Khoảng thời gian này Lý Thịnh Đông luôn có kiểu xuất hiện thậm thụt lúc có lúc không, chuyện cây sáo dường như cũng không quá ảnh hưởng đến nhiệt tình của hắn, không tặng được nhạc cụ rồi lại không nói xem muốn bồi thường Đinh Húc thứ gì,
mà cứ nhất định kiên trì “Phải xin lỗi vì ban đầu vô tình đá vỡ mất hộp giữ nhiệt của y” gì gì đó mới được.
Đinh Húc bị phiền quá chừng, ngoài những thứ đó ra, thêm điều nữa chính là y liên tiếp nhận được “thư xin lỗi”, nếu không phải Đinh Húc nhờ bạn tìm hộ thư được nhét trong ngăn bàn, còn thật sự không biết Lý Thịnh Đông có thói quen dùng giấy trắng mực đỏ viết thư xin lỗi, mở ra cái là cả một mảng máu đỏ dầm dề, quả thật làm người ta chết khϊếp.
Thật ra cái này không thể trách Lý Thịnh Đông, hắn ta và Đinh Húc không có quen biết gì, lại còn bị Tiêu Lương Văn ngăn trở đủ đường, thành ra chỉ có thể bất chấp mà viết thư kiếm đề tài tán dóc, bảo rằng bản thân đá nát hộp giữ nhiệt của người ta, nội tâm hết sức hoang mang và áy náy. Nhà cái vị Lý công tử này chẳng bao giờ thiếu tiền, bị chiều đến mức làm mưa làm gió, dặt một bộ nhân vật phản diện, thế nhưng lần đầu tiên yêu đương lại chẳng có kinh nghiệm gì, lúc tiếp xúc với Đinh Húc nội tâm vẫn chừng như bẽn lẽn lắm. Hắn chỉ e mình nói quá lộ liễu, liền cắn bút cẩn thận suy xét từng câu từng từ một, thấp tha thấp thỏm viết thư cho Đinh Húc.
Mặc dù Đinh Húc chưa từng hồi âm, nhưng mà Lý công tử đã kịp tự ảo tưởng ra hơn 40 tập phim Hàn trong lòng, sắp tự làm mình cảm động phát khóc luôn rồi.
Đinh Húc cảm thấy cứ như vậy sớm muộn gì Tiêu Lương Văn cũng sẽ gây lộn ngoài trường, thế nên lúc tan trường y liền hòa mình vào lúc có nhiều học sinh nhất, đám phương pháp phản trinh sát học được ở căn cứ kia cũng lôi ra toàn bộ chỉ để né Lý Thịnh Đông.
Bên này Đinh Húc thì đi học, Đinh Hạo bên kia làm việc cũng rất lanh lẹ, nhanh chóng làm xong chuyện lô thịt đông lạnh y chỉ điểm kia. Không khác lắm so với Đinh Húc dự đoán, loại hình này nhiều chỗ không ma nào muốn quản lý đến, cũng không phải thứ gì đáng phải có, cho nên sau khi đệ trình thủ tục thì quả nhiên tiến hành rất thuận lợi.
Đinh Hạo vừa mới nhận được tiền, lập tức hí ha hí hửng đi tìm Đinh Húc, sau khi gọi Đinh Húc ra khỏi nhà là đến nhét cho Đinh Húc một cái phong bì ngay.
“Đây là cái gì?” Đinh Húc cầm cái phong bì nhẹ bẫng đó mà lấy làm lạ, vừa mở vừa ngước lên kỳ quái nhìn Đinh Hạo, “Không phải cậu đưa giúp cho cái tên Lý Thịnh Đông đó chứ?”
Nhắc tới người này Đinh Húc liền nhức đầu, gần đây Lý Thịnh Đông không chặn y ở trước cổng trường nữa, nhưng người này lại càng phiền hơn là cưỡi cái mô tô bò như rùa đằng sau y. Cách đây hai ngày Lý Thịnh Đông đưa trả một chiếc hộp giữ nhiệt, Đinh Húc từ chối, người nọ vẫn không thuận không tha, tuyên bố lần sau còn phải đổi tiền mặt đưa đến cho y. Đinh Húc không hiểu sao tên này cứ nhất quyết muốn làm bạn tốt của y, y còn chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ ấy chứ, chẳng lẽ bởi vì lần trước bị Tiêu Lương Văn đánh cho một trận rồi đánh ra tình cảm luôn?
