“???” Giang Phong Nguyệt nhất thời như gặp quỷ trừng hắn ta.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cũng kịp phản ứng mình vừa mới nói gì, một đầu hắc tuyến giải thích: “Khoan đã, ngươi đừng hiểu lầm, ta hỏi ngươi có bạn trai không không phải ta muốn theo đuổi ngươi.”
“!!!” Biểu tình Giang Phong Nguyệt càng quỷ dị.
Tiểu Bạch Cam Sắc mặt đỏ lên, lắp bắp giải thích: “Ta, ta chỉ là muốn thay Bang chủ chúng ta hỏi một chút. Ai bảo bộ dạng ngươi nhìn khá như vậy, ta còn tưởng rằng nhìn thấy Phó bang …”
Câu sau là Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhỏ giọng nói thầm, nhưng Giang Phong Nguyệt đứng rất gần hắn ta nên nghe được rõ ràng.
Giang Phong Nguyệt co rút khóe mắt, nghĩ thầm: tên này tinh thần không phải có vấn đề đi?
“Quên đi, ta không hỏi nữa, ngươi vừa rồi cũng không có hỏi ta.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thấy mình bị xem như người tâm thần, không tiếp tục bôi đen chính mình, lảng sang chuyện khác: “Huynh đệ, ngươi tới tìm thợ rèn là vì nhiệm vụ hay chế tạo vũ khí?”
“… Nhiệm vụ.” Một nhiệm vụ hắn muốn vứt bỏ.
“Thợ rèn vừa uống mười hai vò rượu, không biết ngủ khi nào mới tỉnh.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc ai oán thở dài một tiếng.
Nghe vậy, Giang Phong Nguyệt chấn kinh, “Ngươi không biết ổng khi nào mới tỉnh?” Vậy ngươi liền ở đây chờ đến 12 ngày?
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tất nhiên hiểu được ý tứ trong mắt hắn, bĩu môi nói: “Ta cũng không muốn chờ, nhưng rượu do ta mang đến, là nữ nhi hồng thượng hạng đó… Có vậy ông ta mới không cắt tóc, lấy máu của ta.” Vừa nghĩ tới sự tích thợ rèn biếи ŧɦái, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hậm hực.
Càng hậm hực chính là Giang Phong Nguyệt, thợ rèn có thể dùng rượu mua chuộc, làm gì còn phải nói ông ta biếи ŧɦái?
“Sau đó? Ổng uống rượu ngủ say, ngươi chờ ở đây?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Ngươi tưởng ta muốn chắc?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trở mình xem thường, “Ta không biết ổng say bao lâu, nhưng ta phải đợi cho đến khi ổng tỉnh, để ông ta nhìn thấy ta, ta nhờ ổng làm binh khí mới được. Nếu ổng gặp được người khác, tuyệt đối sẽ xem người đó thành người tặng rượu cho ổng…”
Nghe đến đó, Giang Phong Nguyệt cuối cùng hiểu được, nguyên lai là tâm lý chim non.
“Huynh đệ, ngươi làm sao mà nhận được nhiệm vụ thợ rèn?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thật vất vả thấy người tới đây, tự nhiên sẽ không buông tha người có thể nói chuyện với hắn ta. Ánh mắt của thôn dân Lý gia thôn nhìn hắn ta làm hắn hận không thể đào hố tự chôn sống mình.
“Ta nhận nhiệm vụ từ thôn trưởng Long Khê thôn kế bên, giúp lão làm một cây sài đao.” Giang Phong Nguyệt cũng không cảm thấy chuyện này có gì để giấu diếm.
“Tên thôn trưởng kia khẳng định biết thợ rèn rất biếи ŧɦái, cho nên đem nhiệm vụ “vĩ đại” này giao cho ngươi.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
“…”
Giang Phong Nguyệt cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trò chuyện câu được câu không, hắn là một tử trạch nam, kỹ thuật giao tiếp với người có hạn, căn bản chính là Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hỏi một câu hắn trả lời một câu, mà Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không hề có chút không kiên nhẫn nào.
Một lát sau, Giang Phong Nguyệt nhớ đến một việc ——
“Ngươi biết tên thợ rèn này biếи ŧɦái, sao lại còn tới tìm ổng chế tạo binh khí?”
Nhắc đến việc này, mặt Tiểu Bạch Lang Cam Sắc lại nhăn nhó, “Ta cũng không muốn tìm ổng, ngươi không biết chứ, người này tuy ở trong thôn nhỏ, nhưng thủ nghệ của thằng cha này trong Giang Hồ không ai bằng, đến vũ khí chế tạo sư Phong Châu thành chúng ta còn không giỏi như ổng. Đặc biệt là vũ khí cao cấp, không người nào làm tốt như ổng được…”
Tên thiết kế trò chơi thực ra là muốn nhìn biểu tình kinh ngạc của ngoạn gia phải không a? Giang Phong Nguyệt trong lòng phun tào [1].
