Từ Mẫn bị bịt mắt đưa ra ngoài, run lẩy bẩy cả một đường.
Ả không biết mình bị đưa đi đâu, chỉ biết bị nhét vào xe một thời gian dài, điều có thể làm duy nhất chính là ôm chặt con trai trong lòng, tiếng khóc của đứa trẻ rất nhỏ, nó chỉ một mực vùi đầu vào lòng ả, không ngừng run rẩy. Từ Mẫn cực kỳ đau lòng nhưng lại chẳng thể làm được gì, hối hận trong lòng trào dâng, có điều ngay lập tức bị ý niệm
con trai còn ở bên cạnh ngăn chặn lại, nghĩ như vậy một hồi, cũng dần dần chết lặng.
Ả nghĩ, chỉ cần ra tay với ả, dù thiếu mất một cánh tay một cái chân nhưng giữ lại được mạng của con trai mình, cũng là đáng.
Ả nghĩ đoạn, trái lại ngừng nước mắt.
Xe chạy một đoạn thời gian, xe đột nhiên phanh lại, Từ Mẫn và con trai trong lòng bị người khác đẩy một cái, ả thoáng cái luống cuống, ngay sau đó liền bị người kéo từ trên xe xuống, bị đẩy loạng choạng về phía trước. Ả bị miếng vải đen bịt mắt, không thấy rõ là đi đâu, cả đoạn đường chỉ có thể túm chặt lôi kéo cánh tay con trai mình. Xiêu xiêu vẹo vẹo lòng vòng rất lâu, mới có tiếng chân người xung quanh trống trải vọng về, đây có vẻ như là công trường cao ốc bị bỏ hoang, tim Từ mẫn đập càng thêm dồn dập, nhưng cũng không dám lên tiếng.
“Đến rồi, để cô ta ở đó! Bố trí hiện trường xong đi!” Giọng Phương Xuyên lạnh lùng vang lên.
Sau khi Từ Mẫn cảm nhận được con trai bị người khác đoạt từ trong lòng đi, càng mất đi cảm giác an toàn duy nhất, không kìm được khóc lóc, nhưng lại bị miếng vải trong miệng chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô. Ả bị hai người đè trói trên một chiếc ghế chân cao, vải bịt mắt bị kéo xuống, sau ánh đèn chói mắt, ả híp mắt thấy rõ xung quanh.
Mấy bức tường tạo thành một căn phòng đơn sơ, trên tường có phun một ký hiệu tầng hầm, đối diện ả có đặt mấy chiếc máy quay, còn có cả người mặc đồ như bác sĩ đeo khẩu trang và mũ trùm đang bận bịu, mà ở dưới đèn pha chỗ bị máy quay nhắm thẳng vào lại đặt một bàn mổ trải ga trắng toát.
Đồng tử ả co rụt lại, ngay sau đó liền thấy con mình bị ôm ra, người nó nồng nặc mùi cồn sát trùng, cũng đã đổi một bộ đồ bệnh nhân, đã tiêm thuốc tê giống như đang ngủ, thằng bé bị đặt trên bàn mổ. Có một người giống bác sĩ bịt khẩu trang tiến lên, tay nắm con dao phẫu thuật sáng lạnh, hắn cúi đầu nhìn thằng bé, hiển nhiên đối tượng lần phẫu thuật chính là đứa trẻ đang ngủ mê man này.
Từ Mẫn như điên cuồng dùng đầu lưỡi đẩy miếng vải sa trắng ra, liều mạng hét lên: “Là tôi, là tôi hại chết cô bé kia, muốn làm gì thì nhằm vào tôi đây này!”
Ánh mắt Phương Xuyên âm hiểm nhìn ả ta, mang vẻ giễu cợt nói: “Bây giờ cô mới nhớ lại sao?”
Từ Mẫn nhìn hắn, lại nhìn con trai mình, khóc ầm lên.
