Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 42

Hảo hữu thượng tuyến trong trò chơi sẽ không cố ý nhắc nhở, trừ phi thiết lập sẵn.

Thực hiển nhiên, Giang Phong Nguyệt đã thiết định hệ thống thông tri Tiếu Khinh Trần.

“Giúp ta ôm nó, tối nay tới Kinh Hồng Lâu tìm ta.” Giang Phong Nguyệt thuận tay đứa nhỏ đang khóc nhét vào tay người đứng gần nhất, sau đó… chạy.

Năm người đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Giang Phong Nguyệt vọt đi, hỗn độn trong gió…

Hỗn độn nhất, chính là Âm Thư.

—— Giang Phong Nguyệt đem đứa nhỏ nhét vào trong tay của y.



Tục ngữ nói, một ngày không gặp như cách ba thu.

Giang Phong Nguyệt cuối cùng thể nghiệm được tâm tình một ngày như ba thu, được rồi, kỳ thật có chút khoa trương, nhưng khi những ngày trước hắn đã quen cùng y một chỗ, đột nhiên có một ngày y vô thanh vô tức không thấy đâu, hắn không quen.

Địa điểm Tiếu Khinh Trần thượng tuyến vẫn tại Kinh Hồng Lâu, sự tình Giang Phong Nguyệt bị thích khách ám sát y đã biết, bất quá muốn truy ra ai cũng không dễ dàng, cái gì cũng có quy củ của nó phải không?

“Không nghĩ tới ngươi tìm tiểu tình nhân như vậy… thưởng thức thật độc đáo a?” Tiếu Khinh Trần vừa bước xuống lầu, sau lưng có giọng nói xa xăm truyền tới.

Mạnh Kinh Hồng như trước một thân nữ trang, trang điểm trên mặt không tính là dày nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra được.

“Ngươi ghen tị?” Tiếu Khinh Trần không bởi vì hắn ta châm chọc mà tức giận, xoay người nhìn thẳng hắn ta, nguyên bản mặt yêu mị bây giờ cười lên tô điểm theo vẻ yêu dị.

“Ai ghen tị?” Mạnh Kinh Hồng mặt tối sầm, “Ngươi cho ai cũng giống ngươi yêu thích long dương sao?” (long dương: nói đơn giản là tình yêu nam với nam)

“Nói như vậy, ngươi thích nữ nhân?” Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu hỏi.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Mạnh Kinh Hồng cao ngạo hất cằm, hừ lạnh.

Tiếu Khinh Trần cười nhạo, “Ngươi cảm thấy với dáng vẻ nữ nhân của ngươi, sẽ có yểu điệu thục nữ coi trọng ngươi sao?”

Vừa nghe lời này, mặt Mạnh Kinh Hồng nhất thời tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải ngươi ngày đó gian lận, ta sao có thể thất bại, nếu không phải ngươi đề nghị ta mặc nữ trang một năm, ta sao phải mặc hồng trang nữ tử?”

“Kỳ thật ta chỉ là nói nói, ai bảo ngươi xem là thật?” Tiếu Khinh Trần vô tội nhìn hắn.

“Ngươi @#¥%…”

“Mạnh lão bản, ngươi nói thô tục, yểu điệu thục nữ lại càng không yêu mến ngươi, cần phải sửa lại thói quen này.” Tiếu Khinh Trần chậm rì rì nhắc nhở.

“…”

“A đúng rồi, kỳ thật ta cảm thấy, bộ dáng Mạnh lão bản mặc nữ trang còn xinh đẹp hơn cả thiên kim tiểu thư Phong Đô Thành.” Để lại những lời này, Tiếu Khinh Trần ly khai Kinh Hồng Lâu.

Không khí trong Kinh Hồng Lâu lập tức thấp đi nhiều vô kể, tiểu nhị chạy bàn Kinh Hồng Lâu đưa đồ ăn đưa rượu cũng không dám tới gần lão bản bọn họ trong phạm vi hai trượng, nhóm khách nhân quen thuộc cơm nước xong cũng không dám tới chào hỏi hắn ta.

Sát khí trên người Mạnh lão bản hôm nay a… rất rợn người.



Từ ngoại thành chạy về nội thành, Giang Phong Nguyệt chạy ước khoảng hai mươi phút hơn, vẫn là câu nói kia, nếu không phải trong trò chơi, hắn sẽ rụng mất nửa cái mạng.

