Bão mặc dù qua đi nhưng mưa vẫn còn, cậu không muốn ra ngoài, cho nên ở lại trong nhà. May mắn khi trở về Duy Minh tiện đường thuê vài đĩa phim, cậu mới không đến nỗi rất nhàm chán
Cậu ngồi phịch trên sô pha xem phim, Duy Minh ở trong bếp nấu ăn
Đang lúc bọn họ đều chăm chú việc của mình, chuông cửa đột nhiên vang lên. Duy Minh tắt bếp đo mởi cửa, hắn nghiêng đầu, kì quái hôm nay bão bùng sao lại có người ra ngoài
Hai nam nhân xông vào, cậu nhận ra một trong hai, là ông chủ gay bar, một người trung niên tên Tửu Bảo
Người, nổi giận đùng đùng, thấy Duy Minh liền nói:
“Vì cái gì cậu luôn tránh mặt tôi? Hai lần hẹn, cậu đều giữa chừng bỏ rơi tôi!”
Nam nhân thực tức giận, Duy Minh giống như đang gặp nạn
– “Anh tại sao lại dẫn hắn đến đây?”
– “Không có biện pháp, hắn nói nếu không tìm được cậu, sẽ phóng hỏa đốt quán của tôi. Cậu cũng biết quán bar kia là tâm huyết của tôi, tôi không thể mạo hiểm như vậy”. Tửu Bảo vẻ mặt xin lỗi
– “Phương Hiểu Tất là người nào?”. Nam nhân hỏi lớn
Duy Minh chỉ cậu đang trên sô pha, cậu nâng mắt, phất tay chào:
“Hải!”
– “Hắn?”. Nam nhân nhìn cậu một cái, nhìn Duy Minh khó tin:
“Chính là hắn? Như thế nào có thể? Hắn cũng không phải gay!”
Tửu Bảo đi đến ngồi bên cạnh cậu, với sự tình này thực sự rất khó xử
– “Hắn như thế nào lại nhìn ra tôi không phải gay?”. Cậu mang nghi vấn đi hỏi Tửu Bảo
– “Gay nhìn gay, tự nhiên sẽ biết được! Rất đơn giản, liếc mắt một cái cũng có thể phán đoán”
Gay đến gay đi, cảm giác tựa như một câu nói cửa miệng
– “Duy Minh như thế nào lại bỏ rơi hắn a?”
– “Còn không phải là vì cậu!”. Tửu Bảo trả lời, ngồi xuống xem phim cùng cậu, cũng không quan tâm Duy Minh và nam nhân kia rốt cuộc sẽ giải quyết như thế nào, lí do của Duy Minh lúc nào cũng chỉ có một, khó tránh khỏi có người sẽ không vừa ý
– “Tôi làm gì?”. Cậu lại dính vào vòng lẩn quẩn của bọn họ
– “Nam nhân kia tìm Duy Minh hai lần. Hôm trước một lần ở gay bar, nhưng bởi vì cậu đột nhiên đến nên Duy Minh liền cầm chìa khóa lái xe đưa cậu về. Hôm qua là lần thứ hai, cùng địa điểm, nam nhân kia ở quán huyên náo túi bụi, tôi liền đi tìm Duy Minh. Chính là Duy Minh tới cũng chưa nói được hai câu đã nghe bão đổ bộ, lập tức chạy về cùng cậu”. Tửu Bảo thở dài
– “Nam nhân kia thích Duy Minh a?”
