Trời tháng ba nói lạnh không lạnh nói nóng không nóng, Ngô Cảnh An mặc một cái áo len mỏng, khoác áo gió, tay kẹp điếu thuốc đi ra ngoài ăn bữa cơm, trở về đã nóng đến toát mồ hôi, liền cởϊ áσ khoác cầm trên tay.
Mùa này cây hai bên đường vẫn chỉ có thân cây nhánh cây trơ trụi, ngược lại mảnh đất trống trước xưởng đã mơn mởn rau xanh làm cho tâm tình người xem thoải mái.
Chỉ là một mảnh đất nhỏ, nhưng chủng loại cũng có rất nhiều, nào cải thìa rau cúc, cọng hoa tỏi non linh tinh, làm anh ngạc nhiên là còn có cây tể thái.
(Cây tể thái:
Um tùm một mảnh, màu lá xanh nhạt ở dưới ánh mặt trời tùy ý lớn lên, anh nhìn mà không khỏi sinh ra một phen phiền muộn.
Khi còn bé, mẹ anh thích nhất là làm bánh bao nhân thịt heo với cây tể thái, mở vung lên, hơi nước nóng mang theo mùi cây tể thái nồng đậm đập thẳng vào mặt, Ngô Cảnh An một lần có thể ăn đến năm cái, mẹ vuốt cái bụng tròn xoe của anh, cười nói, Tiểu An nhà ta ăn thành con heo mập mất rồi.
Những hồi ức tốt đẹp này, không bao giờ còn có thể trở lại.
Thu hồi ánh mắt, anh cất bước đi vào phân xưởng.
Sau khi trêu ghẹo đồng sự trực ban một phen, anh đội mũ bảo hộ đi kiểm tra khắp nơi một lượt sau đó trở lại phòng trực ban.
Lâm Giai Giai nghe một cú điện thoại liền vội vàng đi khỏi, Ngô Cảnh An tựa đầu trên bàn híp mắt suy nghĩ, có chút mệt rã rời.
Mông mông lung lung, anh dường như về lại thời thơ ấu vô ưu vô lự, tan tầm cha trở về mua cho anh một gói đồ ăn vặt thật to, anh cao hứng cưỡi trên cổ cha kêu to đi nào đi nào, mẹ đem một khay bánh bao thịt heo cây tể thái đi ra từ phòng bếp, anh vui vẻ ăn liền năm cái, ăn đến nỗi bụng như muốn nứt ra.
Ngay lúc ý thức anh đang mơ hồ, đột nhiên, cửa thủy tinh phòng trực ban bị người đẩy ra, anh cả kinh mãnh liệt ngồi thẳng dậy.
Một người thanh niên anh tuấn đẹp trai như ngôi sao thần tượng đi tới, trên mặt còn treo nụ cười tao nhã mê người.
Ngô Cảnh An cứ ngơ ngác mà nhìn như thế, trái tim đập chệch mất một nhịp.
Trong nháy mắt đó, anh cảm thấy chính mình đã bị khuôn mặt này mê hoặc.
Người thanh niên đẹp trai kia mặc một thân quần áo hàng hiệu, nhìn qua là biết không cùng cấp bậc với cái áo gió của anh, lịch sự chào hỏi.
“Xin chào.”
Ngô Cảnh An lăng lăng đáp lại gã, “Chào cậu.”
“Tôi tìm Lâm Giai Giai, cô ấy hôm nay không đi làm sao?”
Một câu triệt để tưới tắt ảo tưởng của Ngô Cảnh An, anh cúi đầu dại ra vài giây đồng hồ, tưởng niệm nhất kiến chung tình còn chưa có thành hình của bản thân.
Lại là một thẳng nam chỉ yêu mỹ nữ, tốt thôi, là anh nghĩ nhiều.
Khi ngẩng đầu, trên mặt anh đã treo lên nụ cười tương tự, “Lâm Giai Giai vừa đi khỏi, cậu đứng chờ đây mười mấy phút hoặc không thì ra cửa quẹo phải, đến phòng điều khiển hỏi một chút là có thể tìm được cô ấy.Ngữ khí của anh khách khí mà xa lạ, với một gã trai thẳng, còn có thể thế nào?
