”
Đường Mộng Kiệt hoan hô một tiếng rồi thực sự không khách khí gắp rau ăn với mì, ăn đến mức miệng dính đầy dầu không hề quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ ở bên cạnh, da mặt dày được phát huy cực điểm.
Lúc ăn lưng lửng bụng, Tiết Tư Thương và Mạnh Tĩnh Nguyên bắt đầu trò chuyện, chủ đề chỉ đơn giản là hỏi xem có muốn mua bùa không, có phiền toái nào cần anh ta xem không linh tinh gì đó, trong lúc ấy có vô tình nhắc đến thôn Khương Hoa cùng bùa hộ mệnh, sắc mặt Tiết Tư Thương trở nên nghiêm trọng khác thường, anh ta cẩn thận hỏi thăm những chuyện đã xảy ra, Kiều Mịch cùng Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hề giấu diếm mà thẳng thắn kể hết. Tiết Tư Thương nghe xong, trầm ngâm một lát mới cầm bùa hộ mệnh của Kiều Mịch đến quan sát, đôi mày vẫn không hề giãn ra:
“Cái này được làm đặc biệt, nhưng tuy có cao cấp hơn bùa hộ mệnh bình thường một chút thì không thể nào đi ra khỏi chỗ đó được.”
“Chỗ đó?”
Kiều Mịch nghe ra chỗ khác lạ:
“Thôn Khương Hoa á?”
“Ừ.”
Tiết Tư Thương mấp máy môi, do dự một hồi mới bắt đầu nói về thôn Khương Hoa:
“Nếu như tôi đoán không sai thì thôn Khương Hoa mà các cậu đi vào ấy đã từng xảy ra một vụ việc lớn vào bảy mươi năm trước, lần đó quân Nhật tràn vào thôn đốt nhà cướp gϊếŧ, nhưng mà… Đi vào không có ra, về sau những người đi vào cũng về được, một cái thôn nhỏ mà cắn nuốt gần 400 người, bặt vô âm tín, sau này quân Nhật không phái thêm người vào nữa, sự tích của thôn Khương Hoa cũng được ghi lại trong nhật kí hành quân của họ rồi truyền bá khắp nơi, cũng có chút tài liệu ghi lại. Có một đoàn người từng đi vào thôn Khương Hoa rồi mất tích, người thân của những người đó nhờ tôi đi tìm người, tôi tra tư liệu cẩn thận mới hiểu rõ đặc điểm của thôn Khương Hoa, hơn nữa căn cứ vào bói toán biết được người đó gặp nạn nên tìm người đến siêu độ ra… Quả nhiên không phải là một nơi đơn giản.”
Bó tay… Loại nghề nghiệp này chuyển biến cũng thật sinh động.
Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng, mỗi người đều có cảm giác khác nhau về thôn Khương Hoa kia, chỉ có Đường Mộng Kiệt là quan tâm đến một việc khác:
“Này Tiểu Kiều, hiện giờ cậu đã biết bí mật về sự ra đời của cậu chưa?”
Bởi vì Kiều Mịch kể lại cẩn thận việc mình bị lợi dụng ra sau rồi giao dịch với nhà họ Kiều tìm Kiều Tri Dao về như thế nào, Đường Mộng Kiệt liền cảm thấy hứng thú với việc này.
“Biết rồi.”
Kiều Mịch từ tốn nói kết quả ra lại đổi lấy sự yên tĩnh trong căn phòng một lần nữa.
Bản thân Đường Mộng Kiệt cũng không có quá nhiều kí ức vui vẻ lúc nhỏ, ngược lại không hề cho rằng Kiều Mịch thê thảm đến mức nào mà chỉ nhiệt tình cố sức thay cho người bạn ngốc nghếch:
“Tôi có cách có thể tìm được máu của người thân cậu đấy, muốn thử một lần không?”
Kiều Mịch chớp mắt mỉm cười, khoát tay từ chối:
“Không cần, tôi không muốn tìm người thên gì cả, hiện giờ rất tốt rồi.”
Dứt lời Kiều Mịch liều ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của Mạnh Tĩnh Nguyên, hai người nhìn nhau không nói gì, trong mắt lộ ra sự dịu dàng đến mức dường như có thể dìm người ta chết đuối.