Nhưng mà vậy thì cũng phải đi tìm Tiêu Lương Văn mới đúng.
Đinh Hạo nghe vậy mắt rực cả lên, tâm trạng này hoàn toàn là kiểu của thiếu niên hư hỏng khoái xem bát quái, đã thế còn rất chi là kích động, “Lý Thịnh Đông tới tìm cậu à? Làm sao? Cậu ta đã nói gì với cậu?”
Đinh Húc phẩy phẩy bức thư kia, chắc chắn bên trong là một tờ giấy, lại nhíu mày: “Đinh Hạo, tôi đã nói với cậu từ trước rồi, tiền này kể cả có là cậu đưa tôi cũng không cần, hiểu không.” Mở ra liếc một cái, là chi phiếu, “Không phải chứ? Thứ giá 105 tệ cậu ta còn gửi một tấm chi phiếu đến ư?”
Đinh Húc chỉ nghĩ cái này là tiền Lý Thịnh Đông bồi thường hộp giữ nhiệt, y rút chi phiếu ra nhìn một cái, lập tức ngây ngẩn: “Nhiều thế này… Đây là tiền lô thịt đông lạnh lần trước?” Y gật đầu nhìn Đinh Hạo, lại hiếm thấy mà khen ngợi một câu: “Cậu trói cái cây to này giỏi thật, trong thời gian ngắn mà có thể bán được doanh số này cũng không tệ, cậu cho tôi hết?”
“Cái gì chứ, đây mới chỉ là một nửa!” Đinh Hạo hớn hở, cười nhe cả hàm răng trắng nhỏ, “Cậu cầm mà dùng, nửa còn lại tôi còn gửi ngân hàng đó! Ha ha ha!”
Đinh Húc lập tức đổi một gương mặt khác, bĩu môi nói: “Các người thế này là vơ vét mồ hôi nước mắt của dân quá thể đáng lắm rồi nhé.” Thế này có khác gì giá bán ngoài thị trường đâu? Cái người Bạch Bân này chẳng những có phương pháp mà còn hành động ghê gớm quá.
“Mồ hôi nước mắt của dân gì chứ, chúng tôi đang tạo phúc cho dân đó! Bạch Bân tìm một trại nhân giống chó ngao Tây Tạng rồi bán cho họ, thịt đều tốt, cho người ăn thời gian dài còn được, chó Ngao ăn vào cũng không sao, bán với cái giá này mấy người đó còn được lợi đó!” Đinh Hạo không muốn tán dóc mấy thứ này với y, trọng tâm đều đặt cả lên chuyện của Lý Thịnh Đông, “Nói chuyện Lý thịnh Đông chút đi, cậu ta làm sao cậu?”
Đinh Húc cân nhắc từ ngữ một chút, dùng ngôn ngữ văn minh nhất tổng kết, “Cũng không có gì, chỉ là tôi và Tiêu Lương Văn cứ ló ra là có thể bắt gặp hắn, có điều hai ngày nay cũng ít thấy rồi. Tôi cũng chỉ đứng nhìn từ xa, chứ không qua nói chuyện với cậu ta.” Thế này mà còn có thể đi qua gặp mới là lạ đấy, Tiêu Lương Văn thấy Lý Thịnh Đông là thượng hỏa liền, cản cũng chẳng cản được, không gây ra vụ đánh lộn nào nghiêm trọng phải vào Cục uống trà là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Đinh Hạo đã hiểu, Lý Thịnh Đông thế này là muốn đánh du kích, quanh co tiến bước. Đáng tiếc, pháo binh địch đằng trước quá mạnh, Lý đồng chí xuýt nữa hi sinh. Hắn nhè môi, mặc niệm vì Lý Thịnh Đông một chút, lại đưa mắt nhìn Tiêu Lương Văn, trên mặt vị này vẫn còn thấy được những vệt trầy da nhẹ, cũng không biết làm gì mà bị, muốn biết thì cần phải quan sát cẩn thận, nhưng tối quá, hắn không nhìn rõ.
“Đinh Hạo, là cậu nói cho Lý thịnh Đông biết địa chỉ nhà tôi hả?”
Đinh Hạo đang thất thần nhìn Tiêu Lương Văn, một câu dội vào tai khiến hắn giật mình tỉnh hồn, miệng nhanh hơn não phản bác theo bản năng: “Không phải, tôi chưa nói!”
