Thiên Quỹ

Chương 26

Việc gọi hồn này Kiều Mịch đã từng được nghe những người già nhắc đến, ở nông thôn cũng có mấy bà cốt cực kì nổi tiếng, nghe nói những bà cốt này sẽ mời quỉ vào người mình rồi cho quỉ hồn gặp mặt người thân. Kiều Mịch trước kia vẫn giữ vững hình tượng bà cốt có dáng vẻ một bà lão u ám ở trong lòng, nghe nói Mạnh Tĩnh Nguyên muốn gọi hồn thì tâm tình anh không khỏi có chút bất an.

Đường Mộng Kiệt chú ý đến vẻ mặt trầm tư của Kiều Mịch thì không khỏi tò mò:

“Tiểu Kiều, cậu làm sao thế? Đang nghĩ cái gì?”

Kiều Mịch trả lời không chút đề phòng:

“Tôi nghĩ đến việc Mạnh thiếu gia run lên vung một nắm gạo trắng, mắt chỉ còn lòng trắng, bàn ghế lay động rồi bị quỉ hồn bám thân biến thành Lưu phu nhân… Không biết có thể chĩa đầu ngón tay lên không nữa.”

Mạnh thiếu gia trước nay luôn lạnh nhạt hờ hững nhăn nhăn nhó nhó lại chĩa đầu ngón tay lên? Nếu quả thật có khả năng này thì Đường Mộng Kiệt dù phải mạo hiểm tính mạng cũng muốn nhìn một cái, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Mạnh Tĩnh Nguyên ở bên cạnh thì hiểu rằng mình nghĩ quá mức rồi.

Xét thấy Mạnh Tĩnh Nguyên dường như không thích sử dụng bạo lực với Kiều Mịch lại không thích nhẫn nại nên để tránh trở thành bao cát, Đường Mộng Kiệt vội vàng làm công tác tư tưởng cho Kiều Mịch:

“Tiểu Kiều, cậu đang nghĩ cái gì vậy! Ha ha, loại thể chất như Mạnh thiếu gia vốn không thể dẫn hồn lên người vì sẽ bị cậu ta ăn sạch, cậu ta chỉ có thể định vị quỉ hồn mà thôi.”

“Định vị?”

“Ừ, vốn có cả Lí Tinh Lâm trong này thì tôi có cách có thể đạt được mục đích, nhưng đáng tiếc là thiếu nguyên liệu hỗ trợ.”

Đường Mộng Kiệt giống như tiếc hận vì đây là hàng vỉa hè, biểu hiện trên mặt lại hoàn toàn không giống như vậy.

“Trước tiên, cần phải xác nhận một việc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên lấy một xấp bùa từ trong túi quần ra, rút một lá rồi vươn tay về phía Đường Mộng Kiệt:

“Máu.”

Trong đầu Kiều Mịch toàn là dấu chấm hỏi, vẻ mặt Đường Mộng Kiệt cũng cực kì hoang mang.

“Ác ý phá hoại thi thể của người chết thì hẳn là có thể liệt vào một trong những người tình nghi là hung thủ gϊếŧ người.”

“Cắt.”

Đường Mộng Kiệt nhếch môi, trong lòng cực kì không muốn móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, miệng lẩm bẩm:

“Sao cậu biết rõ tôi lấy máu của Lí Tinh Lâm?”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch môi:

“Chó không đổi được thói ăn phân.”

“Mẹ nó, cái miệng của cậu cũng quá độc đấy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không nói nhảm với anh ta, rút nắp bình nhỏ lên lá bùa vài giọt máu, trong bình xuất hiện một luồng gió lốc cuốn lá bùa lên, chỉ qua một lúc sau gió đã ngừng, lá bùa bay xuống lại quay về trên tay Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Tìm được rồi?”

Kiều Mịch hoài nghi hỏi, anh thật sự không rõ lá bùa xoáy một vòng trên không trung là đại biểu cho cái gì.

Đường Mộng Kiệt thu cái chai vào lại trong ngực, ngẫm nghĩ:

“Lá bùa mất hiệu lực?”

“Là Tiết Tư Thương vẽ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên rũ mắt che khuất sự nôn nóng chợt lóe lên trong mắt, nói dứt khoát:

“Đã muộn.”

“Có ý gì?”

“Kẻ đứng phía sau dường như không có tính nhẫn nại lắm.”

Vò nát lá bùa trong tay thành một cục rồi ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm sắp buông xuống. Mạnh Tĩnh Nguyên kéo Kiều Mịch ra ngoài, trùng hợp gặp phải Tạ Duệ Đường đang dẫn đội đi vào.