Khi Tiếu Khinh Trần vừa lên mạng liền mời đội ngũ Giang Phong Nguyệt hắn, cho nên bọn họ đều có thể nhìn thấy tọa độ lẫn nhau, Giang Phong Nguyệt tìm y cũng không khó.

Thời điểm tìm được Tiếu Khinh Trần, y đang chậm rì rì tiêu sái trên đường, tay cầm quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng. Tới lúc Giang Phong Nguyệt thở không ra hơi xuất hiện trước mặt y, tay lay động quạt của y dừng một chút,

“Hai mươi hai phút mười sáu giây.” Tiếu Khinh Trần nói số lượng.

Từ Hắc Phong trại ngoại thành chạy đến, mất hai mươi hai phút, tốc độ không chậm. Phải biết, Giang Phong Nguyệt vì muốn gặp y sớm một chút, ngay cả khinh công đều dùng tới.

“Mỹ nhân, làm xong việc rồi? Mệt không?” Giang Phong Nguyệt che dấu vô cùng tốt, một chút bất mãn đều không biểu lộ ra. Đương nhiên, hắn nếu bất mãn, nguyên nhân tất nhiên là do Tiếu Khinh Trần hôm nay công tác không thượng tuyến mà không nói cho hắn, dù là bưu kiện hay tin mật đều không có nhắn lại cái nào.

“Ta còn chưa quyết định bao dưỡng ngươi, nhanh như vậy liền tự thân nhập vai rồi?” Tiếu Khinh Trần híp mắt hỏi lại.

“Mỹ nhân, ta hôm nay làm nhiệm vụ kiếm được tiền, ngươi bao dưỡng ta cũng không tốn tiền của ngươi.” Giang Phong Nguyệt nghe y nói hai chữ “bao dưỡng” sợ run lên, hắn còn tưởng rằng Tiếu Khinh Trần sẽ một mực lơ hắn luôn!

“Không tốn tiền của ta, vậy coi như là bao dưỡng sao?”

“… Nếu tiêu tiền mới là bao dưỡng, ta đây sẽ làm, được không?” Giang Phong Nguyệt nghiêm túc hỏi.

“…”

“A đúng rồi, mỹ nhân, ta còn kém một chút là lên cấp 20. Còn có, ta lúc nãy ở Hắc Phong trại nhận được nhiệm vụ ẩn tàng, nhiệm vụ này hoàn thành xong là đủ thăng cấp rồi.” Giang Phong Nguyệt nói xong đem ẩn tàng nhiệm vụ chia sẻ với y.

Nhiệm vụ chia sẻ có thể là một bang phái, có thể là một đội ngũ, Giang Phong Nguyệt hiện tai nhiệm vụ cùng hưởng là hình thức đội ngũ, nhưng vấn đề đầu tiên xuất hiện —— hắn trong đội ngũ phát động nhiệm vụ ẩn tàng, nhưng sao Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không nhận được nhiệm vụ?

[Gợi ý]: Nhiệm vụ này là nhiệm vụ hai người, nhân số đội ngũ vượt qua hạn mức cao nhất.

Khóe miệng Giang Phong Nguyệt không khỏi co rút, nhiệm vụ ẩn tàng còn có vụ hạn chế người?

Giang Phong Nguyệt đem nội dung gợi ý nói cho Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần cũng có chút ngạc nhiên, nhiệm vụ ẩn tàng đều là nhiệm vụ khó khăn, toàn bộ bang phái hoặc bang phái liên minh cùng nhau đi làm không hiếm, không nghĩ tới cư nhiện lại có nhiệm vụ hạn chế hai người.

Nếu nhiệm vụ hạn chế hai người, đội trưởng Giang Phong Nguyệt rất không phúc hậu tính toán đá ra đối tượng đã dành ra nửa ©ôи ŧɧịt̠ chiều như trâu như ngựa giúp hắn Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, Tiếu Khinh Trần bỗng mở miệng.

“Nhìn tán gẫu đội ngũ.”

【Đội ngũ】

[Tiểu Bạch Lang Cam Sắc]: Phó bang cứu mạng.

[Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối]: Huynh đệ cứu mạng a.

“Bên ngoài Hắc Phong trại có quái sao?” Tiếu Khinh Trần quay đầu hỏi Giang Phong Nguyệt.

