Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy cực kỳ thương tiếc, cố chịu sự đau đớn giữa hai chân giúp anh chàng sửa sang lại.
Nhét gậy thịt nửa mềm vẫn còn dính đầy nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhét vào trong quần, kéo khóa hẳn hoi, cũng vuốt phẳng lại áo sơ mi bị mình kéo nhăn nhúm.
Cuối cùng, cô nhìn đến hai tay anh bị dây thừng siết chặt đến chảy máu, còn có miệng bị nhét qυầи ɭóŧ chật vật.
Cái này có hơi lúng túng. Nếu hiện tại thả Lục Vị ra, chưa chắc anh đã bỏ qua cho cô, dù là anh kêu gào hay giãy giụa thì cũng sẽ rất phiền phức.
Nếu không thả ra, chờ cô đi rồi, rất có khả năng Lục Vị sẽ bị quản gia của Vương gia phát hiện.
Khụ. . . Đến lúc đó mọi người đều sẽ biết, vị đại thiếu gia của Lục gia thế mà lại bị người ta trói trong tủ quần áo tra tấn, chơi trò bạo d. . .
Thế thì lại càng toang toác.
Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nghĩ được một cách.
Cô gỡ kẹp tóc trên đầu xuống, nhìn chiếc kẹp đen nhánh rất phổ biến, nhưng thật ra lại là một con dao nhỏ cô chuẩn bị từ trước để phòng thân.
Nhạc Nhạc lấy dây trói cổ tay Lục Vị buộc con dao lên xà ngang trên tủ, làm vậy, chỉ cần Lục Vị ngồi nhổm nửa người dậy là có thể di chuyển sợi dây, từ đó có thể kéo sợi dây đến lưỡi dao trên giá kia, từ đó cắt dây thừng.
Sau đó cô dùng tay bẻ cong giá áo, treo nửa đoạn dây thừng thành hàng ngang song song với chiếc xà, làm thành 5 chướng ngại vật để chặn không cho dây thừng đi qua dễ dàng.
Nếu Lục Vị muốn dùng dao cắt dây thừng, đầu tiên phải dùng chân đạp 5 cái mắc áo đó rơi xuống, Mạnh Nhạc Nhạc thử kiểm tra một chút xem có thể làm được không.
Đạp rớt một cái thật ra cũng khá tốn sức, có khi một đạp một lần còn chưa được ngay. Bằng vào sức lực hiện tại của Lục Vị, tay còn bị trói, mỗi lần đạp sẽ chỉ có thể sử dụng sức từ eo trở xuống, vừa đạp vừa nghỉ chắc khoảng nửa giờ là có thể thoát được.
Ừm, cũng tha hồ đủ thời gian để mình rời đi, Perfect! !
Mạnh Nhạc Nhạc đón nhận ánh mắt không thể tin nổi của Lục Vị, giảng giải một lượt cách đạp đổ móc áo với cắt dây thừng cho anh, cuối cùng còn bổ sung một câu.
"Thể lực của anh quá kém chứng tỏ không hay rèn luyện. Giờ luyện tập một chút cũng tốt, tôi đều vì muốn tốt cho anh thôi."
Lục Vị: Ngài! ! Tốt! Quá! Nhờ!!!
--------------------------------
Để ý một lúc thấy bên ngoài thấy không có ai cũng không có âm thanh gì, Mạnh Nhạc Nhạc lặng lẽ mở cửa tủ ra.
Nhưng lại không thấy hai gã đàn ông hung thần ác sát kia đâu, chẳng lẽ là tìm không thấy người nên đã rời đi rồi?
Cô không dám lơi là cảnh giác, một đường đều cẩn thận đi ra. Lúc này buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, phòng nghỉ ở bên ngoài hầu như không có ai.
Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa đi tới cửa đã thoáng thấy có mấy người đàn ông đang đứng, nhìn chằm chằm vào từng người ra vào. Tự dưng lại thoáng nhìn thấy cô, bèn vừa cầm ảnh chụp trong tay so sánh vừa chạy tới.
