Nếu Người Ở Đây

Chương 38: Ước chiến

Tiêu Lương Văn vận động một chút, làm nóng người xong lập tức đi lên. Chỉnh đốn mấy đứa con ông cháu cha mà thôi, thời gian còn thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường tập đối kháng với những binh lính trong căn cứ. Mấy đứa bên đó vũ trang đầy đủ, lúc nhìn thấy Tiêu Lương Văn còn có phần khinh thường, người ở độ tuổi này thường tranh cường háo thắng, bước lên rồi còn làm hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tiêu Lương Văn lại tựa như chẳng nhìn thấy gì, đấm thẳng một phát lên mặt bọn họ, quật ngã người ta!

neyvidieu.wordpress.com

*vũ trang ở đây chỉ mấy bộ đồ phòng hộ bình thường thôi, không nhất thiết là để chỉ súng ống đạn dược dao dựa các thứ đâu.

Lần lượt mấy thiếu niên đứng đó, ngực và đầu gối họ đều bị Tiêu Lương Văn nhằm vào, bị hắn dùng động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ hạ gục. Mà dẫu sao cũng nhớ lời Tiểu đội trưởng đã dặn dò, bản thân Tiêu Lương Văn chỉ giúp bọn họ luyện tập chứ không xuống tay ác độc. Tiêu Lương Văn đánh hết sức nhanh gọn lẹ, thật sự không thèm khách khí với bọn họ.

Có một kẻ mồm miệng không sạch sẽ, vừa đánh vừa chửi đổng, bị Tiêu Lương Văn thụi thẳng một cú vào bụng, nếu không phải có đồ bảo hộ, e là đã lập tức nằm thẳng cẳng. Mà chỉ có bấy nhiêu vậy cũng không thể coi là nhẹ nhàng cho nổi, hắn ta quỳ dưới đất một lúc lâu mới đứng lên được, dạ dày thì đảo lộn một trận, thiếu chút nữa là nôn ra.

Có vẻ như đối phương cũng không ngờ rằng “binh lính” này chẳng thèm nhường một tí ti nào, thật sự đánh cho bọn họ một trận.

Mấy thằng nhóc choai choai xuất thân từ đại viện, mặc dù chưa đổ máu nhưng cũng đã ngã đến mức người đầy máu bầm, “dạy dỗ” xong trận này thì xem như đã kết thù.

*cụm “xuất thân từ đại viện” thường để chỉ các đời sau của các gia đình quân đội(công an), mình mạn phép để là con ông cháu cha nhé.

Hà Thành ném đồ phòng hộ đang cầm đi, mặt lạnh lùng, hỏi Tiểu đội trưởng: “Binh lính kia là ai hả, trâu bò thế, cũng thật dám đánh ghê gớm! Hắn ta tên gì?”

Tiểu đội trưởng là kẻ tiếu diện hổ, lúc này đưa đẩy khéo léo ghê gớm, chắn trước mặt họ để Tiêu Lương Văn đi trước, “Cái này ấy hả, thật sự là không thể tiết lộ được, chúng tôi vốn là bộ đội đặc chủng, lúc các cậu tới thì gia đình cũng nói rồi mà ha?”

* Có sai sót xin được góp ý! Tiếu Diện Hổ: ý trên mặt chữ là Hổ Mặt Cười, một con hổ biết cười, ý là nhìn có vẻ thân thiện vô hại nhưng đằng sau đó là một cả một sự khôn khéo và nguy hiểm vô cùng.

Tiểu đội trưởng liếc nhìn mấy thằng nhóc mới vừa bị dập tắt nhuệ khí này, có mấy đứa hiển nhiên tức giận, lòng Tiểu đội trưởng có phần khinh thường, hắn nói: “Hơn nữa, ngày hôm qua đã nói với các cậu rằng cần phải huấn luyện từ cơ bản, nếu mà các cậu không cần giai đoạn học đối kháng thì cũng chẳng còn cách nào khác cả.”

Người đi cùng Hà Thành đứng bên cạnh xì một cái, chỏ thẳng mũi Tiểu đội trưởng nói: “Anh rõ ràng là bao che cho hắn ta! Phì, cái thứ gì chứ, cha tôi còn chưa từng dám đánh tôi như thế…!”

Bình thường tính tình Tiểu đội trưởng cũng không tốt như vậy, hắn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

“Chẳng phải thứ gì cả, chỉ là binh lính bình thường trong căn cứ thôi, mà cũng đừng nói là đánh, tựu chung đều là do cậu ta hạ thủ lưu tình rồi. Chúng tôi hàng ngày đều huấn luyện khổ cực như vậy, mười năm như một ngày, nếu mà vừa lên ngay đến cả các cậu cũng không đánh được nữa thì gia đình các cậu cũng sẽ không đưa các cậu tới đây đâu, đúng không?”

