Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 5

Trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, rất nhiều chuyện có thể phát sinh cùng một thời gian, tại một nơi khác lúc này đang diễn ra một câu chuyện khác.

“Reng… Reng…” Mới sáng sớm, một hồi chuông hối thúc vang trong văn phòng Hồng Dương Bang, có người vội vàng nhấc điện thoại, vừa bắt lên thì người đầu dây bên kia đã đỉnh đạc đi vào vấn đề.

“Kêu Lục tới nghe điện thoại!”.

“Thật ngại quá, Lão Đại của chúng tôi trong khoảng thời gian này không có ở New York.”

“Không có sao? Y lại đi đâu săn tình ái sao?”

“Chuyện này… y có chút chuyện riêng.”

“Khi nào thì về?”

“Lão Đại cũng không có chỉ thị gì cả.”

“Sau khi y trở về thì nói y gọi cho ta, tên này… lần trước nhờ ta mua giùm cà phê đợi muốn hư mà còn chưa đến lấy, thật không biết là bận cái gì nữa…”Người kia lải nhải một hồi rồi đem điện thoại cúp mất.

Người nghe cùng buông điện thoại xuống, người này thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng nét mặt lại dung hợp nhiều nét khó hiểu, hắn đi đến bên cửa sổ mở tấm mành ra, tia nắng ban mai chiếu rọi vào gian phòng, rọi lên một khung ảnh trên bàn làm việc, trong đó là một bức ảnh, trong bức ảnh là một người nam nhân tóc đỏ ôm một đứa nhỏ tựa như y đứng trước một đu quay ngựa ở khu vui chơi. Bọn họ, thoạt nhìn thật hạnh phúc.

Cảnh trong giấc mơ như địa ngục quấn lấy tra tấn Lục Hạo Lập, đứng cô độc trên một sa mạc mênh mông vô bờ, hơi nóng khiến y khát đến mức cạn kiệt, lại luôn luôn có tuyết lất phất bay qua khiến y lạnh cứng không thể thở nổi. Y muốn gào thật to, cổ họng lại giống như nhồi đầy cát nên không thể phát ra tiếng, y muốn cử động nhưng tay chân đều đóng băng, nóng lạnh luân chuyển khiến y vừa thống khổ vừa chịu dày vò.

Khi y nghĩ mình sắp chết, thì một nguồn suối mạnh mẽ từ trên trời rót vào cổ họng y, giống như trời hạn gặp mưa làm dịu cơn khát của y, và từ sau lưng lại có một đôi tay duỗi ra ôm lấy y, một luồng hơi ấm vây quanh y đuổi đi giá rét…

Rốt cục, trận thống khổ vĩnh viễn không dứt này cũng rút lui, không khí buổi sáng thật tươi mát. Căn phòng trống rỗng chỉ có hai người, một trong số đó là Lục Hạo Lập đang ngủ say, biểu tình của y giãn ra rất nhiều, khuôn mặt ửng đỏ vì bệnh đã giảm đi, hô hấp ổn định.

Lúc không để ý, lông mi y bắt đầu run run, sau đó cố gắng mở ra, đây là đâu? Lục Hạo Lập nhìn chằm chằm về phía trái, đầu óc vẫn còn mờ mịt, sau khi điều chỉnh thì nhìn quanh dò xét. Trên mặt tủ gỗ nâu đầu giường bày trí một chiếc đèn ngủ thạch anh, cách bức tường trắng tinh một khoảng cách, trên tường chỉ có một cửa sổ để thông gió.

“Có khỏe không? Ngươi có lẽ còn mệt, ta cho người đi nấu chút cháo.” Nghe tiếng liền dời tầm nhìn, Lục Hạo Lập mới biết còn có người khác ở đây. Người đó mặc tây phục rất giản dị, ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, cuốn sách trên đùi mở ra vài trang, tóc vàng mắt xanh, tướng mạo hơn người nhìn rất thuận mắt, y nhìn một hồi mới nhớ ra người này gọi là Anseph.

“Chờ một chút sẽ có nữ hầu vào quét dọn, nếu người không khỏe có thể nhờ các nàng giúp ngươi.” Anseph nói rất rõ ràng, kỳ quái chính là mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều trầm, không hề có cảm xúc, cũng không trào phúng, chỉ đơn thuần là thuật lại.

“Ân…” Lục Hạo Lập hữu khí vô lực đáp, ý thức rõ ràng, y giống như ngủ đã lâu lắm rồi.

Anseph đóng sách lại, sau khi đứng lên đem ghế đặt vào chỗ cũ, Lục Hạo Lập đã tỉnh. Vậy hắn cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hiện tại hắn nên trở về tòa nhà chính.

Người này là ai? Chẳng lẽ vẫn còn mơ sao? Lục Hạo Lập lờ mờ cảm nhận người ôm y sưởi ấm cùng an ủi, thế nhưng nhất định không phải, hơn nữa, trong này còn ai có thể đối xử với y như vậy.

Vừa rồi người kia là Anseph? Không đâu, y thoạt nhìn gầy yếu hơn mình rất nhiều, Lục Hạo Lập còn buồn ngủ nên đầu óc lan man, loạn thất bát tao càng lúc càng vô ích.