“Mọi người muốn đi đâu?”

Mắt thấy lưu manh họ Mạnh không thèm liếc mắt nhìn mình một cái đã bước đi, Tạ Duệ Đường vội vàng tiến lên chặn đường cậu ta, một đám cảnh sát bên cạnh sớm đã chất chứa bao nhiêu oán hận với Mạnh Tĩnh Nguyên, lập tức càng tích cực vây kín cả ba người, mặc dù Tạ Duệ Đường lúc này không định gây khó dễ cho ba người thì đám nhân viên cảnh sát cũng không phát hiện, tùy ý biểu lộ địch ý với Mạnh Tĩnh Nguyên.

Nếu là ngày thường thì Mạnh Tĩnh Nguyên vốn khinh thường không thèm giải thích với bọn họ, nhưng giờ phút này cậu phải nhanh chóng chạy được đến cao ốc Phương Thiên trước khi màn đêm buông xuống, cậu có dự cảm nếu bỏ qua lần này thì cả việc này không còn cách nào cứu vãn nữa. Cũng không phải bởi vì sứ mệnh hay vì chính nghĩa của bản thân, cậu không phải Chúa cứu thế hay thậm chí còn không phải một người tốt, nhưng con quỷ lần này thực sự quá kiêu ngạo, dám gây chuyện bên cạnh nhà cậu mà còn đùa giỡn cậu xoay vòng vòng, chỉ bằng hai điểm này đã khiến cậu không thể thua.

“Quay lại cao ốc Phương Thiên bắt quỷ.”

Tạ Duệ Đường nhạy bén cảm giác được chuyện này không bình thường, đôi mày nhíu lại:

“Ý cậu là những thứ kia đã chuẩn bị hành động?”

“Hiểu rõ là tốt, cút ngay.”

Thái hộ không tốt của Mạnh Tĩnh Nguyên rõ ràng không khiến người ta ưa thích, mấy cảnh sát lập tức xoa tay chuẩn bị xô đẩy vài cái rồi dùng tội danh đánh lén cảnh sát bắt người về nhốt vài ngày, bắt nhóc lưu manh này phải nếm thử cái gì gọi là dạy dỗ.

Tạ Duệ Đường cảnh giác thì tình hình không quá tốt, lại nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên giống như một con sư tử nhỏ cực kì kiêu ngạo không muốn cúi đầu, mà cấp dưới của mình lại là loại chó săn tập trung lúc nào cũng có thể xông lên, quả thực là khiến anh ta đau đầu. Phải giúp Mạnh Tĩnh Nguyên? Khó. Không giúp? Càng khó.

Đường Mộng Kiệt liên tục trừng mắt, vội vàng lục lọi trong túi quần xem có bảo vật pháp thuật nào có thể khống chế số đông cảnh sát trong nháy mắt không, đáy lòng thầm kêu khổ ai oán: Mẹ nó đi theo Mạnh thiếu gia quả nhiên không có tương lai, không biết ngày mai liệu mình có bị truy nã hay không, vẫn sớm giải quyết xong chuyện rồi cao chạy xa bay với Tiết Tư Thương, ở cùng một tên keo kiệt vắt cổ chày ra nước vẫn tốt hơn ở cùng kẻ điên nhiều.

Lúc này một bàn tay hơi lạnh vỗ nhẹ lên cánh tay đang căng cứng, Mạnh Tĩnh Nguyên nghiêng mặt liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy nhu hòa như nước, cơ bắp trên người nháy mắt đã thả lỏng, hoàn toàn rời khỏi trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Được rồi, đừng giận dỗi, việc chính quan trọng hơn, nói chuyện với cảnh sát Tạ dễ một chút.”

Mặt mũi mọi người đầy vạch đen nhìn chằm chằm vào thanh niên có ngữ khí hiền lành hòa ái này, bị cảm giác vô lực rõ ràng đánh bại, chỉ có thể giống như tượng gỗ nhìn thẳng vào nhóc lưu manh trước nay vốn ngang tàng ngông cuồng lúc này khóe miệng lại run run, thỏa hiệp?!

Vì sao? Vì sao sức mạnh của các nhân viên cảnh sát lại không hiệu quả bằng một câu của thanh niên này? Nhóc lưu manh làm sao thế?!

