Ngày hôm sau Tiếu Khinh Trần không lên mạng, Giang Phong Nguyệt chờ từ chín giờ đến mười giờ, lại chờ từ mười giờ đến mười một giờ… Vẫn không thấy hình avatar của Tiếu Khinh Trần sáng lên.
Hít một hơi, hắn quyết định không đợi nữa, đi làm nhiệm vụ.
Đồng thời trong lòng tự nhủ: nhất định phải dè dặt, nhất định không thể dọa mỹ nhân lần nữa!
—— Kỳ thật Tiếu Khinh Trần hôm nay có việc nên mới không thượng tuyến ←_←
Lúc xuống lầu lại gặp Mạnh Kinh Hồng, vẫn như tối qua, Mạnh Kinh Hồng không cho hắn ánh nhìn hòa nhã, phảng phất như hắn là ruồi muỗi hoặc là ta kinh tởm sâu bọ.
Giang Phong Nguyệt đem tình huống như vậy quy tội cho việc Mạnh Kinh Hồng đánh cược với Tiếu Khinh Trần, kết quả Mạnh Kinh Hồng thua, cho nên hắn ta không vừa mắt với Tiếu Kinh Trần các loại.
Theo một ý nghĩa nào đó, hắn nhận ra chân tướng rồi.
Ly khai Kinh Hồng Lâu, Giang Phong Nguyệt chậm rì rì đi làm nhiệm vụ, hiện tại hắn chỉ có mấy trăm đồng, mua được một ít màn thầu bánh bao … Thường ngày ăn thịt ăn cá ở các quán lớn, đột nhiên biến thành màn thầu bánh bao, chênh lệch rất lớn có phải hay không?
Nhiệm vụ chủ tuyến đối Giang Phong Nguyệt mà nói, so với uống nước còn đơn giản hơn, vượt cấp làm nhiệm vụ rất dễ dàng, điều này được mọi người công nhận.
Nhưng mà, không ai giống như Giang Phong Nguyệt, tiến trò chơi không làm nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên mà là bị đuổi gϊếŧ, sau đó có một đoạn kỳ ngộ…
Lại hoàn thành xong một nhiệm vụ, Giang Phong Nguyệt nhìn xuống tiến độ thanh kinh nghiệm, kinh nghiệm Giang Hồ lừa đảo hiện ra, cách cấp 18 còn một khoảng nhỏ.
“Quân Lâm Thiên Hạ…” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhảy ra trước mặt Giang Phong Nguyệt, tâm tình thoạt nhìn không tồi.
Ngoạn gia Giang Hồ tám chín phần mười đều biết tên Quân Lâm Thiên Hạ này, nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ bị ngoạn gia giơ kiếm đuổi gϊếŧ. Nhưng từ khi quan hệ ‘đặc biệt’ giữa hắn và Tiếu Khinh Trần được phơi bày, người có chủ ý chém hắn dần ít đi.
Giang Phong Nguyệt đối với việc này dường như không chút cảm kích nào, lại dường như mọi việc đều nắm rõ, tâm tư Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tương đối đơn thuần, không suy nghĩ nhiều đến vậy.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Ngươi không thể biểu hiện ra một chút cao hứng gì sao?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mặt mày méo xệch, “Ta đặc biệt tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Quan hệ giữa hắn và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tựa hồ còn chưa đến mức độ này đi?
“Tiếu Phó bang phát bưu kiện cho ta, nói hôm nay có công tác, không thượng tuyến được, bảo ta mang ngươi đi thăng cấp.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tự hào, vỗ vỗ bộ ngực không hề dày chút nào của hắn ta.
Cậu ta không biết, câu nói tự hào này của mình ngược lại làm cho Giang Phong Nguyệt chịu đả kích bội lần.
Mỹ nhân hôm nay có công tác, nhưng không nói cho hắn biết mà là nói cho Tiểu Bạch Lang Cam Sắc biết …
“Ngươi rất thân với mỹ nhân?” Giang Phong Nguyệt không nóng không lạnh hỏi.
“Cũng không thân thuộc lắm.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không chú ý tới giọng nói có chút lạnh lẽo của hắn, “Đại khái Tiếu Phó bang đánh ta vài lần rồi nhớ kỹ ta đi.”
“Y thượng tuyến lúc nào vậy?” Giang Phong Nguyệt lại hỏi.
Lần này Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đã nhìn ra, tâm tình Giang Phong Nguyệt không tốt lắm.
