Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 52: Tình nồng (3)

Dịch: Duẩn Duẩn

Ngày thứ ba ở Tuyền Châu, họ đã quyết định ghé thăm chùa Khai Nguyên, ngôi chùa Phật giáo lớn nhất tỉnh Phúc Kiến với bề dày lịch sử trên 1500 năm.

Hạ Nhật cũng không biết tại sao Mông Qua cứ một hai nhất quyết phải đến chùa Khải Nguyên cho bằng được. Lúc sắp đi, dì Hà lặng lẽ nắm tay cô nói nhỏ, "Chàng trai này thật lòng với cháu đấy, Hạ Nhật ạ. Nó vừa mới nghe loáng thoáng chuyện dì với chú từng lên chùa làm lễ cầu duyên thôi là đã nghĩ ngay đến việc tới chùa Khai Nguyên với cháu rồi. Mà thằng bé này cũng dễ thương thiệt, nó ngại hỏi dì chuyện này nên mới lấm la lấm lét đi hỏi mấy đứa bé, ai ngờ đâu lại bị dì bắt gặp rồi nghe trộm được."

Trên đường đến chùa Khai Nguyên, Mông Qua cứ nghi ngờ nhìn Hạ Nhật không thôi, không biết cô nàng này đang cười cái gì vậy nhỉ?

Lúc còn rất nhỏ, Hạ Nhật đã từng theo bà nội đến chùa một lần vào mùa hè. Cô vẫn còn nhớ như in truyền thuyết về chùa Khai Nguyên đã được lưu truyền vào thời đó, nhưng chuyện này có thật hay không, thì không ai biết được, chỉ biết rằng nó đã được truyền miệng từ đời này qua đời khác rất lâu rồi.

Tương truyền rằng, có một nàng công chúa đến chùa Khai Nguyên dâng hương và tình cờ gặp được chàng Phò mã tương lai của nàng ở đó. Tuy nhiên, chàng phò mã chưa từng gặp mặt nàng công chúa, muốn giả dạng một nhà sư để tới xem xem dung mạo của người vợ tương lai mình thế nào. Nhưng chẳng ngờ rằng lại bị công chúa phát hiện ra, trong cơn tức giận nàng ta đã ra lệnh cho sư trụ trì ở đấy cắt tóc chàng rồi bắt chàng ở đấy làm hòa thượng suốt đời. Sau khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nàng công chúa vì muốn nhận được sự tha thứ của phò mã mà tự xuống tóc làm ni cô ngay tại chùa Khai Nguyên. Về sau nhờ sự giúp đỡ của một nhân sĩ có tâm, hai người họ cuối cùng cũng đã gương vỡ lại lành, châu về hợp phố. Họ đã tổ chức hôn lễ ngay tại chùa Khai Nguyên này. Trong hôn lễ đó, bọn họ đã cùng nhau nâng chiếc mâm có nhúm tóc được thắt lại với nhau của hai người, tượng trưng cho phu thê kết tóc đồng tâm, nguyện sống chết có nhau mãi không chia lìa .

Cũng bởi truyền thuyết này mà chùa Khai Nguyên mang rất nhiều sắc thái lãng mạn. Hằng năm có vô số người tới đây để cầu tình duyên mau tới. Ngay ngày hôm nay thôi, Hạ Nhật vừa mới bước vào chùa đã nhìn thấy rất nhiều nam thanh nữ tú đang thành kính dâng hương, xin sớ, và xem quẻ cầu duyên.

Mông Qua vừa mới vào đã kéo Hạ Nhật qua một bên, chỉ sang phía đối diện: "A Nhật, hay là mình cũng thử cái đó đi, trông hay đấy."

"Đúng là trông hay thật." Hạ Nhật thuận theo ý dân: "Được đấy, hay mình cũng thử đi."

Thế là bọn họ cùng đến đó gieo một quẻ cầu duyên. Người giải xăm cho bọn họ là một ông chú trung niên mang mắt kính lão. Chỉ có điều đến lúc giải xăm, chú ấy lại cứ nói lòng va lòng vòng như dắt họ đi trong sương mù làm Mông Qua sốt hết cả ruột.