Kiều Mịch vốn không tự cảm thấy mình mang đến đả kích cho các vị cảnh sát, để ý thấy có một loạt ánh mắt chằm chằm gần như dính chặt lên người mình, anh mỉm cười ôn hòa nhấn mạnh:

“Chúng tôi là người dân tốt, chúng tôi sẽ hợp tác tốt.”

Tạ Duệ Đường giật mình, bất giác đã triển khai tư thế cảnh giác ngây ngốc hỏi:

“Cậu muốn làm gì?”

Đường Mộng Kiệt nâng trán, vỗ vỗ bả vai Kiều Mịch còn đang ngẩn ngơ hoang mang rồi che ngang:

“Cảnh sát Tạ, nên là chúng tôi hỏi anh muốn làm gì mới đúng, anh muốn thả chúng tôi đi giải quyết xong vấn đề hay là đợi đến sáng mai có thêm vài người chết để cho anh đi quan tâm cẩn thận đây?”

Nhân viên cảnh sát A khó chịu trách móc:

“Này, các người nói bậy bạ cái gì thế?! Hiện giờ trong này có một người chết, các người là một trong những nhân chứng nhìn thấy tận mắt, không ở đây giúp đỡ điều tra mà lại vội vã rời đi, không phải là chột dạ à?!”

Đôi mày của Mạnh Tĩnh Nguyên hơi chau lại, không kịp biểu lộ sự bất mãn thì Kiều Mịch đã thương lượng với Tạ Duệ Đường:

“Như vậy đi cảnh sát Tạ, tôi ở lại giúp đỡ điều tra, Mạnh thiếu gia và Mộng Kiệt rời đi, anh cũng biết là cao ốc Phương Thiên cần bọn họ mà.”

Thái độ ôn hòa của Kiều Mịch cuối cùng cũng không vấp phải sự khó chịu, Tạ Duệ Đường liếc mắt nhìn hai người khác rồi gật đầu:

“Được rồi, các cậu đi đi, cậu Kiều ở lại.”

“Đội trưởng!”

“Được rồi, câm miệng hết đi làm việc, bắt đầu thẩm vấn nghi phạm, phong tỏa hiện trường, ghi chép lời khai của người chứng kiến.”

Đội trưởng hạ lệnh rồi thì đoàn người chỉ có thể tản đi, Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn không muốn để Kiều Mịch ở lại, một viên cảnh sát ở bên cạnh cũng đã khoanh tay lại, vẻ mặt khó chịu. Mạnh Tĩnh Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn qua, dường như đang nghĩ muốn bẻ gãy mấy cái xương của người này.

Kiều Mịch không khỏi bật cười đưa tay vuốt mạnh bộ lông đang xù lên của Mạnh thiếu gia, thấp giọng xoa dịu:

“Đi đi, không phải là đang rất sốt ruột sao? Lần này cẩn thận chút đừng để bị thương.”

Đường Mộng Kiệt cũng không quen nhìn bọn họ quấn quít lấy nhau, vội vàng bước lên phụ họa:

“Đúng rồi, bên cạnh có một đống cảnh sát trấn giữ thì Tiểu Kiều cũng không gặp phải chuyện gì đâu. Mạnh thiếu gia, chúng ta nhanh chóng đi thôi, nếu như những ác quỷ kia thực sự hành động thì Tiết Tư Thương chưa chắc đã chống đỡ nổi đâu.”

Kiên trì kéo Mạnh Tĩnh Nguyên đi, Đường Mộng Kiệt lại móc một lá bùa hộ mệnh xâu chỉ hồng đưa cho Kiều Mịch, thấp giọng dặn dò:

“Tiểu Kiều, nghe nói cậu đặc biệt thu hút uế khí, tôi kêu Tiết Tư Thương làm riêng cho cậu thứ này, viện điều dưỡng này thực sự không ổn, cậu đeo cái này vào chắc sẽ có ích.”

Kiều Mịch nhận lấy lá bùa hộ mệnh, nói cảm ơn rồi đứng im tại chỗ nhìn Đường Mộng Kiệt cẩn thận kéo Mạnh thiếu gia rời đi từng bước một, cho đến khi không thấy bóng dáng thì cậu mới đeo bùa hộ mệnh lên, xoay người nhìn viên cảnh sát rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn, mỉm cười hỏi:

“Muốn làm ghi chép sao?”

Viên cảnh sát dò xét Kiều Mịch một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn không ít:

“Đi theo tôi, tôi thấy tính tình cậu không tệ, ít ở chung với loại nhóc lưu manh như vậy, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.”

