Nhận ca, tuần tra một vòng xong, Khổng Tân lại đến phòng xét nghiệm tìm Ngô Cảnh An tâm sự.
Không có gì ngoài bảo anh suy nghĩ lại một chút, cô gái tốt như vậy, rất đang tiếc linh ta linh tinh.
Ngô Cảnh An cắn chặt răng, kiên quyết không mở miệng.
Muốn tiền không tiền, muốn thân thể, cũng không có nốt!
Nói giỡn, thật gật đầu rồi, anh còn không bằng cả súc sinh.
Không thể làm chậm trễ con gái nhà người ta, hơn nữa, bên cạnh anh còn có Tiểu Thiên, đang tâm tâm niệm niệm mà chờ anh.
Cuộc sống, đột nhiên tốt đẹp hẳn lên.
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin với Phương Tiểu Thiên, “Nhớ tôi không?”
Rất nhanh bên kia đã trả lời, “Nhớ muốn chết, nhớ đến mức ngủ không nổi.”
Ngô Cảnh An cau mày, Tiểu Thiên không phải người có thể nói những lời như thế, nhìn lại người gửi.
Đệch, con nhà giàu!
Kiểm tra lại tin nhắn vừa gửi lúc nãy, mẹ nó, não anh có lẽ bị co rút, lại quen tay mà gửi cho Hứa Huy.
Không được, thói quen này không tốt, phải sửa!
Nhất thời mất đi hưng trí tán tỉnh, anh ném di động trên bàn, lấy tờ rơi tuyên truyền du lịch ra xem một chút.
Kỳ đại tu của xưởng sắp đến, những ngày này một nhân vật nhỏ như anh cũng chẳng có gì làm, vì mọi người thống nhất sẽ mời kỹ sư đến đại tu vào ngày mười lăm tháng này.
Ngô Cảnh An định đi thăm mẹ hai ngày, sau đó bỏ chút tiền đi đâu đó chơi.
Tốt nhất là có thể đi cùng Tiểu Thiên, đi leo núi xem sông suối, cậu đỡ tôi tôi kéo cậu, đây chính là phương pháp bồi dưỡng tình cảm tốt nhất.
Mới nhìn một lát, chuông tin nhắn lại vang lên.
“Đang ngủ hay sao không nói gì?”
Thì ra con nhà giàu vẫn còn chấp nhất, Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ gửi tin nhắn giải thích với gã một chút, “Ngại quá, vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho đối tượng, ấn nhầm nên gửi sang cậu, xin lỗi.”
Tin nhắn gửi đi, sau đó cả đêm, chuông điện thoại anh không còn vang lên lần nào nữa.
Tan việc, ăn chút điểm tâm đơn giản bên ngoài, lúc về ký túc xá, di động anh lại vang lên.
Lấy ra nhìn, vui vẻ.
“Alo, Tiểu Thiên.”
“Anh tan làm chưa?”
“Rồi, sao cậu dậy sớm vậy, mới hơn năm giờ.”
“Không có việc gì, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, ăn điểm tâm rồi hãy ngủ, đừng tưởng ngủ là không có việc gì, để bụng rỗng hại thân.”
Trong lòng Ngô Cảnh An phơi phới, cuối cùng ta cũng có vợ quan tâm.
“Tôi biết, cảm ơn cậu quan tâm.”
“Nói cảm ơn liền thành khách sáo, thôi, anh ngủ đi!”
“Uhm, lúc tỉnh lại tôi gọi cho cậu.””Không có việc gì thì đừng gọi, không mệt sao?”
“Không phải nói muốn bồi dưỡng tình cảm sao, nên liên hệ nhiều mới đúng chứ!”
Người đầu kia điện thoại nhẹ giọng cười cười, “Anh không chê phiền toái là được.”
Ngô Cảnh An đắc ý vừa đi vừa hát trở lại ký túc xá, người cùng phòng vừa nằm xuống bị anh đánh thức, bất mãn than thở, “Cậu uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ à, hưng phấn cái gì chứ!”