Đinh Húc từ phía sau mắt kính nhìn hắn, đôi mắt nhỏ dài nheo lại, “Trừ cậu ra không ai biết địa chỉ nhà tôi hết, hơn nữa trùng hợp là, từ sau khi cậu biết thì Lý Thịnh Đông cũng đến tìm tôi…”
Đinh Hạo bị y nhìn chằm chằm có hơi mất tự nhiên, “Làm sao cậu biết cậu ta tới tìm cậu chứ, không chừng là đến tìm Tiêu Lương Văn đánh nhau đó, hồi đó không phải Tiêu Lương Văn cũng quấn Bạch Bân sao hả?”
Tiêu Lương Văn ở bên cạnh sửa lời hắn, tuy rằng vẫn tích chữ như vàng, nói: “Tôi không quấn Bạch Bân, hơn nữa Lý Thịnh Đông đến tìm Đinh Húc.” Lý Thịnh Đông có ý với Đinh Húc, hắn vẫn phân biệt được điều này. Chỉ là không biết vì cớ gì, sao làm cách nào bọn họ cũng không thoát được quan hệ với tỉnh X? Nghĩ lại chuyện thời gian này mình làm, hắn không nhịn được lại nhíu mày: “Cái tên Lý Thịnh Đông đó là người ở đây à?”
Thần sắc Đinh Húc cũng thay đổi, y nhìn Tiêu Lương Văn một cái, nhấp môi không lên tiếng. Lần trước mấy chuyện làm ăn khi Tiêu Lương Văn về tỉnh X kia tuy không nói với y, nhưng không cần nghĩ cũng biết vẫn là một vài chuyện ngấp nghé[0],
tỉnh X bây giờ sóng êm gió lặng, nhưng chậm nhất hai năm nữa
thời tiết
sẽ phải thay đổi. Chẳng lẽ Lý Thịnh Đông là
người bên kia? Trừ cái này ra Đinh Húc không nghĩ ra sao một thằng nhóc mười mấy tuổi cứ đuổi theo mình hỏi đông hỏi tây để làm gì, lẽ nào đối phương cảm thấy người nhỏ tuổi sẽ khiến bọn họ lơi là cảnh giác?
[0] nguyên văn 擦边球: Chỉ chuyện hoặc hành động được thực hiện ở mức gần sát với giới hạn, quy tắc mà không trái với luật lệ, quy định. Còn một cách hiểu là để ám chỉ chuyện cần dựa vào vận may để đạt thành công, tui chẳng biết VN có thuật ngữ nào từa tựa vậy không nên chém bừa.
“Người gốc ở đây…” Đinh Hạo đại khái cũng biết điều kiêng kỵ của Đinh Húc, trông bộ dạng hai người bọn họ nghiêm túc quá thì trái lại thấy hơi ngượng, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ghé vào tai Đinh Húc nói mấy câu.
Sắc mặt Đinh Húc càng thêm phức tạp, nín thinh một hồi lâu, chỉ lúc Đinh Hạo sắp về thì nói một câu: “Cậu yên tâm, tôi có cách nói cho cậu ta biết.”
Tiễn khách xong, Đinh Húc cũng ra ngoài, Tiêu Lương Văn không biết y muốn đi làm gì, lập tức theo đi.
Đinh Húc tìm một tiệm tóc gần khu nhà, sau khi vào liền nói ngắn gọn với người cắt tóc: “Cạo trọc.”
Thợ cắt tóc sửng sốt, nghe không rõ lắm: “Cạo cái gì?”
“Cạo trọc.”
Tiêu Lương Văn ngồi trên ghế băng phía sau y, nhìn tóc trên đầu Đinh Húc rơi từng túm một xuống đất, trong lòng cũng hơi lộp bộp, vẻ mặt phức tạp.
Cũng trong mùa hè này, lần đầu tiên trong cuộc đời Đinh Húc cắt kiểu đầu trọc lốc, đổi một bộ quần áo ông già thùng thình, quần short rộng, ngồi trước cửa nhà phe phẩy quạt lá mười phút. Vẫn là khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ kia, vẫn là bộ dạng lạnh tanh không thích phản ứng với người khác, thế nhưng ăn mặc đến bực này cũng chẳng cách nào khiến người khác nhận nhầm giới tính của y nữa.
Chỉ có thể viết hoa hai chữ, TRAI, THẲNG.