Kiều Mịch chỉ cười:

“Nếu tôi không ở chung với Mạnh thiếu gia thì đã sớm xảy ra chuyện rồi, đừng luôn nghĩ cậu ấy hư hỏng như thế.”

Viên cảnh sát trợn mắt xem thường, hiểu lầm rằng Kiều Mịch là người có nghĩa khí của giới xã hội đen muốn báo ân tình nên tận lực khuyên bảo:

“Đừng quá ngốc nghếch, báo ơn thì nên nhưng cũng phải chia ra đúng sai nặng nhẹ, tên nhóc kia toàn làm mấy chuyện không tốt, cậu đi theo nó không có tương lai đâu.”

Kiều Mịch thẳng thắn trả lời:

“Chết mới thật sự là không có tương lai, hơn nữa Mạnh thiếu gia cũng không làm chuyện gì xấu.”

“Cậu! Thật đúng là cái đồ đầu gỗ, sao nói thế nào cũng không hiểu vậy? Mạnh Tĩnh Nguyên chính là một kẻ bại hoại.”

“Cậu ấy không phải, cậu ấy chỉ có chút tính tình trẻ con mà thôi.”

Kiều Mịch và viên cảnh sát khăng khăng giữ ý kiến của mình, vừa đi vừa cãi, ánh mặt trời ngả về tây phủ một ráng hồng lên khắp núi xanh nước biếc, giống như đã thu hết đi sự tiêu điều của vùng núi.

Mạnh Tĩnh Nguyên biến xe việt dã thành xe đua, dùng tốc độ có thể sánh cùng bão tố khiến tim Đường Mộng Kiệt sắp bị dọa vọt lên thẳng cổ họng, vừa vạch chữ thập vừa cầu khẩn Thượng đế phù hộ, dù lúc anh ta chơi pháp thuật đen thì vốn đã quên mất chuyện có Thượng đế.

“God, Mạnh thiếu gia, cậu đừng có rời Tiểu Kiều rồi thì biến thân nhé, tôi còn thiếu Tiết Tư Thương một thân nợ nần vẫn chưa trả hết, nếu như bị cậu hại chết rồi thì không biết là còn bị Tiết Tư Thương nô dịch thế nào nữa, xin thương xót cho, đừng đùa mạng được không?”

Câu trả lời của Mạnh Tĩnh Nguyên là đạp chân ga càng mạnh hơn, Đường Mộng Kiệt chỉ có thể rưng rưng nhắm mắt lại, len lén quyết định từ nay về sau nếu không có Tiểu Kiều ở bên thì nhất định phải tránh xa tên Mạnh điên này.

Xe vừa rời khỏi đường núi thì một phía khác lại có một chiếc xe thể thao cùng một chiếc taxi đi đến, lén lút vào trong sự bảo vệ của núi rừng.

Khi hai người chạy về cao ốc Phương Thiên thì ráng trời đã tối, từ xa xa đã nhìn thấy Tiết Tư Thương và Hắc Khuyển đứng sau cửa kính, hai người vừa xuống xe thì họ đã chạy ra đón chào.

Hắc Khuyển kẹp đuôi nói trước:

[Để Lưu Mẫn chạy thoát.]

Mạnh Tĩnh Nguyên gật đầu nhưng cũng không trừng phạt Hắc Khuyển, cậu nói rõ tình hình ở viện điều dưỡng với Tiết Tư Thương rồi nói:

“Tôi không tìm thấy hồn phách của Lí Tinh Lâm, hoặc là bị đánh tan hoặc là bị bắt đi rồi.”

“Cậu hoài nghi đối phương sẽ có hành động vào hôm nay? Không quá lỗ mãng chứ?”

Tiết Tư Thương thầm phân tích sự kiện lần này, cảm thấy bất kể là vì mục đích gì thì đối phương sẽ không quá đơn giản, chuyện càng không đơn giản thì mạo hiểm ẩn chứa càng lớn, nếu không chuẩn bị cẩn thận, không nắm chắc cực kì thì dù phải từ bỏ cũng không thể cưỡng chế áp dụng, quá mạo hiểm.

“Đúng không? Tôi lại cho rằng tôi đoán đúng rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Nó là một đứa ranh rất to gan.”

Đường Mộng Kiệt từ lúc xuống xe đến giờ mới bình phục, gật đầu đồng ý với lời nói của Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Đúng, ngẫm lại thì tên đó cùng dám dùng cả đồng yểm, nhóc con không muốn sống đương nhiên sẽ dùng cách không muốn sống.”

“Được rồi.”