“Tính sau, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.” Lục Hạo Lập dễ dàng buông xuôi không muốn lãng phí tinh lực, cử động thoáng chốc lại thấy một sợi tóc đen trên nền gối trắng tinh, tóc dài màu đen? Trong đây không ai để tóc dài, ngoại trừ người kia… Buồn cười, sao có thể là hắn được, loại người như hắn…

Tình trạng này duy trì hơn mười ngày, khi Lục Hạo Lập tỉnh lại đã vào buổi tối, Roth cứ đến khuya lại về phòng, sau đó mặc kệ y mơ màng tỉnh giấc cưỡng ép xé quần áo y, sau đó… tình cảnh cứ tương tự lại tiếp diễn, quần áo rải đầy trên đất. Hai người trên giường, thân thể không một mảnh vải như trẻ sơ sinh.

“Đừng cứng đơ như vậy…” Lục Hạo Lập nghe nhưng vẫn không thể làm gì, vẫn cứng đơ như đá tảng. Tuy khoảng thời gian này đều không làm đến bước cuối cùng, nhưng… hành vi như vậy cũng khiến y không khỏe. Hai người nằm nghiêng, tấm chăn mỏng kéo đến bả vai, tấm chăn mặc dù vẫn che cơ thể, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy vị trí di chuyển hai bàn tay Roth trên người Lục Hạo Lập, chiếu cố dạo khắp thân thể y.

“Ngô” Lục Hạo Lập mím môi buồn bực khẽ rên, mười ngón tay vẫn túm chặt tấm chăn nhẫn nhịn, nhưng bàn tay nam nhân dưới chăn vẫn đang sờ loạn khắp nơi.

Từ buổi tối hôm đó, Roth gần như mỗi ngày đều qua đêm ở đây, nhưng bởi vì Lục Hạo Lập bệnh nặng mới khỏi nên vẫn chưa thể thừa nhận du͙© vọиɠ của hắn, cho nên tới giờ vẫn chưa thực hiện hành vi ***.

Mà y thì ngày đêm hỗn loạn, ban đêm Roth nằm bên cạnh khiến y không không thể ngủ được, huống chi lại bị Roth thực hiện những hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đôi khi sau khi Roth ngủ hẳn thì y mới chập chờn ngủ, thế nhưng, không biết tại sao, sau khi y ngủ thì Roth đột nhiên cao hứng, hơn nữa vừa vội vàng vừa mãnh liệt.

Cứ vài lần tiếp theo, Lục Hạo Lập để Roth làm chút gì đó thì ngủ tiếp, y hoàn toàn không hiểu, hắn vì sao không đi tìm người khác, ngược lại phải dùng phương pháp không nên này? Chẳng lẽ vũ nhục một thứ hắn đang độc chiếm thật sự thú vị lắm sao?

“Xoa thuốc chưa?” Hôm nay Roth giống như không muốn bỏ qua cho Lục Hạo Lập đơn giản như vậy, hắn vừa vuốt ve cặp đùi rắn chắc của y vừa hỏi, tay kia chống đầu, cúi đầu xuống liếʍ cắn vành tai y.

Tim Lục Hạo Lập đập kịch liệt, y đương nhiên hiết hắn hỏi cái gì, những ngày qua may mắn bác sĩ có nói vết thương phía sau nên hạn chế chuyện phòng the, y có mới có thể thoát khỏi sự xâm chiếm, Roth đợi lâu không nghe thấy đáp án, không vui nắm lấy cằm y nâng lên, nói: “Nghe không hiểu ta đang nói gì sao?”

“Ta xoa rồi.” y nhắm mắt nói, nghe qua khó phân biệt thật giả. Hôm trước y đã bắt đầu không xoa thuốc nữa, nguyên nhân là đã khỏi bảy tám phần, không xoa cũng không có vấn đề gì, hơn nữa mỗi lần xoa thuốc đều thấm bông để xoa, mặc dù y tự mình xoa, nhưng vẫn có cảm giác quái dị cùng

nhục nhã.

“A, xoa rồi sao…” Roth không rõ ý tứ vuốt cằm, mắt lam lóe lên tia tinh quanh, hắn tà nịnh dùng đầu ngón tay chạm vào nơi bí mật của y, nói: “Bất quá ta dùng “Thuốc đặc hiệu” giúp ngươi xoa tiếp một lần nữa ngay bây giờ.” Y né tránh đầu ngón tay của hắn, nhìn thẳng vào hắn, nổi nên tia nghi ngờ.

Không cần giải thích rõ ràng với y, khóe miệng hắn cong lên, thân thể trần trụi bước xuống giường tìm vật gì đó trong đống quần áo, mang cảm giác bất an ngồi dậy, y muốn xem rõ ràng hơn, hắn ném cho y một chiếc bình nhỏ.

“Thứ này, xoa vào trong cơ thể ngươi.” Hắn trầm giọng ra lệnh, hai tay vòng trước ngực đứng một bên, thân thể lỏa lồ cũng không thèm quan tâm, tự tin đứng nhìn.

Lục Hạo Lập nhìn chiếc bình thủy tinh tinh xảo trong lòng bàn tay, chần chừ nói: “Ta đã xoa thuốc rồi…” y không cần suy nghĩ cũng biết đây nhất định không phải là thứ gì tốt. Nhưng hiển nhiên, giả ngu hoàn toàn không có tác dụng với hắn, ngay từ đầu hắn hoàn toàn không che giấu mục đích của thuốc.