Anh đẹp trai nghĩ nghĩ bèn ngồi xuống đối diện Ngô Cảnh An, “Tôi ngồi đây chờ cô ấy thôi.”
Ngô Cảnh An nói “Tùy cậu.” xong liền cúi đầu nghịch điện thoại di động, bên trong lưu sẵn mấy cuốn tiểu thuyết huyền huyễn anh đã đọc mấy cái cuối tuần rồi vẫn chưa xong. Kỳ thật anh cũng không phải quá thích, chủ yếu là để gϊếŧ thời gian. So với mấy người cùng ký túc xá cả ngày trừ thời gian đi ngủ còn thì hầu như đều ôm di động đọc tiểu thuyết thì anh vẫn còn tốt chán, nhất là lão Trần, tẩu hỏa nhập ma đến mức một tay bế con một tay cầm di động hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, hắn cũng không sợ đem con ném đi mất.
Tiểu thuyết còn chưa nhìn được mấy, chợt nghe người bên cạnh nói “Cậu làm cùng ca với Lâm Giai Giai à?”
Ngô Cảnh An trong bụng nghĩ người này hỏi vô nghĩa, không cùng ca tôi chẳng lẽ còn đến đây làm thần giữ cửa sao!
Anh dời tầm mắt từ điện thoại di động sang, cười lịch sự với đối phương, “Ừ, được hai tháng.”
Đối phương gật gật đầu, nhìn anh một chút, sau đó quay sang đánh giá căn phòng, “Mọi người ở đây là làm những gì vậy?”
Ngô Cảnh An biết mình không thể đọc tiểu thuyết tiếp được rồi, dứt khoát cất di động tán gẫu với gã, “Cô ấy chủ yếu phụ trách xét nghiệm chất nước, còn tôi thì xử lý nước, tuy nói cùng ca, kỳ thật cũng không liên quan đến nhau nhiều.” Chỉ thiếu nói ra câu giữa chúng tôi không có quan hệ gì, cậu đừng hiểu lầm.
Anh đẹp trai lại gật gật đầu, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Quên giới thiệu, tôi tên Hứa Huy, là bạn Lâm Giai Giai.”
Ngô Cảnh An chớp mắt, không nói thẳng là bạn trai, xem ra còn trong giai đoạn theo đuổi, “Tôi là Ngô Cảnh An, anh gọi một tiếng lão Ngô như bạn bè tôi là được.”
Hứa Huy liếc anh một cái, lão Ngô này không hề khách khí, nhìn không có vẻ già hơn gã, lại bảo gã gọi là lão Ngô, rõ ràng là muốn áp trên đầu gã đây mà, cái từ này gã không thích, cũng đừng hòng gã gọi.
“Trông cậu cũng không lớn tuổi, gọi như vậy không phải già đi sao.”
Ngô Cảnh An không nghe ra gã đang đùa cợt, cười nói “Gần ba mươi, cũng không nhỏ, bạn cùng phòng cùng tuổi với tôi đã học tiểu học rồi, còn không già gì nữa.”
Hứa Huy cũng cười, “Mấy người ở đây kết hôn sớm.”
Ngô Cảnh An nhìn cách ăn mặc của gã đã biết gã không phải người ở đây, nghe gã nói vậy liền thuận miệng hỏi, “Cậu ở đâu?”
“Trong thành phố.”
“Chỗ nào vậy?”
Hứa Huy nhìn anh một cái, “Hào Cảnh.”
Ngô Cảnh An ở trong lòng huýt sáo một cái, mẹ nó, phần tử hủ bại.
