Gã giáo viên sợ hết hồn, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Húc thì sắc mặt trắng bệch hết cả, vụt dậy né về sau còn thiếu chút đυ.ng lật cả ghế, “Đinh, Đinh Húc?! Không phải cậu đã chuyển trường sao hả!”
Ney’s home / Ney’s home
Đinh Húc nhìn gã thầy giáo đó, mặt lạnh lùng nói: “Có chút việc muốn quay lại đây xử lý cho xong, không nghĩ mày còn mặt mũi tiếp tục làm thầy giáo đấy.”
Ney’s home
Mặt gã đỏ lên, quay sang nhỏ giọng mắng nam sinh bên cạnh: “Cậu ra ngoài trước đi!”
Học sinh kia nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn dáng dấp như thở phào nhẹ nhõm.
Gã có vẻ như không nghĩ tới Đinh Húc sẽ còn trở lại, trước đó quả thật gã có dè dặt một thời gian, nhưng khi Đinh Húc chuyển trường rồi, lá gan gã lại to ra, từ từ khôi phục nguyên hình. Trường học gã đang làm là trường trung học trọng điểm, có thể làm ở đây thì đãi ngộ cao hơn chỗ khác nhiều, gã cũng không bỏ được, hơn nữa gã biết tình huống những con em gia đình quan chức cấp cao, cũng biết gia đình như vậy sợ nhất là cái gì, bọn họ cần là cần mặt mũi, cho nên gã không sợ.
Ney’s home / Ney’s home
Sắc mặt Đinh Húc khó coi, đời trước khi y xin Chung Tiệp giúp đỡ, ngược lại bị mắng mỏ một chặp còn phải chuyển trường, cũng không biết tình huống sau này, bởi vì tâm lý căm ghét nên cũng không có bất kỳ liên lạc nào với trường học. Bây giờ nghĩ lại, có thể gã này vẫn luôn ở lại đây, vừa nghĩ tới gã gieo vạ như vậy cho học sinh học thêm, Đinh Húc liền cực kỳ căm ghét.
Ney’s Home / Ney’s Home / Ney’s Home
Gã giáo viên không biết y muốn về nhận cúp, chỉ nghĩ trong lời nói của Đinh Húc có ẩn ý muốn về báo thù mình, mồ hôi lạnh trên trán bỗng chốc rịn ra.
Ney’s Home /
Chủ nhiệm lớp đám Đinh Húc ở trong gian phòng cách vách nghe thấy đi ra, nhìn thấy Đinh Húc thì cười nói: “Ồ, các trò đến cả à? Hiếm mới thấy sáng sớm Phó Đông Ly đã gọi điện cho thầy, nói mấy đứa muốn đến thăm thầy một chút, thầy rất vui đấy nhé!”
Chủ nhiệm lớp cũng đã sớm chuẩn bị cúp xong hết cả, đưa cúp cho Đinh Húc, lại vỗ vai gã giáo viên kia, cười nói: “Đúng lúc thầy số học của trò cũng ở đây, nghe nói thầy ấy vẫn luôn kèm thêm cho trò hả, có thể đạt được thành tích tốt thì phải cảm ơn thầy giáo đấy, cái này cho trò, cầm đi, nếu trò không chuyển trường thì tốt, danh sách đặc cách trường ta thậm chí cũng đã giữ chỗ cho trò luôn rồi.”
Ney’s Home / Ney’s Home
Mặt gã thầy giáo nhăn nhúm, nếu như Đinh Húc không về thì phần khen thưởng này cũng được tính vào thành tích trong nhà trường của gã, nhưng Đinh Húc mà tới, rất có thể sẽ nói ra sự việc kia… Thậm chí gã gần như không thể ở lại trường tiếp nữa!
Chủ nhiệm lớp cũng không biết chuyện giữa bọn họ, vẫn còn ở đó thao thao: “Thành tích Phó Đông Ly cần phải bổ sung thêm nhé, học lệch quá, về nhà đã bổ túc chưa thế?”
