Thiên Quỹ

Chương 17

Kiều Mịch là nhân chứng thiếu chút nữa bị nện vào, mà Mạnh Tĩnh Nguyên là bởi vì không được yêu thích mà cũng bị áp giải đến, lúc ấy Khương Cố Bình đang ở một chỗ cách đó không xa rống lên với điện thoại vốn không bị chú ý, nhưng sau khi anh ta tiêu hóa xong sự việc kinh hãi xảy ra trước mắt thì dù chết cũng muốn trông chừng Kiều Mịch, vì vậy ba người cùng đến cục cảnh sát uống trà.

Ba người chen chúc trên xe cảnh sát đều im lặng không nói gì. Mạnh Tĩnh Nguyên không hỏi nhiều đến sự tồn tại của Khương Cố Bình, là vì đã được A Hoa mật báo nên cậu đã nắm được đại khái tình hình, trong lòng đã tính toán một hồi, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói chuyện. Mà Kiều Mịch vốn là không có nghĩ nhiều, tâm trí anh đều đang đặt hết lên vụ việc quỷ dị mình chứng kiến trước đó, lúc trước còn đặt lên việc cho Mạnh thiếu gia ăn, hiện tại mới bật ra đủ loại ý tưởng.

“Kiều Mịch, cậu không thoải mái à? Có muốn tựa lên vai tôi nghỉ ngơi một chút không?”

Khương Cố Bình nhẹ giọng hỏi thăm, bất kể là ai đi chăng nữa, sau khi nhìn thấy một vụ thảm kịch như thế kia thì tâm tình dứt khoát không thể bình tĩnh nổi, sắc mặt anh ta lúc này cũng có chút tái nhợt, cho dù anh ta là bác sĩ đã quen với sự sống và cái chết, nhưng tình cảnh máu chảy đầm đìa vừa rồi kia không phải xuất hiện trên bàn phẫu thuật, mà là một người còn sống đang đi lại trên đường, dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mình, anh chỉ cần liếc mắt là đủ biết mấy người rơi xuống óc bay tứ tung kia đã hoàn toàn hết thuốc chữa. Anh không dám tưởng tượng chuyện này sẽ mang đến chấn động sâu sắc đến mức nào cho Kiều Mịch, trong lòng tràn đầy thương tiếc chỉ muốn làm được chút gì đó cho Kiều Mịch. Nhưng mà người được lo lắng lại hoàn toàn không cảm nhận được phần quan tâm này, so với bả vai có thể tin tưởng thì anh lại muốn chia sẻ sự hoang mang trong lòng hơn:

“Bác sĩ Khương, không phải là người bình thường nhảy lầu tự sát thường là nhất thời xúc động mà làm, nên bọn họ sẽ nhắm chặt mắt, thậm chí là cảm thấy sợ hãi cực độ sao?”

“A? Ừ, bình thường là như vậy.”

Khương Cố Bình nhớ đến trong một vài buổi tọa đàm tâm lý học trước kia thì mình có từng nghe qua thống kê và phân tích những việc như vậy, nhưng lúc ấy anh không có hứng thú quá lớn nên không nghiêm túc nghe, ấn tượng để lại cũng không sâu.

“Hơn nữa người muốn tự sát không phải là đều tuyệt vọng đến mức ngay cả tính mạng cũng có thể từ bỏ à?”

Kiều Mịch hỏi lại.

“Đây là đương nhiên.”

Khương Cố Bình hoài nghhi nhìn Kiều Mịch, không hiểu lắm vì sao Kiều Mịch lại muốn hỏi vấn đề cực kỳ đương nhiên này, đáp án không phải là chỉ có một ư? Chẳng lẽ lại có người thực sự vui vẻ nên mới tự sát?

Kiều Mịch gõ nhẹ lên đầu một cái, càng hoang mang hơn:

“Nhưng vì sao mấy cô đó lại cười ha ha đầy hạnh phúc rồi ngã chết?”

Chỉ có Kiều Mịch lúc ấy ở gần người chết nhất, nhìn thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng cho nên mới cảm thấy hoang mang.

“Hả? Cậu nói cái gì?”