"Chú ơi, chú có thể nói rõ hơn chút được không." Mông Qua ôm Hạ Nhật vào lòng: "Đây, chú nhìn thử xem, bọn cháu cuối cùng có sống đến răng long đầu bạc với nhau không ạ?"

"Có răng long đầu bạc hay không thì phải xem duyên phận và vận may của các cháu." Ông chú nói một câu rất 'huề vốn'.

"Chú à, chú xem phim nhiều quá rồi đấy." Mông Qua nắm lấy tay Hạ Nhật, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay mình: "Đây, chú thấy chưa, bọn cháu đã chung sống hòa hợp rồi đây."

"Cậu này, cậu chưa từng nghe thấy câu này sao, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân*." Người đàn ông vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu của mình.

(*) Trích trong câu "话说天下大势,分久必合,合久必分": Phù thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửa tất phân (Thế lớn thiên hạ, chia lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại chia). Đây là câu khai đoan trong Tam Quốc diễn nghĩa. Dùng để chỉ sự biến hóa vô thường của con người và sự vật, đồng thời còn để chỉ sự phát triển của phân chia và hợp lại giữa con người và sự vật có tính tất yếu nhất định, là quy luật tất yếu của phát triển sự vật.

"Chú à, tôi nghe câu này trong Xích Bích rồi đấy." Mông Qua nổi nóng: "Phân cửu tất hợp, hợp cửa tất phân? Chú có tin tôi tìm luật sư tố cáo chú chuyện đạo văn không hả?"

Ông chú ấy chỉ mỉm cười, phía sau tròng kính là một đôi mắt đầy cơ trí.

"Chàng trai trẻ." Người đàn ông trung niên ấy ngăn Mông Qua lại: "Chớ đánh giá sự việc một cách thiếu kiên nhẫn như vậy! Sau này gặp phải bất cứ chuyện gì, khắc phải nhớ, đập nồi dìm thuyền."

Hạ Nhật thấy ông chú này không phải là xem phim quá nhiều mà đích xác là đọc sử ký quá nhiều mới đúng.

Mãi sau này, mỗi khi Mông Qua nhớ tới màn đối thoại với ông chú giải xăm không biết tên tuổi ấy đều cảm thấy biết ơn vô cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu Vi đưa mắt nhìn chị họ của mình, chỉ thấy chị ấy hơi híp mắt, thần sắc mệt mỏi. Trước mặt chị ấy còn có một tờ báo sáng mới "ra lò", khuôn mặt đẹp trai của Mông Qua chiếm nửa trang trong tờ báo đó. Chị ấy cầm tờ báo lên, nhìn chăm chú vào nó.

Mông Qua trong bức hình được chụp ở sân bay vào chạng vạng tối ngày hôm qua. Chỉ là Tiểu Vi cảm thấy điều này có gì đó hơi kỳ lạ. Từ khi nào mà Mông Qua trở nên dễ nói chuyện như vậy? Anh ấy không hề thể hiện sự mất kiên nhẫn với phóng viên như thường ngày, cũng không có bất kỳ sự thù địch nào, mà trái lại còn hết sức phối hợp.

"Chị, chị bảo hôn lễ mà Mông Qua đi tham dự trong miệng mấy người trong giới là ai vậy? Nghe nói, nhân vật có thể mời được Mông Qua tham dự hôn lễ như vậy chắc chắn là một người rất có máu mặt, nhưng em thấy giới giải trí gần đây có vẻ khá im ắng mà nhỉ."

Tiểu Vi vừa mới tốt nghiệp đã đến làm trợ lý cho chị họ của mình luôn. Vì vậy tình cảm mà chị họ dành cho Mông Qua trong suốt nhiều năm qua như thế nào, cô ta biết rõ hơn ai hết.

Tô Hồng Liên siết chặt tờ báo đến phát đau, cô ta cũng hy vọng rằng cái đám cưới đó là có thật, nhưng làm sao cô ta lại không biết được mục đích của Mông Qua cơ chứ. Phong cách đối phó khác thường với ký giả ấy, chỉ để dời đi mục tiêu thật sự của bọn họ mà thôi, cốt để không ai chú ý tới dáng người nhỏ nhắn đội chiếc mũ bóng chày nhìn như nhân viên làm việc đang đi bên cạnh mà anh cố tình che nửa mặt ấy.