“Ngạch, y thượng tuyến lúc ba giờ sáng, vừa lúc ta đang ở.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc gãi gãi tóc, thấy Giang Phong Nguyệt càng lúc càng âm trầm, nhanh chóng chuyển đề tài: “Ta còn kêu Đại Tổng Quản đến, a, đây rồi …”
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhìn thấy biểu tình Giang Phong Nguyệt cùng lúc Tiểu Bạch Lang nhìn thấy hắn, bất quá do vẫn thân quen với Giang Phong Nguyệt hơn Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhiều, đầu tiên liền kề vai bá cổ với Giang Phong Nguyệt.
“Huynh đệ, ngươi được a, cư nhiên thật sự vươn ma trảo về phía Tiếu hồ ly.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cười đến *** đãng.
“Ta rất nghiêm túc.” Giang Phong Nguyệt bĩu môi.
“Trời ạ, còn nghiêm túc?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cười càng khoa trương, “Có điều, thân thể nhỏ nhắn của ngươi có thể chịu đựng được sao? Vị Phó bang của chúng ta không phải thiện nam tín nữ gì, ngươi xác định thật muốn xuống tay với y? Ngươi cân nhắc y còn không bằng cân nhắc ta, không thì Tiểu Lang của bọn ta cũng được, tuyệt đối dễ khống chế hơn so với y.”
Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc, bắt lại cánh tay Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trên vai hắn, nói: “Các ngươi không được.”
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nguyên bản còn muốn phản bác một câu: “Ta thích nữ nhân”, kết quả bị người ta chê bai, lập tức thẳng thắn đánh trả, “Ta sao lại không được?”
Trừ bỏ bộ dạng không yêu mị như Tiếu Khinh Trần, tính cách của mình cũng không tồi, vả lại, là một nam nhân, bộ dáng lớn lên không kém là được rồi?
Giang Phong Nguyệt trên dưới xoi mói nhìn cậu ta một phen, nhìn đến khi lông tơ Tiểu Bạch Lang Cam Sắc dựng đứng hết mới nhếch môi mỉm cười: “Ngượng ngùng, ta không thích tính cách của ngươi.” Còn có, ta không phải dân luyến đồng.
Một câu sau Giang Phong Nguyệt chưa nói ra, nếu nói ra, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tuyệt đối xù lông tại chỗ.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cao thấp nhìn Giang Phong Nguyệt một phen, chậc chậc nói: “Ta có lẽ hiểu được, huynh đệ ngươi kỳ thật là một tên M đi?” Thích ai không thích, cố tình đi coi trọng Tiếu Khinh Trần, đây không phải là tự tìm ngược sao?
“Đại Tổng Quản, nói như thế … Thái tử gia có phải hay không cũng là M?” Trầm tư một lát, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sâu kín hỏi.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối: “…”
Thái tử gia? Hoàng Thái Tử … sao?
Hồi lâu sau Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mới kịp phản ứng: Giang Phong Nguyệt thật sự coi trọng Tiếu Khinh Trần?
Khoan đã, dường như cũng không có gì để khϊếp sợ, Tiếu hồ ly chẳng phải đối xử với hắn rất đặc biệt sao, còn tự mang đi thăng cấp, lúc đi công tác còn nhờ người khác mang theo hắn… Y có thể đối đãi với người bình thường như vậy sao?
“Huynh đệ, ngươi làm được nhiệm vụ nào?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối một bên lật xem thông tin của Giang Phong Nguyệt, một bên hỏi, nhìn đến cấp bậc thì nhíu mày: “Nha, cũng cấp 18, được Phó bang mang thăng cấp thật nhanh. Nhớ năm đó ta lên cấp 18 phải mất tới một năm.”
“Ta thì tốn nửa năm!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hừ hừ.
Nghe nói như thế, Giang Phong Nguyệt chấn kinh rồi, nửa năm mới lên tới 18 cấp? Vậy các ngươi hiện tại 64 cấp, 72 cấp là bài trí sao?
“Huynh đệ ngươi không biết chứ, chúng ta kỳ thật là nhóm người đầu tiên chơi trò chơi, không ai mang, hết thảy đều dựa vào bản thân, khi đó đến cái bản đồ không thèm nhìn, thanh kinh nghiệm lừa đảo ngươi cũng không phải không biết …” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bắt đầu kể khổ, “Trò chơi hoạt động nửa năm, Tiếu Phó bang và Thái tử gia, còn có Cửu Triều Phong Hoa một đám cao thủ xuất hiện đầu tiên, thành lập bang phái, sau này có người gia nhập bang phái cùng nhau đi xoát phó bản, cấp bậc mới bay lên nhanh.”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi đừng nhìn bây giờ bảy mươi tám mươi cấp không ít, đều là cùng nhau xoát phó bản mới được đó.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc ở một bên phụ họa.