Y nghe tiếng nổ xe mô tô của Lý Thịnh Đông từ xa đến gần, sau đó thì tắt ngúm, cảm thấy ổn rồi, lúc này mới xách ghế vào nhà.
Lý Thịnh Đông nhìn mối tình đầu của mình đội quả đầu trọc lốc ngồi đó, hình ảnh nữ thần kiêu kỳ động lòng người trong đầu rốt cuộc hoàn toàn tan vỡ, chân tướng tới quá đột ngột, tấm lòng thiếu nam cứ thế nát đầy đất. Đại khái bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, từ đó về sau không thấy tới quấy rầy Đinh Húc nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuộc sống hơn một năm thoáng qua rồi biến mất.
Khi Đinh Húc vừa vào học lớp 11, tháng mười u ám vừa trôi qua, tỉnh X liền triển khai đợt nghiêm đả quyết liệt. Đợt này càng nhanh và mạnh tay hơn so với đời trước, rất nhiều chuyện cũng phát sinh hơi sớm, cha mẹ Đinh Húc ngồi tù, ông Đinh cũng bị liên lụy. Trạng huống cơ thể ông cũng nhanh chóng chuyển biến xấu, người nhà bạn bè chỉ nói tóm tắt chuyện cũng đều dễ dàng khiến ông lão tâm trạng phập phồng, rốt cuộc tái bệnh nguy kịch nằm viện.
Đinh Húc đến thủ đô thăm ông một lần, nhưng ông Đinh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Đám cô nhỏ cũng không mong Đinh Húc ở lại đây, rất sợ y xuất hiện lần nữa khích thích ông, Đinh Húc cũng không ở lại lâu, đứng từ xa nhìn ông đeo mặt nạ oxi lộ vẻ tiều tụy, rồi lại vội vàng quay về.
Đương lúc ông Đinh bệnh nặng, bất động sản và mấy bức vẽ đều bị đem ra hạch toán lần nữa, căn nhà ở thành phố L Đinh Húc đang ở cũng bị xếp vào đó, không đợi những thân thích khác nói gì, Đinh Húc đã chủ động dọn ra khỏi nhà ông.
Thành tích y xuất sắc, trường học không chỉ miễn học phí mà còn cấp học bổng đáng kể, họ chỉ đề cao tỷ lệ lên lớp, y có dọn ra ngoài cũng không là ảnh hưởng gì. Cơ thể ông Đinh suy yếu cần phải ở lại bệnh viện dài ngày, chỉ sợ cũng không có cơ hội về lại cái thành phố nhỏ này, nếu đã không có ông Đinh ở đây, vậy Đinh Húc cũng chẳng lưu luyến gì.
Tiêu Lương Văn giúp Đinh Húc dọn đi, hai người vẫn ở chung với nhau. Tiêu Lương Văn ở trường nửa năm cuối cùng vẫn nghỉ học, hắn không thích hợp với cuộc sống học đường, Đinh Húc cũng không ngăn hắn, chuyện ở tỉnh X đã thành quá khứ, không ai sẽ lại đến tìm y và Tiêu Lương Văn gây phiền toái.
Đinh Húc đời này học cấp III ở phương Bắc, cũng không đi thi trường Hải quan, khác hoàn toàn trước kia. Quan tâm dư luận ở đây đối với y cũng không lớn, mọi người thậm chí còn quan tâm chuyện hắn đổi mắt kính đen lớn thành khung kim loại nhỏ hơn là mấy chuyện kia. Trừ thời gian cố định mỗi tháng đến thủ đô thăm hỏi sức khỏe ông Đinh, Đinh Húc còn phải chuẩn bị thi đại học, Tiêu Lương Văn cũng có chuyện của riêng hắn, cả hai người đều bận rộn.
Tiêu Lương Văn cũng không phải là mãnh thú có thể nuôi nhốt trong nhà, sau khi tiếp xúc với Phan Phong, mặc dù bất đồng với đời trước, nhưng cũng dần dần tự đi trên con đường của chính mình. Người như hắn, chỉ cần cho bất kỳ cơ hội hoặc lối đi, là hắn có thể tự mình leo lên.
Đinh Húc rất ít hỏi chuyện của Tiêu Lương Văn, trừ phi vượt qua nguyên tắc của y thì y cũng không quản nhiều, cuộc sống gia đình trôi qua rất phong phú.