Phó Đông Ly day mũi một cái, hơi buồn bực đáp: “Rồi ạ.”
Chủ nhiệm lớp lại nhìn Đinh Húc, hỏi: “Đinh Húc, trước kia làm sao tự nhiên trò lại chuyển trường vậy, nếu có khó khăn gì có thể nói với các thầy, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề, thầy và các bạn khác cũng không nỡ bỏ trò đâu…”
Mồ hôi lạnh sau lưng gã giáo viên ướt đẫm sơ mi, tay chân phát lạnh, mấy lời ấy nghe kiểu gì cũng thấy như nhắm vào mình, đúng rồi, ban đầu khi đánh gã, Đinh Húc có gọi tên một người, chính là gọi Phó Đông Ly! Chính là hai người bọn họ! Hai đứa này, hiện nay tốt nghiệp, mới tới tìm mình trả thù…!
Gã hoảng loạn, nhất thời không biết xử lý thế nào, ngẩng đầu lên xem chỉ thấy dáng vẻ rũ mắt của Đinh Húc, Đinh Húc bộ dáng đẹp đẽ anh tuấn, càng lớn càng mang vẻ thanh diễm
(đẹp mà trong trẻo, tĩnh lặng, thanh tao), gã nhìn chăm chăm, có cùng ánh mắt chăm chăm đó còn có nam sinh vẫn đồng hành với Đinh Húc. Gã đột nhiên có cảm giác, dường như thằng bé Phó Đông Ly này ngay từ đầu vẫn như hình với bóng với Đinh Húc… Gã càng nghĩ càng thấy đúng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Đinh Húc và Phó Đông Ly, thấy thế nào cũng giống như loại quan hệ đó, nhất thời mang theo chút hưng phấn, quan hệ hai đứa nó “bất bình thường”, đều phải gọi phụ huynh tới!
fffsfg
bnh klb rev ace
Gã biết Đinh Húc và Phó Đông Ly đều xuất thân gia đình là con em quan chức cao cấp, người như vậy sợ nhất là danh dự bị ảnh hưởng xấu, chỉ cần gã nắm được một điểm này, chẳng sợ bọn họ không nghe lời, nói không chừng nhà bọn họ còn phải xin lỗi gã đấy!
Gã nghĩ như vậy, lại thấy Đinh Húc và Phó Đông Ly theo chủ nhiệm đi đến, lúc họ đi ngang qua người gã bỗng hô lên: “Đinh Húc trò chuyển trường là bởi vì sự việc kia phải không, trò đấy, chính bởi do chột dạ đúng không?” Tim gã đập như trống chầu, một khi đã mở miệng ra nói, lập tức trôi chảy rất nhiều, tiếp tục nói như nước cuốn mây bay, “Tôi nói cho trò biết, học sinh như trò chẳng được coi là tốt đẹp gì, căn bản là điệu bộ bất lương!”
ney’s home/
ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Đinh Húc đứng lại, để lộ biểu cảm giễu cợt, nhìn gã: “Hả? Tôi điệu bộ bất lương? Thầy nói cho rõ ràng vào.”
bạn đang đọc truyện tại wp: ney’s home
“Ờm, tôi đã dạy trò một khoảng thời gian, là thầy cũng coi như bậc trên của trò, nhưng trong lòng chính trò lại có vấn đề, thầy chẳng thể dấu giếm thay trò được, để mặc trò kéo bạn học xuống nước!” Mắt gã chợt lóe tia sáng, tốc độ nói rất nhanh, lúc đầu là vì tự vệ, nhưng bây giờ gã hơn hết là muốn trả thù.