Phương Xuyên đi lên mấy bước, bóp cằm ả, ép ả nhìn bàn mổ bên kia, quát: “Khóc cái gì! Cô nhìn đi, cứ nhìn như vậy đi, nhìn thử phẫu thuật cấy ghép gan là lấy gan như thế nào! Nếu như
đối tượng cấy ghép là người trưởng thành, nhất là người trưởng thành đã từng phẫu thuật không thành công lượng lấy ra còn phải nặng gấp bội, cắt một lần không đủ liền cắt lần nữa… Mấy chuyện này chắc hẳn cô phải rõ hơn tôi nhỉ, nói chuyện đi chứ, câm à!!”
“Đừng… Van anh, van anh thả con tôi ra, van anh, nó còn nhỏ mà!” Từ Mẫn gào khóc nói, “Anh muốn cắt thì cắt của tôi đi, tôi để anh hả giận! Cầu xin anh tha cho con tôi!”
“Vậy cô thì sao?!” Mắt Phương Xuyên sung huyết đỏ quạch, siết chặt cằm ả, siết đến khớp ngón tay trắng bệch, “Cô lừa Lưu Tử Quân ký tên, lúc cô đưa Đồng Đồng vào phòng phẫu thuật thay thế con trai mình có nghĩ tới những thứ này không! Chuyện giữ cô và tên Thạch Huy khốn kiếp kia dựa vào cái gì lại lây lên người Đồng Đồng, cô cảm thấy con mình vô tội, vậy con người khác thì đáng chết à?! Hả?! Tôi đang hỏi cô đó, trả lời tôi mau!”
Từ Mẫn nhìn bàn mổ, nước mắt tuôn càng nhiều, ả nhìn dao của bác sĩ hạ xuống, có dịch thể màu đỏ phun ra ngoài, khi bông thấm máu áp lên thì lại càng điên cuồng gào thét. Phương Xuyên hỏi ả cái gì ả cũng chỉ nhìn bàn mổ, ngoi cổ về phía trước nhưng không thể dịch nổi nửa bước, ánh mắt từ kinh hoàng đến chết lặng, lời nói ra dường như là trả lời Phương Xuyên lại giống như lẩm bẩm tự nhủ: “Thế nhưng, con cô ta đã sắp chết, con trai tôi khỏe mạnh như vậy vẫn có thể sống càng lâu hơn nhỉ…”
Phương Xuyên cực kỳ tức giận chửi tục một câu, đạp mạnh một cái vào chiếc ghế đang trói ả, người Từ Mẫn lệch đi, đầu rũ xuống, rốt cuộc cứ thế ngất đi.
Người ở bàn mổ chần chừ một chút, nhìn Từ Mẫn ở bên kia như thế, hỏi Phương Xuyên: “Vậy, còn tiếp tục không đấy?”
Phương Xuyên nghiến răng nói: “Tiếp tục chứ, tại sao lại không tiếp tục! Quay mẹ nó hết quá trình lại, tôi phải để ả thấy…”
Đang bố trí, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, giống như có người xông vào.
Phương Xuyên cau mày sai người đến trước bàn mổ bảo vệ bác sĩ tiếp tục ca phẫu thuật, tự mình ra ngoài dẫn người chuẩn bị đi đến cửa, mới vừa đến đó đã thấy ván cửa bị người ta đạp một cú, sức lớn, mặt cửa hận không thể ịn ra một dấu chân nổi bật, tấm ván nứt ra một ít, hạ một cú, đạp văng thẳng cửa gỗ!
Tiêu Lương Văn đứng ở cửa, người vẫn đang còn mặc một bộ quần áo kaki, không có hoa văn và cầu vai[0], không nhận ra được là loại đồng phục gì, thế nhưng luồng hàn ý trên người vẫn phát từ tận sâu bên trong, ánh mắt rơi trên người nào thì cũng phải làm người nấy tránh mắt theo bản năng.
[0] ở đây là cầu vai có quân hàm, cấp bậc trên đồng phục.
Phương Xuyên phát hiện đó là Tiêu Lương Văn, lúc này mới
thoáng dịu vẻ mặt, bước đến phía trước, còn không kịp mở miệng đã bị Tiêu Lương Văn thụi ngay một đấm ngã đùng xuống đất!