Bình thường Tiểu đội trưởng cảm thấy phiền nhất là mấy đứa con ông cháu cha như này, chẳng được mấy đứa có tam quan ngay ngắn như Bạch Bân đến đây cả, gặp kiểu khó dây dưa như thế này thì đúng thật là muốn cả mạng mình. Nếu không phải sợ mình không ghìm tay lại được thì hắn thật sự muốn thay cha mẹ bọn chúng dạy cho tụi nó biết thế nào là quy củ một trận.

*tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Mọi người có thể hiểu nôm na “tam quan ngay ngắn” là người

biết đúng biết sai, biết thứ gì nên làm thứ gì không, có đạo đức và có cái nhìn đúng đắn về thế giới xung quanh, còn cái giá trị quan thì đại để như” vì dân phục vụ” nha. ai biết nghĩa chính xác hơn vui lòng nhắn mình với, mình rất mong được góp ý.

Mặt mày thâm trầm, Hà Thành nói: “Anh nói danh hiệu của hắn cũng được, hắn là lính của ai?”

Tiểu đội trưởng day nhẹ dưới chóp mũi, hắn nói: “À cái này hả…là Phan Phong, lính của Thiếu tá Phan.” Phan Phong nhắm trúng Tiêu Lương Văn và muốn chiêu mộ cậu đúng là việc mọi người đều đã biết, đó là chuyện một sớm một chiều, bây giờ lôi Phan Phong ra dùng cũng phải thôi, Tiểu đội trưởng hưng phấn nghĩ thầm, thật sự là không kịp chờ nổi diễn biến vở kịch tiếp theo mà. Liệu có đánh từ nhỏ đến lớn hay không? Thế nhưng mà Thiếu tá Phan nổi tiếng gà mẹ bênh con, coi lính dưới trướng như thân binh mà săn sóc đấy!

*đánh từ nhỏ đến lớn: tức là từ Tiêu Lương Văn lên đến Thiếu tá Phan.

Miệng Hà Thành lẩm nhẩm tên của Phan Phong mấy lần, cười lạnh một tiếng, cởi đồ bảo hộ rồi ném phịch xuống đài thi đấu, thở phì phò dẫn người đi.

Mấy huấn luyện viên bên cạnh hóng hớt chuyện vui lại gần hỏi: “Ối chà chà, ai vậy nha?”

“Nhà Tư lệnh Hà.”

(neyvidieu.wordpress.com)

Mấy huấn luyện viên kia cười nhạo một tiếng, cũng không hỏi nữa, “Chờ xem chuyện vui đi, lâu quá rồi không còn thấy ai dám tới gây chuyện với chúng ta nữa đó.”

Tiểu đội trưởng cũng cười một tiếng, phất tay ý bảo mọi người giải tán, lúc này vẫn là thời gian huấn luyện, bị giáo quan tóm được lại bị phạt. Còn như vị Tư lệnh Hà đó, là một sĩ quan văn phòng cấp cao của bên hậu cần, bộ đội văn phòng lại không giống như bộ phận hậu cần trên, phần lớn họ có trình độ. Mặc dù quân hàm thấp hơn một cấp, nhưng nhà Phan Phong chưa chắc đã sợ cái này, thật sự là không ai dám động đến Thiếu tá Phan ở cái căn cứ này cả.

Lúc này Phan Phong đang ở trong phòng làm việc gác chéo chân gọi điện thoại, một đôi chân thật dài bị quần lính và giầy đinh bọc quanh, lộ ra đường cong của bắp thịt, nhìn hết sức mạnh mẽ. Một đôi chân dài như vậy lại dựng chếch lên đan chéo trên bàn làm việc, còn bản thân y lại ngồi dựng nghiêng trên ghế xoay, đang dùng bả vai kẹp điện thoại vệ tinh nói chuyện.

“…Chú Phan nói anh đến Tây Nam(Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng), năm nay em tốt nghiệp cũng đi báo danh ở Tây Nam, không chừng có thể đóng cùng đơn vị với anh đó, hi hi ~”

Phan Phong cười tự giễu một cái, vị lão gia tử trong nhà không phải kêu hắn đến Tây Nam làm thì khẳng định là đưa hắn đến trấn thủ Nam Cương quá, cũng chỉ có trẻ nít ngây thơ như thế mới tin thôi. Đang trò chuyện, không biết có phải bị người ta nhắc đến hay không mà Phan Phong hắt xì một cái.

Người bên trong điện thoại có phần sốt sắng hỏi Phan Phong: “Anh, anh bị bệnh sao?”

Phan Phong cười cười, “Sao có thể thế chứ, thân thể anh em khỏe thế nào, không phải em không biết.”

Giọng nói bên kia ngừng một chút, bỗng nhiên cũng cười theo, giọng có phần mềm nhũn, nói: “Đúng là cực kỳ tốt.”