“Ta kêu ngươi xoa thì ngươi xoa đi! Đừng ngồi đó nói nhảm!” Roth ngang ngược nói, trong câu nói không hề mang ý định thương lượng bất cứ cái gì cả, nhưng thấy Lục Hạo Lập vẫn chậm chạp kéo dài thời gian, hắn lạnh lùng hạ tối hậu thư: “Ngươi đang khiêu chiến sức kiên nhẫn của ta sao?” Y kịch chấn, lắc đầu mở nắp bình, một mùi thơm nồng đậm xông lên mũi, lập tức phảng phất trong phòng, mùi hương kỳ dị này có công hiệu thư giãn tinh thần.

Ngón tay quét một chút kem, y hoàn toàn chết lặng mà đưa tay dò xét tiến vào trong chăn, bỗng nhiên hắn tiến nhanh đến, nắm lấy góc chăn kéo ra, cả tấm chăn bị hắn kéo rớt xuống đất. Lục Hạo Lập hoàn toàn mất đi vật che chắn.

“Không…” vừa ngẩng đầu y đột nhiên câm như hến, tim như bị vật gì đó bóp thắt lại, không tự chủ lui về sau, hai mắt mở to khẩn trương và khó tin. Lại loại ánh mắt này, chứa đựng dục hỏa cùng cuồng bạo kích động, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể lao đến cắn nuốt y.

“Nằm xuống, mở chân ra!” Giọng Roth đầy từ tính trở nên ám u. Hắn nhìn thân thể quen thuộc trước mắt này, trước sau như một muốn lao đến xâm chiếm, muốn chạm vào nó, muốn ôn lại cảm giác kia một lần nữa, cảm giác vui thích khi xâm nhập vào trong y cùng tinh thần hưng phấn, phảng phất khiến hắn không thể khống chế.

Bàn tay bóp chặt lấy chiếc bình khiến đầu ngón tay trắng bách, thân bình không quá mỏng nhưng đã bắt đầu xuất hiện vài vết nứt, chỉ cần y dùng sức một chút thôi có thể bóp nát nó! Thế nhưng y không thể, ngược lại dần dần giảm bớt lực, nhưng cảm xúc vẫn bị áp bách, từ từ bình ổn lại, cong đầu gối lên để đôi chân thon dài tạo thành chữ V ngược, sau đó hướng về phía Roth chậm rãi mở ra.

“Chưa đủ, mở rộng ra.” Roth thấy Lục Hạo Lập dừng lại thì gằn mạnh, thấy y vẫn lề mà lề mề nên nổi giận, nhìn y rụt rè lại càng cảm thấy buồn bực. Xấu hổ tách rộng ra, y còn trì hoãn rùng mình, Roth tiến tới gần y, ngồi chồm hổm trước hai chân đang mở rộng của y, từ góc độ của y, y có thể nhìn thấy thứ đó của hắn, cương cứng đầy gân máu khiến y lạnh người, y thật không thể tưởng tượng thứ tráng kiện kia sẽ tiến vào cơ thể y từ phía sau.

Roth cúi đầu khẽ hôn vào làn da bóng loáng bên đùi trong, tay không hề rảnh rỗi mà xoa bóp đùi y, Roth chơi đùa vẫn không quên nhắc nhở y: “Bôi thuốc!” Tình huống vô cùng xấu hổ, Lục Hạo Lập hoàn toàn lơ hắn đi duỗi tay luồn vào nơi đó, hơn nữa loại thuốc không biết tên này không biết có tác dụng gì, hai chuyện này thật khiến người khác do dự.

Thế nhưng… “A!” Lục Hạo Lập đột nhiên đau nhức, đổ mồ hôi đầm đìa. Thì ra lúc y đang do dự, Roth giận dữ, cơn giận khiến hắn không kiềm chế được mà cắn lên bắp đùi bên trái của y, hàm răng sắc bén đâm vào da thịt, nhìn máu chảy ra.

Tên điên, tên này điên rồi! Lục Hạo Lập trong lòng mắng, nhưng lại không thể thốt ra ngoài, hai chân của y đã bị hắn bẻ ngang sang hai bên, hạ thể đau đớn tê dại thúc dục y đẩy đầu Roth ngay giữa hai chân y ra, nhưng y không thể, bởi vì trừ phi hắn buông ra, nếu y đẩy hắn ra thì sẽ kéo theo cả một miếng thịt lớn.

Y không hề thốt ra bất kì tiếng nào nữa, thân thể càng run rẩy hơn, bàn tay vốn đặt trên đầu Roth để đỡ thân thể đã rủ sang hai bên, thần sắc thê lương, Roth hung hăng gặm cắn chuyển sang liếʍ lộng, cuối cùng thành mυ'ŧ liếʍ.

Mùi máu ngọt tanh say lòng người truyền trên đầu lưỡi, Roth cảm thấy vết thương mới nơi chân Lục Hạo Lập thật khác lạ mà liếʍ mυ'ŧ, có chút điên cuồng nghĩ đây là máu của y, chất lỏng duy trì sinh mệnh y.

Khi Roth vẫn tiếp tục công việc chưa kết thúc kia, hắn nâng thẳng lưng liếʍ lên hồng ti diễm lệ, như kẻ thắng trận khinh thường nhìn Lục Hạo Lập.

Toàn thân hắn bao phủ một tầng tà ác khϊếp người, khuôn mặt âm mỹ tuyệt sắc, mái tóc dài đen rối tung, hàm răng trắng khảm giữa hồng ti, hắn làm như vậy càng khiến người khác liên tưởng đây là một ác quý bóng tối hút máu người. Hắn nhếch môi cười: “Ngoan, đừng tự mình chuộc lấy khổ.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, y rất hiểu, nếu y muốn nằm bẹp trên giường đến mức không dậy nổi thì y có thể lựa chọn đối địch với Roth, y không muốn như thế cho nên phải phục tùng.