“Từ từ…” Giang Phong Nguyệt đánh gãy lời bọn họ, “Ý các ngươi là, xoát phó bản kinh nghiệm nhiều phải không?”
“Tất nhiên, xoát phó bản khó thì kinh nghiệm mới cao tương xứng.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nói, “Có điều vài phó bản cao cấp cần phải có Đại thần mang theo mới được, hoặc là đi phó bản không hạn chế người, nói tóm lại, vẫn rất khó khăn.”
“Ta có thích hợp xoát phó bản?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Ngươi? Ngươi mới 18 cấp được không?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mở to hai mắt, cậu muốn chứng minh cậu không phải đang khinh bỉ Giang Phong Nguyệt.
“18 cấp … Ta nhớ có một cái phó bản sơn tặc 19 cấp đi?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối sờ sờ cằm, “Đúng rồi, ta nhớ tới cấp 15 là có thể đi phó bản được rồi? Ngươi hiện tại đã 18 cấp, phó bản sơn tặc không hạn chế số lần đi, có thể xoát nhiều lần.”
Giang Phong Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Nhiệm vụ kia tiếp nhận ở đâu?”
“Nha môn đó, ngươi không phải mắc bệnh hay quên đi?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hoài nghi nhìn hắn.
Giang Phong Nguyệt trầm mặc, mời hai người bọn họ gia nhập đội ngũ, sau đó chia sẻ nhiệm vụ…
Sự thật chứng minh, Giang Phong Nguyệt không phải mắc chứng hay quên, mà là tiến độ nhiệm vụ không phù hợp với hắn.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc buồn bực, cấp bậc cao hơn nhiệm vụ, làm nhiệm vụ thật dễ dàng a, so với lúc trước bọn hắn chậm rãi dây dưa thích hơn nhiều.
Hai người rất nhanh cùng Giang Phong Nguyệt tiếp tục nhiệm vụ của hắn, vẫn là nhiệm vụ chủ tuyến. Không có biện pháp, bên trong nhiệm vụ chủ tuyến có phó bản, còn có nhiệm vụ chi nhánh không có phó bản, phần nhiệm vụ chi nhánh có thể nhận tuần hoàn, dùng để xoát kinh nghiệm là tốt nhất.
Có Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc gia nhập, Giang Phong Nguyệt hoàn toàn trở thành một tên nhàn rỗi.
Giang Phong Nguyệt chưa có tọa kỵ, nên chạy bộ có chút cực nhọc. Đại Tổng Quản Thời Kỳ Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sát quái không chút nương tay, Giang Phong Nguyệt thu kinh nghiệm thực thích. Nhưng hắn luôn tưởng niệm thời gian ở cùng Tiếu Khinh Trần.
Không biết mỹ nhân làm việc gì?
Người nào đó đang thử âm mũi ngứa hắt hơi một cái.
…
“Lát nữa tới sào huyệt sơn tặc, ngươi không cần chạy loạn, cứ nhắm thẳng chạy tới bên trong cái trại nhỏ đó, sơn tặc ở trong đó.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc vừa chỉ sơn trại xa xa vừa nói với Giang Phong Nguyệt.
“Để ta đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ BOSS?” Giang Phong Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Sao có thể để ngươi đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ BOSS được?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, “Thời điểm chúng ta tới, BOSS hẳn là đang ngủ, trên người nó có hai khối ngọc bội, nhìn vậy nhưng rất đáng giá, trước khi nó tỉnh lại ngươi phải đi trộm ngọc bội rồi quay về.”
“… Đại Tổng Quản ngươi bệnh cũ lại tái phát.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sâu kín toát ra một câu.
Đại Tổng Quản tất nhiên là Đại tổng quản, hắn là đại tổng quản của Dự Chiến Thiên Hạ, đối với tất cả những thứ đáng giá đều cảm thấy hứng thú, toàn bộ Giang Hồ trừ bỏ đám thương nhân vắt cổ chày ra nước, không ai hiểu công việc hơn hắn.
“Nếu không đề cập tới thì lúc đánh nhau nhất định sẽ vỡ mất.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hắc hắc nở nụ cười, “Huynh đệ, đến lúc ngươi lấy xong, ta ra giá cao mua của ngươi, chúng ta 3 7, thế nào?”
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc há to miệng, kinh ngạc nhìn Đại Tổng Quản, người này cũng quá vô sỉ đi?
“Thành giao!” Càng làm cho Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hậm hực chính là, Giang Phong Nguyệt không chút chần chờ đáp ứng rồi.
Trại nhỏ của sơn tặc gọi là Hắc Phong trại, vừa đến cửa liền gặp hai người.
“Là tên chết tiệt này!!!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc lập tức nhảy dựng lên.