“Chắc không, lúc ta trở về không thấy.” Hắn một đường chạy từ Hắc Phong trại về, trừ bỏ nhìn thấy hai con thỏ răng hô ở ngoài, quái khác không đυ.ng tới.

Bản đồ toàn tức võng du không ghi rõ tiểu quái, xem như bản đồ chỉ ghi đại khái, không rõ ràng cụ thể. Nhưng Tiếu Khinh Trần nhớ rõ, tiểu phó bản Hắc Phong trại kia dường như không có quái gì. Dù vào phó bản lần nữa, với thực lực của hai người Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, hoàn toàn có thể thông qua.

“Đi xem.” Tiếu Khinh Trần triệu hồi tọa kỵ, Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã bị y xách lên ngựa.

Đừng hy vọng Tiếu Khinh Trần sẽ ôn nhu, không đừng trông cậy Giang Phong Nguyệt bị ném phía sau y sẽ theo quán tính mà ôm mỹ nhân vào lòng.

Chân tướng thường rất tàn nhẫn —— Giang Phong Nguyệt ngồi lên yên ngựa, cái gì cũng chưa túm được, bạch lông câu hí lên một tiếng, bốn vó tung bay chạy đi.

Sau lần này, Giang Phong Nguyệt không chút nghi ngờ, hắn sẽ mắc bệnh sợ hãi lên ngựa.

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đuổi tới ngoại thành,, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cũng đang chạy về hướng nội thành, bên cạnh bọn họ còn có thêm bảy tám tên như cự hùng sơn tặc trại chủ. Nói quỷ dị chính là, đó là quỷ hồn của cự hùng trại chủ.

Bị bao vây ngoài Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc còn có hoàng triều Âm Thư cùng Mộ Dung Bất Lưu Hạ, và Sở Đại Ca.

Quỷ hồn cự hùng trại chủ tập trung lên năm người bọn họ, cố tình chính là trừ nhóm bọn hắn không ai nhìn thấy Quỷ hồn Đại trại chủ. Bởi vậy, bọn họ một đường biểu tình dữ tợn chạy như điên, phóng thích kỹ năng tứ phía, người chơi bên người bị dọa hoảng hồn.

“Đứa nhỏ, giao đứa nhỏ ra đây ——” Quỷ hồn nào đó rống lên, chấn động bốn người trên lưng ngựa thiếu chút ù tai, người còn lại… đi địa phủ ăn canh.

Đứa nhỏ là vật phẩm nhiệm vụ, tuy bọn họ không nhận được nhiệm vụ này, nhưng tính cách Âm Thư rất chất phác. Vả lại, đứa nhỏ này là do Giang Phong Nguyệt đưa cho y bảo quản, từ phương diện đạo nghĩa, y không thể giao ra đứa nhỏ được.

Vì thế, bốn người chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đến ngoại thành, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bốn người cũng tới rồi, Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đều trong đội ngũ, cho nên có thể nhìn thấy bạch quỷ hồn phiêu phiêu trong không trung.

“Mau vào thành.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hét lớn một tiếng.

“Đừng để hắn ta cướp lấy đứa nhỏ!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc chỉ tay vào Âm Thư.

Âm Thư ôm đứa nhỏ trong ngực, y vốn là mục tiêu công kích của Quỷ hồn, hơn nữa y là cung thủ tấn công tầm xa, cận chiến Quỷ hồn y không có biện pháp. Không đúng, đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là, quái là Quỷ hồn, bọn họ chưa dùng bất kì loại công kích nào, trừ phi đi tìm đạo sĩ phù chú sư Mao sơn gì gì đó…

“Quân…” Âm Thư mắt đối mắt với Giang Phong Nguyệt, chỉ nói một chữ, liền vứt đứa nhỏ ra ngoài.

“Mỹ nhân, tiếp lấy đứa nhỏ.” Giang Phong Nguyệt khẩn trương mở to hai mắt.

Mà ngay cả Tiếu Khinh Trần cũng bị quỷ hồn đột nhiên xuất hiện làm hoảng hốt, hiện tai có một đứa nhỏ bị ném qua, y theo bản năng phóng ra tơ lụa, cuốn lấy đứa nhỏ thu về.