Mọi người xung quanh biến sắc, hai người bảo tiêu luôn theo sau Phương Xuyên muốn xông lên, lại bị Phương Xuyên đưa tay ngăn cản, hắn gượng dậy quát: “Tất cả không được động đậy! Đây là chuyện giữa hai chúng tôi…”
Lời còn chưa dứt Tiêu Lương Văn đã xanh mặt cho hắn một quyền! Hắn túm cổ áo Phương Xuyên, tiếp tục đấm mấy cú nữa, Phương Xuyên không tránh, bị đánh đến nỗi mắt kính vỡ nát một bên, gò má cũng sưng lên, hắn chỉ dùng đầu lưỡi đè miệng vết thương trong cổ họng, khạc ra một búng máu nói: “Cậu đánh đi, tôi đáng đánh, tôi đã không bảo vệ hai người họ thật tốt.”
Tiêu Lương Văn đen mặt lên bồi thêm một thụi vào bụng hắn!
Phương Xuyên rên một tiếng, trán tức thì rịn một tầng mồ hôi.
“Cú này là vì anh ra tay với phụ nữ và trẻ em.”
“Là bọn họ ra tay trước!” Cặp mắt Phương Xuyên đỏ lên, sắc mặt thâm trầm, cho dù bị thương khiến cho hắn có chút yếu ớt, nhưng nhìn vẫn giống hệt như một con sói đơn độc quyết chí trả thù, mang loại hận thù bất chấp hết thảy bất cứ giá nào. Hắn chỉ Từ Mẫn té xỉu trên ghế ở bên kia, quát lên: “Chính là người đàn bà này, thiếu chút nữa ả đã hại chết Đồng Đồng rồi! Khi tôi dẫn người vọt vào phòng phẫu thuật ngực Đồng Đồng đã bị rạch ra một mảng lớn như thế, cậu có biết con bé mất bao nhiêu máu không! Đồng Đồng thiếu chút nữa đã chết! Tôi chỉ khiến cho ả phải tận mắt nhìn con trai mình cũng phải chịu một dao như vậy không được sao! Không được sao!”
Mấy ngày qua Phương Xuyên gần như sắp sụp đổ, hắn đưa tay túm vạt áo Tiêu Lương Văn, đôi mắt đằng sau cặp kính bị vỡ một bên sưng đỏ, nói đứt quãng: “Đồng Đồng vẫn còn đang cấp cứu, con bé thiếu chút nữa đã chết trước mắt tôi đấy…”
“Đồng Đồng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, anh về chăm hai mẹ con chị Tử Quân đi, chuyện còn lại giao cho tôi!” Tiêu Lương Văn buông Phương Xuyên ra, đến chỗ bàn mổ.
Vị bác sĩ kia bị hắn làm cho sợ đến mức không dám tiếp tục hành động, trên ngực đứa bé trên bàn mổ chẳng qua cũng chỉ có một vết thương nhỏ chừng 2cm, không sâu, máu cũng không chảy bao nhiêu. Bác sĩ đứng ở đó nhìn Tiêu Lương Văn, lắp ba lắp bắp giơ dao phẫu thuật giải thích: “Luật sưu Phương chẳng qua chỉ hù dọa hai mẹ con họ một chút thôi, không phải muốn thật sự lấy gan của thằng bé này, ngài xem chỗ này còn chuẩn bị cả túi máu, ngay từ đầu đã là diễn trò… Ngài đừng nên hiểu lầm…”
Tiêu Lương Văn đen mặt, không đáp lời, ném quần áo lên người đứa bé rồi bọc lại ôm đến chỗ Từ Mẫn đang ngồi ở cái ghế, bảo những người xung quanh: “Đưa bọn họ đi, đến từ đâu thì thả về đấy.”
Những người đó hơi chần chừ nhìn Phương Xuyên, Phương Xuyên được người đỡ dậy, cắn răng phất tay một cái, bấy giờ bọn họ mới chịu đi.
Tiêu Lương Văn lại xoay người hỏi bác sĩ kia, nói: “Biết phẫu thuật à?”