Khương Cố Bình không dám tin mở to mắt nhìn, anh chắc chắn mình không hề nghe lầm, nhưng vẻ mặt Kiều Mịch cực kỳ nghiêm túc, không khỏi bắt đầu đi tìm đáp án hợp lý cho câu hỏi này:

“Ặc, không phải là mấy cô đó… cắn thuốc chứ?”

Thuốc khiến đầu óc mơ màng, còn lý do gì hợp lý hơn cái này? Nhưng mà nó cũng không khiến sự nghi hoặc trong lòng Kiều Mịch giảm bớt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn yên lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, dường như cảm nhận được tầm mắt của Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên quay mặt lại, đáy mắt xẹt qua vài tia sáng đỏ không rõ, ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn mang theo vẻ lạnh nhạt:

“Đừng lãng phí đầu óc, vì sao bọn họ lại tìm đến cái chết? Chuyện này anh không có tư cách, cũng không đủ năng lực để bận tâm.”

“Này, cậu máu lạnh quá đấy.”

Khương Cố Bình nhíu mày chặt lại, cho dù lời nói của Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không phải là vô lý, nhưng như vậy cũng quá là không có tình người.

“Hừ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh, lại quay mặt đi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ một lần nữa, vốn không cho Khương Cố Bình chút mặt mũi nào. Khương Cố Bình bị chọc tức muốn chết, nếu như lúc này trên tay cầm dao phẫu thuật, anh chỉ hận không thể rạch ngực mổ bụng tên nhóc thối này, chỉ lo nghiến răng nghiến lợi nên cũng không chú ý đến Kiều Mịch đặc biệt yên lặng. Một lúc thật lâu sau, Kiều Mịch nhẹ gật đầu:

“Cũng đúng, vậy thì tôi nên nghĩ đến thực đơn cho bữa ăn hôm nay thôi.”

“Hả?!”

Khương Cố Bình giật mình, mắt anh ta trừng lên to tròn nhìn thẳng vào Kiều Mịch, rất hoài nghi sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi thì còn ai lại có khẩu vị để ăn.

Kiều Mịch phối hợp làm ghi chép với cảnh sát, thời gian cũng không dài, chỉ là khi anh thẳng thắn nói ra những gì mình chứng kiến được thì lại đổi được mấy ánh mắt nhìn chăm chú đầy quái dị, biểu lộ ra vẻ hoài nghi và không tin thuần túy, giống như cho rằng anh đang nói đùa. Nhưng việc nên nói thì vẫn nói ra tất cả, đối diện với ánh mắt nghiêm khắc và lời chất vấn dõng dạc, Kiều Mịch thật sự không nói ra đáp án khác, đành phải khiêm tốn xin chỉ bảo:

“Ừm, hay là mọi người nói yêu cầu ra cho chính xác, tôi sẽ thẳng thắn giống như yêu cầu nhé.”

Hai nhân viên cảnh sát phụ trách ghi chép gần như tức phát điên, đây tính là thẳng thắn gì chứ? Lại nghĩ tới người này cùng một bọn với tên nhóc họ Mạnh kia liền coi như Kiều Mịch cố ý trêu chọc bọn họ, cho rằng Kiều Mịch bề ngoài nhìn như lương thiện nhưng thực ra bản chất là một tên giảo hoạt lại phản nghịch, loại người này không hiểu được cái gì là hợp tác thật tốt, bởi vậy cũng từ bỏ việc tra hỏi mà cho Kiều Mịch đi. Vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nguyên dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần, mà Khương Cố Bình đang cằn nhằn liên miên với người nói chuyện cùng anh ta ở đầu bên kia điện thoại, hình như là người đến bắt xe anh ta. Mạnh Tĩnh Nguyên rời khỏi vách tường, ánh mắt đảo qua Kiều Mịch nhanh đến mức khó có thể nắm bắt.

“Đi.”

“Ừ.”

Kiều Mịnh nghe lời theo sát.

“Này! Chờ tôi một chút… Không phải nói với ông…”

Khương Cố Bình phân tâm nói với điện thoại, lảo đảo một chút đi đến trước mặt hai người kia.

Phát hiện ánh mắt không tốt ở bốn phía, Kiều Mịch có chút tò mò:

“Hình như bọn họ rất ghét chúng ta.”

“Là tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười như không cười, ánh mắt trời sinh mang theo sát ý kia đảo quá đám người đó, lại nhận thêm càng nhiều ánh nhìn chằm chằm không thân thiện hơn.

