Lưu Manh Tiểu Tử

Chương 18

Nghe Dật Phong nói, Lâm Tử Mặc không nói gì, chỉ quay mặt đi hướng khác, cậu không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền đầy tình ý kia. Nó làm cho cậu không được tự nhiên cùng có lỗi…

Nhìn Lâm Tử Mặc ánh mắt không cam lòng mà quay đi hướng khác, Dật Phong cũng không muốn làm gì quá đáng, cuối người xuống hôn nhẹ trên môi Tử Mặc. Nhưng lại bị cậu nghiêng đầu né tránh.

Dật Phong tức giận, nắm lấy cằm cậu mà thô bạo hôn.

Sau khi thỏa mãn mới buông cậu ra, xoay người xuống giường, đi ra ngoài.

Trước khi đi còn không quên dặn dò cho người hầu của mình: “Nhớ canh giữ cho cẩn thận, không được để người chạy mất, nếu không thì cẩn thận cái mạng của người đấy…”

Đợi cho cánh cửa phòng kia khép chặt lại, Lâm Tử Mặc mới xoay người cuộn tròn người lại, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi. Nghĩ tới những điều mà Dật Phong vừa nói lúc nãy, tâm Lâm Tử Mặc không ngừng đau đớn, ôm lấy ngực của mình, cậu nghẹn ngào ra tiếng.

Hàn thật sự đã bỏ rơi cậu rồi sao? Tại sao lâu như vậy mà Hàn vẫn chưa tới cứu cậu? không lẽ những lời của tên kia hoàn toàn là sự thật? Hàn đã tìm được niềm vui mới mà bỏ rơi cậu?

“Hàn, ngươi đã không còn thích ta nữa sao? Ngươi đã chán ghét ta rồi sao? Nếu chỉ là đùa vui, tại sao ngươi không tìm đến những người xinh đẹp kia, mà lại đùa giỡn với ta, ngươi làm tim ta rất đau có biết không? Hàn, nếu chỉ là đùa vui sao lại thành thân với ta, tại sao lại cho ta quá nhiều ảo tưởng như vậy…”

Lâm Tử Mặc cứ như vậy khóc đến mệt mỏi thì ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết.

Trong giấc mơ, cậu thấy Lăng Tiêu Hàn đang cười đùa với cậu, ôm lấy cậu mà âu yếm. Nhưng không hiểu sao, Lăng Tiêu Hàn lại bỗng nhiên đẩy cậu ra thật xa, nở nụ cười nhạo báng, nói với cậu: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ là một kẻ tầm thường, không có chút tư sắc nào, vậy mà đòi yêu thương ta sao, thật đáng khinh…”.

Sau đó hắn không hề nhìn lấy cậu một lần mà xoay ngươi tiêu sái rời đi, mặc cho cậu có gọi tên hắn đến thế nào, bên cạnh bỗng nhiên lại xuất hiện hình ảnh của Lưu Tương, hắn lại ghé vào tai cậu nói: “Ngươi nên biết thân phận của mình, ngươi chỉ là một tên lưu manh làm sao có thể xứng với tam vương gia cao quý kia, ngươi không hợp với hắn đâu, chỉ có ta mới hợp với hắn mà thôi, ha ha ha..”.Sau đó là một tràng cười đến quái dị của Lưu Tương.

Lâm Tử Mặc bịt chặt tai lại, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng lắc đầu mà lẩm bẩm: “Không…không phải như vậy…Hàn…không…đừng bỏ ta…”.

“A…”.

Lâm Tử Mặc từ trong cơn ác mộng mà bừng tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại chảy ướt khắp cả người, đưa tay nắm lấy ngực, nơi mà trái tim của cậu đang nhảy đến điên cuồng như muốn vỡ tung ra.

Cảm giác sợ hãi không ngừng xâm chiếm lấy cơ thể cậu, giấc mơ vừa rồi…

Thật đáng sợ…

Một vòng tay ấm áp bao phủ lấy cả cơ thể cậu, Lâm Tử Mặc vì nhiệt độ ấm áp bất chợt kia mà giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ…

Dật Phong ôm cậu thật chặt trong vòng tay của mình, giọng nói trầm ấm: “Gặp ác mộng sao?”.

Lâm Tử Mặc cố gắng giãy giụa ra khỏi vòng tay kia, nhưng lại không đủ sức, đến cuối cùng cũng đành phải nằm im trong vòng tay của Dật Phong.

Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán Tử Mặc, Dật Phong nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nhằm trấn an cậu, động tác lại vô cùng dịu dàng cùng yêu thương.

Tuy cậu hơi ngạc nhiên khi thấy Dật Phong ngủ cùng mình trên một chiếc giường, không biết là hắn đến đây từ lúc nào, nhưng giờ phút này Lâm Tử Mặc đã không còn tâm trí nào mà nghĩ đến điều đó. Hiện tại Lâm Tử Mặc như sa vào vòng tay ấm áp kia mà tìm kiếm sự an toàn cho bản thân.

Trong đầu vẫn không ngừng lập lại hình ảnh của giấc mơ đáng sợ kia…

“Hàn, ngươi thật sự muốn bỏ rơi ta sao, ta muốn gặp ngươi, ta nhớ ngươi, Hàn, đừng bỏ ta…”

Cứ như vậy Lâm Tử Mặc không đêm nào không bị giấc mơ đáng sợ kia hành hạ, dày vò, không có đêm nào cậu được ngủ một giấc trọn vẹn. Qua hơn một tháng, Lâm Tử Mặc gầy yếu hẳn đi, cả khuôn mặt đều hiện rõ sự hốc hác.

Nhìn thấy cậu cứ suốt ngày ngẩn ngơ, người lại càng ngày càng gầy yếu, Dật Phong trong lòng cũng đau đến kỳ lạ. Hắn cũng không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhưng hắn cũng không đành lòng mà buông tay cậu ra, để cho cậu về lại bên người Lăng Tiêu Hàn…

Hắn lần đầu tiên cảm thấy yêu thương một người, vậy mà trớ trêu thay người kia lại không hề để ý đến hắn, dù chỉ là một cái ánh mắt…

Lâm Tử Mặc như mọi ngày thức dậy sẽ có nha hoàn tiến vào giúp cậu rửa mặt chải đầu. Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, thời gian thức dậy của cậu qua đã lâu, vậy mà vẫn không thấy ai tiến vào.

Đưa tay lấy một bộ sa y mỏng khoác vào người, Lâm Tử Mặc nhẹ nhàng bước ra ngoài. Ở nơi này đã một tháng hơn, mọi đường đi ở nơi này cậu gần như đã thuộc lòng.

Ngày nào tên Dật Phong kia cũng đến bồi bên cạnh người cậu, cùng cậu ăn sáng, đi dạo…

Ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian dài, Lâm Tử Mặc đối với Dật Phong không còn chán ghét quá nhiều, nhưng đáng tiếc thay cậu vẫn không thể đáp lại tấm chân tình của hắn, bởi vì trái tim nơi l*иg ngực của cậu đã hoàn toàn thuộc về một người khác…

Trong hơn một tháng này, cậu bị giam lỏng trong khuôn viên nhỏ hẹp, không thể chạy trốn, cũng không được phép ra ngoài, suốt ngày chỉ loanh quoanh trong hoa viên nhỏ bé, cứ như vậy hết ngày này qua ngày khác, cậu không lúc nào là không hy vọng, không lúc nào không nhớ đến Lăng Tiêu Hàn…

Vậy mà đã hơn một tháng, cái hy vọng nhỏ nhoi của cậu cũng dần dần bị dập tắt, không hề có lấy một chút tin tức nhỏ nhoi, cũng không hề thấy bóng dáng của hắn xuất hiện, tất cả những tình tự trong lòng cậu cũng ngày càng lụi tàn theo năm tháng…

Đã không còn hy vọng, cậu đối với tất cả đều bắt đầu buông bỏ, cứ như vậy cậu như chiếc bóng mà sống cho qua ngày tháng, cậu im lặng hơn trước, cậu cũng không còn hay cười như trước kia, bởi vì tất cả đều đã bị một người phá hủy đi tất cả…

Con người Lâm Tử Mặc tuy vô tâm, vô phế, là một tên lưu manh, nhưng đối với cảm tình thì lại quá mức cố chấp, nếu đã yêu, thực sự là dùng hết cả trái tim, đâm đầu về phía trước không hề chừa lại cho mình một lối thoát, chính vì vậy, khi biết người kia bỏ rơi mình, tất cả đều theo đó mà sụp đổ hoàn toàn…