Vị bác sĩ không nghĩ tới vị hung thần này sẽ tìm mình nói chuyện, đột ngột phản xạ “a” lên một tiếng, lắp ba lắp bắp nói: “Biết, có điều tôi chỉ là bác sĩ ngoại khoa, chỉ biết làm một chút…”
Tiêu Lương Văn không đợi hắn nói xong lại hỏi: “Biết khâu không?”
“Biết một chút, nhưng tôi chẳng qua là bác sĩ mổ chính, nếu như khâu vết thương phạm vi lớn cơ bản xử lý sẽ…”
Tiêu Lương Văn hơi không kiên nhẫn nói: “Có biết khâu hay là không?”
Bác sĩ nghẹn họng nói: “Biết.”
Tiêu Lương Văn gật đầu nói: “Được, anh chuẩn bị một chút, lát nữa làm một cuộc phẫu thuật.” Hắn nhìn máy quay đặt xung quanh một lượt nói, “Những thứ này giữ lại, lát nữa tôi đưa một người tới các người cứ theo kế hoạch mà quay hết lại, quay cho rõ vào.”
Phương Xuyên ôm bụng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Cậu muốn… làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Lương Văn sắc bén, khẽ nheo mắt nói: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi khiến Thạch Huy phải trả.”
***
Lúc Thạch Huy bị một ly nước lạnh tạt tỉnh có hơi hoảng hốt.
Gã chỉ nhớ mình uống một ly nước ở trạm xe lửa, chuyện sau đó thì chẳng còn nhớ gì hết, gã mở mắt ra sức quan sát xung quanh, trừ bức tường sần sùi thì chỉ còn mỗi chiếc giường này— bàn mổ của hắn!
Gã không biết lúc nào thì mình đã thay quần áo kẻ sọc của bệnh nhân, tay chân bủn rủn mất sức bị trói ở bốn cái cọc kim loại ở các góc, mà phía trên đỉnh đầu mình chính là một ngọn đèn phẫu thuật thật lớn, trước sau trái phải là gương và máy quay. Có mấy người đeo khẩu trang, mặc quần áo bảo hộ đi tới đi lui xung quanh gã, lại có người xé quần áo bệnh nhân của gã ra rồi sát trùng, người khác thì thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, gã hút ma túy, hơn nữa còn lây AIDS, người trên bảo chúng ta tự chú ý an toàn.”
Người sát trùng quả nhiên nhẹ tay hơn một chút, nhưng lúc nhìn Thạch Huy thì mang theo vẻ khinh thường và chán ghét, nhìn gã tựa như nhìn một con sâu sắp bị nghiền chết.
Thạch Huy sợ run cả người, tim gã đập dồn dập, nỗi kinh hoàng to lớn ập đến với gã, gã muốn dãy dụa nhưng tay chân không có sức, chỉ có thể gào: “Các người là ai? Các người bắt người như vậy là phạm pháp đấy, các người rốt cuộc… Bắt tôi tới muốn làm gì hả!”
Gã cho rằng mình đã hét rất to, nhưng dưới tác dụng của thuốc tê, thế nhưng ngay cả lời nói cũng mơ hồ không rõ chữ, gã ráng lắm mới cảm nhận được độ lạnh trên da một chút, còn cả mùi thuốc và cồn sát trùng gay mũi truyền tới. Khủng hoảng trong lòng khiến gã như muốn phát điên, gã không biết những người này muốn làm gì, nhưng gã nhận ra con dao phẫu thuật trong tay bác sĩ, gã liều mạng muốn tránh nhưng một chút cũng không nhích đi đâu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ đến gần mình.
Một người đứng trong chỗ tối tăm ra hiệu một cái, người trên bàn phẫu thuật lập tức nâng gương lên một chút, nhắm ngay đầu Thạch Huy, mà trái phải cũng đều có một mặt gương, cho dù gã có tránh như thế nào thì đều sẽ nhìn thấy khu vực l*иg ngực và khoang bụng mình, chỗ đó đã lau chũi sạch sẽ, chuẩn bị hạ đao.