Tiết Tư Thương gõ nhẹ đầu một cái:

“Chúng ta giải quyết vấn đề đi, ngày mai sẽ thu nốt khoản còn thiếu.”

“Khoản còn thiếu?”

Đường Mộng Kiệt tò mò:

“Trước giờ không phải anh luôn thu phí trước rồi mới làm việc sao?”

“Xét thấy mức độ có chút cao nên tôi đã yêu cầu ông chủ Lưu tăng phí dịch vụ, buổi trưa hôm nay đã kí con số mới.”

“Chậc chậc, quả là Tiết Tư Thương nhạn bay qua cũng nhổ lông, bái phục.”

Tiết Tư Thương liếc xéo Đường Mộng Kiệt không nói gì, ngược lại Đường Mộng Kiệt là người lên tiếng thì hơi luống cuống, vội vàng ngậm chặt miệng cười trừ.

Mạnh Tĩnh Nguyên vốn không có tâm tình xem bọn họ ba hoa, cậu dẫn đầu đẩy cửa kính ra đi vào trong cao ốc:

“Đi chuẩn bị, mau chóng giải quyết nó.”

Hắc Khuyển hấp tấp chạy theo sát chủ nhân, mắt chó đảo quanh một vòng rồi rảnh rỗi hỏi:

[Tiểu Kiều đâu?]

Trong cao ốc liền vang lên tiếng chó rền rĩ quẩn quanh, Tiểu Tư Thương nhướn mày nhìn Đường Mộng Kiệt, người kia nhún vai nói rất vô trách nhiệm:

“Thú non phải rời khỏi mẹ thì tâm tình luôn không tốt.”

Kiều Mịch giúp cảnh sát làm ghi chép xong thì hết việc ngồi một bên uống trà đợi Tạ Duệ Đường thả người. Chị gái pháp y đã đến đây, sau khi đoán được nguyên nhân Lí Tinh Lâm chết, hung khí và hung thủ đều đã tìm được thì Tạ Duệ Đường cuối cùng cũng đi đến bên cạnh Kiều Mịch, chủ động giải thích:

“Hà Ngọc Phân vốn là y tá trong viện điều dưỡng, sau khi gặp Lưu Hùng Đào trong viện an dưỡng thì rời khỏi đây vào cao ốc Phương Thiên làm việc. Hà Quí Bình cho rằng Ngọc Phân chết là do Lí Tinh Lâm làm hại nên mới gϊếŧ bà ta báo thù… Đây là những gì tôi biết, các người cho rằng đã có chuyện gì xảy ra?”

Kiều Mịch nghe ra Tạ Duệ Đường là đang hỏi ý của đám người Mạnh thiếu gia bọn họ, ngẫm lại cũng không có gì đáng phải giấu diếm nên cẩn thận kể lại chuyện phát hiện ra túi phù thủy cùng với mấy thứ đồ khác.

Tạ Duệ Đường nghe xong thì cúi đầu suy nghĩ thật lâu không nói gì, Kiều Mịch tiếp tục uống trà, lúc này một tiếng hô phá tan sự nặng nề của hiện trường vang lên:

“Kiều Mịch?! Sao cậu lại ở đây?”

Dáng người cao nhất tuấn lãng của Khương Cố Bình lập tức chạy đến, anh ta hưng phấn cúi đầu đánh giá Kiều Mịch rồi mời:

“Cậu chỉ có một mình à? Có muốn cùng đi ăn tối không?”

Tạ Duệ Đường lừ mắt xem thường, không hề có cảm tình gì với cậu ấm này, Kiều Mịch ngược lại cảm thấy kì lạ:

“Bác sĩ Khương? Vì sao anh lại ở đây?”

“Tôi? À, viện điều dưỡng Khang Di là nhà tôi kinh doanh, việc lần này… Người nhà tôi đúng lúc có một cuộc giải phẫu lớn quan trọng phải tham gia nên đành phải phái tôi đi làm đại diện đến tìm hiểu rõ tình hình.”

Trong viện điều dưỡng quí tộc toàn là những người giàu có, xảy ra chuyện gì thì luôn phải xử lí đặc biệt cẩn thận, cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ không có gì.

Kiều Mịch còn chưa kịp đáp lời thì lại có một chuỗi tiếng bước chân dồn dập nữa vang lên, bóng dáng mảnh mai xuyên qua vòng phòng tỏa chạy vào phòng bệnh, một làn gió mang theo mùi hương thơm mát cùng tiếng kêu thảm thiết tan nát cả cõi lòng ập đến.

“Mẹ!!!!!”