Lục Hạo Lập nhặt bình thủy tinh lên một lần nửa quét lấy ít chất kem, cho dù biết rõ ánh mắt nóng bức của hắn vẫn đang trói chặt nơi tư ẩn của y, y chỉ có thể đưa tay dò xét, lướt qua bụng tiến vào nơi giữa hai đùi, cắn răng nhắm mắt đem ngón tay xoa dược vào, chỗ ấy lập tức cảm thấy lạnh buốt.

“Phải bôi vào tận bên trong a, hiểu không?” Roth vừa trêu đùa vừa say mê hỏi, sau đó tỏ ý muốn y phải trả lời.

Nuốt xuống một ngụm, Lục Hạo Lập đáp: “Hiểu rõ…” Giáo huấn cho y hiểu rằng, y không thể thay đổi được tình thế thì tốt nhất cứ khiến cho mình ít chịu thương nhất. Tận lực buông lỏng toàn thân để đầu ngón tay dò xét tiến vào mật đạo chật hẹp, Lục Hạo Lập muốn nhanh chóng thoát khỏi quẫn cảnh này, thế nhưng cơ thể không nghe theo sai khiến, y một lòng muốn vào thì lại càng không thể tiến vào, cố gắng xâm nhập một chút, y đã toát mồ hôi đầm đìa.

Roth nhìn chằm chằm vào từng động tác của Lục Hạo Lập, khi hắn tận mắt thấy đầu ngón tay giữa của Lục Hạo Lập chen vào trong, hô hấp hắn căng thẳng, hai mắt tối sầm lại.

“Ta giúp ngươi.” Túm lấy cái bình thuốc thúc tình kia, Roth không giống như Lục Hạo Lập mà dè chừng, ngón giữa của hắn quét rất nhiều kem, thô lỗ đẩy tay y ra, khư khư cố chấp nhờ độ trơn của kem mà chui ngón tay vào.

“Ô…” Lục Hạo Lập không cách nào kiềm chế mà nức nở, cảm giác chỗ tiến vào rất đau, dũng đạo chật hẹp không cách nào thích ứng dị vật nhét vào, cơ thể kéo căng kẹp lấy ngón tay Roth.

Roth quấy nhiễu bên trong nhục bích, dạng kem sền sệt khiến hậu huyệt của Lục Hạo Lập trở nên vô cùng ẩm ướt, hắn càng vận động kịch liệt hơn, hưng phấn đến mức toàn bộ tâm trí đều dùng để khám phá mật đạo tuyệt đẹp kia, sau đó lại rút ra, lại quét nhiều kem hơn…

Ước chừng vài phút, một mùi hương nồng đậm kì lạ theo chuyển động của ngón tay hắn mà phảng phất, mùi hương lẫn quanh mê hoặc lòng người, rối loạn tâm trí, ý đồ dẫn dụ người ta vào đáy sâu của dục diễm.

Lục Hạo Lập chỉ cảm thấy lòng ngày càng khó chịu, tư duy chậm chạp, hậu đình cảm thấy rối loạn khó hiểu, đau đớn chuyển thành vừa tê dại vừa ngứa ngái, không biết phải làm sao, người nọ trừu động khiến cơ thể y sinh ra một dòng điện lạ lẫm, toàn thân như bốc cháy thật khó chịu, da thịt như tích tụ một dòng nhiệt cao áp mà càng ngày càng nóng.

“Ách…Hô… Đừng chạm vào ta…” Tiếng thở gấp không thể kiềm chế mà thỉnh thoảng bật ra, mắt y đỏ cả lên bắt lấy cổ tay Roth, lắc đầu kịch liệt như van cầu hãy ngưng lại, tim y đập nhanh đến mức muốn bật ra khỏi lòng ngực.

Đáng giận a… tại sao lại có cảm giác này… cho dù đã sớm đoán do thuốc, nhưng y không ngờ rằng nó lại có hiệu quả kịch liệt như vậy, chổ ấy thật sự rất ngứa, khi đυ.ng vào lại khiến y chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ, đồng thời lạ cảm thấy hư không muốn một thứ gì đó nhồi vào thật sâu, đối lập là phần trước bụng y đã thức tỉnh, lần đầu tiên y ở trước mặt hắn sinh ra phản ứng, hơn nữa còn có xu hướng phát động.

“Không muốn ta đυ.ng? Được, ta không đυ.ng!” Roth nói thật sự khoan dung, ngón tay tiến vào u mật mềm mại một chút, rồi đột ngột rút ra…

“Ân…” kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn ập vào Lục Hạo Lập, y cong người lên phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, nước mắt che kín cả tầm nhìn, khí tức dồn dập khiến cả người tê liệt, không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà run rẩy dữ dội.

Hai chân Lục Hạo Lập được kéo khép lại, Roth thoạt nhìn thật ung dung, nhưng trên thực tế hắn kích động còn hơn cả y đang bị tác dụng của thuốc khống chế.

Liếc nhìn bộ dạng của Lục Hạo Lập, Roth đem chất lỏng trên ngón tay giữa sát lên nam tính của y, đang muốn đùa cợt đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi âm trầm: “Nghe nói… ngươi thường cùng nữ nhân chơi trò tình một đêm?” Tưởng tượng hình ảnh y cùng nữ nhân hoan ái khiến hắn cảm giác khó chịu, giống như trong nội tâm có một vướng mắc rất lớn, chuyện đó không được phép có!