Bất quá nói đi nói lại, thợ rèn sao lại trở thành vũ khí chế tạo sư rồi, đây rõ ràng là hai khái niệm đi!
“A đúng rồi, lại nói cho ngươi biết.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đối Giang Phong Nguyệt cười tràn đầy hứng thú, “Trong trò chơi có duy nhất một người không bị cắt tóc, không bị lấy máu, càng không cần đưa nhiều hảo tửu cho ổng, một cọng lông tơ cũng không cần rụng, ổng tự tay chế tạo vũ khí cao cấp đưa cho người đó. Ngươi có biết đó là ai không?”
Giang Phong Nguyệt không nói gì nhìn hắn ta, mình bây giờ còn là tân thủ chưa tới cấp 10, có thể nhận thức người nào?
“Ai?” Giang Phong Nguyệt tốt xấu gì cũng đã nghe hắn ta nói một tràng sự tích thợ rèn “biếи ŧɦái”, nghe hắn ta tóm lược tên thợ rèn này chính là tên khủng bố nhất thế giới, có thể bình yên vô sự được vị khủng bố đại sư đưa tặng vũ khí, có lẽ là một thần nhân đi…
“Đương nhiên là…” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc còn chưa nói xong, sau bố mành sau đột nhiên có động tĩnh.
—— Thợ rèn tỉnh!
Giang Phong Nguyệt cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thân cao khoảng 2 mét, da ngăm đen, to con vẻ mặt nhập nhèm xoa xoa mắt, ngáp dài, hình như còn chưa ngủ đủ.
Thợ rèn tóc quăn đen, buộc ở sau ót, trên người mặc áo màu đen, hạ thân quần rộng thùng thính. Cơ nhục tỏa sáng lộ ra bên ngoài, từng khối phồng lên, chỉ nhìn cũng thấy dọa người. Bất quá thực phù hợp với hình tượng thợ rèn.
Thợ rèn nguyên bản lười nhác khi nhìn đến Giang Phong Nguyệt, hai mắt sáng rực lên: “Tiểu mỹ nhân…”
Giang Phong Nguyệt nhất thời sau lưng phát lạnh, thợ rèn cơ bắp liền giống như mèo thấy chuột, nhào tới.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mắt mở trừng trừng nhìn tiểu dược sư gầy yếu nhấc chân lên, sau đó tên to con gần 2 mét giống như diều đứt dây… bay cái vèo.
Đá xong một cước, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mới ý thức được cái gọi là “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo”. Tiểu dược sư không thể nhìn tướng mạo Giang Phong Nguyệt cau mày, nhìn nhìn chân mình, lại nhìn tên to con bị đá, trong trò chơi thực lực hắn quả nhiên bị giảm xuống.
Chẳng lẽ do cấp bậc quá thấp?
“Tiểu mỹ nhân…” Thợ rèn bị Giang Phong Nguyệt đá bay, nhưng tên này tựa hồ chuyện gì cũng chưa phát sinh, ánh mắt tỏa sáng, bộ dáng kia, nhượng Giang Phong Nguyệt cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đến nghĩ tới một từ —— tên M [2].
Giang Phong Nguyệt không chút suy nghĩ liền phóng mấy phát ngân châm ra.
“Ngao… Tiểu mỹ nhân, đây là lễ gặp mặt ngươi tặng ta sao?” Thợ rèn vẻ mặt say mê, đem gỡ ngân châm đâm vào cơ bắp rắn chắc xuống.
Quá đâm mù mắt chó đi! Tiểu Bạch Lang Cam Sắc xúc động muốn đâm hai mắt, thật sự khó có thể tưởng tượng biếи ŧɦái lại có thể biếи ŧɦái đến như vậy!
Hiện tại ngay cả Giang Phong Nguyệt không thể không tin, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đích xác nói đúng.
“Ngân châm đưa ngươi, ta muốn một sài đao.” Giang Phong Nguyệt chưa gặp qua loại người có “tính cách” này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nếu hắn biểu hiện lùi bước, tên “biếи ŧɦái” này sẽ càng cao hứng.
Trên thực tế, Giang Phong Nguyệt hiểu được chân tướng.
“Hảo hảo, ta liền làm cho ngươi, tiểu mỹ nhân, ngươi muốn sài đao như thế nào, dài một chút hay ngắn một chút, dày một chút hay mỏng một chút? Có cần phải điêu khắc hoa văn lên hay không, nếu không như vầy đi, ta khắc tên tiểu mỹ nhân ngươi lên đao, như vậy sẽ không sợ bị đánh cắp …” Thợ rèn quang quác nói một tràng, ánh mắt càng nói càng sáng, nước miếng bay tứ tung.