– “Không phải thích, là yêu. Cậu không nhìn thấy bộ dáng mất hết lí trí của hắn sao, nếu không ai để ý, hắn có thể thực sự sẽ phóng hỏa đốt quán của tôi”
– “Rất xúc động, với một học sinh trung học như tôi mà nói, thực sự là một tấm gương không tốt!”. Cậu tán phiếm cùng Tửu Bảo, cũng không để ý tới Duy Minh cùng nam nhân kia đến tột cùng là đang làm gì
– “Bộ phim này rất hay, tôi rất thích nhân vật tiểu nam hài kia, mới 12 tuổi lại muốn thay đổi thế giới này”
Bên tai thỉnh thoảng có tiếng nam nhân ồn ào, hại cậu không thể nào chuyên tâm
– “A, bộ phim này khi chiếu rạp tôi có xem qua, nhân vật chính diễn không tồi, chính là cuối phim cậu ta lại thất bại”. Tửu Bảo nói
– “Di, chết sao?”. Cậu không thích xem bi kịch
Không biết vì sao, nam nhân đang nói chuyện cùng Duy Minh lại đột nhiên như nổi điên, chạy đến sô pha nắm áo cậu, hung tợn trừng mắt nhìn cậu
– “Tôi cảnh cáo cậu, lập tức rời Duy Minh. Cậu ấy là người của tôi, tôi nhất định sẽ có ngày giữ cậu ấy trong tay”
Cậu có chút vô tội,
“Lão huynh, không được người khác yêu, cũng xem như đã yêu đi? Tình yêu là song phương, anh không cố gắng làm Duy Minh yêu anh, uy hϊếp tôi có rắm tác dụng a?”
Nam nhân bóp cổ cậu rất đau, còn làm cậu không xem phim được
– “Trong lòng cậu ấy đều là xú tiểu tử ngươi, làm sao ta có chỗ? Ta cũng nghe qua chuyện của ngươi, chỉ biết ăn cơm bờ cơm bụi, thay nữ nhân như thay áo, ngươi không xứng với người tốt như Duy Minh!”
Nam nhân nhằm vào cậu la hét, cũng nghe được hắn đang tức giận. Ăn cơm bờ cơm bụi cái gì? Cho dù cậu có cùng cô gái nào đi ra ngoài, cũng không ăn ở ngoài, Duy Minh quản rất nghiêm ngặt sức khỏe của cậu, cho dù có đi chơi, cậu cũng phải ăn xong cơm Duy Minh nấu mới được đi. Hay nói giỡn, cư nhiên dám nói cậu như vậy
Cậu nắm chặt nắm tay, một nắm đấm từ tay trái đi ra, nào biết nắm tay vừa mới chạm đến mặt nam nhân, hắn đã ngã xuống đất
Cậu có chút kinh ngạc, nghĩ mình thực sự lợi hại như vậy, chỉ dựa vào một quyền đã có thể đánh ngã người
Nhưng nghiêng mặt nhìn, mới phát hiện Duy Minh đang thở phì phò, kinh ngạc nhìn nắm tay của mình
Úc, mặt trời mọc đằng Tây sao?
Duy Minh cư nhiên đánh người!
– “Anh rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần? Người tôi yêu chỉ có Tiểu Tất, anh dám đánh cậu ấy, muốn chết sao?”
– “Đừng tức giận đừng tức giận!”. Vẫn là lần đầu thấy Duy Minh như thế này, hắn bưng mặt nhìn Duy Minh
– “Di? Cậu sớm biết rõ cậu ta thích cậu sao?”. Tửu Bảo thấy cậu không có phản ứng gì lớn, liền hỏi
– “Hôm qua mới biết”. Cậu tiếp tục nói dối
– “Tôi mặc kệ như thế nào, tóm lại tôi không thể quên cậu”. Nam nhân rống với Duy Minh
– “Tôi không có hứng thú với anh”. Duy Minh nói thật
– “Tiểu tử kia sẽ không yêu cậu, hắn chỉ yêu nữ nhân. Mà cậu, không bao giờ có khả năng biến thành nữ nhân!”
– “Điểm ấy tôi sớm biết, không cần anh nhắc nhở”
– “Tửu Bảo, mang bằng hữu của anh đi đi! Tâm tình Duy Minh không được tốt”. Đêm qua Duy Minh đã gặp chuyện, người bị tổn thương vì tình yêu tâm tình thay đổi rất nhanh, không thể phán đoán được
Nam nhân bị thương được Tửu Bảo mang đi, cậu đóng cửa lại, Duy Minh cúi đầu, ủ rũ ngồi trên sô pha
– “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ hắn sẽ đến đây làm loạn”
– “Đừng áy náy”. Cậu ngồi bên cạnh Duy Minh, theo bản năng, vẫn là bảo trì chút khoảng cách với Duy Minh.