“Nhắm vào cậu? Cậu từng phạm tội à?”

Kiều Mịch hỏi.

Câu hỏi này khiến Mạnh Tĩnh Nguyên hơi kinh ngạc ngoài đầu lại nhìn lướt qua, cậu cho rằng, ít nhất là chưa từng có người nào là không có đủ các loại nghi vấn cùng suy đoán tàn ác với sự tồn tại của cậu, mà cậu cũng đã quen dùng tư thế của kẻ ác để tiếp nhận đủ loại ánh mắt kia, không giải thích cũng không thèm bận tâm. Nhưng mà đối diện với cậu hỏi của Kiều Mịch, gương mặt kia cũng không hề bồn chồn mà chỉ có tò mò, không màng là loại đáp án gì cũng đều có thể tiếp nhận, cậu không khỏi giảm bớt sự cay nghiệt độc địa của mình xuống, cười nhẹ:

“Đánh người có tính không?”

Có tính không? Kiều Mịch chớp chớp mắt, đẩy kính mắt lên thành thật bày tỏ cảm nghĩ:

“Rất không rõ ràng.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đút hai tay vào túi bước tiếp về phía trước, từ góc độ của Kiều Mịch chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc nhẹ tung bay theo bước chân, vốn tưởng rằng chủ đề đã chấm dứt ở đây, nhưng không ngờ giọng nói lạnh nhạt đến mức gần như vô cảm kia lại đột nhiên bật ra một câu:

“Tôi có tội, nhưng ai có thể khép tội được cho tôi?”

Không đợi Kiều Mịch kịp phản ứng lại, cảnh sát Tạ đã đi thẳng đến trước mặt, ánh mắt sắc bén được bồi dưỡng qua nhiều năm phá án quét qua ba người, cuối cùng tập trung lên Mạnh Tĩnh Nguyên dẫn đầu, gương mặt cuồng ngạo mang theo nụ cười giả lả:

“Mạnh Tĩnh Nguyên, nghe nói cậu là vì được ‘Thần’ kêu gọi cho nên mới chạy đến hiện trường, sao rồi, cậu chuyển từ nghề lưu manh sang thầy đồng rồi à?”

Mạnh Tĩnh Nguyên khép mắt lại, mạt đỏ sậm di chuyển giữa hai khe hẹp, cười như không cười:

“Có lẽ khi nào ông không còn tin tưởng rằng mình có thể phá được vụ án này thì sẽ tìm đến thầy đồng như tôi để giúp hỏi quỷ thần một chút đấy… Lệ phí sẽ thu không ít đâu.”

Dứt lời, Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức xoay tay đặt lên vai Kiều Mịch, đi lướt qua cảnh sát Tạ mặt đã đen như bị bôi mực nghênh ngang rời đi. Khương Cố Bình tự nhận thấy cảm giác tồn tại của mình quá yếu, sợ bị bỏ lại nên đành vội vàng đuổi theo.

“Này, nhóc thối, cậu nói chuyện với cảnh sát như vậy mà không có vấn đề gì sao?”

Khương Cố Bình vẫn cảm thấy thấy Mạnh Tĩnh Nguyên là dân đường phố, nghênh ngang như vậy không sợ bị chỉnh à?

Mạnh Tĩnh Nguyên không thèm quay đầu lại ném sang một câu:

“Nếu anh sợ thì quay về quỳ xuống cầu xin tha thứ đi.”

Dứt lời đã đưa tay lên vẫy taxi, nhét Kiều Mịch vào trước rồi kéo cửa xe lại ngay trước mặt Khương Cố Bình, đọc địa chỉ rồi kêu lái xe rời đi. Khương Cố Bình vốn muốn nhảy lên chỗ ghế phụ nhưng không kịp, đập mạnh vài cái lên cửa xe rồi trơ mắt nhìn tên lưu manh kéo người trong lòng của mình đi, hận đến mức giậm chân.

“Bác sĩ Khương!”

Kiều Mịch quay đầu lại nhìn bóng người xa dần, thật sự không còn cách nào khác, đành lặng lẽ thở dài.

“Anh nhờ hắn làm cái gì?”