Ai mà rảnh rỗi đi trộm sài đao, ngươi là ngốc X sao? Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mắt trợn trắng.
Biểu tình Giang Phong Nguyệt bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, “Làm cho ta một cây sài đao sắc bén là được, nếu được, phiền ngươi làm nhanh nhanh chút, ta có việc cần dùng gấp.”
“Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!” Thợ rèn vỗ vỗ ngực cam đoan, chớp mắt đã đứng trước thiết lô, “Tiểu mỹ nhân ngươi chờ, ta nhất định làm cho ngươi một cây sài đao sắc bén nhất.”
Sau đó trong Giang Hồ sẽ có một dược sư dùng sài đao gϊếŧ người sao? Tiểu Bạch Lang Cam Sắc bổ não.
“Ây ây… Ta nữa, ta muốn ám khí.” Mắt thấy thợ rèn nháy mắt chuẩn bị tốt vật phẩm tạo ra sài, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc rốt cục nhớ tới mục đích của hắn ta.
Thợ rèn khinh thường liếc Tiểu Bạch Lang Cam Sắc một cái, “Chờ ta làm sài đao cho tiểu mỹ nhân xong sẽ làm cho ngươi.”
“Hey, rõ ràng là ta tới trước!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc lập tức bất mãn.
“Ai bảo ngươi không phải tiểu mỹ nhân?” Thợ rèn sâu kín nói, vứt cái mị nhãn cho Giang Phong Nguyệt, “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn ngồi một chút hay không, ta làm một chén trà cho ngươi?”
“Không cần, cám ơn.” Giang Phong Nguyệt lễ phép cự tuyệt.
Thái độ lễ phép này làm độ hảo cảm của thợ rèn đối hắn tăng lên, ngay cả Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cảm thấy bất khả tư nghị, người này không cần uống nửa giọt nước miếng nào cũng khiến cho tên thợ rèn biếи ŧɦái này làm việc cho hắn, sao lại có phúc lợi như vậy a?
(bất khả tư nghị: không thể tin được)
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đột nhiên nhớ tới Phó bang bọn họ, sẽ không…
Vừa tưởng tượng Phó bang thường ngày yêu nghiệt đối với tên thợ rèn này cười thật ôn hòa, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhịn không được rùng mình một cái, yêu nghiệt Phó bang không móc ánh mắt tên này đã là may mắn, làm sao còn có thể cười với ổng chứ? Phó bang cười đều là tiếu lí tàng đao, người bình thường không chịu nổi.
Bất quá hiện tại hắn ta đã hiểu, tại sao thôn trưởng Long Khê thôn lại kêu người này tới đây làm sài đao, đây là dược sư có gương mặt mỹ nhân a!
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Công cụ thợ rèn đều ở lò lửa, dù sao cũng không phải là dựa theo trình tự thật sự mà rèn sắt, thợ rèn đem đồ lấy ra, nhóm lửa chỉ là hình thức mà thôi. Khi thợ rèn chính thức làm việc, ông ta không tiếp tục đùa giỡn Giang Phong Nguyệt và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc một mực nâng má như đi vào cõi thần tiên, Giang Phong Nguyệt thì không biết đang suy nghĩ gì.
Qua một hồi lâu, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mới nhìn nhìn hắn, có chút không hảo ý hỏi: “Huynh đệ, ngươi có đồ ăn không?”
“Ngươi đói bụng?” Giang Phong Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn ta.
Tiểu Bạch Cam Sắc đỏ mặt, xấu hổ gãi gãi tóc, mới nói: “Ta ăn sạch hết lương khô rồi, lại không biết ổng khi nào thì tỉnh, không dám tùy tiện rời đi, Lý gia thôn thì không có tửu lâu khách ***…”
Không đợi hắn ta nói hết lời, Giang Phong Nguyệt đã cầm bánh kem đưa tới trước mặt hắn.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sửng sốt.
Bản thân Giang Phong Nguyệt cũng cầm một cái, “Cho ngươi.”
“Cảm, cám ơn…” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thụ sủng nhược kinh [3], kết quả đưa tới bên miệng sau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, ta gọi Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, còn ngươi?”
“… Quân Lâm Thiên Hạ.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương sau Tiếu mỹ nhân xuất hiện ~(@^_^@)~
Chú thích:
[1] Phun tào: hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm (theo Tiểu Diệp Thảo)
[2] tên M: M là viết tắt của Masochist – người có xu hướng thích bị ngược đãi
[3] thụ sủng nhược kinh: được sủng ái quá mà kinh hãi