Tại thành phố S không ai không biết Hào Cảnh, năm đó vừa bắt đầu giao dịch giá phòng cao nhất toàn thành phố. Một bạn học của anh đập nồi bán sắt khó khăn mua một phòng ở Hào Cảnh, không ở được mấy tháng đã bán, người khác hỏi hắn sao lại bán, hắn lòng đầy căm phẫn mà mắng: Các người nhìn vào tiểu khu một chút, một dãy Bentley, LandRover, Mercesdes, mẹ nó không có chiếc nào ít hơn trăm vạn, cả tiểu khu chỉ có mình tôi cưỡi hai cái bánh xe đi qua cổng, cả nhân viên an ninh cũng không thèm nhìn thẳng, áp lực này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ông đây thật sự không ở nổi nữa, ai muốn tới thử ông đây sẽ để rẻ cho.Xem ra Lâm Giai Giai này còn rất có năng lực, khó trách toàn xưởng hơn một trăm khẩu toàn đàn ông cô không coi trọng ai, thì ra sớm câu được tướng mập này, “Đoạn đường kia thật tốt, nghe nói năm nay giá nhà lại tăng nữa rồi.”
“Chắc thế!” Hứa Huy thản nhiên đáp lại.
Nhất thời không tìm ra đề tài nào thích hợp hơn, Ngô Cảnh An lại cúi đầu nghịch di động.
Một lúc sau Lâm Giai Giai trở về, nhìn thấy Hứa Huy đầu tiên là sửng sốt, cởi mũ bảo hộ bỏ trên bàn, “Sao anh lại tới đây?”
Hứa Huy đứng lên, cười đáp, “Lần trước nghe em nói, ở đây không tồi, đã định đến xem, nếu có thời gian thì dẫn anh đi thăm một chút.”
Ngô Cảnh An cố gắng nhịn cười, may mắn đang cúi đầu, dù miệng kéo đến mang tai cũng không ai nhìn thấy.
“Nơi này không tồi”, mệt gã nghĩ ra.
Lâm Giai Giai nói, “Chỉ là em vừa mới nhận ca.”
Hứa Huy nói tiếp, “Không sao, anh chờ em tan tầm.”
“Phải đến tám giờ.”
“Anh không vội.”
Lâm Giai Giai không nói gì nữa, đem mẫu nước trong tay từng cái xét nghiệm, sau đó đến trước bàn làm việc ghi lại số liệu, Hứa Huy đứng một bên nhìn những con chữ xinh đẹp của nàng, lại càng thêm hài lòng vài phần.
Phòng xét nghiệm này có hai cái ghế, Ngô Cảnh An ngồi một cái, Lâm Giai Giai ngồi một cái, Hứa Huy một người cao mét tám đứng ở kia làm người ta thấy không được tự nhiên.
Vì thế Ngô Cảnh An ngồi không yên, anh nghĩ giả sử anh mà còn không thức thời ngồi đây thêm lúc nữa phỏng chừng tướng mập kia thật sự có thể lấy ánh mắt làm kiếm đâm chết anh.
Ngô Cảnh An tìm cái lý do rồi quang minh chính đại mà trốn việc.
Ngày hôm sau, tướng mập kia lại đến, Ngô Cảnh An bất đắc dĩ nhường vị trí lần thứ hai.
Ngày thứ ba, tướng mập lại không mời mà tới, vừa vặn Lâm Giai Giai không ở trong phòng, Ngô Cảnh An có lệ mà nói chuyện với gã hai câu.
“Mọi người ở đây có gì chơi vui không?”
“Ở đây kém xa trong thành phố, đối diện siêu thị có hai quán karaoke, còn lại thật không tìm ra chỗ ăn chơi nào nữa.
“Vậy cậu bình thường thích làm gì, chẳng lẽ nhốt mình trong nhà xem TV?”
“Cũng không khác mấy”, Ngô Cảnh An không nói mình không ở đây, với một người xa lạ không tất yếu phải nói sâu như vậy, “Chỉ là xem kênh thể thao, lúc không có việc gì cùng hàng xóm trong tiểu khu xuống dưới lầu đánh bóng rổ, bọn họ còn thích chơi game online, tôi thì không thích lắm.”
“Cậu thích bóng rổ?” Hứa Huy mỉm cười nhìn anh một cái.
“Phải, không có việc gì thường đánh chơi.”
“Hôm nào rảnh cùng luyện vài hiệp.”
“Được thôi.”