“Xem phim đi”
Duy Minh quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt kia là sắc thái không biết nên làm thế nào cho phải
Cậu liếc mắt nhìn Duy Minh một cái
Không khí giữa hai người trong lúc đó, đột nhiên có điểm u ám, có chút căng thẳng
Cậu biết Duy Minh nghĩ gì, Duy Minh muốn tìm lại vài thứ trên người cậu, vài thứ hiện tại cậu không trả lại được
– “Nếu tôi là nữ nhân như hắn nói, cậu sẽ yêu tôi sao?”. Duy Minh hỏi
– “Sẽ không!”. Cậu trực tiếp thành thật nói ra suy nghĩ của mình
– “Tôi muốn vĩnh viễn cùng cậu một chỗ”
Lời nói rõ ràng này thoạt tiên có chút đáng thương, lòng tham trong cậu dễ dàng bị lung lay, nhưng, nam nhân sao có thể nói yêu liền yêu?
– “Nếu anh là nữ nhân, lại đáng yêu giống như Tiểu Trữ lớp bên cạnh, nói không chừng tôi sẽ yêu anh. Chính là, hiện tại anh là nam nhân, hơn nữa, còn muốn thượng tôi, cho nên, tôi có chút khó chấp nhận”
– “Tôi…. Tôi không có”. Duy Minh đỏ bừng mặt
– “Không có?”. Cậu lầm bầm, cậu rất hiểu sinh vật đơn bào này, muốn làm gì đều viết rõ trên mặt
– “………….”. Duy Minh trầm ngâm một trận, lại cúi đầu,
“………Có…….. một chút………”
– “Cho nên, chúng ta tạm thời bảo trì tình trạng này không phải tốt lắm sao? Chuyện sau này, để sau này nói!”. Duy Minh rất quẫn bách, làm tai cậu lần thứ hai nóng lên. Biết một người thích mình, hơn nữa lại là người dễ nhìn thế này, tuy rằng tâm tình có điểm kì quái, nhưng vẫn cảm thấy rất tự mãn
Việc này có nghĩa, giá trị thị trường của cậu không tồi
Nhưng, cậu vẫn không thể tưởng tượng chính mình một ngày kia sẽ bị Duy Minh tha lên giường, làm lung tung gì đó. Là, đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân
Cậu, thầm nghĩ đem người ta làm thế nào, tuyệt đối không được, để người khác đem cậu làm như thếấy
Ánh mắt của Duy Minh, làm tai cậu nóng quá
Đột nhiên, ngón tay Duy Minh khẽ vuốt vành tai cậu. Làm cậu hoảng sợ. Cảm giác mát mẻ truyền đến, cậu giống như nghe tiếng lửa chạm vào khối băng: tim nhói lên
– “Tai cậu rất đỏ!”
– “Không có việc gì”. Cậu nghiêng tai, dịch người trên sô pha
– “Nhiễm trùng”. Duy Minh nói rõ
– “Gì?”
– “Có thể hôm qua bị vô nước, nhiễm trùng!”
Mới nghĩ định nói cho Duy Minh, tai nóng như vậy không phải do nhiễm trùng, nhưng dừng lại một chút, vẫn là nuốt lời trở lại
– “Tôi đi lấy thuốc cho cậu”. Duy Minh xoay người rời đi
Cậu nhìn theo bóng dáng Duy Minh, ngồi phịch trên sô pha
Người cậu thích chỉ có hai loại, chị gái xinh đẹp, cùng em gái xinh đẹp
Tạm thời, cũng không có loại thứ ba, nam nhân
Chính là nếu, có ngoại lệ, Duy Minh, cậu miễn cưỡng có thể chấp nhận ngoại lệ kia
Có lẽ, đợi đến khi Duy Minh 40 tuổi còn chưa tìm được một nửa của mình, cậu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn
Nhưng, không phải hiện tại
Bằng không, cậu sẽ rất tưởng niệm tiếng meo meo nũng nịu của nữ nhân………..
