Chờ Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại từ trong hôn mê, lại phát hiện mình đang nằm trong một sơn động, bên tai có thể nghe được âm thanh của dòng nước cách đó không xa, trước mặt là một đống lửa đang bốc cháy. Trước đống lửa là một người đàn ông ngồi đó, anh ngồi ngược sáng làm cô không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn, thẳng tắp cường tráng.
Mạnh Nhạc Nhạc thử dùng Hệ thống giám định.
Họ tên: Phương Tu ( Bộ đội đặc chủng )
Tuổi: 28
Bề ngoài: 65
Dáng người: 90
Năng lực tìиɧ ɖu͙©: 85 ( chiều dài 21cm, khỏe mạnh, xử nam )
Đánh giá cấp bậc Ngoại hình: A
Đánh giá cấp bậc Học thức: A+
Tổng hợp đánh giá cấp bậc: A+
Không ngờ lại là một người quân nhân, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi giật thót, ngay sau đó lại là cơn áy náy thật sâu.
Vốn dĩ cô cho rằng người tới hẳn là đồng lõa của Vương Duyệt, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bỏ mặc người này lại thế giới Nhiệm vụ, mặc kệ sống chết để che giấu sự tồn tại của hệ thống.
Vậy mà lúc này, người đến lại là một quân nhân, còn rất có thể là người vô tội bị liên lụy.
"Nếu đã tỉnh, chúng ta nói chuyện chút đi." Phương Tu đã sớm chú ý tới thân thể cứng đờ, cùng tiết tấu hô hấp hỗn loạn của cô.
Thừa dịp Mạnh Nhạc Nhạc hôn mê, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Hoàn cảnh hiện tại lại đột nhiên bị thay đổi, hoặc do thời gian biến động, hoặc là không gian biến động, bất kể là loại nào thì trên người Mạnh Nhạc Nhạc nhất định có cất chứa bí mật mà Tiêu Diệp không hề biết. Bằng không thì chắc chắn đã báo trước với mình.
Mới đầu anh còn hoài nghi về động cơ cô gái này tiếp cận Tiêu Diệp, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện có phải cô là gián điệp hay không.
Nhưng thân thế cùng cuộc đời Mạnh Nhạc Nhạc quả thực quá đơn giản. Hơn nữa làm một bộ đội đặc chủng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, Phương Tu cũng hiểu rất rõ về trình độ hay giai đoạn nghiên cứu phát triển vũ khí hiện tại.
Loại kỹ thuật này quả thực đã vượt quá trình độ của thời đại.
Mọi sự việc đều như một cuộn chỉ rối, mà chìa khóa lại chính là cô gái này, người anh vốn tưởng chỉ là một cô gái rất bình thường.
"Hiện tại chúng ta đang ở đâu?" Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, không khỏi thấy hơi nghi hoặc.
Dựa theo yêu cầu "Tiếp tục thảo luận cùng Goldschmidt", vậy bọn họ hẳn phải ở Na Uy năm 1906 mới đúng.
Nhưng giờ lại ở trong một hang động là sao??
Cô cũng đã thử gọi Hệ thống, nhưng không thấy có hồi đáp gì.
"Một khu rừng rậm nguyên thủy." Thật sự thì Phương Tu không chỉ biết có thế, căn cứ vào độ ẩm trong không khí, độ ấm, góc chiếu của Mặt Trời cùng độ cao chênh lệch, anh cơ bản có thể xác định nơi đây ở gần chí tuyến Bắc bán cầu, vị trí hơi lệch so với nơi bọn họ đứng lúc đầu.
Phát tín hiệu đi hoàn toàn không có hồi đáp, vậy diện tích rừng rậm xung quanh phải hơn 100km2, thảm thực vật cùng động vật không có gì đặc biệt.
Trong lòng anh đã suy đoán ra vài địa điểm, nhưng lại đều có điểm không phù hợp. Bởi vậy anh có xu hướng tin rằng cả thời gian lẫn không gian đều đã xảy ra biến hóa. Việc này quá phi thường đến không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng hồi tưởng lại vài kí ức Hệ thống nói trước khi mình hôn mê. Chỉ có thể mơ hồ nhớ lại gì mà "Năng lượng không đủ". "Thời không rối loạn", "Đáp xuống địa điểm không xác định", "Tình huống không xác định"... cùng một vài câu chữ.
Xâu chuỗi lại cũng có thể đoán được 7 - 8 phần, hẳn là khi cô yêu cầu sửa chữa lại phạm vi quyền hạn thì năng lượng của hệ thống không đủ, lại đang ở giai đoạn xuyên qua nên cũng không thể đình chỉ. Cuối cùng chỉ có thể đáp đại xuống một địa điểm không rõ thời không.
