Trong xe Hứa Huy rất ấm áp, Ngô Cảnh An dựa vào cửa sổ xe mệt mỏi muốn ngủ.
Phong cảnh ven đường anh đã nhìn bảy năm, sớm không còn chút hứng thú. Vài năm nay thành thị biến đổi thật nhanh, mấy tòa nhà tòa sau cao hơn tòa trước đột ngột mọc lên, ba năm năm trước phong cảnh còn tiêu điều, giờ sớm đã bị thay thế. Càng ngày càng nhiều nhãn hàng quốc tế nhập vào đô thị, ánh đèn quảng cáo rực rỡ chiếu sáng từng khuôn mặt lạnh như băng.
Trong xe mở một ca khúc nước ngoài du dương, Ngô Cảnh An cảm giác thần trí mình cũng theo giai điệu kia càng bay càng xa.
Xe đi vào tiểu khu, Hứa Huy tắt nhạc, hỏi anh, “Nhà nào?”
Ngô Cảnh An tỉnh ngủ, lắc lắc đầu sờ soạng mở cửa xe, “Cảm ơn cậu, hôm nào rảnh mời cậu ăn cơm.”
Mở mãi, cửa xe vẫn không chút suy suyển, anh nghi hoặc nhìn về phía Hứa Huy.
Gã không vui liếc anh một cái, “Nói thẳng nhà nào đi, để tôi biết nhà luôn.”
“Biết nhà” cái từ này làm cho Ngô Cảnh An hoang mang, bất quá vẫn thành thật khai báo số nhà.
Xe chạy đến dưới lầu, Ngô Cảnh An cầm đồ của mình lắc la lắc lư xuống xe, “Hôm nay muộn quá rồi, không mời cậu vào nhà nữa, chờ hôm nào có cơ hội đi!”
Hứa Huy cũng xuống xe theo, cười nói, “Thật sự coi tôi là lái xe đấy à?”
Ngô Cảnh An ngây ngô cười không nói.
Hứa Huy khoát tay, “Thôi, cậu vào đi! Số 208 phải không? Tôi nhớ rồi.”
Nói xong gã khom người vào xe, khởi động, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.Ngô Cảnh An thôi cười, nhìn theo bóng đêm mờ mịt một hồi lâu, mới lên lầu.
Hứa Huy có thói quen dậy sớm chạy thể dục, điều này cũng là do chú hai gã vốn là lính xuất ngũ ban tặng.
Hồi nghỉ hè trung học, gã ở nhà chú một thời gian, mỗi ngày bị ông chú thích chạy bộ này lôi từ trong ổ chăn ra, đi chạy bộ cùng. Mới đầu gã một vạn lần không đồng ý, mới được hai ngày đã la hét đòi về nhà.
Ai ngờ chú hai phát huy tác phong quân nhân, cắt đứt di động internet, giám thị 24/24, bắt gã ở lại đúng một tháng mới thả ra.
Cũng từ lúc đó, gã liền hình thành thói quen chạy bộ, mỗi ngày sáu giờ rưỡi rời giường, chạy quanh tiểu khu bốn mươi phút.
Hôm nay gã đổi hướng, hướng về phía ngoài tiểu khu chạy tới.
Nửa giờ sau gã chạy đến ngoài tiểu khu nhà Ngô Cảnh An, thấy một cửa hàng mở sớm, đi vào mua hai phần đồ ăn sáng, chạy vào tiểu khu gõ cửa phòng 208.
Nếu nói ngày hôm qua Hứa Huy đưa anh về khiến anh kinh ngạc, vậy thì với việc sáng sớm hôm nay gã xuất hiện ngoài cửa, anh chỉ có thể dùng hai chữ kinh hoàng để hình dung.
“Cậu, cậu…”
“Tôi, tôi, tôi là ai, cậu, cậu, cậu không biết sao.” Hứa Huy nhại lại giọng lắp bắp của anh, đẩy cửa ra không mời tự vào.
Ngô Cảnh An đóng cửa, đi theo gã vào phòng khách. “Sao cậu lại tới đây?”
Hứa Huy không phản ứng, thả phần điểm tâm xuống xong liền đánh giá phòng ốc xung quanh.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một lối đi, trang hoàng cực kỳ đơn giản, gia cụ cũng không nhiều, thực sự là chỗ ở dành cho một người.
“Chỗ cậu cũng không tệ, aiz, bạn bè tôi về sau muốn đánh bài gọi họ đến đây đi.”
Ngô Cảnh An có chút buồn bực, “Cậu tưởng chỗ tôi là sòng bài đấy à, là ai nói hai chúng ta không thân thiết?”
Hứa Huy quay đầu nhìn anh, “Hai ngày trước thật sự không quen, nhưng hôm qua mời cậu ăn cơm, làm lái xe cho cậu, cậu còn bảo không thân thiết, đây không phải bạch nhãn lang thì là cái gì?”
(bạch nhãn lang: đồ vô ơn)
Ngô Cảnh An đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua anh say khướt nói cái gì mà cầm tay hôn môi, mặt liền đỏ lên, quay đầu vờ ho hai tiếng, “Tóm lại, không thể dẫn người tới đây đánh bài. Tôi không tổ chức bài bạc, người rảnh rỗi không tiếp.”