◇◆◆
Bộ phim mau đến hồi kết, đúng như Tửu Bảo nói, nhân vật chính thực sự đã chết
Duy Minh vào phòng lấy ra một hộp thuốc mỡ màu vàng, chạm vào tai cậu, thoa thuốc
Trời chuyển tối, mọi người đều thắp đèn. Xa xa có ngọn đèn xe, có ngọn đèn nhà khác, như đang thương khóc nam hài chết đi
Cậu nghĩ, nếu cậu có khờ dại như nhân vật trong phim, cũng sẽ không ai nhớ cậu đâu! Thế giới này, nhiều người như thế, hơn nữa mỗi ngày đều có người chết. Trí nhớ con người thực nông cạn, sau một quá trình, những điều không vui sẽ quên hết
Ngày anh trai cậu về trời, anh trai Duy Minh khóc một ngày. Anh trai của Duy Minh là thợ nhϊếp ảnh, sau khi anh mất, hắn mang tất cả những bức ảnh chụp vì anh trai mình giao cho Duy Minh
Tình yêu nhập liệm, người còn cũng không sống được
Nam nhân bị mất đi tình yêu, đến nay, vẫn giống như một cái xác không hồn
Chỉ có từng quá yêu, mới luyến tiếc không quên đối phương!
– Nếu tôi chết, anh sẽ thế nào?”. Cho dù thời gian qua bao lâu, Duy Minh nhất định cũng sẽ, nhớ rõ cậu
– “Không nghĩ đến vấn đề này”. Duy Minh cẩn thận bôi thuốc cho cậu, động tác mềm nhẹ làm cậu nổi da gà khắp người
– “Phải chết thì tôi sẽ chết trước, vì tôi lớn tuổi hơn cậu”. Duy Minh hỏi lại:“Vậy nếu tôi chết, cậu sẽ thế nào?”
– “Đại khái là đi theo anh!”. Là phản ứng bản năng
– “Di?”. Duy Minh giống như nghe được đáp án bất khả tư nghị, mở to mắt
– “Không ai nấu cơm cho tôi ăn, không bao lâu sẽ chết đói”
– “Khϊếp!”. Duy Minh lắc lắc đầu,
“Nguyên lai tôi quan trọng với cậu như vậy!”
– “Đúng vậy!”. Hai mắt nhìn thẳng TV, cậu thực sự không thể xem được bi kịch. Tận mắt thấy một người chết trước mắt, là một sự kiện tàn nhẫn. Hôm qua còn tươi cười, lập tức không còn, vừa mới còn nghe được giọng nói, đột nhiên biến mất
Nghĩ ra loại kịch bản này để lấy nước mắt người khác, thực sự có chút thiếu đạo đức
– “Tiểu Tất!”. Duy Minh lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu
Duy Minh có thể thấy cậu đột nhiên lại trào ra đau thương, cũng không tin cậu có đủ năng lực để thoát khỏi nó
– “Để làm chi?”. Tinh thần đôi khi sa sút là điều khó tránh khỏi, dù sao vài thứ kia cậu thực sự từng bị mất đi. Nhưng cậu không phải thường hay giữ lại để nhớ, cậu không thích tưởng niệm
– “Nhìn anh!”. Duy Minh quay đầu cậu lại đây
– “Rất đau da!”. Bộ phim còn vài giây nữa là hết, Duy Minh cũng không để cậu xem hoàn
– “Nếu em thích, anh sẽ cả đời nấu cơm cho em ăn!”
Cậu có chút không rõ ý tứ trong lời Duy Minh,
“Anh sẽ không dùng ba bữa cơm, mà cầu hôn tôi đi!”