“Aiyo, buồn nôn chết người.”
Đường Mộng Kiệt càm ràm vỗ bàn khiêu chiến:
“Không được, Kiều Mịch, hiện giờ cậu ở cùng một chỗ với người như Mạnh thiếu gia rất không an toàn, có người thân vẫn tốt hơn, đến lúc chịu ấm ức vẫn còn có nhà mẹ đẻ để quay về. Tôi cho cậu đạo cụ, dễ dùng lắm, đến lúc ấy cậu muốn tìm người thân thì cứ lấy ra dùng trực tiếp là ok.”
Vừa nói, Đường Mộng Kiệt vừa bỏ lơ sắc mặt đã sầm xuống của Mạnh Tĩnh Nguyên mà móc ra một đống thứ từ trong túi quần, bày ra một góc ở mép bàn bắt đầu mân mê.
Ánh mặt trời rực rỡ giữa ngày khiến trong phòng sáng trưng vốn không hề nhìn ra chút thay đổi kì lạ nào, vì thế việc này vốn cũng không khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ thuật phù thủy tràn ngập hắc ám nếu như trên góc bàn không bày biện đủ thứ gì đó kì quái – xương ngón tay người chết, răng của dơi, đuôi bò cạp cùng đám dịch thể sền sệt nào đó màu lục.
Đường Mộng Kiệt lục lọi một hồi rồi đốt cây nến làm từ mỡ người chết lên, dùng máu tươi vẽ ra một trận pháp nho nhỏ, cầm mấy thứ cần thiết khác loay hoay hồi lâu, cuối cùng mới bỏ hết chúng lên một trang giấy, tiếp đó kéo tay Kiều Mịch qua lưu loát cầm chủy thủ cắt một nhát lên cổ tay anh, mấy giọt máu rơi bộp bộp xuống tờ giấy lập tức bị hút hết, tờ giấy trắng nhanh chóng biến thành giấy đỏ.
Mạnh Tĩnh Nguyên suýt nữa đã muốn đấm cho Đường Mộng Kiệt một cái nhưng bị Tiết Tư Thương ngăn cản, không làm gì được đành kéo Kiều Mịch vẻ mặt ngẩn ngơ qua cẩn thận băng bó vết thương cho anh, sắc mặt đã sầm sì hận không thể đánh hai cái dấu xua đuổi vĩnh viễn lên cái tên này rồi đá ra ngoài cửa.
Đường Mộng Kiệt cất đồ rồi co rúm người dưới ánh mắt chết chóc của Mạnh Tĩnh Nguyên, vội đưa mảnh giấy đỏ rực ra:
“Ừm, cái này, nó sẽ dẫn cậu đến bên cạnh người có cùng dòng máu, nếu như người thân cùng huyết thống của cậu đã chết thì nó sẽ bay hết màu, biến thành một tờ giấy bình thường. Nhìn màu sắc rực rỡ thế này chứng tỏ cậu còn rất nhiều người thân còn sống trên đời, ai da, xem ra còn là một gia tộc lớn nữa.”
Kiều Mịch đón lấy mảnh giấy đỏ, tuy không nhìn ra đầu mối nhưng anh vẫn cảm thấy mảnh giấy này có chút lực hút nho nhỏ như đang muốn dẫn anh đi đâu đó. Anh lơ đãng chuẩn bị đứng dậy cất đi thì mảnh giấy chợt rung lên thoát khỏi tay anh, bay ra ngoài trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
“Kiều Mịch! Cậu đã về rồi! Tôi rất nhớ cậu, lúc trước cậu đi đâu thế? Tôi tìm khắp nơi mà không được!”
Người chưa ló mà tiếng đã đến trước, cửa tòa viện lại bị đá văng ra, người đến mừng rỡ xông vào phòng lập tức bị bịt kín mắt:
“… Ôi, cái gì đó!”
Khương Cố Bình túm tờ giấy chụp vào mặt xuống, vẻ mặt khó hiểu đối diện với những ánh nhìn quỷ dị trong phòng, chân cũng cứng đờ:
“Ặc… Các người làm sao thế?”
Kiều Mịch lại nhớ đến bức ảnh chụp đen trắng mang ra từ thôn Khương Hoa.