Mông Qua đi nghỉ phép bao nhiêu ngày, là bằng đấy ngày Tô Hồng Liên đến phòng làm việc tìm anh, nhưng cô thư ký quái gở ở đó chỉ lạnh lùng ném ra một câu, "Tô Hồng Liên cảm thấy tình yêu cũng giống như chơi cờ, đi nhầm một nước thua cả ván cờ, còn tình yêu, một bước sai lầm vạn dặm đau thương."

Trên ti vi đang phát lại một số đoạn video trông không khác gì một bộ phim điện ảnh, đến lúc giật mình bừng tỉnh, khung hình đã được cố định ngay tại ngón tay đeo nhẫn của Mông Qua, chính là ngón áp út.

Tô Hồng Liên đột ngột đứng bật dậy. Không, không, không thể nào, Hạ Nhật sẽ không bao giờ tha thứ cho Mông Qua vì những chuyện anh đã làm với em trai cô ta. Chuyện đó giống như một vết sẹo mãi mãi không thể xóa nhòa trong trái tim Hạ Nhật vậy.

Rốt cuộc, tại sao hai người đó lại xuất hiện cùng nhau ở sân bay? Có phải có chuyện gì đó đã xảy ra khi cô ta không ở Bắc Kinh hay không?

Tô Hồng Liên gọi ngay cho luật sư của Mông Qua, người được ông chủ của mình vô cùng coi trọng: "Ông Lâm phải không ạ? Hôm đó không phải ông muốn mời tôi ăn một bữa ư? Tối mai tôi rảnh đấy."

~~~~~~~~~~~~~

Hạ Nhật không biết mình đã giục dậy anh chàng đang nằm ườn trên giường này bao nhiêu lần rồi: "Mông Qua, anh có chịu rời giường không đây, kiên nhẫn của em là có hạn đấy nhé."

"Hôn anh một phát, anh sẽ dậy liền." Mông Qua mơ mơ màng màng mò mẫm trong không trung. Tiếc là vớt nửa ngày cũng không vớt được chú cá Hạ Nhật. Mông Qua uể oải mở mắt ra, thấy ngay Hạ Nhật đang giơ tay chống nạnh trợn ngược mắt nhìn anh.

"Mông Qua, anh cứ thế nữa đi, em sắp biến thành bà gái già của anh rồi đấy."

Mông Qua không nhịn được phụt cười, vung cánh tay dài ra, hốt trọn chú cá Hạ Nhật vào lòng, ngay tức khắc mùi kem đánh răng thoang thoảng đầy ắp xung quanh anh.

Ừ, bây giờ anh rất muốn nếm thử mùi kem đánh răng mà Hạ Nhật vừa mới đánh. Nghĩ xong là liền áp miệng tới, cạy mở hàm răng cô, tiến quân thần tốc, còn tay nữa, ừm, Hạ Nhật thích tắm vào buổi sáng, chắn chắn là vừa mới tắm xong đây mà, cơ thể...

Ừm, đều là lỗi của Hạ Nhật cả, biết rõ đàn ông buổi sáng sớm sẽ rất 'hưng phấn', mà còn hết lần này đến lần khác làm mình thơm ngát như vậy. Để mà không suy nghĩ bậy bạ, không rục rịch ngóc dậy được á, anh xin quỳ!

"A Nhật, hay là giờ mình bù lại 'bài tập' tối qua chưa hoàn thành nhé?"

"Này, Mông Qua, trong đầu anh có mấy con sâu em còn biết đấy nhé, còn giả vờ giả vịt á..." Hạ Nhật dùng hết sức ba bò chín trâu đẩy anh ra. Làm bài? Xin lỗi đi! Anh điêu riết rồi quen ấy.

"Đáng lẽ em nên vui mừng vì thân thể anh chỉ trung thành với em mới phải." Thật ra Mông Qua chỉ muốn giữ lại chút hình tượng lịch lãm của mình trước mặt Hạ Nhật thôi, nhưng mà không thể được, chỉ cần chạm vào cô là anh liền nghĩ ngay tới chuyện đó.

Hạ Nhật vùng vẫy đứng lên. Không được, cô phải nói chuyện với anh ngay bây giờ.

"Mông Qua à, anh nghe em nói đã." Hạ Nhật hơi bị 'chập đĩa' một chút: "À...Ừ, anh, anh có thể kiềm chế vào buổi sáng một chút được không. Em đồng ý với anh, buổi tối, buổi tối, việc đó sẽ nghe theo anh hết."

Hạ Nhật cúi thấp đầu như muốn đυ.ng ngực mình: "Em không muốn thành Thánh đi trễ đâu. Với lại, với lại anh còn như vậy nữa thì công ty sẽ phá sản đấy?"

Mông Qua kéo Hạ Nhật lại bên cạnh mình một lần nữa: "Được thôi, xem xét chuyện nào đó mà em nói vào buổi tối, anh đồng ý nghe theo em, còn bây giờ tha cho em đấy nhé. Nhưng mà hình như em vẫn chưa hiểu rõ tình trạng tài sản của chồng mình thì phải. Em đã bao giờ nghe lời thoại trong bộ phim điện ảnh này chưa? Cái gì là đắt nhất thế kỷ 21? Là nhân tài, nói cách khác thứ đứng trên cả nhân tài chính là tiền bạc. Mà chồng của em thì có cả hai đấy. Anh dùng tiền để chiêu mộ nhân tài, vậy nên, em không cần phải lo lắng cho công ty của anh đâu. Đừng nói đến chuyện đi trễ, nửa năm anh không đi làm cũng có tiền cho em mua nhẫn kim cương đeo đầy ngón tay, rồi cả ngày ăn sơn hào hải vị đến phát ngán thì thôi."

"Ồ, nếu nói thế, chồng của em là một tên nhà giàu mới nổi ư, mười ngón tay đeo đầy nhẫn kim cương cơ á? Nghe kinh khủng quá đi." Hạ Nhật kéo người đàn ông còn đang nằm 'vểnh râu' ở trên giường dậy: "Em không muốn chết oan uổng thế đâu."

Mông Qua tiếc hùi hụi vì cái đống 'bài tập' về nhà còn chưa hoàn thành của mình.