Dật Phong đối với cậu vô cùng tốt, cậu muốn gì, hắn đều đáp ứng mà không hề hỏi lý do, chỉ riêng việc đi ra ngoài và rời xa hắn là không bao giờ được chấp thuận. Ở bên cạnh cậu, hắn cũng không bao giờ mà vượt quá giới hạn, nhiều lúc hắn vì tức giận mà thô bạo cưỡng ép cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu khóc, hắn lại ngay lập tức dừng lại, sau đó thì bỏ đi, đêm đó hắn và cậu ngủ riêng, còn lại hắn đều bồi bên cạnh cậu vì sợ cậu gặp phải ác mộng…

Tử Mặc vô cùng cảm kí©ɧ ŧìиɧ cảm của Dật Phong đối với mình, nhưng phải làm sao, khi mà trái tim cậu luôn chỉ hướng về một người…

Mang theo tâm trạng ngẩn ngơ mà đi ngang qua vườn hoa nhỏ trong hoa viên, nhìn đến những bông hoa đầy màu sắc sặc sỡ, tâm trạng cậu dường như có chút nhẹ nhàng cùng khoan khoái. Khẽ thở một hơi thật dài, Lâm Tử Mặc tiến đến nơi đình viện giữa hồ muốn nghỉ ngơi.

Dù sao đã lâu lắm rồi cậu mới có thể tự do một mình như thế này, không bị bất kỳ ai đi theo phía sau giám sát.

Còn chưa kịp bước đến đình viện, đã nghe từ phía xa có tiếng binh khí va chạm vào nhau. Lâm Tử Mặc ngơ ngác mà nhìn về hướng phát ra tiếng binh khí kia. Không hiểu sao lúc này trong lòng cậu lại có một cảm giác thật kỳ lạ…

Nhanh chân chạy về hướng đó, trong lòng không ngừng cầu mong cho Dật Phong vẫn bình an. Dù sao hắn đối xử với cậu rất tốt, tuy cậu đối với hắn không phải là là sự yêu thích nhưng lại có chút tình cảm, cậu không muốn nhìn thấy hắn bị thương…

Nhưng khi vừa chạy đến nơi, tình cảnh trước mắt làm cho cậu hoàn toàn bất động, cảm xúc nhất thời lẫn lộn không biết phải nói gì hơn…

Trước mắt cậu là Lăng Tiêu Hàn đang cầm trường kiếm mà đấu cùng Dật Phong, xung quanh binh lính cùng người của Dật Phong cũng đang kịch liệt giao chiến.

Khóe mắt nhìn thấy Lâm Tử Mặc, trong lòng Lăng Tiêu Hàn vui mừng đến phát điên, sau bao nhiêu ngày xa cách cùng nhớ nhung, hắn cuối cùng cũng có thể tìm thấy cậu. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một Lâm Tử Mặc bằng xương bằng thịt.

Nhìn thấy cậu đứng ngẩn ngơ nơi chiến trường loạn lạc, Lăng Tiêu Hàn lo lắng, muốn nhanh chóng tiến đến che chở cho cậu, lại bị Dật Phong đánh ngăn lại.

Lăng Tiêu Hàn lo lắng mà hét lên: “Tiểu Mặc, ngươi hãy chạy đến một nơi an toàn nhanh lên, đừng đứng ở đó nữa, nguy hiểm lắm có biết không hả? ngươi yên tâm ta sẽ nhanh chóng cứu ngươi ra khỏi chốn đáng sợ này…”

Nhìn một Lăng Tiêu Hàn sinh động chân thật đang đánh nhau trước mắt, Lâm Tử Mặc trong lòng không ngừng cầu mong những điều này không hề là ảo giác.

Đến cuối cùng, Lăng Tiêu Hàn không hề bỏ rơi cậu, hắn vẫn nhớ đến cậu, hắn không ngại nguy hiểm mà đến nơi này cứu cậu…

Trái tim khô héo bấy lâu, giờ đây tựa như nơi khô cằn gặp được mưa lớn mà bắt đầu nảy nở, sinh sôi. Trái tim cậu dường như lại đập mạnh mẽ mãnh liệt như xưa, cả đầu óc lẫn trái tim đều chỉ còn lại hình ảnh của Lăng Tiêu Hàn…

Bởi vì lo lắng sự an nguy của Tử Mặc mà làm Lăng Tiêu Hàn hoàn toàn phân tâm, trong lúc sơ ý bị một kiếm của Dật Phong đâm trúng trước ngực.