Mà người đang giằng co với du͙© vọиɠ hoàn toàn nghe không hiểu hắn nói gì, hai tay y gắng gượng che hạ thể co thành một khối, bộ vị phía sau do tác dụng của thuốc mà cực kỳ tham hoan, thế nhưng lại không chiếm được sự chú ý của nam nhân, mà thân thể rất cần được nam nhân an ủi bức y muốn phát điên.

Thấy phản ứng của y biết y đã đầu hàng, Roth chế trụ hai vai y, sau đó lật thân thể y nằm ngửa đối diện với chính mình, bá đạo tuyên bố: “Ta cho ngươi biết, người bây giờ là người của ta, ngươi còn dám cùng người khác phát sinh quan hệ ta sẽ gϊếŧ ngươi!” Rõ ràng đây không phải là lúc nên nói những lời này, vẻ mặt hắn lại cực kỳ đáng sợ đến mức hung ác.

“Ân…” Lục Hạo Lập bật ra tiếng ưm lập tức dập tắt sát khí hừng hực của Roth, y một tay ôm lấy hắn, hạ thân liều mạng tiếp cận hắn, lý trí hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối không thể nghĩ bất cứ điều gì.

Roth dán thân thể hắn ôm lấy y một cách dịu dàng, hắn chưa từng trải qua rung động như vậy, hắn cũng không biết đấy là gì, nhưng lúc này khuôn mặt đỏ ửng của y do du͙© vọиɠ không thể giải thoát, mỵ thái cắn môi vặn vẹo khiến hắn động tâm, tiếp theo đó đã sớm thay đổi kế hoạch mà thỏa mãn song phương.

Hưng hăng hôn môi Lục Hạo Lập,

hắn ép y lại rồi đưa thứ nóng rực của mình vào bộ vị bí mật mềm mại kia, tiến vào bên trong, đều tiến vào toàn bộ.

“Ô… Không…” Đau đớn bị xỏ xuyên khiến Lục Hạo Lập tỉnh lại, giật mình tỉnh lại thoát khỏi sự *** loạn do ảnh hưởng của thuốc, thanh tỉnh không bao lâu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đυ.c khoét xương tủy kéo sâu vào mê cảnh kɧoáı ©ảʍ từ phía sau truyền đến.

Hoan ái mây mưa một trận, dũng đạo của Lục Hạo Lập hoàn toàn run rẩy đo chuyển động ma xát quá nhanh của Roth, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến nước mắt chảy như vỡ đê, ướt đẫm hai bên tóc mai.

“Ngươi thật thoải mái a…đến… ôm chặt ta đi…” hắn thở phì phò nói, một tay khuấy động nam tính của y, hắn thấy y nghe lời ôm chặt lấy mình thì kích động đến mức di chuyển càng nhanh và liên tục, toàn bộ đều chạm đến tuyến tiền liệt, sau đó Lục Hạo Lập chịu không nổi mà hét to nghênh đón cao trào…

Trời còn chưa sáng, mọi thứ đều rất yên tĩnh. Tấm màn che phủ song cửa sổ, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường, ánh sáng mờ nhạt mông lung vô cùng nhu hòa, độ sáng dịu thích hợp để ngủ, cách giường một khoảng xa do không được chiếu sáng mà ẩn một màn đêm, có chút thần bí nổi bật hơn hết, trong không khí hoàn toàn tương hòa này, chính là hai người tứ chi quấn giao vào nhau.

Đưa lưng về phía Roth, Lục Hạo Lập suy nghĩ, bộ dạng chán chường sau khi cùng Roth tác hoan vài lần vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.

Mệt chết đi…… Mệt chết đi…… Nhưng lại không được ngủ…… Chuyện vừa rồi còn rành rành trước mắt, như một cuốn phim chiếu chậm trong đầu, xua mãi không đi hình ảnh bộ dạng y mê loạn bị nam nhân kia đùa bỡn mà đạt cao trào, hoàn toàn không có bất cứ sự phản kháng nào, còn mất hết tôn nghiêm mà đón ý hùa theo, mặc dù là tác dụng của thuốc, nhưng dù cho lý do gì đi nữa cũng không thể giải thích bản thân vì sa vào du͙© vọиɠ kɧoáı ©ảʍ mà đánh mất chính mình.

Kỳ thật cái này là trách Lục Hạo Lập thường xuyên từ trước đến nay kém tự chủ, đối với thân thể khi nếm qua tình ái ngọt ngào sẽ quên mọi thứ, lại không ngừng tiêm nhiễm cảm giác mới mẽ cùng kɧoáı ©ảʍ khi trải qua hoan ái, chính vì vậy mà hành vi cực kỳ phóng đãng.

Nếu như có thể, y tự nguyện lần hoan ái này cũng thống khổ như lần đầu tiên, như vậy y sẽ cảm thấy tốt hơn, không cần phải vì chuyện buồn cười này mà chán ghét cùng phỉ nhổ bản thân…

Hơi thở ấm áp lại hơi ngứa thổi vào sau cổ, linh hồn y từ hư không trở về với thực tại nam kham này. Bụng cùng mông y đều dính hỗn hợp dịch, cảm giác dinh dính khó chịu eo thì chịu một sức nặng trì xuống, đó là cánh tay trái của Roth đang ôm lấy y, cho đến giờ Lưng chạm vào khuôn ngực rộng lớn, giữa hai người không hề có một khe hở Mà nơi bị Roth khai thác triệt để cùng hưởng dụng không còn lại gì lại có điểm khác thường, đó là bởi vì… hắn vẫn còn trong cơ thể y.