Thạch Huy nuốt khan một cái, gã cố gắng nói gì đó nhưng mà
lại một câu cũng không thốt được, chỉ có thể phát ra một chuỗi âm không liền mạch, âm tiết dồn dập: “A a… a a a!!!”
Lần này bác sĩ không diễn trò túi máu, cũng không hề do dự, dứt khoát lanh lẹ hạ một dao cắt bụng gã, trong nháy mắt nhìn thấy nội tạng của bản thân, Thạch Huy liền trợn trừng hai mắt, nghẹo đầu, hôn mê bất tỉnh…
Thời gian phẫu thuật rất ngắn, chẳng qua chỉ là rạch ra rồi khâu lại, cũng không cắt mất bộ phận nào.
Tiêu Lương Văn vẫn luôn lạnh lùng nhìn Thạch Huy nằm trên bàn mổ sơ sài chịu xong một dao này, chờ khâu lại xong, để người đưa Thạch Huy và đoạn phim sống động về.
Nơi ở của Thạch Huy vốn không khác gì với lúc gã ra ngoài, căn nhà không có Từ Mẫn dọn dẹp cộng thêm dấu vết lúc chạy trốn của Thạch Huy vô cùng nhếch nhác. Người đưa Thạch Huy về đặt gã lên trên sô pha, sau đó lại dựa theo lời dặn của Tiêu Lương Văn, bật ti vi và đầu đĩa bên dưới lên, bố trí những thứ này cực lặng lẽ và nhanh chóng.
Lúc Thạch Huy tỉnh dậy lần nữa, thuốc tê còn chưa mất hoàn toàn hiệu lực, gã nhất thời không biết mình ở đâu, sờ ghế sô pha nhà mình mà không biết là mình không phải đang mơ hay vẫn là do ảo giác do thứ đồ chơi kia sinh ra, gã thế mà lại nằm mơ thấy mình bị người ta mổ bụng cướp sạch nội tạng, chỉ còn lại một tấm da…
Sắc trời bên ngoài đã chực tối, trong phòng khách chỉ còn lại ánh sáng le lói của đầu đĩa, Thạch Huy vừa ngước mắt đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình ti vi.
Trên ti vi đang lặp đi lặp lại một đoạn băng, nội dung cũng chính là một đoạn rạch bụng và bới xem nội tạng
một người đàn ông, đẫm máu dị thường. Ống kính được dịch lên phía trên, bất ngờ chính là mặt Thạch Huy!
Thạch Huy thấy thảm trạng của mình trên màn hình, ngón tay lẩy bẩy mò thấy dưới lớp quần áo một vết khâu như con rết mới tinh, thất thanh thét chói tai!
Hết thảy những thứ này Tiêu Lương Văn không nhìn thấy, cũng không chính mắt thấy, càng không nghe người dưới nói lại.
Sau khi đưa trả Thạch Huy về và bố trí tất cả, Tiêu Lương Văn lại lặng lẽ làm một số chuyện, giải tán và đưa các nhân viên tham sự lần này đi, lúc sắp rời đi còn dặn dò Phương Xuyên mấy câu, rồi giống như cắt đứt hết thảy liên lạc, biến mất một lần nữa.
Phương Xuyên không liên lạc được với Tiêu Lương Văn, nhưng trong lòng mơ hồ đã phát giác ra ban đầu mình đã làm việc quá lỗ mãng, sợ rằng là Tiêu Lương Văn lần này thay hắn chặn hậu. Hắn nắm chặt tay nhíu mày không nói một lời, chỉ hung hãn nện một cú lên mặt tường, mu bàn tay tức khắc xuất hiện vết thương.
Lưu Tử Quân từ trong phòng bệnh đi ra, đỏ mắt nhìn vết thương trên tay và mặt hắn, nghẹn ngào nói: “Là em không đúng, cám ơn anh đã cứu Đồng Đồng…”
Phương Xuyên xoay người cả giận nói: “Tại sao em không nói với anh?!”