Hứa Huy đi nhanh hai bước tiến lên, nghiêng đầu nhìn anh, “Tôi không phải người rảnh rỗi đâu.”
Ngô Cảnh An lười phản ứng gã, xoay người vào phòng bếp.
Từ phòng bếp bay ra mùi thơm, Hứa Huy hít hít, gọi, “Món gì đấy?”
“Cháo ngũ cốc.”
“Cháo ngũ cốc.” Hứa Huy đi theo vào phòng bếp, thấy anh đang đảo cái gì đó đen tuyền trong nồi cơm điện, rướn cổ lên xem xét hồi lâu, “Gồm những thứ gì vậy?””Các loại hoa màu thêm táo đỏ, long nhãn, hạch đào.”
Hứa Huy dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, “Cậu còn biết nấu cơm?”
Ngô Cảnh An mở lò vi ba, lấy bánh bao ra để nguội một chút, “Vốn không biết, chẳng qua ở một mình, chậm rãi liền sẽ biết.”
Hứa Huy tưởng tượng một chút xem chính mình ở một mình vài năm sẽ làm những gì, cuối cùng lắc đầu, “Mấy chuyện này dù cho tôi có ở một mình mười năm cũng làm không được.”
Ngô Cảnh An khinh thường liếc gã một cái, trong lòng nghĩ, “Đó là bởi vì cậu không bị bức đến hoàn cảnh kia.”
Cháo màu đen nhìn không đẹp lắm, nhưng lại rất thơm, ít nhất gợi lên sâu tham ăn trong bụng Hứa Huy, “Nhìn ăn có vẻ rất ngon?”
“Vài năm đầu ăn cơm ngoài đều ăn đến chán, vì thế học tự làm, dù là đàn ông cũng nên chăm sóc bản thân chút.” Cũng không nói có lần anh ăn được ở nhà chú Câm cảm thấy mùi vị không tệ, liền đi theo học làm. Đây là lựa chọn hàng đầu cho bữa sáng ở nhà chú Câm, chú ấy luôn thích nấu hai chén cháo đặc như vậy cho mình và chú Trương, mỗi một loại nguyên liệu đều được cân nhắc suy nghĩ.
Ngô Cảnh An hâm mộ chính là những hạnh phúc nhỏ bình thản như vậy, đáng tiếc, nhiều năm rồi, anh vẫn chưa tìm được người cùng mình trải qua sinh hoạt bình thản như thế.
Hứa Huy đồng ý gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bếp, bỏ lại một câu, “Cho tôi một chén!”
Tay Ngô Cảnh An đang đảo cháo dừng lại, xem xét phần cháo cho một người ăn trong nồi, oán hận cắn răng.
Người này, không biết khách khí là gì!
Hứa Huy vui vẻ thỏa mãn mà uống cháo vừa nấu, hoa màu thêm hạch đào, mùi thơm thật mê người, táo đỏ cùng long nhãn làm thêm một chút vị ngọt, khiến Hứa Huy liên tục tán thưởng.
Gã vừa lòng, Ngô Cảnh An bên này lại bất mãn, có chút phẫn hận mà nhìn người đoạt bữa sáng của mình, da mặt người này sao có thể dày như thế!
“Tôi thấy bên ngoài cũng không có bán máy làm sữa đậu nành như thế này, cậu làm thế nào dùng cái nồi kia làm được vậy?”
Cái nồi kia cái gì, đến nồi cơm điện cũng không biết, đồ tay chân không cần, ngũ cốc không phân.
(tay chân không cần, ngũ cốc không phân: tay chân không siêng năng, ngũ cốc không phân biệt được, tóm lại là lười biếng, không biết gì.)
Hứa Huy kẹp hai cái bánh bao cắn một lần, “Để tôi mua cho cậu, về sau tôi đến chỗ cậu uống, tôi thích mùi vị này, không ngọt cũng không mặn, hợp khẩu vị.”
Ngô Cảnh An liếc gã một cái, nghĩ thầm, toàn nói khoác, vì thế cũng không phản bác.
Ăn xong điểm tâm Hứa Huy bước đi, Ngô Cảnh An nhìn, thấy sắc trời không tồi liền đem chăn ra phơi nắng, giữa trưa đi nhà chú Câm ăn trưa, lại đem theo bánh bao chú Trương gói về bỏ trong tủ lạnh, sau bữa trưa, Tưởng Lộ gọi điện đến hẹn anh đến cửa X gặp mặt.
Xuống xe, còn cách thật xa Tưởng Lộ đã vẫy tay rối rít, anh nhìn thiếu niên bên người Tưởng Lộ, coi như hiểu được chuyện gì xảy ra.Tưởng Lộ hưng phấn giới thiệu, “Đây là Trương Tề, bạn mới của tôi.” Cậu ta tiến đến bên tai Ngô Cảnh An nhỏ giọng, “Còn là sinh viên, ngây thơ lắm.”