Ngô Cảnh An nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt xong, gối đầu liền ngủ.
Sau khi tỉnh lại đầu tiên là gọi điện thoại cho Phương Tiểu Thiên.
“Đang làm gì đó?”
“Vừa ăn xong, anh tỉnh rồi đi ăn cơm chưa?”
“Chưa, chủ yếu không có ai cùng ăn.”
Đầu kia cười cười, “Chẳng lẽ không người ăn cùng lại không ăn sao?”
“Không có ai ăn cùng ăn không ngon! Nếu không, tôi vừa ăn vừa gọi cho cậu, cậu trò chuyện với tôi, coi như ở bên cạnh vậy?”
“Chưa từng nghe câu ăn không nói ngủ không nói sao? Aiz, sao tôi chưa từng nghe chú Trương bọn họ nói anh là người miệng lưỡi trơn tru nhỉ?”
“Ha ha, hối hận lên nhầm thuyền giặc chưa, không còn đường lui đâu! Ngoan ngoãn mà làm áp trại phu nhân đi!”
“Nói lung tung cái gì, thôi, đừng lề mề nữa, mau đứng lên đi ăn cơm đi, tôi tối đa còn có thể tán gẫu với anh nửa giờ, còn về công ty.”
“Đi ngay đây!” Ngô Cảnh An nhảy như cá xuống giường, rất nhanh đã mặc quần áo rửa mặt xong, ôm di động cười híp mắt đi về phía quán ăn ở cửa quặng mỏ.
Dọc đường đi gặp vài người quen, gọi anh vài tiếng đều không nghe thấy, mọi người không khỏi buồn bực, không nghe nói tên nhóc này đang yêu đương nha, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý kia, cái kiểu ôm điện thoại nói chuyện kia, ngọt ngấy lên được.
Vài người buổi trưa đang đánh bài ở ký túc xá, có người đứng ở cửa kêu to, “Anh Ngô.”
Tiếng nói dịu dàng trong veo, làm một bàn ba người đồng loạt rướn cổ lên nhìn về phía cửa.
Giọng ngọt ngào này, đích thị là một mỹ nữ.
Rất nhanh tiếng nói kia vang lên lần thứ hai, “Anh Ngô, anh ở đâu?”
Ngô Cảnh An giật mình, trong lòng đã đoán được người đến là ai.
Ba người kia nhìn nhau một lát, sau đó đùa giỡn nắm lấy gáy anh mà nói, “Anh Ngô, Hằng Nga muội muội của anh đang tìm kìa, còn không mau ra đón, đừng làm người ta chờ khô cằn cả người chứ!”
Ngô Cảnh An thả bài xuống, trừng mắt với ba người, “Đừng nhìn lén bài tôi, đang có năm đầu hổ chờ tiếp đấy, các cậu chuẩn bị tiền sẵn sàng luôn đi!”
Nói xong, ngậm thuốc đi dép lê lãng đãng ra ngoài cửa.
Đứng ngoài cửa quả nhiên là Vu Tiểu Thanh vẻ mặt thẹn thùng, chắc là nghe được mấy lời trêu đùa lúc nãy, đầu vẫn cúi thấp, cả mặt lẫn lỗ tai đều đỏ rực.Ngô Cảnh An liếc cô, thuốc trên miệng cũng không đốt, ôm tay đứng tựa một bên, nói lè nhè, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Vu Tiểu Thanh lén nhìn anh một cái, rất nhanh đã cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Có thể, có thể nói chuyện với anh không?”
Ngô Cảnh An nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, một tay kẹp điếu thuốc, “Có chuyện gì thì nói mau! Tôi đang vội!”
Một cô gái hiền lành như Vu Tiểu Thanh đã bao giờ bị đối xử như vậy, nghe anh nói, lập tức đỏ mắt, “Em, có chút chuyện, muốn nói với anh.”