“Em không muốn dính líu đến anh, đây là chuyện của em và Thạch Huy, Đồng Đồng cũng không phải là trách nhiệm của anh, anh có thể tốt với hai mẹ con cũng đã…”
Cặp mắt phương Xuyên đỏ vằn, gào giọng: “Cái gì không phải trách nhiệm của anh?! Em chẳng qua không coi anh làm người một nhà, anh chăm sóc Đồng Đồng nhiều năm như vậy, con bé còn gọi anh là ba ba, làm sao lại không phải trách nhiệm của anh hả! Đồng Đồng cũng là con của anh, Lưu Tử Quân em không được phép ích kỷ như vậy em hiểu không!”
“Nhưng mà em sợ! Em càng thích anh lại càng sợ…” Lưu Tử Quân suy sụp khóc, níu cổ áo Phương Xuyên dần ngã khụy xuống đất, không một chút sức lực. “Anh không phải người đầu tiên đối tốt với em, cũng có người muốn chăm sóc em và Đồng Đồng, nhưng sau khi biết bệnh của Đồng Đồng liền muốn để em sinh một đứa trẻ khác, thế nhưng làm sao em có thể vứt bỏ Đồng Đồng đây… Con bé là mạng của em mà!”
Cô cả đời hiếu thắng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ dựa dẫm vào người nào cả, Phương Xuyên đối tốt với cô như vậy, cô cũng muốn đối tốt với hắn. Nếu phải vứt bỏ mặt mũi, vứt bỏ hết thảy mà cầu xin như thế chỉ cần một mình cô đi là được rồi, cô không thể bỏ qua được tự tôn của Phương Xuyên được, cũng không bỏ được con mình, dưới tình thế tiến thoái lưỡng nan mà quyết định, nhưng rồi thiếu chút nữa đã làm con mình mất mạng, Lưu Tử Quân nghĩ tới đây bụm mặt khóc thút thít, lúc Phương Xuyên đoạt được Đồng Đồng từ phòng phẫu thuật quay về, cô thật hận sao mình không chết luôn đi…
Phương Xuyên thấy cô như vậy, mím môi, cuối cùng vẫn khom người xuống đỡ cô đứng dậy, để Lưu Tử Quân dựa vào người mình khóc một hồi, đưa tay khẽ vuốt sau lưng cô, thở dài.
“Em rất sợ, anh đến Bắc Kinh làm những chuyện kia em ít nhiều cũng biết một chút, anh chung đυ.ng với những người đó, thực sự rất nguy hiểm!” Lưu Tử Quân khóc nói, “Những người đó có chút năng lực bảo anh đi kiện cho anh tiền, nhưng em cũng sợ bọn họ khống chế anh… Bệnh của Đồng Đồng em không muốn phiền đến anh, là vì nếu anh dùng quan hệ của những người đó, khẳng định sẽ không thể thoát khỏi họ, em không muốn anh vì hai mẹ con em mà trầm mình một đời!”
Phương Xuyên nhớ đến vị gọi là lão Lạc mấy ngày trước gặp, chân mày nhíu lại rồi buông ra ngay, an ủi cô nói: “Không đâu, anh sẽ không hợp tác với bọn họ nữa.”
Lưu Tử Qân ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Phương Xuyên cười nhìn cô, đưa tay lau khô nước mắt cho cô, nói: “Sau này anh chỉ đi theo Tiểu Tiêu thôi.”
Lưu Tử Quân kinh ngạc nói: “Thằng bé không ở bộ đội nữa?”
Phương Xuyên trầm ngâm một chút, nói: “Có thể lắm, anh đoán thằng nhóc sắp bỏ rồi, dù sao bất kỳ lúc nào thằng bé tự ra làm riêng, anh cũng sẽ đi theo nó, chỉ đi theo mình nó.”
Lưu Tử Quân biết giao tình nhiều năm giữa họ, cũng không nghĩ nhiều tới những lời Phương Xuyên nói, đi theo Tiểu Tiêu nói chung cũng tốt so với những người nguy hiểm kia hơn, nghĩ tới đây bèn mỉm cười gật đầu nói: “Được, hai người với nhau thì em yên tâm rồi.”
Mà ở một đầu khác của Bắc Kinh, bên trong một căn nhà nào đó gần ngoại ô.
