Hứa Lâm Hàn chạy xe trên đường đến sân bay mà lòng không yên, đầu óc anh cứ hiện lên hình ảnh Tiểu Nguyên khó chịu đang nằm ở nhà, mặt mũi em ấy đều đỏ bừng cả lên. Nôi tâm cồn cào như bị ai hối thúc điều gì vậy. Hứa Lâm Hàn nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức lao vun vυ't trên đường, hướng thẳng đến sân bay.
Sân bay rộng lớn, người người ra ra vào vào tấp nập. Cũng may Diệp Anh đứng ngay tại cửa lớn, cho nên Hứa Lâm Hàn tìm thấy cô cũng không hề khó.
-Lâm Hàn..... em ở đây.
Diệp Anh vừa nhìn thấy Hứa Lâm Hàn đang từ từ từ tiến đến đây,liền đưa tay lên vẫy vẫy. Anh nở nụ cười đi đến đỡ lấy hành lí giúp cô, nở nụ cười ôn nhu nói.
-Xin lỗi em anh đến trễ, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện cho nên để em đợi lâu rồi.
Diệp Anh có một khuôn mặt thanh tú, nhưng không kém phần sắc xảo. Đôi mắt xếch được che giấu bởi dưới lớp trang điểm. Người ta thường nói, người có mắt xếch là người không thật thà, dối trá và vô cùng xảo quyệt. Ở trước mặt Lâm Hàn, Diệp Anh luôn tỏ ra mình là một công chúa ngoan ngoãn không dính bụi trần, nhưng ở phía sau lưng anh. Cô ta liền trở thành một kẻ mưu mô, khinh bỉ không để ai vào mắt. Cho nên từ công ti về đến nhà, không ai không biết tính xấu của Diệp Anh.
Diệp Anh tuy trong lòng bực nhọc vì đợi Lâm Hàn lâu, nhưng mà ở ngoài mặt vẫn nở nụ cười tươi, tỏ vẻ không có gì, còn quan tâm hỏi.
-Không sao, em vẫn có thể đợi được.... nhưng mà trong nhà xảy ra việc gì vậy anh?
Hứa Lâm Hàn nắm tay Diệp Anh bước đi, đoạn tranh thủ trả lời.
-Nhóc Tiểu Nguyên mà anh thường hay kể cho em nghe, cậu ấy hôm nay bị bệnh. Anh đưa em về nhà rồi phải đưa em ấy đi bệnh viện, nhóc ấy sốt rất cao. Đã lỡ cưu mang em ấy thì phải chăm sóc em ấy thật tốt.
Diệp Anh căng cứng cơ mặt, Tiểu Nguyên.....lại là Tiểu Nguyên.... lúc nào cũng là cái tên này.
Mỗi lần Lâm Hàn gọi điện cho cô, cũng nhắc đến việc mình mới cưu mang một đưs thiểu năng trí tuệ. Thiểu năng...thiểu năng cái gì chứ, cũng chỉ là một tên ngốc thích ăn bám mà thôi. Đối tốt với nó làm cái gì? Hừ.
Vài lần trước, Lâm Hàn có gửi vài tấm ảnh của Tiểu Nguyên cho cô xem, nhìn khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác ấy. Diệp Anh vừa đố kị vừa ganh ghét, chứ không có một chút thiện cảm gì với cậu. Cho nên lần này về nước, ý định đầu tiên của cô ta chính là đẩy một tên ăn bám không được tích sự gì ra khỏi người Hứa Lâm Hàn.
Lòng bàn tay bên trái nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt của Diệp Anh chứa đầy sự nguy hiểm mà Hứa Lâm Hàn không thể thấy được.
————*****—————
Hai người vừa về đến nhà, cũng không một ai ra đón. Bởi lẽ người làm duy nhất thì hiện tại đang bận chăm sóc Tiểu Nguyên rồi.
Hứa Lâm Hàn dẫn Diệp Anh đến một căn phòng khác, đặt vali của cô vào bên trong. Rồi nhẹ giọng căn dặn người yêu.
- Em mới về nước, chắc còn mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút đi. Anh đưa Tiểu Nguyên đi khám, một lát nữa sẽ về đưa em đi ăn.
Diệp Anh nhìn căn phòng không phải của mình, trong lòng hậm hực nhưng vờ hỏi.
-Lâm Hàn...anh mới đổi phòng cho em hả?
-Đúng vậy, đợt trước vì đưa Tiểu Nguyên về vội nên em ấy không có phòng ngủ cho nên mới mượn phòng của em. Sau này tại vì Tiểu Nguyên bị chậm thích ứng với mọi vật cho nên anh để nhóc ấy ở phòng đó luôn. Em nhìn xem, phòng này cũng giống hệt phòng lần trước mà.
" Giống hay không không quan trọng, nhưng phòng lần trước gần với phòng Lâm Hàn hơn, tren nhóc đó có quyền gì mà đảo lộn mọi thứ lên vậy? Hừ, còn để cậu ta ở đây lâu không, không chừng Lâm Hàn sẽ xem trọng cậu ta hơn mình mất"
Diệp Anh giả vờ mỉm cười thật tươi, hai tay vòng lên cổ quấn chặt Lâm Hàn, còn nũng nịu đặt lên môi anh một nụ hôn. Dịu dàng nói.
-Được được, anh nói gì em cũng không có quyền ý kiến. Anh mau đưa Tiểu Nguyên đi khám đi, một lát nữa nhớ bồi người ta đi ăn đó có biết chưa?
Hứa Lâm Hàn gật đầu thoát khỏi vòng tay của Diệp Anh, vẻ mặt ôn nhu đáp lời.
- Tất cả đều nghe theo ý em, anh đưa Tiểu Nguyên đến bệnh viện. Một lát sau sẽ về ngay.
Hứa Lâm Hàn nói rồi cũng không nhìn Diệp Anh nữa, cứ thế trực tiếp xoay người bước qua phòng Tiểu Nguyên. Mà không hề hay biết có một sự nguy hiểm đang rình rập tới con người ngốc nghếch kia.
Lúc Lâm Hàn bước vào phòng thù thấy bác Linh đang dùng khăn lau mặt cho Tiểu Nguyên, nhẹ ngồi trên góc giường, anh lo lắng hỏi.
-Tình hình em ấy sao rồi?
Bác Linh lắc đầu, vuốt ve mái tóc của Tiểu Nguyên, nhỏ giọng đáp.
-Vẫn không hạ sốt, ban nãy còn mơ màn rơi nước mắt nước. Thằng bé hình như không ổn.
Hứa Lâm Hàn không nói gì nữa, trực tiếp bế Tiểu Nguyên đang mê man trên tay. Bỗng nhiên theo vô thức, nhóc con ấy ôm chặt lấy cổ của anh, nức nở vừa khóc vừa mê man nói.
-Đừng...đừng ....đi!!!