“A, Hàn cẩn thận…”. Lâm Tử Mặc hét lớn, bất chấp nguy hiểm mà lao nhanh về phía Lăng Tiêu Hàn.

Lúc Lăng Tiêu Hàn bị thanh kiếm kia đâm vào ngực, máu đỏ tươi tuôn trào nhuốm đỏ cả vạt áo, Lâm Tử Mặc cảm thấy bản thân lúc đó dường như chết lặng. Tất cả những nguy nguy hiểm xung quanh trong mắt cậu đều trở thành vô nghĩa, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến bên người Lăng Tiêu Hàn.

Tay vẫn còn chưa chạm đến người, đã bị Dật Phong ôm lấy, chỉ sau một cái nhún người, Dật Phong đã mang Lâm Tử Mặc rời xa nơi đó, rời xa Lăng Tiêu Hàn.

Bị người mang đi, bị bắt rời xa Lăng Tiêu Hàn, Lâm Tử Mặc ra sức giãy dụa, khó khăn lắm hai người mới gặp nhau, cậu không muốn cứ như thế lại bị chia cắt một lần nữa, khi mà cậu biết được rằng Lăng Tiêu Hàn không hề bỏ rơi cậu…

“Buông ra..ngươi buông ra…ta muốn đến bên Hàn, Hàn cứu ta, Hàn”.

“Không được, ta không cho phép.” Hạ một câu mệnh lệnh, Dật Phong kiên quyết lôi Lâm Tử Mặc đi.

Lăng Tiêu Hàn vì muốn cứu lấy Tử Mặc mà vô ý bị thương, còn chưa kịp định thần lại đã thấy Dật Phong mang Tử Mặc đi mất, mặc kệ cho vết thương chảy máu ngày càng nhiều, Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng cầm kiếm, vận khí đuổi theo Dật Phong.

Dật Phong bởi vì mang theo Tử Mặc mà cậu lại giãy dụa kịch liệt, chính điều đó làm cho tốc độ của hắn bị chậm đi. Vừa xuống tới chân núi đã bị Lăng Tiêu Hàn đuổi kịp.

Vừa nhìn thấy Lăng Tiêu Hàn, Tử Mặc cố gắng vùng vẫy, nhằm thoát khỏi cánh tay của Dật Phong.

“Hàn… Hàn…ngươi có sao không? Vết thương của ngươi đang chảy máu rất nhiều”.

“Tiểu Mặc, ta không sao, ta sẽ cứu ngươi ra khỏi tay hắn.” Lăng Tiêu Hàn kiên định nói, ánh mắt nhìn Dật Phong cũng tràn đầy phẫn nộ cùng tức giận.

“Dật Phong mau thả Tiểu Mặc ra, nếu không ngươi đừng trách ta vô tình.” Thanh kiếm sắc bén theo cánh tay Lăng Tiêu Hàn mà vung ra, chỉa về phía Dật Phong.

Đưa Tử Mặc ra phía sau lưng mình, Dật Phong cũng nâng kiếm nghênh đón thách thức của Lăng Tiêu Hàn. Ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi nói chuyện thật nực cười, ngươi nghĩ ngươi có thể hạ gục ta hay sao? Ngươi muốn có Tử Mặc, ta cũng muốn có Tử Mặc, muốn cướp lấy cậu ấy về thì tốt nhất ngươi nên gϊếŧ chết ta trước.”

Nghe đến lời nói của Dật Phong, cả người Lâm Tử Mặc đều run lên vì sợ hãi, một trong hai người cậu không muốn bất kỳ ai bị thương hay phải chết, nhưng lần này vì cậu mà hai người lại đυ.ng tới đao kiếm, bị thương, thậm chí lấy cả mạng sống ra mà đánh cuộc.

Lăng Tiêu Hàn ánh mắt lạnh lùng nói: “Hừ! ngươi đừng nên xem thường ta, cho ngươi chết không phải chuyện khó khăn gì đâu!”.

Lăng Tiêu Hàn thân là vương gia, nhưng là một người thông minh, từ nhỏ đã tinh thông thơ từ, từ nhỏ đã luôn đi theo người học võ công, chính vì vậy phải nói hắn văn võ song toàn, võ công tuy không đứng thứ nhất nhưng cũng đứng thứ hai, thứ ba trên giang hồ.

Trường kiếm vung ra, thân ảnh phiêu dật đứng trong gió, khí thế bức người khiến người khác không khỏi sợ hãi.