uối tháng 8, bản án của Hạ Thiên tiến hành trình tự thẩm lí, cụ ông Mông ám thị với Hạ Nhật rằng ông có thể nhờ chiến hữu cũ của mình giúp đỡ, nhưng Hạ Nhật từ chối. Lão thủ trưởng Mông một đời trong sạch, cô không muốn ông vì Hạ Thiên mà bị người ta bàn tán.
Một tối nọ, Mông Qua đến tìm Hạ Nhật. Mấy ngày nay cô bận rộn suốt vì chuyện của Hạ Thiên, Mông Qua có lẽ là vì chuyện của Hạ Thiên mà áy náy trong lòng, Hạ Nhật cảm thấy cậu dường như đang tránh né cô. Hạ Nhật biết trong thời gian này tâm trạng của Mông Qua vẫn luôn không ổn, nghe dì Châu nói gần đây cậu đã mâu thuẫn gây gổ với người trong nhà.
Kể từ khi Hạ Thiên xảy ra chuyện cho đến nay, đây là lần đầu tiên Mông Qua chủ động đến tìm cô, cảm giác đầu tiên của Hạ Nhật là, Mông Qua ốm đến phát sợ, ánh mắt cậu nhìn cô mờ mịt vô cùng.
Hạ Nhật nhớ ngày thứ ba sau khi Hạ Thiên xảy ra chuyện, bọn họ đứng trong vườn hoa, mặt đối mặt, sau khi sự lặng im dài đằng đẵng trôi qua, Hạ Nhật nói với cậu, “Tại sao cậu lại uống rượu? Tại sao?”
Câu không đáp lại, quay người bước đi, bóng lưng nặng nề.
Hạ Nhật biết không nên trách cậu, nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được. Một tháng sau khi chuyện đó xảy ra, Hạ Thiên nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Phục Đán, đó là ngôi trường mà Hạ Thiên cực kì ao ước, Hạ Thiên vẫn luôn hy vọng được mặc tấm áo blouse đó, nhưng giờ thì...
Mông Qua lấy ra một tấm chi phiếu, từ đầu đến cuối vẫn cụp đầu xuống.
“Cậu đang làm gì vậy?” Hạ Nhật cầm tấm chi phiếu mà Mông Qua nhét vào tay mình.
“Trong đó có một triệu, cậu giữ đi, lúc cần có thể lấy ra dùng.” Giọng của Mông Qua khô khốc.
Ánh đèn sáng nhấp nháy chiếu lên mặt cậu, Mông Qua từ nhỏ đã sống trong vòng tay che chở của mọi người, tuổi nhỏ đắc chí. Trước giờ cậu đều từng bước thuận lợi, nhưng cậu của hiện tại lại mặt mày tiều tụy, thần thái đờ đẫn. Hạ Nhật nhìn mà trong lòng xót xa, chuyện này rõ ràng không liên quan đến cậu.
“Mông Qua, xin lỗi, về thái độ đối với cậu trong khoảng thời gian này.”
Một cách tự nhiên, Hạ Nhật vươn tay ra, giúp Mông Qua chỉnh lại phần tóc rối của cậu, giống như lúc nhỏ giúp cậu kéo thẳng bộ đồ cậu đã làm nhăn vậy.
Mông Qua cảm thấy như có người cầm con dao từng nhát từng nhát cứa vào linh hồn của mình. Nếu như có một ngày Hạ Nhật biết được sự thật, có sẽ còn giống như lúc này, dùng biểu cảm dịu dàng để an ủi cậu không?
Không, không thể được. Nỗi sợ thúc đẩy, khiến Mông Qua bỗng chốc ôm lấy Hạ Nhật.
“A Nhật, A Nhật, xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Mẹ nó, tôi đã uống thứ rượu gì chứ, tại sao tôi lại uống rượu kia chứ?! A Nhật, nhất định cậu phải tha thứ cho tôi...”
Hạ Nhật bị Mông Qua ôm đến thở không nổi.
Tấm chi phiếu đó sau cùng lại trở về tay của Mông Qua, sau khi Hạ Nhật đi, Mông Qua bèn chìm vào tuyệt vọng, cậu không biết nên làm gì nữa, cậu không biết nên làm sao với Hạ Nhật và cả chính mình nữa.
Một ngày của tháng 9, thư phán quyết được đưa xuống, Hạ Thiên vì gây tai nạn bỏ trốn, lại thêm vào tội chạy xe không có bằng lái, bị phán ngồi tù hai năm ba tháng. Luật sư từ đầu đã ám thị cho Hạ Nhật rằng vụ án này không hề lạc quan. Xe BMW, không có bằng lái, gây tai nạn bỏ trốn, những thứ này đều là vấn đề nhạy cảm trong mấy năm gần đây. Lại thêm vào chuyện này dính líu với thủ trưởng về hưu, tập đoàn tài phiệt, đã dẫn đến sự rộ lên của không ít dư luận, càng không ít truyền thông theo dõi báo cáo về vụ án, chuyện lần này e rằng khó thể rút lui êm đẹp được.
Hai năm ba tháng, Hạ Nhật đang bước xuống bậc thềm của tòa án chợt xụi chân, ngã trên bậc thềm. Giang Hạo Thiên ôm Hạ Nhật vào lòng, mấy ngày nay nhìn cô, tim của Giang Hạo Thiên cũng sắp tan nát rồi. Vận mệnh cứ hết lần này đến lần khác bày ra bộ mặt tàn nhẫn với người người con gái này.
“Giang Hạo Thiên, em trai tôi chỉ mới mười chín tuổi, mới mười chín tuổi thôi.” Hạ Nhật vùi đầu vào người Giang Hạo Thiên mà khóc òa lên.
Mông Qua như người mất hồn mà đi ngang qua bọn họ.
Đến nhà của Tô Hồng Liên, Mông Qua chỉ vào người con gái diễm lệ như ngọn lửa đó, nói, “Tô Hồng Liên, xem xem chúng ta đã làm những gì với Hạ Nhật này! Chúng ta là tội nhân, tội nhân...”
Tô Hồng Liên chợt run sợ, cô sợ giây tiếp theo Mông Qua sẽ nói ra từ khiến cô sợ hãi, cô vội ôm chặt lấy cậu.
“Mông Qua, chủ ý đó là do em nghĩ ra, kẻ có tội là em. Mông Qua, em yêu anh, cho nên, anh không thể rời xa em, em đã là người của anh rồi, cho nên, anh không thể vứt bỏ em được.”
Mông Qua bật cười ha hả, cậu nhớ đến cái đêm điên cuồng đó, cậu đè lên người cô, lúc tiến vào thân thể cô cậu đã quên hết tất cả. Không có tai nạn xe, không có Hạ Thiên, Không có Hạ Nhật, cậu đã điên cuồng rong ruổi trên người cô.
Tô Hồng Liên hôn Mông Qua, thân thể như con rắn quấn lấy Mông Qua, tay tiến vào trong áo cậu, khêu gợi cậu. Cô biết cơ thể của mình có thể khiến Mông Qua vui vẻ, cô và cậu đã hết lần này đến lần khác quấn lấy nhau trên chiếc giường của mình. Thân thể của Mông Qua cũng hoàn hảo như con người của cậu vậy, cô càng lúc càng không thể rời khỏi cậu.
Mông Qua đẩy mạnh Tô Hồng Liên ra. Thân ảnh ngay trước cửa tòa án của Hạ Nhật như một con dao cắm vào tim cậu vậy.
Cậu cầm điện thoại lên, gọi cho số của cục cảnh sát.
Một bàn tay đè lên màn hình điện thoại, gương mặt kinh sợ cực độ của Tô Hồng Liên từng chút một phóng lớn ra trước mặt Mông Qua.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, cô không nhìn ra sao? Tôi đã khiến Hạ Nhật đủ đau khổ rồi, tôi không thể để cậu ấy tiếp tục đau khổ nữa.”
“Mông Qua, anh đã nghĩ kĩ chưa? Anh đừng quên mình đến từ một gia đình như thế nào.”
“Tôi không lo được nhiều như thế, thực tế chúng ta đã sai ngay từ bước đầu tiên rồi, tôi không thể đã sai lại càng sai nữa.”
“Anh làm như vậy sẽ khiến Hạ Thiên lại gánh thêm tội danh ngụy tạo chứng chứ đấy.”
“Chí ít, sau khi trả lại sự thật, Hạ Thiên sẽ không phải gánh lấy sự khiển trách của dư luận.”
“Vậy,” Giọng của Tô Hồng Liên bỗng trở nên run rẩy: “Mông Qua, anh nói xem, nếu như Hạ Nhật biết được sự thật liệu có tha thứ cho anh không? Anh biết Hạ Thiên trong lòng chị ấy quan trọng đến cỡ nào mà, nếu như biết được sự thật, anh cũng biết con người của chị ấy, đến lúc đó, Mông Qua, anh nghĩ chị ấy sẽ làm thế nào?”
Điện thoại bỗng rơi từ trên tay xuống. Đúng thế, nếu như Hạ Nhật biết được sự thật, cô sẽ làm thế nào? Sau này, hai người họ họ e là đến cả bạn bè cũng không làm được, sau này, cô sẽ khinh thường cậu, sau này, có lẽ cô sẽ không hận cậu nhưng sẽ thất vọng về cậu. Không, không, chuyện Mông Qua sợ nhất trong lúc này chính là việc người con gái tên Hạ Nhật đó rời xa cậu.
Mông Qua liều mạng lắc đầu. Không, không, cậu không muốn Hạ Nhật thất vọng về cậu, cậu không muốn Hạ Nhật khinh thường cậu.
Tô Hồng Liên chợt cười sầu thảm, đối diện với Mông Qua đang liên tục lắc đầu, mặt xám như tro, cô biết mình đã cược đúng rồi. Nhưng cô lại hy vọng mình đã cược sai, cô thậm chí còn hy vọng Mông Qua sẽ cầm điện thoại lên và bấm số lại.
Vào ngày thứ nhất Hạ Thiên chịu hình, việc đầu tiên Hạ Nhật làm là đến trường làm thủ tục thôi học, việc thứ hai là đi thăm Hạ Thiên.
Khi Hạ Thiên còn chưa bước ra, Hạ Nhật vỗ vỗ mặt mình, sau đó, toét miệng cười.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiên đã cạo trọc đầu, Hạ Nhật lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Em biết ngay chị sẽ khóc nhè mà.” Cách một khung cửa nho nhỏ, Hạ Thiên thở dài.
“A Thiên, em quả nhiên là di truyền được gien tốt của chị đây, cạo sạch đầu vẫn bảnh như thường.”
Cậu trai bật cười.
“A Thiên, giờ chị muốn nói cho em biết một việc, chị thôi học rồi.”
Hạ Nhật dùng ánh mắt an ủi cậu em mặt đang biến sắc: “Từ sau khi bố mất, em chính là trụ cột tinh thần của chị. Nếu như không có sự tồn tại của em, chị nghĩ, có lẽ chị đã trở thành một đứa con gái sa đọa rồi. Chắc em không biết, làm bất cứ chuyện gì cho em cũng sẽ khiến chị cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Đối với em, chị là cam tâm tình nguyện, em hiểu không?”
Mắt thoáng lệ quang, Hạ Thiên gật đầu, nó sao lại không hiểu chứ.
“Cho nên, A Thiên à, xin em đừng tước đi quyền làm chị của chị. Chị thôi học là vì chị quả thật không có chút hứng thú nào với ngoại ngữ cả, em cũng biết chị thích gì mà. Hiện tại, chị đã có một công việc khiến chị rất hứng thú. Trong hai năm này, chị sẽ để dành một số tiền, đợi sau này em ra rồi, chúng ra sẽ cùng nhau rời khỏi nơi đây, chúng ta cùng nhau đến Nhật Bản. Chẳng phải em thích Hokkaido sao?! Lúc đó, chị sẽ tìm một công việc ở đó, em thì tiếp tục đi học, chúng ta sẽ ở bên nhau. Được không, Hạ Thiên?”
Chúng ta sẽ ở bên nhau? Hạ Thiên nhìn Hạ Nhật mặt đầy hy vọng, ra sức gật đầu. Đến lúc đó, cùng nhau rời khỏi nơi này, cùng nhau quên đi chuyện không vui đã xảy ra trong mùa hè này.
Chuyện thứ ba Hạ Nhật làm chính là lấy tấm danh thϊếp mà người phụ trách của kịch trường đưa cho cô, bấm số điện thoại trên tấm danh thϊếp.
Về đến nhà họ Mông, Mông Qua đã chặn ngay trước cửa, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt u ám của cậu.
“Nói thử xem, vì sao lại thôi học?”
Hạ Nhật nhún vai, nói rất nhẹ nhàng, “Cậu cũng biết tôi không có hứng thú với ngoại ngữ.”
“Nếu như, cậu không nói ra nguyên nhân, tối nay, chúng ta cứ đứng đây luôn vậy.”
Hôm nay Mông Qua đến trường thì nghe thấy tin Hạ Nhật thôi học, cậu vừa nghe liền chạy từ trường về, đợi suố từ trưa đến giờ.
Hôm nay Hạ Nhật rất mệt, cô dùng tay đỡ lấy trán.
“Mông Qua, đây là lựa chọn của tôi, tôi biết sau khi Hạ Thiên ra khỏi đó, rất nhiều người sẽ dùng ánh mắt kì thị để nhìn nó, cái mác gây tai nạn bỏ trốn này sẽ theo nó như hình với bóng. Hạ Thiên nó còn trẻ, tôi không muốn để nó sống trong hoàn cảnh như vậy, cho nên, đợi sau khi nó ra, chúng tôi sẽ cùng nhau ra nước ngoài. Chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Rời đi? Ra nước ngoài? Mông Qua bỗng chốc bị thông tin mà Hạ Nhật đưa đến làm cho chấn động. Trước giờ cậu chưa từng nghĩ mình sẽ xa Hạ Nhật, cậu vẫn luôn kiên định tin rằng quan hệ giữa cậu và Hạ Nhật hệt như rễ cây và đất bùn vậy, ai cũng không rời bỏ được người kia.
“Đừng...” Mông Qua bắt đầu hoảng loạn, câu chữ loạn xạ: “A Nhật, cậu không được nói sẽ rời đi, tôi không cho phép cậu nói như vậy, tôi sẽ không... Tôi sẽ không để cho cậu đi đâu. Tôi không cho phép cậu có ý nghĩ như vậy, chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao? Lúc chúng ta già đến lụm khụm vẫn sẽ ở bên nhau mà. Cậu đừng có mà nuốt lời.”
Mông Qua, có lời này của cậu là đủ rồi, đáng rồi. Biểu tình hoảng loạn của Mông Qua khiến trong mắt Hạ Nhật dấy lên tầng sương mù, cô áp tay lên má cậu. Rất lâu về trước, cô đã nhân lúc cậu ngủ mà làm như vậy, cô vẫn thường hoài niệm về giây phút đó.
“Đồ ngốc, lại chẳng phải tôi sẽ đi liền giờ.”