Đinh Húc ngủ không an giấc, lông mày nhíu chặt, bên tai vang lên tiếng “cộc” “cộc “cộc”, lúc sau lại giống như tiếng đánh trống “tùng” tùng” “tùng”, khiến màng nhĩ y phát đau.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, người ngoài cửa dường như do dự một chút, dứt khoát đẩy cửa bước vào, “Đinh Húc? Bà chủ gọi cậu lâu rồi, mau ra ăn cơm đi, mọi người đều đang đợi mình cậu đấy.”
Đinh Húc mơ màng thưa một tiếng, đối phương lúc này mới phát hiện có chút không đúng, tiến lại gần, chần chừ lay nhẹ y: “Đinh Húc?”
Đinh Húc mở choàng mắt. Người trước mặt này vẻ tầm ba bốn mươi tuổi, quần áo bảo thủ, tóc ngắn môi dày, chính là bảo mẫu nhà y. Hoặc nên nói là bảo mẫu rất lâu về trước của nhà y, ít nhất khi đó y mới học cấp II… Nhưng mà tại sao lúc này lại gặp bà ấy ở đây?
Bảo mẫu nghe thấy tiếng thúc giục bên ngoài, sợ bà chủ trách mắng, liền vội vội vàng vàng đẩy y vào phòng tắm nhỏ bên cạnh rửa mặt, nói: “Bà chủ vừa gọi cậu nữa rồi, đừng giận dỗi, mẹ con ruột nào có ai thù ghét nhau bao giờ, rửa mặt rồi ra ngoài, bà chủ cũng chỉ muốn tốt cho cậu…”
Đinh Húc bị đẩy vào, đợi đến khi tạt một vốc nước lạnh lên mặt mới tỉnh táo lại, bảo mẫu làu bàu làu bàu đi ra ngoài, còn đầu óc y thì loạn cào cào. Y nhìn khuôn mặt trắng bệch non choẹt phản chiếu trong gương, lại cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay hơi nhỏ đang ngâm trong nước của mình, y thô bạo chà xát mặt, cả đầu vùi vào trong lòng bàn tay, không ngẩng lên nổi.
Y trở
về
rồi.
Trở
về
lúc y mười
lăm
tuổi.
Không có mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, không có cảm giác đau đớn trên khắp cơ thể, những chuyện nhục nhã khiến y cả đời không ngẩng đầu lên được còn chưa xảy ra… Chuyện này có phải chứng minh, bây giờ
y cố gắng, vẫn còn kịp?!
Suy nghĩ trong đầu rối loạn, còn chưa kịp sắp xếp mọi câu chữ, đã nghe thấy bên ngoài có người đẩy cửa “Phành” một tiếng bước vào, giọng nói phụ nữ mang theo tức giận, hạ giọng: “Đinh Húc, con còn muốn làm loạn đến bao giờ? Việc định hướng học cho con mẹ với cha đang bàn, đưa con đến nơi khác học cũng chỉ vì muốn tốt cho con, con còn muốn giở bản tính thiếu gia ra với cha mẹ!? Bây giờ theo mẹ ra ngoài, ăn cơm!”
Đinh Húc ngẩng đầu liếc nhìn bà, giọng khàn khàn: “Mẹ.”
Chung Tiệp có chút nghi hoặc nhìn con trai mình, nhưng thấy bộ dạng cúi đầu của y, chỉ nghĩ là y bị giáo huấn nên không dám làm loạn nữa, nhất thời tỏ ra hài lòng, tươi cười đắc ý vuốt vuốt nếp gấp trên quần áo, nói: “Nên nghe lời sớm hơn mới phải, cha con nói rất đúng, cấm túc mấy ngày con liền ngoan ngoãn.”
Đinh Húc buông ánh mắt xuống, cùng ra ngoài với Chung Tiệp, nếu bảo y còn nửa chút tình cảm nào với cái gia đình này, thì cũng chỉ là với người ông
nội ở phương Bắc xa xôi, còn với cha mẹ, y đã sớm chẳng để ý nữa rồi.