bạn đang đọc truyện tại wp: ney’s home
Chủ nhiệm lớp có phần kỳ quái, nói: “Thầy Ngô, thầy đang nói gì vậy, Đinh Húc làm sao? Chuyện gì xảy ra thế? Lần này trò ấy đến nhận cúp…”
wp: ney’s home
sfsfsf sfsfsf
“Trưởng khoa à, thành tích trò ấy tốt không nghĩa là có thể quyết định tất cả, phẩm hạnh của trò ấy có vấn đề, trò ấy là đồng tính[0].” Lúc gã nói ra những lời này có một loại kɧoáı ©ảʍ ác ý, ánh nhìn gã rơi trên người Đinh Húc mang vẻ ác độc. Gã đặt hai chữ
[0]
mình sợ nhất lên người một học sinh sạch sẽ đến như vậy, chờ mong y lộ ra biểu cảm hoảng sợ và bất lực, trong khi mình lại chẳng hề dính líu đến sự việc, cảm giác như vậy thật sự quá sung sướиɠ.
ney’s home ney’s home ney’s home /
ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
[0] ở câu trước cụm “đồng tính luyến” có ba chữ, nhưng do tui sửa lại cho phù hợp VN nên cũng sửa chỗ sau thành “hai chữ”.
ney’s home/ ney’s home/ ney’s home/ ney’s home
Nhưng mà gã đoán sai rồi, Đinh Húc không hề có vẻ hoảng sợ, “Thầy có chứng cớ gì? Bây giờ là xã hội pháp quyền, nói gì cũng phải chú trọng chứng cứ chứ. Nếu như ai cũng có thể tùy tiện đứng ra làm chứng, vậy liệu tôi cũng có thể làm chứng thầy phạm tội cưỡng bức hay không?” Y ngẩng đầu, nhìn thẳng gã giáo viên đó, không hề có ý sợ hãi, cũng không bởi vì những lời gã nói mà hoang mang.
ney’s home / ney’s home / ney’s home
Ngược lại gã giáo viên đó lập tức kích động, quở mắng: “Trò ngậm máu phun người, trò nhục mạ thầy giáo, lập tức cút ra ngoài, cách xa trường học ra!”
Phó Đông Ly bước lên một bước, mặt âm trầm nhìn chằm chằm gã kia, nói: “Ai mắng thầy! Một chữ “cút” Đinh Húc cũng chẳng hề dùng, tôi nói thầy biết, có bệnh thì về nhà uống thuốc, đừng ở đây nổi điên, Đinh Húc làm gì thầy mà thầy
cắn bậy
vậy!”
Chủ nhiệm lớp vội vàng tới cản ở giữa, sợ bọn họ gây gổ, “Trò Phó Đông Ly! Kiềm chế, kiềm chế chút!”
ney’s home/ ney’s home/ ney’s home / ney’s home / ney’s home
Dáng dấp Phó Đông Ly nhân cao mã đại[1], đứng đó làm gã giáo viên chịu áp lực. Khiến gã nhớ đến lúc nửa đêm bị đánh lần trước, lúc ấy gậy đập xuống cực kỳ đau, xương tay gã cũng gãy, mơ mơ hồ hồ chẳng thấy rõ thứ gì, chỉ nhớ người kia khiến gã phải nằm hơn hai tháng, bây giờ trong lòng lại càng oán hận.
[1] Nhân cao mã đại: Ví von một người cao lớn khỏe mạnh, khôi ngô.
“Đinh Húc thế nào? Đinh Húc thế nào cậu rõ ràng nhất!” Gã nhìn Phó Đông Ly mà cười lạnh chút, ngón tay chỉ Phó Đông Ly, lại chỉ chỉ sang Đinh Húc nói: “Hai người các cậu vẫn luôn thân thiết với nhau, thầy đã khuyên các người rồi chứ? Các cậu ở cái tuổi này thế mà không sợ trời chẳng sợ đất, lỗi gì cũng dám phạm! Nhất là Đinh Húc còn là một đứa đồng tính, cậu và Đinh Húc suốt ngày chơi với nhau, tôi thấy cậu tám phần cũng chẳng phải hạng tốt lành…”
ney’s home / ney’s home / ney’s home / ney’s home
Chủ nhiệm lớp nhướng mày, tinh tế phát giác chuyện gì đang xảy ra.