Hiện tại xem ra việc có thể trở về hay không còn chưa biết, cũng may là tỉ lệ dòng chảy thời gian trong nhiệm vụ cùng hiện thực là 1000 : 1. Cô còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ biện pháp.
Về phần Phương Tu. . . Mạnh Nhạc Nhạc quyết định ở chung một thời gian rồi xem xét.
Người có bí mật, đương nhiên điều tốt nhất là có thể chặt đứt mọi hậu họa để giọt nước cũng không lọt. Nhưng làm sao không thẹn với lương tâm để khi về già được an ổn mới là vấn đề.
Cô cũng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà huỷ hoại người khác, nếu làm vậy thì cô có gì khác biệt với Vương Duyệt chứ?
"Chúng ta mỗi người hỏi một vấn đề được chứ? Chỉ có thể dùng Đúng-hay-Sai để trả lời." Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ kĩ lại bỗng nhiên thả lỏng người, đứng dậy ngồi xuống trước đống lửa, vẻ mặt thản nhiên nhìn Phương Tu mà nói, cũng đồng thời nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt: Đầu tóc ngắn gọn, diện mạo không tính là xuất sắc nhưng nhìn rất dễ chịu, ánh mắt trong sạch, dáng người thẳng tắp, hảo cảm của cô lại tăng thêm vài phần.
"Được." Phương Tu cũng đã nhận thấy sự biến hóa của cô gái đối diện, anh thế nhưng đã mơ hồ có thể lý giải vì sao cô gái này lại hấp dẫn được Tiêu Diệp.
"Anh là người Vương Duyệt phái tới?" Mạnh Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm Phương Tu, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
"Không phải." Nghe đến đó, Mạnh Nhạc Nhạc càng thêm thả lỏng, cái chức nghiệp quân nhân này vốn đã làm cô có hảo cảm, cho dù hôm nay Phương Tu có nói là "Đúng thế", cô cũng sẽ không lập tức cho rằng anh là người xấu, mà sẽ càng tinh tế đánh giá, cảnh giác quan sát thêm.
"Trên người cô có thứ công nghệ cao để vượt qua thời không phải không?" Không hổ là sinh viên hàng đầu + bộ đội đặc chủng ưu tú, suy đoán của Phương Tu đã tiếp cận được rất sát với bản chất vấn đề.
"Phải." Ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc nhìn Phương Tu càng thêm khâm phục, tuy có cảnh giác nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm tính của cô. Dù sao cũng đã nghĩ kỹ muốn tìm hiểu cho rõ, nếu đã quyết định phải thẳng thắn, cô cũng sẽ không nói dối.
Nhạc Nhạc cũng không ngốc, cô liên hệ lại vài chuyện trước sau, chuyện 2 gã đàn ông đang tìm mình lại tự dưng biến mất, chức nghiệp cùng thái độ của Phương Tu, còn có trước đó bản thân mình cứ luôn có cảm giác bị người giám thị, cô đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
"Anh là người Tiêu Diệp phái tới sao?" Cho đến tận hôm nay, khi một lần nữa nói ra cái tên này, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy nội tâm có chút gợn sóng.
"Phải." Phương Tu đáp rất nhanh, lại tiếp tục hỏi.
"Cô có phải người ôm mục đích riêng không?" Vấn đề này kỳ thật anh chỉ hỏi ăn may, "có mục đích riêng" này là đối với Tiêu Diệp hay là đối với quốc gia? Phương Tu cũng không nói rõ ràng.
"Không phải, đều không phải." Mạnh Nhạc Nhạc cũng đáp rất mau, thậm chí đưa ra đáp án càng cụ thể hơn.
Hai người hỏi qua đáp lại. Trong lúc đối đáp lại thấy càng thêm thoải mái, đều cho đối phương là một người vừa thông minh cũng rất rộng lượng.
Cảm giác đặc biệt của Phương Tu cũng trở nên rõ ràng hơn, nếu đổi lại là anh có được thứ công nghệ cao này, chưa chắc đã có thể thản nhiên như Mạnh Nhạc Nhạc.
"Liệu có biện pháp nào để giải quyết tình cảnh hiện tại hay không?" Đây là vấn đề cuối cùng của Phương Tu, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể đưa ra đáp án, chỉ đơn giản nói thẳng ra tình huống lúc đó cùng tình hình hiện tại.
Sau khi nói rõ, hai người đều không khỏi trầm mặc.
Trong mắt Phương Tu thậm chí đã có tia áy náy bất đắc dĩ, sớm biết như thế, anh đã trực tiếp kéo Mạnh Nhạc Nhạc ra khỏi tủ quần áo rồi mang đi thì có phải sẽ không có khốn cảnh hiện tại rồi không. . .