Lục Hạo Lập hai mắt như ánh kiếm đầy thống hận, y nhiều lần cố gắng hít sâu thả lỏng, tận lực bỏ qua hạ thể mềm mại bị nhồi nhiệt liệt đến no trướng bụng. Tiếng hít thở đều đặn bên tai, y nghĩ chắc hắn đã ngủ say, vì vậy, y bình tĩnh tự hỏi làm thế nào để không kinh động đến hắn mà có thể thoát khỏi lòng ngực hắn…

Y đang ngủ bên phải hắn, hắn một tay kéo y ôm vào, hạ thể cả hai chặt chẽ tương liên, y cẩn thận cầm tay hắn, từ từ nâng lên rồi kéo ra, sau đó quan sát vài giây, xác định không bị phát giác thì sau đó toàn thân nhích dần nhích dần ra phía trước, muốn thoát xa khỏi phân thân của hắn.

Còn một chút… kém một chút nữa thôi… Sau khi thứ trong cơ thể nhanh chóng rời khỏi, Lục Hạo Lập còn chưa kịp thở ra đã nghe một câu hỏi khẽ, “Ngươi muốn trở lại hay không? Có người bắt lấy thắt lưng của y dùng một lực…

“A…” Lục Hạo Lập phát run, y vất vả lắm mới khiến thứ nóng bức kia lùi ra một chút nay lại chèn vào trong cơ thể y, đột ngột quá khiến y gần như thừa nhận không nổi, nơi chật hẹp lại bị tác động, chết tiệt… kɧoáı ©ảʍ kia lại từ phía sau truyền đến đánh vào từng tế bào.

Ngược lại, phân thân của hắn sau khi xâm nhập đột nhiên bành trướng lên, sau đó bắt đầu luật động, động tác thong thả lại tiến vào rất sâu, chậm rãi rút ra, cường thế cắm vào…

Làʍ t̠ìиɦ kiểu này cảm giác thật mãnh liệt, song phương đều thoải mái trầm mê trong đó, nhưng trong nội tâm Roth sinh ra một sự nghi ngờ nhỏ. Từ khi muốn nam nhân này, buổi tối không ôm y chìm vào giấc ngủ sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, dù có tìm người khác thay thế cũng không tiêu trừ được tận gốc, ngược lại càng lo lắng gấp bội…

Mối nghi ngờ không thể cởi bỏ, Roth ngưng tìm hiểu, trực giác của hắn cho hắn biết rằng hắn sẽ không thích đáp áp mối nghi hoặc kia. Nói tóm lại, Lục Hạo Lập ở trong tay hắn, đến khi cảm giác mời lạ thoáng qua, hắn đã thỏa mãn, thì cảm giác không khống chế này sẽ biến mất, giải quyết gọn gàng.

Roth lựa chọn vứt chuyện này qua một bên, buông lỏng cùng Lục Hạo Lập chìm vào bể dục, chỉ là, trong lúc không để tâm đến, tựa hồ, có rất nhiều chuyện thoát ly khỏi chủ ý lúc ban đầu.

Trời tháng tám, bỗng nhiên nổi bão, với khí hậu quanh năm đều mùa hè như Trung Mỹ mà nói, rất hiếm thấy.

Buổi tối, tiếng sấm vang ầm ầm, cuồng phong kèm theo mưa tầm tả. Lục Hạo Lập kéo tấm thân đơn độc một mình trên sofa đặt cạnh cửa sổ, co hai chân cả người oa gọn trong sofa, máu tóc đỏ vừa gội còn nhỏ nước, y yên tĩnh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, một mình hút thuốc.

“ Di? Hết rồi sao?” Lục Hạo Lập phục hồi tinh thần, cầm lấy hộp thuốc không lật trái lật phải, phát hiện trong hộp không có điều nào liền vò thành một cục, ném vào trong sọt rác, vẻ mặt u sầu lấy tay che lại, sau đó níu tóc khổ tâm suy nghĩ.

Rốt cuộc là sao? Y mất tích tới giờ không thể nào không có ai phát hiện, nhưng vấn đề là người ở bên ngoài đều như thế nào? Kết quả như thế nào? Điệp Huyết có nhận được tin hay không? Vì sao y vẫn bị giam lỏng? Khi nam nhân kia tới, vì sao giống như chuyện gì cũng không có? Hill? Còn có, Kỳ thế nào…

Mỗi một câu hỏi đều khiến y nhức đầu, mà những câu hỏi này nếu không rời khỏi đây sẽ không thể có đáp án, y từng thử thăm dò những tên cảnh vệ, những người đó chẳng khác gì người câm điếc, y lại không thể hỏi Roth, không biết chút gì khiến y vô cùng bất lợi, cho dù y muốn động thủ, nhưng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Nghĩ tới nghĩ lui, suy tính đủ đường, nhưng khúc mắc lớn nhất chính là y hiện tại chỉ có thể ở thế thụ động để chờ đợi, chờ thế cục thay đổi, chờ cơ hội, chờ Roth ngừng trò chơi này, chờ… càng nghĩ càng hiểu rõ, y lại càng ảm đạm, gương mặt trở nên vặn vẹo.