Mạnh Nhạc Nhạc thật muốn chửi một câu, cô lập tức chạy ra hành lang, giữa hai chân bủn rủn vô lực, mỗi một bước đều như dẫm lên mũi dao, khó chịu nhất là dịch thể người đàn ông bắn vào thân thể cô đang không ngừng chảy xuống, thuận theo đùi nhỏ giọt xuống mặt thảm.
Xuyên qua hành lang, Mạnh Nhạc Nhạc chạy dọc lên theo cầu thang gần nhất lên tầng, cô nhớ ở tầng 3 có một gian phòng ở vị trí khá khuất, có thể vào đó trốn.
Chờ trốn được vào căn phòng ở tầng 3 xong, thân thể vì phải chạy nhanh mà đã hơi không chịu nổi.
Quần áo ướt nhẹp đã sớm bị hong khô, cô còn cảm giác được rõ ràng thân thể đang nóng lên, không giống như bị hạ thuốc lúc trước, lúc này còn kèm theo choáng váng đầu óc, chắc là đã phát sốt rồi.
Thân thể đã đến cực hạn, Mạnh Nhạc Nhạc không hề do dự, mở ra Nhiệm vụ trải nghiệm thấu cảm.
Nhiệm vụ trải nghiệm thấu cảm 3 - Module [Học thức]
Nhiệm vụ: Cùng Goldschmidt thảo luận về kết cấu khoáng vật của đá kim cương.
Khen thưởng: 10 Điểm thuộc tính.
Nhiệm vụ được mở ra, Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác thân thể dần bắt đầu bị phân giải.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người mở ra.
!! Mạnh Nhạc Nhạc trong nháy mắt như bị giội một gáo nước lạnh.
Ngay sau khoảnh khắc khủng hoảng, cô đột nhiên nghĩ đến, nếu hệ thống xuyên qua dùng cơ chế của cơ học lượng tử, như vậy chắc là nguyên lý sóng điện ảnh hưởng đến cơ thể khác cũng sẽ đồng dạng.
Vậy cũng có nghĩa, cô có thể mang theo người khác cùng xuyên qua, khả năng là khác nhau ở khu vực ảnh hưởng của từ trường.
Cô vừa nhào về hướng người ở cửa, vừa tìm kiếm Hệ thống trợ giúp, điều chỉnh lại hạn chế.
Hệ thống vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai, Mạnh Nhạc Nhạc đã không thể nghe rõ nó nói gì, chỉ có thể trước khi chìm vào bóng tối, hung hăng ôm thật chặt người vừa bước vào.
-----------------------------------
Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Diệp, Phương Tu đã vô cùng kinh ngạc.
Một nhà Phương Tu đều là quân nhân, mẹ đã qua đời từ sớm, lúc anh 2 tuổi, cha anh vì bảo vệ cho cha Tiêu Diệp mà hy sinh cực kỳ oanh liệt.
Từ đó, Phương Tu được Tiêu gia nuôi dưỡng, cùng lớn lên với Tiêu Diệp.
Hai người cùng nhau tiến vào trường Quân đội, rồi cùng nhập ngũ làm bộ đội đặc chủng.
Mọi người biết, người đi theo vị đích tôn Tiêu gia như Tiêu Diệp, tương lai nhất định sẽ là một phụ tá đắc lực.
Mà quả thật, quan hệ của hai người thậm chí còn chặt chẽ thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Nếu nói trên thế giới này ai hiểu Tiêu Diệp nhất, người đó tuyệt đối là Phương Tu. Cũng chính vì như thế, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc, Tiêu Diệp sẽ nhờ anh đi bảo vệ một cô gái, mà khi nói về cô, giọng Tiêu Diệp còn không giấu được sự yêu thích.
Phương Tu biết Tiêu Diệp bị mù mặt.
Trước đó từng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, gia thế tương đương theo đuổi anh tới tận trong Quân ngũ. Thậm chí ngay trong đoàn văn công trong quân đội cũng có vô số người ái mộ Tiêu Diệp.
Nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn không dao động.