--------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu định ra kế hoạch.
Kế hoạch được chia làm 2 phần.
1. Sinh tồn và nghiên cứu về phạm vi của khu rừng, xác định vị trí cụ thể trong thế giới hiện tại.
2. Tham thảo về vấn đề Thời không biến động, tìm biện pháp giải quyết để trở lại thế giới gốc.
Điều thứ nhất là để phòng ngừa vạn nhất, mặc dù giờ hai người đều cho rằng cả hai đang ở trong một Thời không không có thực. Nhưng lỡ như là thật thì sao? Huống hồ nếu đến cùng thật sự không có cách nào để thay đổi thời không, vậy hai người cũng không có khả năng vĩnh viễn sinh sống trong rừng rậm, hiểu biết nhiều hơn một chút cũng tốt.
Điều thứ 2 cũng có thể chia làm hai bước, 1 - là tham khảo về vấn đề không đủ năng lượng. 2 - là thảo luận về vấn đề cơ học lượng tử.
Cũng may Phương Tu cũng là một nghiên cứu sinh ưu tú, thậm chí còn rất có hiểu biết về vấn đề cơ học lượng tử, hai người có thể từ từ nghĩ cách.
Cả hai cùng hiểu đây không phải một chuyện đơn giản, cũng không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Rừng rậm là một khu vực trải rộng nguy hiểm, hai người cũng không biết gì về tình huống ở thế giới hiện tại, điều cần thiết đầu tiên là phải bảo đảm sự an toàn của bản thân.
Bọn họ quyết định mỗi 7 ngày sẽ đi về hướng Đông tầm 3km, 7 ngày lại được chia thành 4 : 3.
4 ngày đầu tập trung sinh hoạt, thảo luận vấn đề.
3 ngày sau bắt đầu tìm kiếm cũng như bố trí địa điểm dừng chân tiếp theo.
Cứ thế không ngừng lặp lại, đến tháng thứ hai sẽ mở rộng khoảng cách di chuyển đến hơn 10km, thẳng đến khi ra khỏi rừng rậm. Như vậy cho dù có gặp nguy hiểm, bọn họ cũng có đường lui để sống.
Hiện tại lấy hang động này làm cứ điểm thứ nhất, đã có Phương Tu hiểu biết phong phú về kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phụ trách săn thú cùng dò đường khu vực xung quanh, Mạnh Nhạc Nhạc phụ trách ở sơn động quét tước vệ sinh, cùng sửa soạn lại đồ vật Phương Tu thu về, phơi phóng da lông động vật, phân loại các loại quả dại để dành.
Con mồi đầu tiên là một con thỏ, khi mang về đã được Phương Tu xử lý sạch sẽ, được mổ xẻ tách ra.
Mạnh Nhạc Nhạc không chỉ không có cảm giác tàn nhẫn, thậm chí còn nuốt nuốt nước miếng, phải biết rằng ngày hôm qua cho tới tận hôm nay, cô mới chỉ ăn có một miếng bánh kem nhỏ trong buổi tiệc, buổi sáng thì ăn chút quả dại Phương Tu hái được, uống thêm chút nước, giờ đã sớm đói đến mờ cả mắt.
Thịt thỏ thơm mềm rất nhanh đã bị xuyên qua cành cây nướng lên, trong sơn động nhỏ tràn đầy mùi hương, miếng thịt thỏ được nướng trên lửa chảy mỡ xì xèo ngon lành.
Phương Tu dùng dao quân dụng tùy thân xẻ dọc thớ thịt, bôi lên một vài lá cây gia vị tìm được bên ngoài, màu sắc bên ngoài dần trở nên vàng rộm thơm phức.
Có lẽ là biểu tình thèm nhỏ dãi của Mạnh Nhạc Nhạc quá rõ ràng, ánh mắt Phương Tu khẽ toát lên ý cười, dùng dao cắt một miếng thịt được nướng chín xốp giòn đưa cho cô.
Mạnh Nhạc Nhạc đưa tay nhận lấy, ngửi mùi thịt mê người quanh quẩn trước mũi, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng. Tuy không có muối, nhưng bản thân hương vị thịt thỏ được nướng vô cùng vừa vặn ngon lành.
Chỗ thịt dày dặn thì thơm mềm, chỗ thịt mỏng thì giòn rụm thơm ngon, làm cô suýt thì cảm động phát khóc.
Phương Tu ba ba, xin được ôm đùi!
Sinh hoạt trong rừng của chúng ta về sau trông cậy cả vào anh đó! ! !
---------------(tác giả)-------------