Ngô Cảnh An nhìn thoáng qua trong phòng, chửi nhỏ một tiếng, bước nhanh ra phía ngoài ký túc xá, tựa vào một gốc cây liễu, nhìn xung quanh, chỗ này không có người qua lại, vì thế thúc giục, “Được rồi, có chuyện gì thì nói mau đi, ấp a ấp úng cái gì!”
Bị đối xử như vậy, Vu Tiểu Thanh đã mất đi hơn nửa dũng khí, nhưng vẫn kiên trì ngẩng đầu, “Anh Ngô, em nghe anh Khổng nói, anh đối với em, có phải có bất mãn gì không, hay anh hiểu lầm cái gì?”
Ngô Cảnh An buồn cười nhìn cô, “Xem mắt bị người ta không hài lòng chẳng phải rất bình thường hay sao, cô còn đến chất vấn tôi? Cô có phải quá tự tin không, chẳng lẽ mỗi lần có người không thích cô cô đều tới hỏi lý do, có phải có bệnh không?”
Vu Tiểu Thanh không nghĩ anh sẽ nói chuyện chanh chua như vậy, gương mặt tái lại, vội vàng biện giải, “Anh Ngô, em không phải… xin lỗi, em không phải là muốn chất vấn anh. Em chỉ là, chỉ là muốn hỏi một chút, anh, anh có phải có chỗ nào bất mãn với em, em, em có thể sửa.”
Ngô Cảnh An không đổi sắc mặt mà nhìn cô gái một hồi lâu, nghĩ cô ấy rốt cuộc bỏ bao nhiêu tình cảm với đoạn thầm mến này mới có thể oan ức bản thân ăn nói khép nép như vậy, càng thêm kiên định quyết tâm đuổi cô ấy đi.
Anh nhái lại câu “Em có thể sửa” của Vu Tiểu Thanh, đùa cợt xong, anh tiếp tục nói, “Em gái, em thiếu đàn ông như vậy sao, tôi chưa từng thấy ai vội vàng tìm đàn ông như vậy, được rồi, nếu em tịch mịch, anh vui đùa cùng em một chút, chẳng qua nói trước, chỉ là vui đùa một chút, còn muốn làm vợ Ngô Cảnh An anh, em như vậy, đừng chê anh nói khó nghe, em còn chưa đủ tư cách.”
Nói đến thế này, cái gì cũng hết rồi, Vu Tiểu Thanh cắn chặt môi dưới, mắt ngấn lệ hung hăng trừng anh, cuối cùng giận dữ cho kẻ lưu manh này một bàn tay, xoay người chạy đi.
Ngô Cảnh An nhìn bóng dáng cô khẽ thở dài, bản thân mình vì không muốn chậm trễ hạnh phúc của người ta, vai ác gì cũng đóng, cuối cùng cũng chỉ đành rơi vào số phận ăn bạt tai, đây là cái mệnh gì chứ!
Xoa xoa mặt quay đầu định đi về, vừa lúc đυ.ng phải một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nói đυ.ng phải cũng chưa đúng, lúc này mặt của lưu manh cùng cái mũi của công tử anh tuấn còn cách nhau ba phân.
Lưu manh sợ tới mức lui về sau hai bước, nhìn công tử không biết từ góc nào chui ra, tức giận mắng, “Cmn cậu là quỷ à, đi đường cũng không phát ra tiếng.”
Công tử kia liếc ngang anh một cái, cũng tức giận mà nói, “Thật không ngờ cậu thánh mẫu như vậy, vì đuổi người mà hình tượng cũng không cần, thế nào, con bé trong thành phố kia thực sự mê hoặc cậu rồi hả, còn đến mức không phải cô ta thì không được?”Nhắc tới Phương Tiểu Thiên, Ngô Cảnh An đứng thẳng thắt lưng, ngọt ngào mà nói, “Đương nhiên, người ta nói, muốn lấy kết hôn làm tiền đề hẹn hò với tôi, Hứa thiếu, nói không chừng Lâm muội muội cậu còn chưa tán đổ, ngược lại đã uống được rượu mừng của tôi trước rồi, ha ha… Ngại quá, anh bước lên con đường hạnh phúc trước một bước, các em cũng mau lên một chút!”