– “Em đừng để ý chuyện anh thích em, anh chỉ muốn chúng ta giống như trước kia, khoái khoái lạc lạc sống”
– “Nhưng anh chính là thích tôi a!”. Ánh mắt Duy Minh, nụ cười Duy Minh, bàn tay Duy Minh, sợi tóc Duy Minh, mỗi tế nào đều mang theo tin tức như vậy. Cậu không thể bỏ qua, không thể không cần
– “Anh….”. Duy Minh tạm dừng
– “Em không được, đi thích người khác?”. Khi nói ra những lời này, Duy Minh chăm chú nhìn cậu, ánh mắt của Duy Minh, làm cậu đột nhiên cảm thấy mình thực tàn nhẫn
Duy Minh lẳng lặng bôi xong thuốc
Trầm mặc một trận, cậu mới chuẩn bị mở miệng, Duy Minh đã nói
– “……… Vậy em cũng không được……… thích anh…….. trước……….”
Phải thật nhiều dũng khí, mới nói ra được những lời này. Duy Minh không chịu thoái nhượng, thật làm tâm thần cậu nhộn nhạo một chút
Vì cái gì, Duy Minh lại dùng ánh mắt tổn thương này nhìn cậu?
Giống như, bị cậu khi dễ rất thảm
Ý niệm của cậu lại bắt đầu lắc lư, cũng sắp, giữ không được thành trì
– “Anh sẽ không rời bỏ em như những người khác…. Chỉ cần em nguyện ý…. Anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em…. Khi em hạnh phúc…. anh sẽ hạnh phúc cùng em…. Khi em đau khổ…….. anh sẽ đau khổ cùng em…….”. Duy Minh nói thật chậm, muốn thử phản ứng của cậu, quan sát vẻ mặt của cậu
Cậu lâm vào trầm mặc, không muốn quay đầu nhìn Duy Minh, nhưng Duy Minh lại xoay đầu cậu lại đây
– “Đừng náo loạn!”. Cậu thực sự rất dễ mềm lòng
– “Chỉ cần thử một lần, thử một lần. Nếu không được, anh sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa”
– “Thử như thế nào, tôi không có cảm giác với nam nhân?”. Với nữ nhân cậu còn có nɧu͙© ɖu͙©, nam nhân, thực không thiết tha gì
– “Để anh hôn em”
– “Gì?”
– “Một cái hôn thôi mà, nhiều lắm sao? Một chiếc hôn thực đơn thuần mà thôi!”. Duy Minh cũng có chút bấn an
Cậu như gặp nạn. Cậu cũng không tin tưởng cái gì mà nụ hôn tinh khiết tinh khiết, với những việc này, từ khi tốt nghiệp tiểu học, cậu cũng đã biết qua rồi. Một chiếc hôn có rất nhiều uy lực, đêm qua cậu đã biết như vậy
Bị kéo vào bồn tắm, trinh tiết cũng thiếu chút nữa không giữ được, Duy Minh cấm dục lâu ngày, phát cuồng như dã thú
Cho nên cho dù, biết chính mình tuyệt không thể đáp ứng, hắn, vẫn là, muốn đánh cược một phen
Cậu nếu bị dao động, Duy Minh sẽ không từ bỏ. Nói không chừng nếu trải qua đổ vỡ, Duy Minh sẽ dời mục tiêu đi tìm người khác, như vậy bọn họ có lẽ có thể khôi phục quan hệ vững vàng trước kia
Cậu thực sự chịu đủ những việc Duy Minh làm, không bao giờ…. giấu diếm ánh mắt cực nóng. Cậu không muốn thường xuyên nhìn ánh mắt ấy của Duy Minh
Sẽ chệch đường ray!
– “Hảo, liền hôn một cái!”. Thừa dịp Duy Minh còn chưa phản ứng kịp, cậu đã áp môi mình đến. Môi Duy Minh vẫn khô khốc, chạm vào cằm còn có chút râu, cậu đem đầu lưỡi vói vào liếʍ Duy Minh một chút, sau đó lập tức rời đi
Mặt Duy Minh có chút hồng, mà cậu còn ra vẻ trấn định nhún nhún vai, vẻ mặt như không có gì thú vị,
“Như vậy anh vừa lòng chưa?”