Cuối cùng, Lục Hạo Lập tìm kiếm bóp tiền trong túi áo để an ủi, y luôn đem theo bên mình, vì tấm ảnh bên trong, chụp ngày tám tháng bảy, ngày sinh nhật của Kỳ.

Lục Hạo Lập nhìn tấm ảnh, lòng bình yên đến kỳ lạ. Cảnh trên tấm ảnh là ở công viên trò chơi, y ôm Kỳ, Kỳ một tay vòng quanh cổ y, một tay tạo dấu chiến thắng, khuôn mặt cười thật ngây thơ. Nhớ khi đó Kỳ vừa chơi xong vòng quay ngựa gỗ, đúng lúc một người chụp ảnh đi qua, bọn họ thuận tiện chụp một tấm, những hồi tưởng từng chút từng chút ào về.

“Xích” một tiếng, Lục Hạo Lập đột nhiên không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt trở nên ôn nhu. Y nhớ ngày đó, Kỳ chơi xong vòng xoay ngựa gỗ vừa ồn ào thật ngây thơ, cậy mạnh đòi chơi thuyền hải tặc cuối cùng sợ đến xanh mặt, thiệt là, thằng quỷ này… thật nhớ nó, lo lắng cho nó, rất muốn ở một bên chăm sóc nó…

Đầu gối lên khuỷu tay, hồi ức trước đây ùa về, đến khi nghe thấy bước chân rất quen thuộc, Lục Hạo Lập đem tất cả phản ứng giấu vào trong thật kỹ, người kia không hề che giấu mà tiến vào.

Mắt nhìn lướt qua đồng hồ, chưa đến chín giờ, đến sớm hơn cả tối hôm qua. Lục Hạo Lập không quay đầu, chỉ giương khóe môi kinh thường, tên biếи ŧɦái này thật rảnh rỗi, thao! Roth vừa vào cửa đã nhìn thấy phía sau của người ngồi bên cửa sổ, bất quá hắn cũng không quan tâm tới y, khinh thường bộ dạng đức hạnh đánh chết không bỏ của y, không muốn cùng y so đo.

Kéo tủ quần áo, Roth từ trong núi quần áo lấy một cái áo ngủ, bởi Roth thường xuyên qua đêm ở đây, cho nên trong tủ đồ ngoại trừ những trang phục mua cho Lục Hạo Lập, còn chuẩn bị cho Roth không ít, cả tủ còn mới tinh.

Đem áo choàng ném lên giường, Roth không hề che dấu ý định ở trong đây thay đồ, hắn vừa tháo cavat vừa liếc Lục Hạo Lập, thấy y ngồi cố định ở đó, Roth chau mày, sau đó ngừng tay.

“Tới đây, giúp ta thay áo.” Hoàn toàn là mệnh lệnh, biểu hiện Roth rõ ràng là hứng thú khi trêu đùa.

Lục Hạo Lập đông cứng cả người, y bối rối nghiêng đầu qua một bên, lo lắng nhìn chằm chằm vào Roth đang ngạo mạn đứng đó.

Thay quần áo? Mình không nghe lầm chứ? Tay hắn bị chém đút rồi sao? “Trong ba giây, nếu ngươi vẫn ngồi đó ta sẽ tặng cho ngươi chút ít “lễ vật”.” Roth không thèm quan tâm, khẽ vén mái tóc dài sang một bên, y đã vọt đến ngay trước mặt hắn, tốc độ thật nhanh.

Cử động tay, Lục Hạo Lập cởi nút trên cổ áo của Roth, Roth túm lấy eo y kéo một lực, y lảo đảo ngã dựa vào ngực hắn.

“Ngươi làm gì vậy?” Đỡ lấy vai Roth, Lục Hạo Lập cố gắng nén oán hận xuống, nhưng bàn tay hắn lại không khách khí tiến vào áo y.

“Ngươi chú tâm làm chuyện của ngươi đi.” Roth thúc giục, không an phần mơn chớn làn da sau lưng của y, nhìn ánh mắt đen ẩn chứa sự kiêu ngạo, mạnh liệt hôn xuống hai tay mở rộng phạm vi tiếp xúc.

Bị Roth vừa nhu vuốt mông vừa vân vê nhũ châu ngực trái, nhưng Lục Hạo Lập vẫn phải nén giận cởi thắt lưng của hắn, để mặc hắn đùa bỡn trắng trợn… một tia căm hận muốn hủy diệt lóe lên, nhồi đầy ***g ngực y, y nhu thuận duỗi tay vòi vào cổ áo hắn, nơi ấy, cách cổ Roth rất gần.

Bóp chết hắn… bóp chết hắn… cắt đứt cổ hắn… Lục Hạo Lập cúi đầu, tựa hồ không có bất cứ động tác nào quá đáng, ngược lại Roth kỳ lạ không chạm vào y nữa, cũng không rên một tiếng rất cổ quái, hắn chặt chẽ quan sát y, cùng đợi một thứ gì đó.

Một giọng nói luôn quanh quẩn thôi miên vào tai Lục Hạo Lập, không ngừng thúc giục y gϊếŧ chết Roth, gϊếŧ tên nam nhân khiến y nhục nhã… giọng nói từ trên cao quanh quẩn chính là những oán niệm mà y tích lũy, sát ý đáng sợ như một thứ hiện hữu, nó như một sợi dây vô hình quấn lấy tay Lục Hạo Lập, nó muốn khống chế y, nhưng ý trí lại ngăn cản y, nhắc nhở y đừng lấy trứng chọi đá, cái giá phải trả sẽ là cả thế giới của y.