Mắt Phan Phong cong cong, tiếp tục đùa người trong điện thoại: “Chỗ nào tốt nha?”

Ấp úng giây lát, đầu bên kia mới nói: “Sức bền… Cực kì tốt…”

*nguyên văn:

持久力, lực kéo dài, lực duy trì:v:v mọi người hãy phát huy tưởng tượng nào!

Phan Phong khẽ kinh ngạc, lới lỏng cổ áo, hắn nói: “Sao hôm nay em dám to gan lớn mật vậy, bên cạnh không có ai chứ? Nói tiếp mấy câu êm tai nữa cho anh nghe đi, anh…”

Còn chưa nói hết lời thì bên kia đã cúp điện thoại, một loạt tiếng máy bận tút tút tút. Phan Phong day day thái dương, nhìn điện thoại một hồi, hắn cười. Vì một cậu nhóc như vậy mà làm ầm ĩ với gia đình, dường như cũng không phải là không thể kiên nhẫn. Đợi thêm mấy năm nữa đi, chờ cậu lớn thêm chút nữa, đường san phẳng rồi lại nói những thứ này.

*Đường san phẳng: không còn trở ngại gì nữa.

(neyvidieu.wordpress.com)

Tiện tay ném điện thoại có phần bỏng tay lên bàn, Phan Phong duỗi người, lần này hắn trở về sau ba tháng thực hiện nhiệm vụ mà cũng không có nổi huy chương, khen thưởng nhận được cũng chỉ có một cái ghế ông chủ có chút thoải mái như vậy và thêm được quyền sử dụng điện thoại vệ tinh nữa thôi.

Ông già nhà hắn quả thật là tốn tài tốn lực* trị hắn.

*Nguyên văn:

本钱, có ý ví von việc có thể thực hiện dựa vào tài lực hoặc vật gì đó (baike.baidu)

Phan Phong lắc đầu thở dài, ngâm nga vài câu hát, mở bản đồ ra. Có một số việc nếu như được làm lại một lần nữa, y cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền quyền đến thay thế được.

***

Sau khi Đinh Húc tựu trường chính là kì thi giữa kì, nhân lúc trước thi giữa kì, y đệ đơn lên nhà trường để xin thi vượt lớp. Đây sớm đã là một suy nghĩ kĩ càng, dựa vào thành tích của y thì có thể vào cấp ba hoặc đại học sớm một chút, vậy là có thể tiết kiệm được mấy năm để tính toán chuyện khác.

Ông Đinh vẫn vô cùng tán thành với chuyện y học vượt lớp, ông tìm người đến dạy thêm cho Đinh Húc, ngay cả dương cầm trước kia từng luyện cũng để y tập lại lần nữa, ông nghĩ là sau đó có lẽ có thể giúp Đinh Húc thêm phần điểm khi khảo thí.

Ngược lại Đinh Húc lại không có hứng thú gì với mấy thứ này, ban đầu y học cái này cũng là do sở thích cá nhân của Chung Tiệp. Bà không thông thạo nhạc lý, nên mong đợi con mình có thể học giỏi, mang tâm trạng như vậy nên ban đầu bà ép Đinh Húc học đàn nhiều. Vốn ban đầu y còn có chút hứng thú, nhưng cứ lặp đi lặp lại đến mức dần trở nên không muốn động đến đàn.

Edit by Ney

Thời gian luyện đàn thì Đinh Húc đều bỏ trống ra để đến căn cứ huấn luyện.

Hắn cũng đã quen thuộc với những binh lính kia, học những thứ phòng vệ hộ thân vô cùng thực tế, y kiên trì rèn luyện tiếp thì cơ thể khỏe lên rất nhiều. Trừ bên phía Tiêu Lương Văn yêu cầu phần thưởng càng ngày càng quá đáng ra, y hoài nghi Tiêu Lương Văn bắt đầu bộc lộ ra ý vượt ranh giới, còn tình trạng cuộc sống hiện giờ trên cơ bản đã không còn gì có thể khiến Đinh Húc xoi mói được nữa.

Thỉnh thoảng lúc ở căn cứ gặp phải Bạch Bân, Đinh Húc nhìn thấy xong cũng tránh ra xa xa.

Trước kia không nghĩ đến việc dính đến bóng của cây đại thụ Bạch gia, bây giờ sợ là Bạch Bân… hoặc là người bên cạnh Bạch Bân – Đinh Hạo thấy dấu trên cổ y, nhìn ra được manh mối, cái miệng Đinh Hạo mà cay độc lên thì Đinh Húc đoán chừng cũng không chống lại nổi. Tuy rằng trong thời gian này không thấy Đinh Hạo theo tới đây, thế nhưng Bạch Bân và Đinh Hạo tuy hai mà là một, dù thế nào thì Đinh Húc tránh mặt một chút cũng tốt.