Mạnh Tĩnh Nguyên khó chịu kéo mặt Kiều Mịch qua, thò người đến chặn anh lại rồi hung dữ trừng mắt nhìn ánh mắt rình mò liên tục liếc nhìn sang đây qua kính chiếu hậu của lái xe, cho đến khi lái xe cảm giác được nguy hiểm ngồi ngay ngắn lại rồi mới chuyển ánh mặt lại đặt lên trên gương mặt tràn đầy vẻ hoang mang của Kiều Mịch, ngữ điệu lạnh lùng:

“Anh giấu tôi tìm hắn nhờ giúp đỡ?”

“A!?”

Kiều Mịch ngộ ra:

“Cậu là nói chuyện tôi mượn tài khoản điện tử?”

“Không sai.”

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt màu đỏ sậm sắc bén tựa như muốn nhìn thấu người khác, nhưng đôi mắt đen như mực kia lại trầm tĩnh không có chút gợn sóng, không hề bị dọa vì khí thế sắc bén của đối phương.

“Bởi vì cậu cầm chứng minh thư của tôi, có rất nhiều chuyện tôi không thể làm được, hơn nữa cậu còn không cho tôi đi tìm việc làm.”

Lý lẽ thẳng thắn, quả thực Kiều Mịch có tư cách này, nhưng anh đã hoàn toàn bỏ qua chuyện lúc Mạnh Tĩnh Nguyên ngang ngược thì sẽ tuyệt đối không để ý gì đến đạo lý, giống như lúc này:

“Tôi không cho phép thì anh lại lén tôi làm, dám dùng tài khoản điện tử của hắn, tôi sẽ kêu A Hoa cho hắn tiêu luôn.”

“Cậu đúng là nói chuyện không có đạo lý.”

Tính cách Kiều Mịch tuy ôn hòa nhưng cũng không phải làm từ đậu hũ, anh có thể bao dung được sự bốc đồng của người trẻ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ mù quáng nghe theo:

“Tôi không thể ỷ lại vào cậu mãi được cho nên mới hy vọng có thể nhanh chóng độc lập, bác sĩ Khương chỉ là nhiệt tình giúp đỡ, anh ấy cũng không đυ.ng chạm gì đến cậu.”

Không thể ngờ được hôm nay đồ ngốc này cũng biết phản kháng, Mạnh Tĩnh Nguyên thầm lấy làm lạ nhưng cũng không chấp nhận lùi bước:

“Dám dòm ngó đồ của tôi chính là một loại đυ.ng chạm!”

Kiều Mịch nhìn chăm chú vẻ mặt giận dữ gần trong gang tấc, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu Mạnh Tĩnh Nguyên đang giống như một con mèo bự xù lông, an ủi:

“Đúng, tôi là đồ ăn của cậu, nhưng bác sĩ Khương cũng không ăn tôi, cậu vốn là không cần lo lắng.”

Kiều Mịch lại dùng cách đối phó với nhóc con để đối xử với cậu, Mạnh Tĩnh Nguyên hóa đá trong một giây rồi sau đó cậu không kiềm nén được sự hỗn loạn bùng nổ trong ***g ngực được nữa, một tay chặn lấy người đã bị ép chặn trên ghế ngồi, giống như một con sư tử phát điên chuẩn bị cắn cổ họng của con mồi, trong mắt tràn đầy ham muốn xâm lược và chiếm hữi, cúi đầu lẩm bẩm bên vành tai trắng nõn:

“Để tôi nói cho anh biết, tên lang băm họ Khương kia rất thích loại thịt khô như anh, hắn muốn ăn anh, cực kỳ muốn đấy.”

Hơi nóng mờ ám phả bên tai, cho dù Kiều Mịch không hiểu phong tình thì cũng nhận ra Mạnh Tĩnh Nguyên có ý ám chỉ gì, nhưng anh đương nhiên là suy nghĩ cho mình, hơn nữa cũng không định che giấu:

“Tôi không có ý gì với bác sĩ Khương cả, Hắc Khuyển nói cho tôi biết tôi và anh ta có dây tơ hồng, tôi muốn hỏi là cậu có cách nào cắt đứt nó không?”