ney’s home
Phó Đông Ly tức đến lửa giận bốc cao ba trượng, hắn vốn chính là “tiểu bá vương”, lúc này cũng chẳng để ý đó là thầy giáo, lên đạp thẳng gã một cước, nói: “Mày có bệnh à! Nói bậy bạ cái quái gì vậy, có là thầy giáo cũng không ngậm máu phun người đến mức đó, tao nhìn mày mới giống đồng tính đấy, hừ!”
ney’s home/ ney’s home / ney’s home
Gã vẫn còn vu họa cho Phó Đông Ly, nói: “Quan hệ giữa mày và Đinh Húc đúng là không bình thường! Đêm hôm đó trên đường ở khu phố cổ, hơn nửa đêm mày và Đinh Húc còn ở chung một chỗ là định làm cái chuyện không biết xấu hổ gì chứ?”
ney’s home
Phó Đông Lý bị oan giận đến tím mặt, muốn xông lên đánh người, Đinh Húc lại hỏi ngược lại: “Vậy thầy thì sao, hôm đó thầy ở chỗ nào?”
Đỉnh đầu gã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đinh Húc nói: “Nếu như hôm đó thầy không có ở đó, làm sao biết tôi đi đường trong khu phố cổ.”
“Chính thầy bôi xấu đạo đức, quấy rối học sinh, kẻ có vấn đề chính là thầy!” Đinh Húc lạnh lùng nhìn gã giáo viên kia, nói: “Không chỉ một mình tôi từng bị thầy quấy rối, không tin tôi có thể nêu đích danh, xem xem liệu có bao nhiêu người đồng ý với tôi, cũng có thể gọi cậu nam sinh mới vừa ra ngoài đó tới hỏi thử chút, xem rốt cuộc thầy cho cậu ta học thêm kiểu gì.”
Phó Đông Ly tức thì nổi giận: “Cậu chờ chút, tôi gọi người đó quay lại, chúng ta ba mặt một lời cho rõ ràng!”
ney’s home/ ney’s home / wordpress
Gã gân cổ nói: “Tao không sợ mày, để người tới đi, gọi tới đi chứ!” Gã nhìn Đinh Húc, trong ánh mắt mang vẻ điên cuồng, dường như cho dù chết cũng phải kéo một kẻ lót lưng vậy. “Hai đứa chúng mày cũng về gọi phụ huynh tới, để cho phụ huynh nói chuyện với tao! Nhất là Phó Đông Ly, mày nhìn xem bộ dạng mày bây giờ ra sao, mày và Đinh Húc thì tốt rồi, ra khỏi cổng trường thì chung một chỗ, tối lửa tắt đèn thì ở trên đường mòn cũng có thể gặp, chúng mày đi làm gì? Cha mẹ chúng mày có biết chúng mày như vậy không?”
bạn đang đọc truyện tại ney’s home
Gã nhớ tới vết thương lần đó liền hận hai đứa trước mặt vô cùng, chẳng hề cảm thấy mình sai xíu nào: “Chúng mày đã gặp mặt lúc trời tối om thế, tại sao có thể do tình cờ được? Buổi tối không cùng ăn cơm hoặc đá banh, hai nam sinh thân mật đi chung với nhau như vậy tuyệt đối có vấn đề!”
wordpress/ ney’s home
Phó Đông Ly giận đến gân xanh trên trán giật bình bịch, đi lên đánh gã, “Bố đ*t mẹ mày, bố cho mày nói bậy bạ nữa đấy!”
Ney’s home/ Ney’s home
Chủ nhiệm lớp dùng sức ngăn cản hắn, “Phó Đông Ly… Phó Đông Ly!”
Gã giáo viên trốn ở phía sau, ánh mắt lóe lên vẻ chỉ trích Đinh Húc, nói: “Mày còn nhỏ tuổi, không chỉ làm loạn những chuyện này, chẳng những hại bạn học còn ôm suy nghĩ xấu xa với thầy giáo… Mày chính là đồ đồng tính, bệnh tật!”