Hứa thiếu không cho là đúng, khóe miệng gợi lên một nụ cười khẩy, nhìn ánh mắt gã còn có một chút hương vị bất thiện, “Còn phải xem, cậu có bản lĩnh mà kết hay không?”
Ngô Cảnh An nhăn mi, “Cậu có ý gì?”
Hứa Huy nhíu mày, “Không có ý gì cả.”
Nói xong, xoay người vào ký túc xá, quen thuộc vào phòng anh, cầm bài của anh, hồ bài của anh, đẩy bài, tự tiếp, ba nhà thông ăn.
Ngô Cảnh An theo ở phía sau giận bể phổi cũng vô dụng, la hét ầm ĩ hồi lâu tiền vẫn vào túi Hứa Huy.
Buổi tối Hứa Huy mời cơm, Ngô Cảnh An nói trong người khó chịu không đi, ngồi trong ổ chăn vừa gặm mì ăn liền vừa nói lời tâm tình với Phương Tiểu Thiên.
Anh là đàn ông tốt thời đại mới, nếu đã đồng ý bồi dưỡng tình cảm với Phương Tiểu Thiên, thì với Hứa Huy kia, sẽ quyết đoán chặt đứt.
Vài ngày kế tiếp, điện thoại của Hứa Huy anh không nhận, tin nhắn của gã anh không trả lời, đυ.ng phải gã đến gặp Lâm muội muội, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, cúi đầu nhanh như chớp, không giao lưu.
Hai ngày cuối tuần Hứa thiếu tìm không được người, rốt cuộc bùng nổ.
Tìm người trực thay hai ca đêm, Ngô Cảnh An ở bên ngoài lắc lư đến ca sáng mới tới rồi đi làm.
Tan việc bạn bè bắt anh lại nghiêm hình tra tấn, bắt anh thành thật khai báo, rốt cuộc đi đâu làm gì, thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm trị.
Ngô Cảnh An cười ha ha, nói câu có việc liền muốn qua loa tắc trách cho xong.
Khổng Tân cầm di động oán giận, ba ngày nay Hứa thiếu gọi cho hắn hơn năm mươi cuộc điện thoại, làm cho vợ hắn dùng ánh mắt có dao mà liếc hắn, cả người cao lớn thô kệch nhào vào trong ngực hắn còn yểu điệu hỏi hắn có phải có chuyện gì giấu cô ấy hay không.
Hắn oan ức quá, Hứa thiếu gọi hơn năm mươi cuộc, tất cả đều là hỏi hắn có gặp Ngô Cảnh An hay không, nói tới cùng, rốt cuộc là ai với ai chứ?
Ngô Cảnh An vừa nghe cũng bực bội, gã có bệnh à?
Khổng Tân không vui, “Còn chưa thấy ai lòng lang dạ sói như cậu, Hứa thiếu quan tâm cậu còn bị cậu nói như thế. Aiz, lão Ngô, cậu cũng thật không có suy nghĩ, Hứa thiếu còn nói, nếu hôm nay còn không gặp cậu, hắn sẽ báo cảnh sát, hắn còn không phải là lo cậu bị bắt đến chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó, không về được cũng không ai biết mà báo nguy giải cứu sao!”
Ngô Cảnh An bĩu môi, dù có bị bắt cóc, cũng nên là gã bị, đồ lòng dạ hiểm độc, không biết lại diễn trò xiếc gì đây!
Lúc ăn cơm bị mấy người kéo đi, như dự kiến gặp phải người anh cực lực lảng tránh.