Tiêu Lương Văn đang bị nhốt trong khu nhà tối om chật hẹp, hoàn cảnh đen kịt khiến cho người ta không thể phân biệt khái niệm thời gian, Tiêu Lương Văn bằng đồng hồ sinh học mới biết được đây đã là chạng vạng ngày thứ tư. Hắn liếʍ đôi môi khô khốc một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chỗ cửa, miếng sắt vuông nhỏ rất nhanh bị kéo ra, ngay sau đó cửa sắt liền mở ra để cho người bên ngoài đi vào.
“Chính là chỗ này, thủ trưởng, thời gian thăm của ngài là mười lăm phút.”
“Được, tôi biết rồi.”
Giọng nói đối thoại với người canh gác rất quen tai, Tiêu Lương Văn ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
Phan Phong mặc chỉnh tề một bộ quân trang rằn ri, cầu vai quân hàm đều đủ cả, sắc mặt khó coi đứng trước mặt hắn, đèn sợi đốt trong phòng được bật lên, Tiêu Lương Văn theo bản năng thoáng chốc nhắm mắt lại.
Phan Phong nghiến răng mắng: “Cậu có biết mình đã làm gì hay không hả!”
“Tự ý dùng tư hình,” Giọng Tiêu Lương Văn khàn khàn, suy nghĩ giây lát lại nói: “Hoặc nói là, ngược đãi? Em đọc ít sách, không biết những thứ này.”
Phan Phong tức giận quất mạnh cái mũ lên trên bàn, “Cậu còn dám ba hoa với tôi?! Bị giam ít quá đúng không! Khi nào mà, cậu,… Cậu báo những người khác cho tôi, tôi báo cáo lại cho bên trên, trước tiên lôi được cậu ra đã!”
Tiêu Lương Văn nói: “Chỉ có một mình em, không có ai khác.”
Phan Phong bùng nổ, nói: “Đến bây giờ cậu con mẹ nó còn giấu giếm thay bọn họ! Tự cậu đến thoát còn thoát không được chứ đừng nói!” Hắn đi qua đi lại mấy lần, giống như một con sư tử nổi giận, chợt xoay người nhìn chằm chằm Tiêu lương Văn nói: “Cái thằng cậu động vào là Thạch Huy, là sợi cước bên trên thả xuống, vốn muốn thuận theo gã đi bắt mấy con “cá lớn” ở Vân Nam, bây giờ thì hỏng bét rồi!”
Tiêu Lương Văn ngước lên nhìn hắn nói: “Một mình em làm, tự nguyện chịu phán xử.”
Phan Phong tưởng như là đàn gảy tai trâu, tức giận đạp lộn tung phèo cái bàn, chửi một câu: “Đ*t!”
Mười lăm phút qua rất mau, Phan Phong chẳng thông não được hắn một câu, sầm mặt rời khỏi.
Cửa sắt lại nhanh chóng đóng kín, tia sáng cuối cùng cũng bị chặn ngoài cửa, Tiêu Lương Văn nhìn cánh cửa kia lần nữa tối lại, cũng không nháy mắt lấy một lần. Chỉ là trong bóng tối, ánh mắt hắn thật thâm trầm tối tăm, tựa như một con thú cô độc, ngoan cố coi giữ chốn chấp niệm trong lòng mình.
Tác giả có lời muốn nói: Phương Xuyên chính là đại diện quá khứ,
Tiêu Lương Văn là hiện tại.
Tiểu Tiêu thay đổi, nhưng mà hắn vẫn là chính hắn như cũ, cái
ngoan[1]tận xương tủy sẽ không thay đổi.
Bảo vệ, biết liều mạng bảo vệ, nhưng những thứ hắn đã hận, thì cũng sẽ nợ máu phải trả bằng máu.
Hắn không thích hợp ở trong khuôn phép, thay đổi lớn nhất, là việc hắn có Đinh Húc, thà nói hắn trói buộc Đinh Húc, không bằng nói Đinh Húc là gông xiềng hắn đích thân đeo lên cho chính mình.
[1] (trong hung ác, tàn nhẫn dữ tợn, kiên quyết, mạnh mẽ…)