Ney’s home
Chỗ này gây ra động tĩnh ầm ĩ, đã có mấy thầy cô khác từ bên ngoài đi vào, cũng có học sinh đến xung quanh xem, một cô giáo hơi lớn tuổi chút đi tới, sau lưng cô còn có Tiêu Lương Văn. Tiêu Lương Văn ở Nam Cương dầm mưa dãi nắng, mặt liệt chẳng cười, cộng thêm thân cao chân dài, đột nhiên nhìn qua giống như dáng vẻ người trưởng thành.
Cô giáo thấy trong phòng làm việc loạn như vậy, mọi người ai cũng đỏ mặt gân cổ, nhất thời ngờ vực nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ney’s home / Ney’s home / Ney’s home
Tiêu Lương Văn cũng theo vào sau, tầm mắt sau khi tìm được Đinh Húc, liền không hề rời khỏi.
Gã giáo viên đó vẫn còn làm loạn, đã ăn cắp còn la làng: “Cái đứa học sinh này không xứng nhận cúp, nhất định không phải nó, nó vẫn luôn dùng thân thể hối lộ tôi…” Gã đem một số chuyện mình ảo tưởng ra đều đổ hết lên người Đinh Húc, mới vừa nói xong một câu, vành mắt Phó Đông Ly lập tức đỏ lên, chửi một câu rồi xấn ngay đến túm cổ áo gã, nhưng có người hành động
còn nhanh hơn hắn, một bóng trắng vụt qua, Đinh Húc dưới sự tức giận giơ cái cúp trong tay lên nện toác đầu gã!”
Bên này Đinh Húc ra tay, người xung quanh đồng loạt sửng sốt, căn bản không nghĩ đến Đinh Húc sẽ ra tay trước, lặng đi một chút liền có người đứng ra can ngăn, gã giáo viên ánh mắt thâm độc mắng chửi nói nhất định phải trả đũa, Tiêu Lương Văn lập tức bước lên ép mấy người kia lùi ra, hắn vừa cao vừa khỏe, vẻ mặt lại chính trực, người xung quanh đều cho là hắn đến can, thế nhưng lại nhanh chóng phát hiện chuyện không phải như vậy!
Tiêu Lương Văn đẩy mọi người xung quanh ra, giữ chặt gã giáo viên kia để cho Đinh Húc đánh, tên thầy giáo kia mà đánh trả, hắn lại thụi ngay xương sườn gã một đấm! Góc độ xảo quyệt, tận lực đánh vào chỗ xương lần trước bị thương của gã, bàn về thù dai, vậy thì Tiêu Lương Văn hắn cũng chẳng phải dạng ăn chay gì.
Tiêu Lương Văn động thủ mấy cú, gã đó lập tức ôm bụng nhớ lại người ban đầu đánh mình kia không phải là Phó Đông Ly… Người trước mắt này mới là chính chủ(=))))!
Phó Đông Ly cũng không tha cho gã, Đinh Húc động thủ, hắn cũng học cái tên da đen này, tận lực kéo giãn khoảng cách với những người khác, miệng cũng không quên dọa nạt: “Mày nhớ đó cho tao, hôm nay mày nói những thứ thô tục này, ông nội đây về nhà nói lại không sót một chữ cho người nhà nghe! Mày chờ anh hai tao đến tìm mày đi, có gan thì đừng chạy!”
Lần này không chỉ người gã đau, mà đến ruột cũng xoắn hết cả vào, anh em nhà họ Phó nổi danh là người này so với người kia càng khó dây hơn đó!
Chuyện rùm beng lên rồi.