Thời gian Đinh Húc tới căn cứ được tận lực giảm bớt, đại đa số trong đó là đi theo Tiêu Lương Văn. Nhưng mà có một số việc có cố gắng thế nào đi nữa vẫn không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng đυ.ng phải.

Quẳng Tiêu Lương Văn ra bên ngoài cũng không bắt mắt, nhưng mà vì trong căn cứ quyền cước hắn đủ mạnh đủ độc, đã đứng vào hàng nổi danh, cộng thêm việc trước đó ra tay với mấy vị con ông cháu cha, đối phương lại nhanh chóng nhớ mặt hắn, năm lần bảy lượt tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhất là một người tên là Hà Thành, thông qua quan hệ để tra xét lai lịch của Tiêu Lương Văn một chút, biết được hắn cũng tới đây tập đặc huấn ngắn hạn thì

lại càng nhìn chòng chọc vào Tiêu Lương Văn không tha.

Edit by Ney

Hà Thành chỉ tra ra được Tiêu Lương Văn cũng nhận đặc huấn ngắn hạn giống bọn họ, nhưng lại không điều tra ra được thân phận và bối cảnh của hắn, người trong trụ sở không biết, đơn cử đến ngay cả Thủ trưởng Tôn cũng chỉ biết tình hình của Đinh Húc mà thôi, đối với người bạn nhỏ Đinh Húc mang tới này lại không hề biết.

Hà Thành đoán là hắn đến từ bên tỉnh X, có câu “cường long không áp địa đầu xà”(ý chỉ: người có mạnh thế nào cũng không chèn ép được thế lực ở ngay khu vực đó), lúc này lại càng oán Đinh Húc, chỉ cảm thấy mình không có chút mặt mũi nào trước chúng bạn, mà tất cả đều vì liên quan đến Tiêu Lương Văn.

Tiêu Lương Văn có né đám con ông cháu cha này thế nào đi chăng nữa cũng chẳng tránh khỏi phải đυ.ng độ mấy lần, đám người Hà Thành này nhìn Tiêu Lương Văn không vừa mắt, hai người lên đài thi đấu với một mình hắn cũng là chuyện hay xảy ra. Lần này, Hà Thành lại mang theo người tới, lên đài đeo găng tay quyền anh xong lại gọi Tiêu Lương Văn: “Này, đằng kia, đến so một chút chứ hả?”

Tiêu Lương Văn vừa hoàn thành huấn luyện trăm mét vượt chướng ngại vật, đứng đó thắt dây giày đinh, không ngẩng đầu phản ứng gì với đối phương.

Bình thường mấy tên thiếu gia kia đều được mọi người bợ đỡ, lại thấy Tiêu Lương Văn không phục như vậy nên thậm chí một kẻ còn rút găng tay mình ra ném Tiêu Lương Văn, giễu cợt: “Sao hả, hai người là lập tức không dám lên à? Đồ hèn nhát!”

Găng tay lăn lông lốc mấy vòng, ngừng cách chân Tiêu Lương Văn không xa lắm, ánh mắt hắn dừng bên trên đó từ từ nổi sóng.

“Không dám đến sao, đến đi chứ!”

“Không đến không phải đàn ông đâu, Tiêu Lương Văn, không phải mày sợ chứ hả, chậc chậc!”

“Lên đi chứ, đằng kia, hôm nay ông trẻ đây đổi cộng tác, không quật ngã mày tao đây không phải họ Hà…”

Một người cũng đi giày lính như vậy tiến đến, trên giày đinh còn dính chút bùn, nhìn có vẻ như cũng vừa mới tập luyện xong, anh ta cúi người nhặt găng tay lên, quay sang phía mấy thiếu niên kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nói: “Hà Thành, cậu khá được đó, thương tích bị đánh ngày hôm qua lành rồi à?”

Hà Thành bước ra khỏi đám tiểu tử kia, sắc mặt u ám mà nhìn chằm chằm vào người ra mặt cho Tiêu Lương Văn, nói: “Đổng Phi, cậu bớt can thiệp vào chuyện của tôi đi.”

Nhìn thì tuổi tác cậu trai gọi là Đổng Phi này xấp xỉ bọn họ, vóc dáng hơi cao chút, nước da có thể do thường ở lâu trong nhà mà thiên về trắng, mày kiếm mắt sáng, trong mắt là một luồng chính khí. Đổng Phi nhìn mấy đứa con em thế gia kia cũng chẳng lui một bước, ném găng tay quyền anh trở lại đài thi đấu, lạnh lùng thốt: “Cậu muốn mất mặt thì tôi mặc kệ, hôm nay tôi và Tiểu Tiêu muốn so một trận, hoặc là cậu tự xuống, hoặc là đổi thành tôi lên đánh cậu xuống.”