Chung Tiệp mang theo Đinh Húc đi một vòng quanh phòng khách rộng lớn, thành tích Đinh Húc tốt, bề ngoài lại đẹp trai tuấn tú, rõ ràng rất nổi trội, cho nên mỗi lần tụ họp bà đều thích dẫn Đinh Húc đi chào hỏi một vòng, vừa thỏa mãn tâm tư hư vinh của bản thân, vừa củng cố địa vị của bà trong gia đình này.
Đinh Húc bị bà tha đi một vòng, chóp mũi phải ngửi đủ loại nước hoa,
việc trong phòng tập hợp hàng trăm loại nước hoa khiến y muốn hắt xì một cái, không khí vẩn đυ.c, khó mà chịu đựng. Y lạnh mặt ngồi đấy, các trưởng bối không đến làm phiền nhưng ngược lại mấy cô gái bằng tuổi có vẻ rất thích chăm chú theo dõi y, bước đến bắt chuyện: “Bạn tên là Đinh Húc hả? Nghe dì nói bạn cũng học ở trường trong trung tâm phải không?”
Không biết trên người họ dính lây mùi của phụ huynh, hay cũng tự dùng nước hoa, vừa lại gần Đinh Húc đã không chịu nổi, cũng lười giả vờ giả vịt, đứng dậy lấy cớ ra ngoài: “Tôi còn có việc, ra ngoài trước.”
Vẻ mặt Chung Tiệp hơi bất ngờ, như muốn tra hỏi một chút.
Đinh Húc đi được hai bước, lại quay người đi về phía Chung Tiệp chìa tay ra: “Mẹ, cho con mượn ít tiền.”
Sắc mặt Chung Tiệp lúc này mới dịu đi, bà biết rằng
Đinh Húc nhận sai rồi, nhưng nghĩ con trai còn đang trong độ tuổi ham chơi phản nghịch, làm bộ mắng y mấy câu, vẫn cứ nhét một xấp nhân dân tệ vào tay y, dặn dò nói: “Đi sớm về sớm, về trễ, cha con lại tức giận.”
Đinh Húc cũng chẳng buồn nhìn xem bà cho bao nhiêu, nhét lung tung vào túi đi ra ngoài.
Bên ngoài hơi lạnh, Đinh Húc mặc một chiếc sơ mi, bên ngoài khoác áo nỉ mỏng, đi trên đường không chịu được phải siết chặt cổ áo. Y đứng ở vệ đường, bắt một chiếc taxi, dựa theo kí ức đọc một địa chỉ, bảo tài xế đưa đến đó.
Tài xế một bên khởi động xe, một bên than thở nói: “Bạn học này, chỗ cậu muốn đi rất hỗn loạn, nghe nói xung quanh đó loại gì cũng có, bên cạnh còn có một trại giáo dưỡng…”
Đinh Húc lạnh mặt không nói lời nào, tài xế lầm bầm mấy câu, tự thấy vô duyên, bèn thôi không nói nữa.
Đợi đến được chỗ kia, phần kí ức mơ
hồ trong đầu Đinh Húc liền rõ ràng hẳn lên.
Bức tường màu xám cao ngất, ngoài cửa có cả cảnh vệ, bên cửa hông còn có một cửa sổ nhỏ để đăng kí thăm nuôi, Đinh Húc nhớ rõ ở kiếp trước y đến đây với cha, trực tiếp vào bằng cửa chính, mà lần đầu tiên gặp Tiêu Lương Văn cũng chính là chỗ này.
Lần này y đến một mình, phải tự mình đến cửa hông đăng kí báo danh, đối phương là một cảnh vệ tầm tuổi trung niên, thấy y đi một mình, hơi do dự hỏi:” Tiêu Lương Văn?”
Đinh Húc nắm chặt tay trong túi quần, nói: “Đúng.”
Người cảnh viên viết ào ào trên giấy, lại ngẩng đầu liếc về phía y, hỏi: “Có người như vậy, cậu có quan hệ gì với đối phương, đến bảo lãnh à?”
Đinh Húc cảm thấy có chút khó nói, đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “…Hắn là anh tôi, tôi tới nộp tiền bảo lãnh.”
Tác
giả
có
lời
muốn
nói:
Tiêu
Lương
Văn:
Đinh
Húc?
Đinh
Húc!
Đinh
Húc:
….
Tránh
ra,
muốn
chết
à!