Lần đầu tiên nghe thấy có người muốn cắt nhân duyên, Mạnh Tĩnh Nguyên khựng lại rồi đột nhiên nhớ ra người đang bị mình đè xuống là ai, nghĩ rằng đã sớm hoài nghi trong đầu anh ta thiếu mất linh kiện nào đó nên cho dù có suy nghĩ nào kỳ quái thì đương nhiên là cũng không ngoài ý muốn.

“Anh… thật sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên.”

“Vì sao?”

Mạnh Tĩnh Nguyên không hiểu, thiên mệnh như thế nào mà người phàm có thể chiến thắng dễ dàng đến thế, loại thái độ giống như Khương Cố Bình mới là bình thường, chỉ có Kiều Mịch là cố tình không hề giống. Người kỳ quái này rõ ràng có một thân linh khí thuần khiết, lại kỳ lạ là không hề có chút phản ứng nào với thiên mệnh, có cả sự ngu ngốc mạnh mẽ đến khó hiểu.

“Tôi không biết, chỉ làm theo lòng mình thôi.”

Làm theo lòng mình…

“Lòng anh thật kỳ quái.”

Mạnh Tĩnh Nguyên lo lắng bước tiếp theo nên làm như thế nào, thân thể hơi lạnh đang nằm dưới thân cậu cũng không quá đẹp, quá gầy, quá yếu, vốn không thể nào khơi lên được *** của cậu, nhưng cố tình lại không hề như mong muốn… Có nên thúc đẩy hay không? Vừa nghĩ bàn tay liền lướt qua mạch đập bên gáy, trượt xuống chỗ ***g ngực cảm nhận nhịp tim đập trong ***g ngực, thứ đó giống như có thể dẫn dụ mình tiến thêm một bước nữa. Bất chợt, quán tính mạnh mẽ gần như đẩy ngã Mạnh Tĩnh Nguyên xuống chỗ ngồi, cậu ngạc nhiên nhìn Kiều Mịch đã đặt sự chú ý lên xung quanh, chợt nghe thấy tiếng người lái xe mang theo âm khóc sợ hãi nói:

“Hai vị đã đến nơi rồi… Mời hai người xuống xe rồi lại tiếp tục.”

Mạnh Tĩnh Nguyên tức giận đến mức muốn gϊếŧ người, ngược lại Kiều Mịch nhìn lái xe bị trừng mắt đến mức gần như đã co người lại dưới bánh lái liền vội vàng thanh toán tiền xe rồi túm bạn nhỏ lưu manh đã nổi gân xanh kéo đi, xe taxi liền dùng tốc độ giống như tốc độ ánh sáng của tay đua xe quốc tế chạy như bay đi.

“Được rồi.”

Kiều Mịch vỗ vỗ lưng Mạnh Tĩnh Nguyên rồi đi cùng cậu vào sâu trong ngõ nhỏ, nhượng bộ:

“Tôi không tìm bác sĩ Khương nhờ giúp đỡ nữa, nhưng tôi nhất định phải đi tìm việc làm, trả chứng minh thư cho tôi đi.”

“Như hiện tại không phải là rất tốt sao?”

Giọng điệu của Mạnh Tĩnh Nguyên hơi thả lỏng một chút, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp đơn giản như thế.

“Không phải là không tốt, nhưng cậu muốn nuôi tôi vĩnh viễn à?”

Kiều Mịch cười nói.

Vĩnh viễn? Lời hứa hẹn như vậy quá nặng nề, có lẽ Mạnh Tĩnh Nguyên có thể thuận miệng đối phó, nhưng giờ phút này đối diện với Kiều Mịch thì cậu lại không làm được.

“Chỉ có thể nhận công việc trên internet.”

“Ừ, tôi cũng có ý này.”

Hai người vừa thì thầm nói chuyện vừa quay về đại viện, làm như không nhìn thấy quỷ hồn máu thịt lẫn lộn ở đầu ngõ nhỏ, nó giống như một con trùng đầy thịt không ngừng cố gắng nhúc nhích bò đi. Bọn họ luôn bận rộn không biết bao nhiêu việc, không có quá nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái đi xen vào việc của người khác, chỉ cần những chuyện vớ vẩn này không xâm nhập vào thế giới của bọn họ là được.