~~~~~~~~~~~~~

Phòng làm việc của Hạ Nhật nằm ở tầng bảy, đây là khu vực dành cho bộ phận sáng tạo. Không hiểu sao hôm nay Hạ Nhật lại nhận được rất nhiều lời chào hỏi nhiệt tình từ mọi người, điều này làm cô vừa mừng vừa lo. Vì bình thường phải cõng trên lưng cái danh cô gái nhảy dù siêu cấp gì gì đó nên chả ai dám lại gần hay đến bắt chuyện với cô cả, chứ đừng nói là yêu thích.

Vừa mới bước vào phòng, cô hỏi ngay A Thụ chuyện này là cớ sự gì. Tên này còn ung dung nói, "Không có gì, họ đến hỏi tôi quan hệ của cô với Mông Qua đấy mà. Tôi bảo cô với Mông Qua là bà con với nhau luôn cho nhanh."

A Thụ âm thầm khoái chí trong lòng, nếu hai người các người dám làm chuyện gì khác thường thử coi, chẳng hạn như ấy ấy ấy, thì ngay tức khắc sẽ bị dán lên cái danh gì gì đó cho mà xem.

Sau khi tan làm, Hạ Nhật và Mông Qua đến bệnh viện thăm Mông lão gia. Thời gian phẫu thuật của ông đã được ấn định là vào ngày mốt. Bác sĩ được mời đến từ Mỹ đã kiểm tra sức khỏe toàn thân cho ông rồi.

Mông lão gia vừa bước vào phòng bệnh liền cười ha hả nhìn Hạ Nhật, thấy cô vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác không biết gì, liền bảo: "Hạ Thiên đâu, mau ra đây đi. Con chuột nhắt này."

Hạ Thiên lò dò đi ra từ phòng vệ sinh, nhún nhún bả vai nói: "Ông nội ơi, cháu tính gây bất ngờ cho mọi người mà thất bại rồi."

Hạ Nhật nhào tới, sờ khắp mặt mũi tay chân cậu, rối rít hỏi: "A Thiên, sao em lại ở đây? Em đến đây lúc nào thế? Không phải em bảo chị nửa tháng sau hẵng đến đón em ư? Bác sĩ nói không sao chứ? Bác sĩ có bảo cơ thể em có chịu được khi ngồi chuyến bay dài không đấy? Em thấy sao rồi? Có bị váng đầu không?"