Lâm Giai Giai xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Ngô Cảnh An tự giác đứng dậy cầm cốc của mình đi ra cửa.Ngày thứ tư, tướng mập rạng rỡ mà đi vào phòng trực ban, lấy từ túi áo ra hai tấm vé cho Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An cầm mới biết, là trận bóng rổ ở sân vận động thành phố, nghe nói vé vào cửa đã sớm bán sạch.
“Nhờ bạn bè lấy được, có rảnh cậu rủ bạn cùng đi xem đi!” Hứa Huy vẫn treo nụ cười chiêu bài kia, trong mắt Ngô Cảnh An lúc này lại không có cảm giác không hòa hợp, ngược lại có chút hương vị kim quang lòe lòe.
“Thế này sao được.” Ngô Cảnh An vờ khách sáo.
Hứa Huy trong lòng mắng thầm, giả dối, miệng lại nói, “Không có gì, coi như kết giao bạn bè.”
Ngô Cảnh An không khách khí nữa, hai mắt tỏa sáng mà đem hai tấm vé đặt trong túi áo, chỗ ngồi này, nghe nói đến ba trăm tám một vé đấy, người bạn này kết được, rất đáng giá.
Anh quyết định, từ hôm nay trở đi, không gọi người ta là tướng mập nữa, phải là cao phú soái!
(cao phú soái: nghĩa như mặt chữ, cao to, giàu có, đẹp trai)
Xét đến đạo lý há miệng mắc quai, anh nhân tiện đem chút hiểu biết liên quan đến sở thích của Lâm Giai Giai toàn bộ cấp cho cao phú soái đại nhân.
Cao phú soái thật hài lòng, khóe miệng kéo lên một độ cong mê người, ánh mắt kia, thực sự làm cho Ngô Cảnh An có chút mơ màng.
Đáng tiếc, là trai thẳng, nếu là cong, anh còn nghĩ…
Ngô Cảnh An trừng mắt, quyết đoán chặt đứt ảo tưởng, dù là cong, giá trị con người kia, cũng không phải loại mà bình dân dân chúng có thể mơ tưởng.
Huống chi, điều anh hướng tới là giống như chú Câm cùng với chú Trương, tình cảm có thể ở bên nhau cả đời.
Mà người trước mặt này, đừng nói là đồng tính, dù là kết hôn rồi, trăm phần trăm cũng là một kẻ ưa nɠɵạı ŧìиɧ.
Ngày thứ năm, cuối tuần.
Ngô Cảnh An trở lại nhà gần ngoại ô thành phố, đây là phòng năm năm trước anh mua, khi đó giá phòng còn chưa quá đáng như bây giờ. Cũng mệt mẹ anh có tầm nhìn, sau khi anh tốt nghiệp chưa tới hai năm liền bảo anh mua phòng ở trong thành phố.
Lúc ấy anh còn chưa cho là đúng, nghĩ thầm rằng gấp cái gì, chờ đi làm vài năm nữa kiếm thêm ít tiền lại nói.
Mẹ anh kiên quyết không đồng ý, với tiền lương của con, chờ thêm mười năm nữa cũng chẳng có gì thay đổi, phòng ở vẫn nên sớm mua, con không biết, mẹ cùng chú ấy ở đây phòng ở đã bắt đầu tăng giá rồi, nói không chừng phòng ở chỗ con cũng sẽ tăng thôi, nhanh mua đi, đỡ phải về sau cả vợ cũng không lấy được.
Mẹ anh đem toàn bộ tiền lấy được khi ly hôn với cha đem cho anh, anh khi đó trong lòng còn ngạo khí, thật sự không muốn, mẹ anh nóng nảy, mẹ vì cái gì muốn cùng cha con xé rách mặt đòi tiền, còn không phải là vì con, mặc kệ tương lai con muốn cùng ai trải qua, có phòng ở coi như có chút nắm chắc. Tốt hay không, có chỗ để đi thì không phải sợ gì hết, sau này già rồi trừ bỏ phòng ở con còn có thể trông cậy vào ai. Nghe mẹ, không sai đâu. Tiền cha con sao con lại không cần, để lại để hắn cho đứa con hoang kia à, con có ngốc không thế?