Hôm sau Kiều Mịch thức dậy thật sớm bắt đầu lo cho việc ăn uống ngày mới của đại viện, tiếp đó đến ngân hàng lập tài khoản điện tử rồi tiến hành tìm công việc kiếm ăn của mình. Sau khi được Mạnh Tĩnh Nguyên cho phép, A Hoa càng tích cực tìm kiếm các cơ hội cho Kiều Mịch, từ đó về sau, phòng chính vào buổi chiều có hai bóng người luôn vùi đầu bận rộn. Không ai để ý công việc của họ có thể hoàn thành riêng biệt trong phòng hay không, chỉ ăn ý bận rộn dưới ánh đèn cho đến khi buồn ngủ.

Khương Cố Bình đã từng ghé qua tìm người nhưng về sau không dám đến nữa, bởi vì cổng của đại viện không biết bắt đầu từ ngày nào đã biết cách đuổi người, Khương Cố Bình sau vài lần bị ném ra đau đớn khắp mình mẩy cũng từ bỏ, chỉ liên tiếp gọi điện thoại đến quan tâm Kiều Mịch, nhưng từ sau khi Kiều Mịch có công việc thì thường không có quá nhiều thời gian để nói chuyện, bác sĩ Khương cho dù có bất khuất đến đâu thì cũng không thể không thuận theo mà quấn lấy không rời, đó là điều kiêng kỵ lớn nhất khi theo đuổi người khác, đành phải nói được hai câu rồi thức thời dập máy. Các y tá gần đây đều đang đồn thổi rằng thiếu gia nhà Viện trưởng trúng tà, cả ngày luôn bày ra dáng vẻ thâm trầm u buồn.

Nghe báo cáo từ quỷ hồn và chó yêu, Mạnh Tĩnh Nguyên vô cùng thỏa mãn, mà cậu cũng tận dụng hết các loại quan hệ của mình để tìm kiếm phương pháp cắt đứt nhân duyên.

Thời gian qua đi mỗi ngày, từ khi vết máu ở đầu ngõ được rửa sạch thì mọi người dần dần vì bận rộn mà quên đi bảy người phụ nữ nhảy lầu kia, các vị trong đại viện cũng thế, cho đến sáng sớm một ngày nào đó, Kiều Mịch rửa mặt xong lại nghe thấy tiếng gõ vang truyền ra từ bồn cầu, nhấc lên xem liền thấy cánh tay với những đốt ngón tay thon dài kia, vẫn là một bức thư trắng đơn giản, vẫn là gửi đến cho Mạnh Tĩnh Nguyên. Dựa theo quy củ cũ, Kiều Mịch đưa tiền boa xong liền đưa thư cho Mạnh Tĩnh Nguyền rồi rời đi chuẩn bị bữa sáng, sau khi bưng bữa sáng lên bàn thì chỉ có Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi bên cạnh mép bàn, phong thư không thấy đâu.

“Xem thư xong rồi?”

Kiều Mịch rót một cốc sữa đậu nành đưa cho cậu.

“Xem rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhận cốc sữa đậu nành rồi chuẩn bị ăn bánh rán.

“Nói cái gì vậy?”

“Tiết Tư Thương nói muốn đến đây ở nhờ vài ngày.”

“Vị đạo trưởng kia?”

Trong lòng Kiều Mịch hiện lên hình tượng kinh điển là một người trung niên để chòm râu dê mặc một thân áo đạo, lưng đeo kiếm gỗ đào.

Mạnh Tĩnh Nguyên hơi chau mày, ngữ điệu khinh thường:

“Đúng vậy, là tên đạo sĩ thối vừa tham tiền vừa keo kiệt kia, ngay cả tiền ở khách sạn cũng không chịu móc ra.”

Có thể nghe ra được Mạnh thiếu gia là vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ với vị đạo trưởng này, bằng không với tính tình của cậu cứ đá thẳng người kia đi là được, Kiều Mịch thầm đoán trong lòng quan hệ của hai người này thực ra rất không tệ.

“Ừm, ngài ấy đến thành phố A trừ quỷ à?”

“Là tòa nhà có bảy người phụ nữ nhảy xuống kia mời tên đó đến làm phép.”

Ký ức đã bị quên đi lại xuất hiện trong đầu một lần nữa, Kiều Mịch thầm nghĩ: Bảy người phụ nữ kia vẫn còn ở lại nhân gian tác quái? Không phải lúc chết đi rất là hạnh phúc sao?