"Chị, chị à, không phải bây giờ em đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt chị ư?" Hạ Thiên đặt tay lên vai cô: "Ngược lại em đang rất tò mò đấy, bí mật em giữ kín kẽ như vậy sao chị biết được hay thế? Chẳng lẽ giữa chúng ta có thần giao cách cảm?"

Hạ Nhật chỉ chiếc điện thoại mà cô đưa cho cậu đang nằm chơ chọi trên ghế sa lon: "Đó, chính nó đã bán đứng em đấy."

Mông Qua vô cùng đau đầu, vợ của anh vừa mới nhìn thấy em trai một cái là liền bơ anh như không khí luôn.

Hạ Nhật và Hạ Thiên cùng nhau đi dạo trong khu vực yên tĩnh của bệnh viên, được một lúc thì tìm được chiếc ghế sau giàn hoa để ngồi.

"Hạ Thiên à, chị với Mông Qua kết hôn rồi." Hiện tại Hạ Nhật không dám nhìn ánh mắt của cậu chút nào.

"Em biết. Hôm nay Mông Qua đến sân bay đón em đã nói với em cả rồi. Em cũng biết hai người kết hôn vì điều gì." Hạ Thiên nhìn lên bầu trời đang dần tối sẫm: "Hôm nay, em đã đánh anh ta một trận, chỉ tiếc là sức lực không đủ mạnh. Chị biết anh ta nói gì không, anh ta nói, Hạ Thiên, chỉ cần cậu vui vẻ, anh có thể làm bao cát cho cậu bất cứ lúc nào."

"Anh ta còn nói, đó là cách duy nhất mà anh ta nghĩ ra để có thể được ở bên chị."

"Hạ Thiên à, ban đầu chị cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng càng về sau chị lại càng không bỏ được. Chị thật sự muốn thử lại với anh ấy lần nữa. Em cũng biết anh ấy đã ở trong trái tim chị rất lâu mà phải không, lâu đến nỗi nó như ngấm vào máu thịt vậy. Trên thế gian này, có những người rất khó mới yêu được một người, nhưng một khi đã yêu là sẽ yêu hết cả cuộc đời. Hạ Thiên à, chị chính là người như vậy đấy, thế nên, dẫu cho anh ấy đã từng làm từng ấy chuyện có lỗi với em, chị vẫn ngu ngốc yêu anh ấy như vậy."

"Hạ Thiên, có phải chị hết thuốc chữa rồi không?"

"Chị, anh ta có tốt với chị không?"

"Có, anh ấy rất tốt với chị."

"Thế chị ở chung với anh ta có thấy vui vẻ, hạnh phúc không?"

Hạ Nhật gật đầu. Hẳn chẳng có bao giờ cô cảm thấy bản thân hạnh phúc hơn lúc này, suиɠ sướиɠ hơn lúc này. Có những đêm khuya cô giật mình tỉnh giấc, si ngốc nhìn người nằm bên gối đến ngẩn người, bởi cô rất sợ chỉ một cái chớp mắt thôi sẽ không nhìn thấy anh đâu nữa.

"Vậy là được rồi."

Năm ấy, cha của họ đã rời bỏ họ mà đi, để hai đứa con bơ vơ sống nương tựa vào nhau trên thế gian này. Trước khi tai nạn ấy xảy ra, suy nghĩ cuối cùng trong cậu là không thể rời xa chị, cũng không thể để mặc chị một mình lạc lõng trong cõi đời này. Và chính niềm tin đó đã chống đỡ cậu trong suốt năm năm say ngủ, để rồi cuối cùng cậu cũng đã được quay lại bên chị. Có lẽ quãng thời gian ngủ say năm năm đó chỉ vì đợi chờ giờ khắc này.

Giờ khắc cậu có thể chính mắt nhìn thấy chị mình vui vẻ và hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~

P/s: Lâu rồi không gặp mọi người, ngại quá ạ ^^ Có lẽ hết tuần này tớ mới đăng chương thường xuyên lại được ~ Mọi người thông cảm cho tớ nhé ^^