Ngoài phòng làm việc đầy người xúm lại, lãnh đạo trường cũng có vài người chạy đến, gã giáo viên đã bị lôi ra, Tiêu Lương Văn đứng bên cạnh che chở Đinh Húc, Phó Đông Ly cũng đứng bên vào còn lại. Có lãnh đạo muốn đến nói với Đinh Húc mấy câu, nhưng còn chưa đến gần liền bị Tiêu Lương Văn trừng mắt, nhất thời không dám nhích đến, lại nhìn thấy Phó Đông Ly cũng ở đây, nhíu mày trước tiên cũng không dám chọc vào mấy người họ.
Đầu gã giáo viên bị đập toạc ra, mặt cũng chảy máu mấy chỗ, lau trán một cái là tay đầy máu, thấy lãnh đạo tới mới lập tức khàn giọng kêu gào: “Là Đinh Húc, Đinh Húc nó ra tay! Cũng tại nó yêu sớm, hơn nữa lại còn thích con trai!” Gã càng nghĩ ác trong lòng càng khoái trá, tự nói láo hư cấu đến ngay cả chính mình cũng tin luôn, “Tôi tốt bụng đi khuyên nó, nó còn định quyến rũ cả thầy giáo! Hôm đó chẳng qua tôi không yên tâm nó và Phó Đông Ly nên mới theo sau tụi nó, không nghĩ tới tụi nó còn đánh tôi, thế nên hôm nay báo thù tôi đúng không? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày như thế sớm muộn gì cũng vào tù…!
Đinh Húc không đợi gã nói xong, tay cầm chiếc cúp dính máu đập vào bàn làm việc trước mặt gã, “Ầm” một tiếng chiếc cúp vỡ hơn nửa, chỉ còn lại một đoạn lành lặn trong tay Đinh Húc.
Gã sửng sốt một chút rồi ngay lập tức thét chói tai, “Mày điên rồi!”
Đinh Húc nói: “Tao chưa từng làm chuyện như vậy, người quấy rối học sinh là mày, mày như vậy cơ bản chẳng xứng làm thầy giáo.”
“Mày đi kiện tao đi.” Đinh Húc nhìn gã, tay nắm đoạn cúp thủy tinh dính máu, lạnh lùng nói: “Mày liên lạc với luật sư của tao, có gan thì lên tòa nói rõ ràng!”
Trán gã giáo viên bị thương, máu chảy xuống cũng chỉ có thể lấy tay che qua loa, trên người dính không ít đấm đá nhếch nhác không chịu nổi, mà vào lúc này đã
chẳng còn sức vênh váo đắc ý như trước cho nổi, gã hơi phát run, là thật sự hoảng sợ. Chàng trai trước mắt này tuổi không lớn lắm, tuổi còn nhỏ lại không hề hoảng sợ biến sắc, trong ánh mắt y thậm chí còn không có một chút tức giận, tựa như trong mắt y mình còn chẳng sánh bằng một con rệp, điều này làm cho gã cảm thấy vừa bị sỉ nhục lại sợ hãi.
Kẻ có vấn đề là gã, làm sao gã dám thật sự ra tòa đối mặt với Đinh Húc đây?
Một năm đã trôi qua và truyện mãi chưa hoàn, thực tình thấy mình lười quá. Có điều ngoài đời thực cũng vui vì mọi sự bận bịu và cố gắng của mình trong suốt thời gian qua đã được đền đáp xứng đáng =))) Vui lắm, nên tranh thủ trong thời gian được nghỉ chuẩn bị Tết sắp tới mị sẽ tung hàng đều đều =)))
Quên báo với mọi người, tui đã phạm phải một sai lầm kinh thiên động địa. Đó là nhầm bến tàu số 13 thành 13 cửa hiệu, nói chung là có quả một quá trình dẫn đến sự ngu dốt này, nhưng tóm quần lại mọi người chỉ cần nhớ là tui đã sửa lại là được rồi. =))) tui nói vậy thôi, nói nhiều lại kiểu như lấy cớ, huhuhu.
Với cả đừng thắc mắc sao xưng hô lộn xộn lúc “mày” lúc “thầy”, tự tui cảm nhận hoàn cảnh rồi để thôi =]]]