Hai người đều trầm mặc, cả hai đều phát tra khí tức ngưng đọng, đến khi Lục Hạo Lập mở chiếc nút áo thứ năm thì Roth nhu hòa nắm tay phải của y, y theo bản năng ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau.

Không khí uẩn khuất đầy nguy hiểm. Giống như có một thứ gì đó không biết tên trôi nổi xung quanh, chỉ hơi vô ý một chút chạm vào nó sẽ dẫn đến hiểm họa, hiểm họa xé nát người ta.

“Lục tiên sinh, đừng làm chuyện gì sai, bằng không sẽ không hịp hối hận.” Roth mỉm cười ôn hòa, vuốt ve y như với tình nhân, mà y tất nhiên hiểu ý tứ của hành động này.

Y hoàn toàn tin rằng, người này sẽ gϊếŧ y, mọi người sẽ vị gϊếŧ hại, rốt cuộc thì nên làm gì đây… tiếp tục nhẫn nại… nếu chỉ một mình y, y nhất định sẽ không chần chừ, thế nhưng…

Y đang do dự, liều chết hay từ từ chờ cứu viện, nhưng dù là cách nào thì cùng đều có một kết quả, nếu thất bại, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được Chờ đợi? Chỉ sợ chờ chưa được giúp thì y đã chết trên tay nam nhân này, mà trước khi đến lúc đó thì phải chịu khuất nhục.

Mặc kệ mọi thứ, nguy hiểm không thể kể hết, y chỉ sợ bị hắn mình thấu mà né đi tầm mắt của hắn, vài sợi tóc xõa xuống vầng trán khiến ngũ quan kiên cường của y cảm giác thật nhu hòa, bỗng nhiên, hắn túm lấy mặt y.

Roth tỉ mĩ nhìn biểu tình cứng rắn của y, nhẹ nhàng cười ra tiếng, nảy sinh một kế hoạch, hắn lại muốn chơi một trò chơi.

Lục Hạo Lập căm hận, không cam lòng, phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể áp chế, nếu manh động thì y nhất định sẽ chịu thống khổ, nhưng nếu chỉ như vậy thì không đủ phá hỏng y, bất quá, nếu cứ liên tục khiến y chìm vào tuyệt vọng thì cũng quá đơn điệu, không bằng cho y một hy vọng, để y đeo đuổi một hy vọng không tưởng.

“Ta biết ngươi không cam tâm, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội để có thể tự do.” Roth nói xong thả y ra, vừa đem áo cài lại vừa đi đến tủ rượu.

Lục Hạo Lập chụp lấy câu nói của hắn, y cảnh giới nói, “Cơ hội? Có ý gì?” Y biết rõ người này âm hiểm như thế nào.

So với Lục Hạo Lập, Roth thoải mái rất nhiều, hắn thản nhiên lấy một cái ly, sau đó chậm chậm rót một ly Whisky, không quan tâm y đang nôn nóng chờ đáp án của hắn mà uống một ngụm.

Tay Lục Hạo Lập nắm sau lưng vang lên răng rắc, nhìn chằm chằm từng động tác của hắn hơn 20 phút, đang nghĩ hắn đang chơi một trò chơi nhàm chán, lại nghe một điều khó tin…

“Trong vòng một giờ đánh bại mười cảnh vệ, ta sẽ tha ngươi!” kinh ngạc mở to mắt, điều đầu tiên hiện lên trong đầu y chính là không thể tin được!.

“Quy tắc rất đơn giản, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày vào giờ trưa sẽ cho ngươi một tiếng đồng hồ đánh với bọn hắn, một ngày chỉ có một cơ hội, ngươi làm được ngày nào thì ra sẽ cho ngươi đi ngày đó.” Roth tiến đến gần y đang hồ nghi, ngón tay cọ vào làn môi đang hé mở của y, mập mờ nói: “Mà trước khi ngươi thành công, ngươi phải thỏa mãn ta.”

“Ta dựa vào cái gì tin ngươi? Nếu ngươi lật lọng?” Lục Hạo Lập nói thẳng khuyết điểm của hắn. Đúng, nếu Roth không giữ lời hứa, thì y cũng không thể làm gì.

“Bệnh đa nghi của ngươi rất nặng…” Roth chuyển góc độ ôm y từ phía sau, đầu lưỡi lướt qua cổ y sau đó dừng lại nơi vành tai, khi y kháng cự thì ôm càng chặt, “Ta sẽ giữ đúng lời, hơn nữa sẽ không gây phiền phức cho ngươi, chỉ là, để ngươi rời đi, người tìm phiền toái chỉ sợ là ngươi.” Nói xong, Roth nhíu mày như rất sầu khổ.

Vô luận động cơ của Roth là gì, Lục Hạo Lập cùng không thể phản đối, hiện tại thì y như cá nằm trên thớt, có một cơ hội như vậy khẳng định phải đánh cuộc một phen, y không sợ gì cả.

“Nhất ngôn vi định!”. Chữ cuối còn chưa dứt, Lục Hạo Lập đã bị ấn lên giường.

Nhất ngôn vi định: một lời đã hứa.

Lòng bàn tay y nắm chặt lại, cuối cùng thả ra, chật vật nhắm mắt lại, quần áo từng cái từng cái bị Roth cởi xuống… Tia chớp, như một nhát kiếm rạch ngang bầu trời.

Hết chap 5