Phương Tu cũng thấy rất khó hiểu. Anh đã từng dò xét các mối quan hệ của Tiêu Diệp một lượt. Rốt cuộc phát hiện, đừng nói là đàn bà, đến cả đàn ông cũng chẳng có ai mà quan hệ với Tiêu Diệp đặc biệt tốt cả.
Chỉ duy nhất có mình anh là cùng đi học, cùng ăn cơm, còn cùng ngủ với Tiêu Diệp. . .
Thế là có một đoạn thời gian Phương Tu hết sức lo lắng, cực kỳ hoài nghi Tiêu Diệp thích mình.
Có lẽ là Phương Tu nghi hoặc quá mức rõ ràng, rốt cuộc Tiêu Diệp cũng giải thích.
Tiêu Diệp nói: "Có khi tôi sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại."
Phương Tu: ??!
Chết cha, chẳng lẽ người anh em mình có bệnh kín gì à.
Tiêu Diệp nhìn nhìn Phương Tu, dừng một chút mới nói ra lý do, từ sau khi số liệu hóa mặt mũi người khác, Tiêu Diệp có thể nắm bắt cực kỳ chính xác tình cảm của người khác.
Đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.
Lấy mấy tiểu thư hào môn đến tận đây theo đuổi anh mà nói. Lúc các cô ngồi ăn cơm ở nhà ăn quân đội hay có dịp ăn uống tập thể, đều tìm mọi cách để tiếp xúc với Tiêu Diệp. Mặt ngoài thì tỏ vẻ vân đạm phong khinh vui vẻ, nhưng mà Tiêu Diệp vẫn có thể nhìn ra được những tâm tư cất giấu bên trong.
Thứ mà những người trong quân ngũ ghét bỏ là việc người khác cất chứa dã tâm với mình, còn có những lời nói bóng gió lung tung, tuy không phải anh không thể lý giải, nhưng thật sự thấy quá mệt mỏi.
Đừng nói làm người yêu, dù có làm bạn bè anh cũng thấy mệt. Anh chỉ muốn tìm một người đơn giản, không phải đơn giản loại ngu ngốc, mà đơn giản là có thể thấu hiểu nhau.
Phương Tu nghe xong bỗng thấy không còn gì để nói, ai cũng đều có những thứ mình không thích, cũng đều có dã tâm.
Nói như Tiêu Diệp thì chẳng lẽ muốn tìm Thánh mẫu à? ? ?
Đại ca, người que* rất đơn giản đấy, nếu không anh thử tìm hiểu chút xem sao.
(*: 火柴人 - Stickman, phong cách vẽ hình nhân vật chỉ từ mấy cái que, nhưng có thể tạo thành những đoạn phim hành động phức tạp và ấn tượng.)
-
Lúc nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc, quả thật Phương Tu cũng cảm thấy cô không có gì đặc biệt.
Khi đó Mạnh Nhạc Nhạc đã trở về từ núi Khuynh Thành được 5 ngày.
Sau khi Phương Tu nhận được điện thoại xong cũng cần thu xếp một số việc, rồi chuẩn bị một ít công cụ, thuê phòng chung cư ngay bên cạnh phòng Mạnh Nhạc Nhạc đang thuê, bắt đầu công việc bảo hộ.
Bởi vì Tiêu Diệp nói tình huống khi đã ở trên máy bay từ địa phương rất xa xôi, Phương Tu chỉ nghe được đứt quãng, căn bản không hiểu yêu cầu cần đề phòng ai.
Thành ra chỉ có thể nghe lén di động của Mạnh Nhạc Nhạc, còn dùng công cụ quân đội tân tiến nhất. Trên cơ bản cũng tương đương với việc hoàn toàn nắm giữ hết mọi động tĩnh của Mạnh Nhạc Nhạc.
Mạnh Nhạc Nhạc lúc này đang tiến hành nhiệm vụ trải nghiệm lần thứ hai. Sau khi làm xong nhiệm vụ thì trầm mê vào tính toán.
Vì thế những gì Phương Tu xem được chính là một cô nàng hơi béo suốt ngày ru rú trong nhà. Di động không có trò chơi gì, tần suất mở phần mềm chat chit thấp tới mức dọa người so với những người bình thường trong xã hội hiện đại. Ngay cả việc sờ đến điện thoại cũng ít đến kinh ngạc.