Đứa nhỏ dừng trong ngực Tiếu Khinh Trần, bắt đầu khóc to lên, phản ứng y cùng Giang Phong Nguyệt giống nhau, suýt chút nữa quăng đứa nhỏ ra ngoài, cuối cùng lý trí chiến thắng xúc động, ném đứa nhỏ cho Giang Phong Nguyệt phía sau.

Giang Phong Nguyệt ngồi thẳng, hắn có thể ôm đứa nhỏ ổn thỏa trong tay.

Đứa nhỏ thay đổi người, hai tên Quỷ hồn cũng liền thay đổi mục tiêu công kích, Tiếu Khinh Trần lúc này chuẩn bị phản công.

“Mấy tên đó miễn dịch kỹ năng.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cúi người xuống tránh đi một búa vào đầu của Quỷ hồn, công kích bọn họ đối Quỷ hồn không hiểu quả, nhưng mà công kích của Quỷ hồn thật hung tàn!

Không hề nghi ngờ, Tiếu Khinh Trần công kích cũng thất bại.

“Mỹ nhân, chúng ta vào thành.” Giang Phong Nguyệt nói.

Tiếu Khinh Trần quyết định thật nhanh, thu vũ khí kéo dây cương, giơ roi giục ngựa.

Bạch lông câu bốn vó tung bay, Tiếu Kinh Phầm không phải là người lo trước lo sau, tuy bên cạnh có hai Quỷ hồn đuổi theo, nhưng nếu chạm phải sẽ có thể xuyên qua người y, y cần gì phải lãng phí thời gian. Cho dù ngăn cản trước ngựa, y như cũ một mực trực tiếp xuyên qua.

Những Quỷ hồn khác như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ào ào đuổi theo bọn họ, cho nên bốn người Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bốn người cùng với Sở Đại Ca mới trở về từ địa phủ thở phào một hơi.

“Hô, hù ta chết mất, trò chơi chết tiệt này cư nhiên có Quỷ hồn.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc vuốt mặt không giọt mồ hơi, than thở.

“… Lúc nãy chúng ta bị truy đuổi chật vật như vậy, sao lại không nghĩ bỏ qua bọn nó trực tiếp chạy qua luôn?” Nhìn Tiếu Khinh Trần chạy đi thoải mái tự nhiên, thậm chí còn có xu thế đem Quỷ hồn vứt ra phía sau, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối vô cùng hối hận.

“Đều là đứa nhỏ kia mang họa!” Trong thời gian ngắn ngủi, Sở Đại Ca chết hơn mười lần cắn răng nói, không biết hắn ta nói “đứa nhỏ” là chỉ Giang Phong Nguyệt hay là đứa nhỏ thật.

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt thuận lợi vào thành, Giang Phong Nguyệt quay đầu lại nhìn lại, mấy tên Quỷ hồn hung thần ác sát đuổi theo bọn họ không tha đã biến mất.

Tiếng khóc đứa nhỏ làm cho đông đảo các ngoạn gia kinh ngạc không ngậm lại miệng được, Tiếu Khinh Trần trực tiếp đưa Giang Phong Nguyệt tới Kinh Hồng Lâu, không đợi Giang Phong Nguyệt chủ động xuống ngựa, Tiếu Khinh Trần thu thu ngựa lại đồng thời mang hắn lên lầu hai —— tiến vào cửa chính, y không qua được mắt tên kia.

“Giải thích rõ ràng cho ta, đây là chuyện gì!” Tiếu Khinh Trần mặt lạnh, nguy hiểm nhìn Giang Phong Nguyệt cùng với… đứa nhỏ trong tay hắn.

Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp nói, cửa phòng bị một cước mạnh mẽ đá văng.

“Tiếu Khinh Trần ngươi xem Kinh Hồng Lâu ta là nơi nào? Ngươi muốn tới thì tới, muốn chạy thì…” Câu nói kế tiếp Mạnh Kinh Hồng mắc trong cổ họng, tầm mắt dừng trên người đứa nhỏ khóc không ngừng trong tay Giang Phong Nguyệt, biểu tình quỷ dị nhìn hai người một lúc lâu rồi hỏi: “Mới một khắc không gặp, đứa nhỏ các ngươi đều có? Ngươi tối qua không ở đây, không phải là trốn đi sinh đứa nhỏ đi?”

Chú thích

[1] Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu [窈窕淑女, 君子好逑]: người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con gái diệu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ.