Edit: Mimi –
Beta: Chi
*****
Những lời này, các thí sinh cách xa hơn một chút đều không nghe được. Nhưng vì ở gần Lăng Khả ngay trong gang tấc, cho nên Thích Phong và Khương Oánh lại nghe được rất rõ ràng.
Khương Oánh vô cùng kinh ngạc. Hiếm khi cô mới tranh thủ cơ hội cho thí sinh, nếu là đứa nhỏ khác chẳng hẳn sẽ vui vẻ vô cùng. Nhưng đứa bé trước mặt cô đây lại muốn từ bỏ… Mấu chốt là, vừa rồi cậu nhóc biểu hiện không tồi, vì sao tự nhiên lại muốn rút lui cơ chứ?
Cô hiếu kỳ hỏi: “Có thể cho cô một lý do không?”
Lăng Khả cúi đầu, kích động trong lòng còn chưa tan hết, nhưng lý trí thì đã trở về.
Bởi vì cậu biểu hiện cũng không tốt lắm, toàn bộ quá trình đều là Thích Phong phối hợp với cậu thôi. Nếu không có Thích Phong, đây sẽ là một màn biểu diễn thất bại, một vai diễn cậu nhận chỉ vì muốn trút hết tâm tư bực dọc của mình.
Như vậy, cậu và nam sinh vừa mới bị loại có gì khác nhau?
Tiếng vỗ tay vang dội ở dưới sân khấu như làm nổi bật thêm công trạng của Thích Phong. Nếu nhờ Thích Phong cậu mới có thể tiếp tục đứng trên sân khấu, vậy thì thà cậu bước xuống còn hơn. Lòng tự trọng khiến cậu không thể nào chấp nhận kết quả này được.
Song, nguyên nhân này, Lăng Khả không thể nói ra. Cậu không muốn lép vế trước mặt Thích Phong.
Vì vậy, cậu liền cố gắng đứng vững trên sân khấu, tự khoác lên mình một bộ giáp mang tên “phản nghịch”, nói: “Cháu không thích biểu diễn lắm.”
Một lời như chọc thủng trời này khiến cho Thích Phong ở bên cạnh cũng muốn ngất xỉu.
Khương Oánh hơi cứng lưỡi. Cô nhìn chằm chằm Lăng Khả khoảng hai giây, không nhịn được mà cười “ha ha” thành tiếng.
Lăng Khả: “…”
Khương Oánh nhìn cậu, cười hỏi: “Vậy làm sao cháu biết, cô nhất định sẽ chọn cháu?”
Nghe xong lời ấy, Lăng Khả lập tức đỏ mặt lên. Cậu xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!
Ngay cả Thích Phong cũng hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi hơi khó hiểu.
Khương Oánh không để ý bọn cậu nữa, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, làm động tác “loại” với ban giám khảo.
Các thí sinh ngồi xem bỗng ồ lên. Tuy hai người trên sân khấu có vẻ có “ô dù”, nhưng màn trình diễn của bọn họ cũng giành được sự tán thành của rất nhiều người, vì sao họ lại muốn rút lui?
“Cô biết, khi bạn nhỏ này được giữ lại, đã có rất nhiều người hoài nghi tính công bằng của cuộc thi… Nhân đây, cô muốn mượn chuyện của bạn ấy để nhắn nhủ với các cháu vài câu.” Khương Oánh sải những bước chân nhẹ nhàng, thong thả đi lại trên sân khấu, nói với đám nhóc con bên dưới: “Vừa rồi, bạn nhỏ này không tìm được bạn diễn thích hợp, cô đã cho bạn ấy một cơ hội biểu diễn, các cháu cảm thấy, sự may mắn của bạn ấy là tự nhiên mà đến sao?”
Một đám người không tự chủ được mà nhìn theo từng bước đi của Khương Oánh, như bị khí thế của cô trấn áp, đến thở mạnh cũng không dám.
“Không phải thế đâu. Nếu giám khảo các cô có dành cho bất cứ bạn nào một cơ hội đặc biệt, điều ấy chỉ có thể chứng minh, ở bạn đó có ưu điểm hấp dẫn được ban giám khảo thôi.” Khương Oánh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Kể cả bạn nhỏ oán giận cuộc thi không công bằng khi nãy. Có lẽ các cháu sẽ cảm thấy bạn ấy không may mắn lắm. Nhưng thật sự là không may sao? Không phải, là do bạn ấy chưa đủ ưu tú.”
Khương Oánh bỗng nhiên dừng bước, nhìn thẳng vào các thí sinh ngồi bên dưới, nói: “Cô hy vọng các cháu hiểu được một đạo lý, biểu diễn trên sân khấu vốn không công bằng. Có đôi khi, các cháu phải hiểu rằng “may mắn” cũng là một phần thực lực. Vì thế cho nên, xin mọi người hãy bình tâm lại, đừng nhắm vào bất cứ ai. Trên cái sân khấu này, các cháu chỉ có hai con đường — hoặc là làm cho mình trở nên tài giỏi hơn, hoặc là thoải mái chấp nhận kết quả.”
Giọng điệu của cô rất ôn hòa, nhưng mỗi câu nói đều là lời vàng ý ngọc. Từng chữ thật giống như những nhát búa nện thẳng vào lòng Lăng Khả.
Đầu Lăng Khả lại kêu ong ong. Cậu không ngờ Khương Oánh sẽ mượn chuyện mình “rút lui” để nhân cơ hội dạy dỗ những thí sinh khác. Mà bản thân cậu cũng vì buổi nói chuyện này mà máu nóng sôi trào.
Lăng Khả biết, trên đời này không có cái thứ gọi là “công bằng”. Đây cũng là đạo lý mà cha mẹ cậu thường xuyên nhắc tới. Thế nhưng, mỗi khi cảm thấy không bằng người khác, Lăng Khả vẫn có những cảm xúc tiêu cực nhất định, dù không quá rõ ràng, nhưng cũng tuyệt đối chẳng nhỏ đâu.
Song, đến giờ phút này, cậu lại đột nhiên có cảm giác như “thức tỉnh”!
Những lời kia đúng là Khương Oánh nói với mọi người, nhưng Lăng Khả lại cảm thấy cô đang nói cho chính cậu nghe.
Người phụ nữ này thật quá lợi hại, chỉ bằng một ánh mắt, đã có thể hiểu rõ những luẩn quẩn trong óc cậu rồi.
Đúng, lý do cậu từ bỏ chính là cậu còn chưa đủ giỏi.
Cậu không muốn dựa vào may mắn, dựa vào sự kích động nhất thời để đứng chung một sân khấu với Thích Phong, và tiếp nhận những tràng pháo tay của người khác.
Cậu sợ, cho nên, so với việc bị người ta loại, không bằng cậu chủ động rút lui.
Khương Oánh xoay người lại, nhìn về phía Lăng Khả một lần nữa. Ánh mắt chứa đầy khích lệ cùng động viên, cô cười, nói: “Nếu kỳ sau cháu vẫn có biểu hiện giống như vậy, cô sẽ chọn cháu. Chờ khi cháu được quyền lựa chọn hãy nói “rút lui” trước mặt cô.”
Lăng Khả xấu hổ vô cùng, nhưng lại phục sát đất trước lời dạy dỗ của Khương Oánh.
Cậu thu lại gai nhọn vô hình trên thân, ngoan ngoãn gật đầu như một con thú nhỏ đã bị người thuần phục.
Biểu diễn tài năng kết thúc, người trúng tuyển ở lại để thi tiếp vòng sau, người bị loại thì tụm năm tụm ba ra về.
Khi Lăng Khả ra khỏi phòng đa chức năng, một bóng người chợt vọt lên từ phía sau lưng. Đối phương nói: “Oa, Lăng Khả, giờ tôi mới biết cậu chơi đàn hay như vậy!”
Lăng Khả tập trung nhìn lại mới phát hiện, thì ra là nam sinh hát Bel canto cùng tới đây với mình. Hai nữ sinh khác không chờ nổi, đã về trước mất rồi, chỉ có cậu ta ở lại lượn lờ trong đài truyền hình rồi lén vào phòng đa chức năng. Vô tình, đó chính là lúc Lăng Khả bắt đầu biểu diễn.
Lăng Khả thả một tờ tiền vào máy bán nước tự động, chọn một lon coca cola.
Nam sinh hát Bel canto đứng bên cạnh không ngừng hỏi thăm cậu: “Ôi chao, vì sao đàn hay như vậy mà vẫn bị loại, tôi đoán nhất định là có vấn đề sâu kín bên trong!”
Lăng Khả giật giật khóe miệng. Chẳng lẽ người này không hiểu những gì Khương Oánh mới nói hay sao?
“Loại thì cũng loại rồi.” Lăng Khả nói: “Nhiều người tài giỏi như vậy, tôi lại chỉ ăn may, đỗ thì cũng đi được bao xa?”
Cậu không nói cho đối phương biết mình tự ý “rút lui” trước, đây chẳng phải loại chuyện đáng để khoe khoang.
Lúc chuẩn bị rời khỏi đài truyền hình, nam sinh hát Bel canto nói muốn đi WC một chút.
Hai người bọn họ cùng đi. Lăng Khả xong trước, cho nên đứng ở cửa toilet chờ bạn.
Có hai nữ sinh nhìn quen quen đi qua gần đó. Bọn họ cũng bị loại, nhưng còn đang vui vẻ tán dóc với nhau: “Nghe nói cậu bạn đẹp trai kéo đàn vi-ô-lông kia là con trai của cô Khương đó!”
“Hả? Thật sao? Móa, chẳng trách vừa đẹp trai vừa xuất sắc như vậy… Nhưng nhìn cô Khương vẫn trẻ lắm mà, không thể tin được là cô ấy đã có con trai lớn bằng chúng ta!”
“Người dẫn chương trình đều rất biết chăm sóc sắc đẹp, cậu nhìn Dương Lan, Đổng Khanh đi, có đoán được bọn họ bao nhiêu tuổi rồi không?”
Giọng nói của mấy cô bé đã theo hình bóng họ mà bay đi rất xa.
Lăng Khả nắm chặt lon coca trong tay, tâm tư trăm ngàn cảm xúc.
Được rồi, khoảng cách giữa cậu và Thích Phong không chỉ là dải Ngân Hà, mà phải là thiên hà Tiên Nữ
(1).
(1) Thiên hà Tiên Nữ hay thiên hà Andromeda: từng được xem là thiên hà lớn nhất trong nhóm các thiên hà Địa Phương, bao gồm thiên hà Andromeda, dải Ngân Hà, thiên hà Triangulum (trong chòm sao Tam Giác) và khoảng 30 thiên hà nhỏ khác.
… Mạ nó chứ.
Vào lúc Lăng Khả đang cúi đầu ngẩn người thì trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một đôi giày rất quen mắt. Cậu sửng sốt không thôi: thế mà Thích Phong cũng đi toilet.
“Hi,” Vì màn hợp tấu vừa rồi, Thích Phong vốn muốn chào hỏi Lăng Khả một tiếng. Nhưng sau khi mở miệng, cậu ta lại không biết nên bắt đầu ra sao, cứng ngắc hai giây mới hỏi: “Cậu tên là gì?”
Lần thứ hai nghe được câu hỏi này, cũng là lần thứ hai bắt gặp sự tò mò trong ánh mắt đối phương. Điều ấy khiến tâm tình Lăng Khả vô cùng phức tạp.
Cậu ném lon coca đã uống hết vào trong thùng rác ở cách đó không xa, cầm túi xách lên rồi chạy đi.
Thời điểm lướt qua người Thích Phong, Lăng Khả dùng âm lượng chỉ đủ cho mình cậu ta nghe được, nói ra bốn tiếng: “Không cho cậu biết.”
Người nọ: “…”
Lăng Khả thầm thề, chờ khi có đủ thực lực, nhất định cậu sẽ xuất hiện trước mắt Thích Phong. Cậu sẽ khiến đối phương phải nhìn thẳng vào mình, phải nhớ kỹ mình. Tuyệt đối cậu sẽ không năm lần bảy lượt báo tên, để rồi bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta quên mất.
Sau khi trở về, Lăng Khả lôi tất cả nhạc phổ ra, quyết định tiếp tục luyện đàn.
Hợp tấu với Thích Phong đã khiến nhiệt tình đối với dương cầm của cậu bùng phát. Huống hồ, cuộc thi chuyển cấp đã kết thúc rồi, hiện giờ cậu không có bất cứ áp lực nào cả. Dựa vào kỹ năng cơ bản đã luyện thành, bất luận bản nhạc nào, cậu cũng có thể tự mình học được.
Trong hơn một năm cấp hai kế tiếp, Lăng Khả đã tự luyện được những tác phẩm nổi tiếng của Beethoven và Chopin.
Cậu không có điều kiện học nhiều thứ như Thích Phong, nhưng những thứ nằm trong tầm với, cậu sẽ làm đến tận cùng.
Bao gồm cả việc học. Sau khi từ đài truyền hình trở về, Lăng Khả cũng bắt đầu dốc sức cho việc học văn hóa. Ngày xưa, chỉ cần lọt vào tốp đầu của lớp là cậu đã thấy mỹ mãn rồi. Nhưng hiện tại, trong đầu cậu không ngừng vang lên từng hồi trống, chúng khích lệ cậu phải liên tục vươn lên đến nhất khối, nhất trường.
Chỉ cần có một vấn đề không nắm vững, Lăng Khả sẽ điên cuồng gặm sách bài tập, mãi đến khi không còn e ngại bất cứ bài kiểm tra nào nữa mới thôi.
Ngoài ra, Lăng Khả còn chạy bộ, chơi bóng hàng ngày, cũng yêu cầu mẹ Lăng cho mình uống thêm sữa tươi nữa, mỗi ngày hai hộp.
Dưới khát vọng mãnh liệt về mặt ý thức và nỗ lực không ngừng về mặt thể chất, cuối cùng, giai đoạn dậy thì muộn màng của Lăng Khả cũng đã gõ cửa.
Hơn nửa năm cuối cùng của cấp hai, vóc dáng của cậu có sự thay đổi lớn. Cậu cao thêm hơn mười centimet, thành công biến hình từ một cái chổi lông gà nho nhỏ sang một cây trúc xanh tươi. Đường nét khuôn mặt cậu cũng nảy nở không ít, cảm giác trẻ con dần rút đi, thay vào đó là vẻ đẹp khỏe khoắn của thiếu niên.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, còn biết đánh dương cầm. Nhờ những đặc điểm nổi bật này mà Lăng Khả có rất nhiều người theo đuổi. Thậm chí cậu còn được người khác lén gọi là “nam thần”.
Nhưng Lăng Khả hồn nhiên không phát hiện được sự phát triển vượt bậc của mình, chỉ cảm thấy đám nữ sinh ngoài kia không có mắt.
Nếu cậu được coi là “nam thần”, vậy đến khi bọn họ nhìn thấy Thích Phong, chắc hẳn sẽ phát điên lên?
Khi Lăng Khả bắt đầu thay da đổi thịt, chỉ có ba Lăng mẹ Lăng là cảm thấy cảm xúc ngổn ngang. Đương nhiên, bọn họ vô cùng vui vẻ, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho tính cách của con trai rất nhiều.
Đúng vậy, Lăng Khả cực kỳ khép kín. Khép kín đến mức khiến người ta cảm thấy cậu gần như không cần xã giao.
À thì, ở trong mắt đám bạn học, cái tính cách này của cậu được gọi là “cool ngầu”.
Nghe nói, có người nhàn rỗi liền đi quan sát Lăng Khả nói chuyện với nữ sinh bao nhiêu câu trong một tuần. Kết quả, không có tuần nào vượt quá mười câu.
Mà đám bạn con trai tương đối thân của cậu cũng không được hưởng đãi ngộ tốt hơn là mấy, hai mươi câu một tuần.
Tuy nhiên, các gia đình Trung Quốc luôn coi thành tích là số một, chỉ cần thành tích tốt, không có gì là không thể bao dung.
Cuối cấp hai, Lăng Khả không phải thi tốt nghiệp mà được tuyển thẳng vào trường công lập trọng điểm tốt nhất trong thành phố, thậm chí còn được miễn toàn bộ học phí. Sự kiện này khiến ba Lăng mẹ Lăng mát mặt vô cùng.
Để thưởng cho Lăng Khả, bọn họ mua cho cậu cái điện thoại thông minh đầu tiên trong đời.
Lên cấp ba, những lời dạy bảo của mẹ Lăng đã dần chuyển sang chiều hướng khác: “Tiểu Khả, có thời gian thì đi thư giãn một chút, tâm sự với bạn bè nhiều hơn, hoặc tìm cái game gì đó mà chơi, đừng có suốt ngày khó đăm đăm như vậy.”
Đối với vấn đề này, phản ứng của Lăng Khả chỉ là giương mắt và im lặng.
… Tâm tư thiếu niên khó đoán quá.
Mời cha mẹ ra khỏi phòng, Lăng Khả cúi đầu nghịch cái điện thoại mới của mình. Đầu tiên là download QQ.
Hơn một năm nay, cậu vẫn thường xuyên mò vào trang cá nhân của Thích Phong, xem các loại ảnh chụp của hắn.
Năm đó, sau khi từ đài truyền hình trở về không bao lâu, Lăng Khả liền biết, bản thân đối với Thích Phong chính là mâu thuẫn và trốn tránh. Nguyên nhân không chỉ vì một đoạn gặp gỡ bất ngờ ngắn ngủi và đối phương hoàn hảo cực kỳ, mà còn bởi… hắn là nam.
Đúng vậy, Lăng Khả ý thức được mình thích con trai.
Đối với vấn đề này, Lăng Khả gần như không hề đấu tranh tâm lý một chút nào, thậm chí còn đón nhận một cách rất tự nhiên.
Có lẽ vì cậu đã đem tất cả nỗi sợ hãi về giới tính chuyển hóa thành động lực học tập, hoặc trút chúng ra thông qua việc đánh đàn, vì thế cho nên, cậu không có cảm giác hoài nghi cả thế giới khi phát hiện mình là gei như những người khác.
Sau mấy năm âm thầm quan sát, Lăng Khả cũng không hiểu nổi cảm giác Thích Phong mang lại cho mình.
Trước kia, cậu coi đối phương là mục tiêu để phấn đấu. Nhưng dần dần, cậu phát hiện, hình như mình chỉ đơn giản là thích bề ngoài của đối phương, nên mới bị đối phương hấp dẫn trong vô tri vô giác.
Nếu chọn một từ hiện đại hơn để hình dung, Lăng Khả cảm thấy có thể mô tả mình là “fan sắc đẹp”
(2)
của Thích Phong.
(2) Nguyên văn:
颜饭: chỉ những fan yêu thích idol chỉ vì vẻ bề ngoài của idol đó. Bạn không nghĩ ra được từ nào thích hợp.
Lăng Khả chú ý đến Thích Phong, cũng giống như những nữ sinh hâm mộ hắn. Cậu cũng sẽ vì một nụ cười của hắn mà tim đập thình thịch, vì hình ảnh hắn mướt mồ hôi sau mỗi trận cầu mà lén nhìn ảnh chụp rồi sung sướиɠ trong âm thầm.
Hiện giờ, Thích Phong học được bao nhiêu điều mới lạ, có bao nhiêu năng lực, đối Lăng Khả mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì bản thân cậu cũng trở nên thực ưu tú rồi.
Cái mà cậu để tâm chính là, gần đây Thích Phong có post tấm hình mới nào lên không? Liệu tấm hình đó có khiến cậu chui vào trong chăn, bất chấp mặt mũi mà quay tay giữa đêm khuya vắng lặng hay không…
Bị khao khát của thời kỳ trưởng thành chi phối, Lăng Khả không khỏi cảm thấy bi ai. Nhưng cậu thực sự không thể kháng cự lực hấp dẫn trời sinh của Thích Phong đối với mình.
Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, Lăng Khả đã lún thật sâu.
—
N hạc dạo:
Thích Dự: “Hôm nay gặp được một nam sinh ở đài truyền hình chỗ mẹ làm việc, còn chơi cùng một bản nhạc. Không thể không nói, cậu ta đàn
《 Khúc ngẫu hứng 》
của Chopin hay hơn em rất nhiều.”
Thích Phong không phục: “Cái gì? Cậu ta tên là gì? Có QQ không?”
Thích Dự: “… Không biết, không hỏi.”
Thích Phong: “Xì, thế nói làm cái khỉ gì, em đếch tin đâu.”
Thích Dự: “…”