Ví là bình thường, Ngô Cảnh An khẳng định sẽ dùng ánh mắt khinh thường liếc cậu ta, nhưng lúc này có người ngoài, anh chỉ cười cười chào hỏi Trương Tề.
Ai nói sinh viên thì sẽ ngây thơ, sinh viên bây giờ nói không chừng tâm địa còn gian xảo hơn nhiều người.
Trương Tề bộ dạng không tồi, mặt trái xoan, mũi cao, môi hồng răng trắng, có chút giống nữ sinh. Hơn nữa một đôi mắt đào hoa, lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác quyến rũ.
Nam sinh như thế, Tưởng Lộ làm sao lại thấy hắn ngây thơ.
Bình thường người xa lạ gặp nhau ít nhiều có chút câu nệ, nhưng Trương Tề tỏ ra quen thuộc, dọc theo đường đi đến nhà hàng, miệng hắn cũng chưa từng dừng.
Lúc thì nói vài chuyện lý thú trong trường học, lúc lại nói chuyện giữa hắn và Tưởng Lộ, Ngô Cảnh An liếc mắt một cái, nhìn Tưởng Lộ vẫn luôn ngây ngô cười, không khỏi cảm thán, Tưởng Lộ ơi là Tưởng Lộ, cậu cũng có lúc này!
Tưởng Lộ chơi bời nổi tiếng trong vòng luẩn quẩn này, nhưng Trương Tề này, Ngô Cảnh An lại cảm thấy hắn còn chơi bời hơn cả Tưởng Lộ.
Đến nhà ăn “Mỹ Vị”, Ngô Cảnh An vẫn đi về phía trước, Tưởng Lộ gọi anh lại, “Đến rồi.”
Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn tấm biển hai chữ vàng kia, kéo cánh tay Tưởng Lộ qua, “Ăn ở đây?”
Tưởng Lộ gật gật đầu, “Đi với Tiểu Tề đến ăn ở đây hai lần, hương vị không tệ.”
Ngô Cảnh An hít sâu một hơi, nhăn mày, “Cậu đốt tiền đấy à, một tháng cậu kiếm được bao nhiêu, còn chưa tới cuối tháng đâu, ăn ở đây vài bữa vậy từ giờ tới tháng sau cậu làm sao?”
Tưởng Lộ xấu hổ cười cười, Trương Tề khinh thường liếc Ngô Cảnh An, đứng ở cửa nhà ăn không đi.
“Không có việc gì, thỉnh thoảng đến, ha ha, không sao.”
Ngô Cảnh An nhìn hai người như vậy cũng không nói thêm nữa, đi theo vào.
Bữa tiệc này phải mất đến tiền lương non nửa tháng của Tưởng Lộ, nhìn kẻ ngốc kia còn vô cùng vui vẻ mà khen mùi vị tôm hấp rượu không tệ, lần sau tới ăn.
Cơm nước xong Trương Tề đề nghị đi quán bar vui đùa một chút, Ngô Cảnh An lấy cớ mệt, một mình đi về trước.
Ngồi ở trạm xe bus không người, anh rầu rĩ hút thuốc.
Tưởng Lộ trước giờ chỉ biết chơi đùa người ta, lần này sao lại mắc lầm tên nhãi này, chẳng lẽ nhìn còn đoán không ra hắn chỉ muốn tiền, người như vậy, biết cái gì là thật lòng!
Còn dám nói ngây thơ, rốt cuộc là con mắt chó nào mù nhìn ra ngây thơ.
Tưởng Lộ ơi Tưởng Lộ, sao cậu lại…
Là cô đơn sao?
Tưởng Lộ cũng đã ba mươi, tuổi mười tám mười chín ưa chơi đùa còn có người mắng cậu quản cậu, theo tuổi lớn dần, tính tình này làm cho tình cảm của cậu ta càng lúc càng không thuận lợi. Cho tới bây giờ, vừa già lại không có tiền, còn có gì hấp dẫn.Vì thế thu hồi tâm tư, muốn tìm một đoạn tình cảm ổn định, nhưng có bệnh thì vái tứ phương, có thể có kết quả tốt gì.
Thở ra một làn khói thuốc, rất nhanh đã bị gió lạnh đánh tan, biển quảng cáo mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô tịch thanh lãnh, đêm đô thị phồn hoa náo nhiệt như vậy, một người bình thường như anh lại không sao tìm được cách xua đuổi tịch mịch.
Chấp nhất chờ đợi một phần hạnh phúc bình thản, như vậy, là sai sao?
Trên đời này có mấy người được như chú Câm và chú Trương, tình cảm giữa đồng tính phần nhiều chỉ là quan hệ vui chơi qua đường, cho dù sống với nhau vài năm, cuối cùng kết thúc vẫn là kết hôn hoặc là chán ghét mệt mỏi muốn tìm người khác.
Không biết trên khắp ngõ ngách trên đời này, còn có ai ngốc nghếch như anh cô độc mà chờ một nửa của mình.
Xe bus dừng lại, anh ném điếu thuốc, đi lên xe, ngồi xuống vị trí quen thuộc bên cửa sổ, một mình.