Biểu tình trên mặt cậu như đang nói: tôi không có cảm giác gì với anh, anh từ bỏ đi
Duy Minh gật gật đầu, thần sắc thất vọng biểu lộ rõ ràng
Cậu giang hai tay, ôm lấy Duy Minh:
“Đừng bao giờ bảo tôi làm thêm gì nữa, đây là là giới hạn lớn nhất”. Trong lòng cậu, Duy Minh là người nhà, là người không thể thay thế, là người quan trọng nhất
Đầu Duy Minh khẽ cúi trên vai cậu
– “Thực xin lỗi, mấy ngày nay đã làm cậu lo lắng. Về sau sẽ không”. Trong giọng nói cô đơn của Duy Minh, có loại giác ngộ đã hiểu rõ
Cách lớp y phục, cảm nhận nhịp tim của nhau
Của cậu đánh trống reo hò, của Duy Minh vừng vàng chậm rãi, tai lại nóng như bị đốt
Chẳng qua, Duy Minh lại tiếp tục ôm cậu, hơn nữa một chút ý tứ muốn buông tay cũng không có
Cậu không thể đẩy Duy Minh ra, bởi vì với Duy Minh đó có thể là một kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sẽ thương tâm
Nhưng là, ôm Duy Minh hồi lâu……….
Cậu đã muốn nói…………..
Ôm nam nhân thực sự………
Ai!
Cứng quá!
◆◇◇
Không có báo động trước, kì thi đã đến
Cậu lấy sách ngồi trên hành lang, tiếng Anh một chữ độc nhất bay đầy trời
Thời gian có bão kia, cậu cùng Duy Minh tình tự đều loạn thất bát tao. Vì thế, không ai nghĩ ngoài tình yêu, còn có trường học, mà trong trường học lại nuôi một con mãnh thú, tên là thi cuối kì
Tiếng Anh từng chữ bay lên, bên cạnh đều là cấu trúc câu xoay quanh, đầu cậu đã nặng đến không chống đỡ nổi
Duy Minh đã quên nhắc cậu ôn bài, bởi vì không khí mờ ám vừa mới biến mất, cậu lại vì muốn giảm bớt xấu hổ mà chạy ra ngoài, bất tri bất giác, kì thi đã đến rồi
Lần này thực sự loạn
Bị Duy Minh làm thế nào cũng chưa loạn như bây giờ
Bạn học nộp xong bài thi, tốp năm tốp ba tiêu sái đi ra ngoài
– “Cậu thế nào lại nộp bài nhanh như vậy?”
– “Không viết gì đương nhiên sẽ nhanh”. Cậu ủ rũ, lật lật sách giáo khoa. Nhưng chữ trong sách lại là tiếng nước ngoài, có xem, chính là xem không hiểu
– “Đừng nhìn, đọc nữa cũng vô dụng, cậu chuẩn bị lưu ban đi!”. Vài người kéo cậu đi vào WC
– “Này, cho cậu”. Thuốc lá đã đốt xong, giao cho cậu
Cậu thở dài, hút thuốc,
“WC thực thối, không có nơi khác tốt hơn sao?”
– “Chính là thối mới tốt, yên vị sẽ không bị ai phát hiện”
– “Là cậu nghĩ sẽ không bị phát hiện đi! Hút thuốc thì đến nơi có gió lớn, đứng thuận theo hướng gió, mới có thể bay mất mùi thuốc”. Cậu hút vài hơn, cũng nuốt vào mùi tanh tưởi của WC, thiếu chút nữa nôn ra,
“Sân thượng đâu? Lên sân thượng đi!”