Trải qua 5 ngày bảo hộ, Phương Tu chỉ cảm thấy Mạnh Nhạc Nhạc rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ bình thường.
Thẳng đến ngày sinh nhật của Vương Duyệt. . .
Nghe được việc Vương Duyệt chỉ đạo người dưới làm việc trong buổi tiệc, Phương Tu rốt cục đã hiểu, xem ra người Tiêu Diệp muốn anh đề phòng chính là cô nàng này.
Anh lập tức vừa xem xét camera trong nhà Vương Duyệt, vừa điều tra những người có giao dịch chuyển khoản với Vương Duyệt hoặc hay lui tới với cô ta, tìm kiếm xem có điểm gì không ổn.
Phương Tu cuối cùng cũng làm rõ được những tính toán của Vương Duyệt.
Tuy Phương Tu kiến thức rộng rãi mà trong lòng cũng không khỏi thấy ớn lạnh. Đến cùng là thù hằn sâu cỡ nào? Bảo sao Tiêu Diệp muốn tìm một bộ đội đặc chủng như mình đi bảo hộ cho Nhạc Nhạc.
Chờ khi anh lẻn vào được Vương gia, cũng vừa đúng lúc Mạnh Nhạc Nhạc cùng Lục Vị chốn trong tủ quần áo. Phương Tu chỉ cần vài ba chiêu đã giải quyết xong hai gã đàn ông đang tìm kiếm khắp nơi trong phòng nghỉ, kéo 2 tên nhốt vào một căn phòng khác.
Thính lực được huấn luyện chuyên môn khiến anh dễ dàng tìm được nơi ẩn nấp của Mạnh Nhạc Nhạc, nhng anh vừa đi đến cửa tủ, đã nghe thấy tiếng động rất nhỏ. . .
Là tiếng thở dốc cùng tiếng hừ nhẹ, còn có cả tiếng nước cắm rút phụt phụt.
Phương Tu không khỏi ngây ra, dùng tay chân bắt đầu kiểm tra giám sát, xác nhận lại lần nữa, chính là Mạnh Nhạc Nhạc cùng Lục Vị đang ở trong ngăn tủ.
! ! !
Mạnh Nhạc Nhạc = bạn gái của Tiêu Diệp.
Mạnh Nhạc Nhạc lại làʍ t̠ìиɦ cùng Lục Vị trong tủ quần áo.
=> Cho nên, người anh em của mình bị cắm sừng rồi? ? ! !
Trong lòng anh bỗng thấy hơi nhộn nhạo, Phương Tu không mở tủ quần ra ngay, mà chờ Mạnh Nhạc Nhạc rời đi. Nhìn cô gái dáng vẻ yếu ớt lung lay như vừa bị người chà đạp, trong lòng anh bỗng thấy thật không đáng cho người anh em của mình. Cậu đi thông cảm quan tâm người ta như vậy, nhưng người ta lại đối với cậu như thế đó.
5 phút sau, cảm nhận được người đang đè trên thân mình là một cô gái, đối mặt với khung cảnh rừng rậm nguyên thủy rộng lớn trước mắt.
Phương Tu rốt cuộc cũng đã hiểu, Mạnh Nhạc Nhạc đặc biệt đến mức nào.
Chỉ ngay một giây trước khi anh vừa tiến vào căn phòng, còn định bất kể thế nào cũng phải mang Mạnh Nhạc Nhạc ra khỏi Vương gia trước, nhưng lại lập tức cảm giác có người bổ nhào vào mình, sau đó thân thể dần phân rã.
Chờ khi ngưng kết lại một lần nữa thì đã ở giữa rừng rậm nguyên thủy, khắp chung quanh cây cối chót vót chọc thẳng lên trời cao, nền rừng um tùm mọc thành từng bụi. Thậm chí Phương Tu còn nhìn thấy mấy con thỏ ở ngay cách đó không xa.
?? Đây là tình huống gì vậy? Sao mình vẫn còn chưa tỉnh?