– “Sân thượng có người lớp 11 chiếm, cậu đừng suy nghĩ”
– “Please, trường học cũng không phải nhà bọn họ”. Cậu đứng lên, quăng đầu lọc xuống đất, trực tiếp đi lên sân thượng
Quả nhiên, sân thượng đích xác bị một đám lớp 11 chiếm cứ. Bảy tám người vây quanh, hút thuốc, ăn vặt, hi hi ha ha cười. Khi có người ngoài đi lên, liền im lặng
Cậu cũng không để ý nhiều, vài người đi đến một hướng khác, ngồi xuống nền xi măng coi như sạch sẽ
– “Còn bao lâu mới hết giờ thi?”. Lớp 11 tầm mắt hơi liếc về nơi cậu, cậu chỉ nhìn rồi nhàm chán dời mắt
– “Nửa giờ”
– “Lâu như vậy?”
– “Ngày cuối cùng, thi xong là nghỉ hè”. Người hút thuốc bên cạnh, phả khói trên mặt cậu
– “Đừng nháo, muốn hại tôi về nhà bị ăn mắng sao?”. Duy Minh rất nhạy cảm với mùi thuốc là, loại người không hút thuốc này, luôn đặt biệt chán ghét mùi thuốc
Nhưng cậu càng nói, những người đó lại càng cố ý. Có người còn thổi khói thuốc vào tai cậu
– “Mẹ nó, cậu tên đùa dai này”. Tai cậu là nơi siêu cấp nhạy cảm, ai cũng không được động vào. Hướng người kia cho một quyền, bị né được. Cậu có chút buồn bực, tai lại nóng lên
– “Oa, cậu thực dám, cư nhiên xỏ lỗ tai, không sợ bị phạt sao?”. Bọn họ phát hiện vành tai từ trước đến nay luôn có tóc mai che, mang một đôi hoa tai
– “Nếu được một mĩ nữ rất được mua một đôi hoa tai hình hộp, lấy biểu tình sắp khóc ra ép cậu mang, cậu có mang hay không?”. Cậu nói
– “Đương nhiên, vô luận nàng muốn tôi mang ở đâu, tôi sẽ mang cho nàng xem”
– “Ít nói, cậu có biết gần đây có trào lưu đeo khuyên ở đâu không?”. Người bên cạnh cười to một tiếng,
“Là nơi này da! Đau muốn chết!”. Người kia chỉ vào đũng quần mình
– “Thật hay giả?!”. Chính là bên cạnh cậu, mọi người đều mở to mắt
– “Các cậu là một đàn tiểu tử ngây thơ, thực sự giống hoa trong nhà kính a!”. Người kia cười ha ha
Âm thành vui đùa ầm ĩ của bọn họ làm lớp 11 ghé mắt,
“Uy, các ngươi phun nhỏ một chút!”
Phun? Cảm giác dường như là một từ hình dung việc đại tiện
Cậu nhìn theo hướng lớp 11 đang nhìn, vốn định xem bọn họ rốt cuộc vì sao kiêu ngạo, không nghĩ tới, tầm mắt lại lạc ở một bóng dáng trên lan can đằng xa
Cậu sửng
sốt sửng sốt
Đó là điều thường tồn tại trong suy nghĩ, làm cậu không thể dời mắt
Đột nhiên, khi cậu tự phát giác ra, chính mình đã đi qua đám lớp 11, đến gần tấm lưng kia
– “Cậu là ai?”. Cậu hỏi
Người kia đang ngồi trên lan can xoay người lại, hé ra khuôn mặt thập phần dễ nhìn, đang hút thuốc
Trong nháy mắt như vậy, cậu thực sự rất muốn thoát hết quần áo người trước mắt, nhìn xem người này có phải hay không giống như hình ảnh luôn lưu lại trong đầu cậu
Người kia dùng ánh mắt kì quái theo dõi cậu, quay nghiêng đầu, đôi mắt rất sáng trên gương mặt trung tính, ánh mắt khẽ nhếch lên một tia thanh thuần mị hoặc, không giống nam nhân
– “Mạnh Thuần An”
Nghe người này nói tên
Sau đó, đến khi hết kì thi, gương mặt và bóng dáng Mạnh Thuần An, đều lạc trong lòng cậu
Cậu không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, sự tồn tại này, là không thể quên được
Về sau, cứ vậy mà đến