Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 12: Vận xui

(Có một sự loạn xưng hô lần nữa… bà ngoại là Alpha, ngoại là Omega v bà ngoại và ngoại là hai người khác nhau nha)

TaeKyo từng oán bản thân hại chết mẹ nên quyết không nhận anh chị ruột, vì tự xem mình như trẻ mồ côi nên cậu phải tự mưu sinh kiếm sống.

Cậu không đi học mà chạy đi làm thêm khắp nơi, chỗ thường xuyên lui tới lại là quán bar của anh chị kết nghĩa.

Cuộc sống sẽ diễn ra suông sẻ nếu không có ngày phát tình kia.

“Đại Q!!! Trong nhóm mình cậu đúng đắn nhất, giúp mang em tôi về địa chỉ này đi! Nó sắp đến thời kì rồi!!”, vội bồng em mình đưa cho đại Q mà không nghĩ bản thân giao trứng cho ác… Khụ khụ.

“Tôi là…”, chưa kịp thốt chữ “…alpha mà” thì đã bị tống khỏi cửa, lão Tam muốn bảo vệ an nguy cho em trai Omega của mình mà quên rằng đại Q ít khi biểu lộ vai vế thật, lại không nghĩ đến chuyện, không động tình chưa chắc là Omega.

TaeKyo nằm ở hàng ghế sau, người ngày càng nóng lên, miệng lưỡi khô khốc. Trong không gian kín vươn vấn hương vị Alpha mờ nhạt, cậu một khi đã phát tình sẽ oằn mình chịu đựng hoặc tiêm thuốc kìm nhưng hình như nhà hết thuốc rồi. Nghe theo hương vị nam tính của Alpha, cậu vụn vặt rêи ɾỉ, cơ thể khó chịu cọ cọ vào ghế da.

“Ân… A…”, tiếng rên mê người cùng sự phát tình, cậu thành công khiến anh nhẫn không nổi, lập tức chuyển hướng đến khu khách sạn cao cấp.

Máy quay đã ghi hình, thang máy vươn mùi phát tình, nhân viên chỉ im lặng cho tới khi nhận tiền của người phụ nữ kia, họ mới kể ra và đưa ảnh quay phim lại để người phụ nữ có bằng chứng mà ép cháu trai li hôn.

Như hiện tại, cậu đang ngồi thừ người ở phòng khách nhà mình, nhìn giấy li hôn, dở khóc dở cười xoay cây bút trong tay do dự do dự.

“Baobei, ngoan đừng kí, anh sẽ đi khai thông tư tưởng cho bà. Nên em chỉ cần ở yên và dưỡng thai thôi!”, tin nhắn lão công gửi đến vào hôm trước sau khi đưa cậu về nhà anh chị trú tạm. Cậu thiết nghĩ, hay dứt khoát ly hôn luôn cho rồi, cưới cái gì mà hở ra lại bị cấm cản rồi bị chia cắt này nọ, mạnh tay ném cây bút xuống đất, TaeKyo mệt mỏi nằm ườn ra ghế, tay che tầm mắt chói ánh đèn, tay thì xoa nhẹ bụng tròn to của mình, khẽ thở dài rầu rĩ chán nản.

Khai thông tư tưởng cho bà là… Anh bước đến thay quản gia nhận khay đồ ăn, cong môi cười gõ nhẹ cửa phòng.

“Vào đi”, giọng bà dõng dạc vang lên. Đại Q liền tiến vào.

“Ta không cho phép con vào nếu chưa li hôn!”, bà liếc nhìn anh rồi đuổi đi.

Bình thản đến đặt khay đồ lên bàn, anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện bà. Tầm mắt giao nhau, đại Q nhẹ giọng nói “bà, chúng ta nói chuyện thẳng thắng như những người lớn đi.”

“Ý con nói ta không phải người lớn?”, bà lạnh giọng hỏi vặn.

Anh hằn giọng, tự trấn an tâm tình mình “ý con không phải vậy, con chỉ muốn chúng ta, hai thế hệ khác nhau, nêu quan điểm của nhau và thấu hiểu nhau một lần”.

Không phải lần đầu tiên nhưng mãi không phải là lần cuối cùng vì trước hiểu nhau, sau lại vẫn theo quan niệm cũ mà làm.”Con nói trước. Ta nghe.”, tao nhã nâng chén chè, cầm muổng chậm rãi ăn.

“Con và Tae là thật sự yêu nhau. Dù thật sự trước đây chỉ cưới vì cái thai trong bụng em ấy. Bà cũng biết câu mưa dầm thấm lâu rồi đó, con và em ấy chính là ví dụ điển hình. Hiện tại con rất yêu em ấy”.

Trầm ngâm một chút, anh nói tiếp.

“Con không quên lời dạy của bà, thà phá cái thai chứ không cho phép ăn cơm trước kẽng, ai có thể phá nhưng em ấy thì không. Là lão bà của con, con không bao giờ muốn thương tổn em ấy. Nếu phải li hôn, con thà bị ngoại đánh mười trượng tàn phế.”

Tiếng vỗ tay vang lên. Bà bật cười nhìn anh “ta phải bỏ cả ăn bữa khuya để vỗ tay cho tình yêu của hai đứa. Nếu ngoại con còn sống, ta không nghĩ ngoại để con tàn phế đâu, đánh chết mới thôi thì đúng hơn.”

“Bà, ngoại cũng qua đời, mang theo cả quy gia suốt đời không thể đổi nhưng Alpha có địa vị nhất trong nhà là bà, bà có quyền mắt nhắm mắt mở cho qua, cùng con cháu sum vầy mà.”, anh khẽ cau mày, đến cuối cùng, vẫn nên cố sức lay chuyển bà ngoại.

XOẢNG!

“Con cút khỏi phòng!”, bà tức giận hất đổ đồ ăn, đập bàn đuổi người. “Con xin lỗi, con lỡ lời rồi… nhưng xin bà hãy nghĩ lại, mong bà sẽ thông suốt”, Đại Q thở dài đứng lên, rời khỏi phòng, trước khi hoàn toàn rời khỏi, có đứng im thật lâu ở cửa, nhìn bà bằng cặp mắt van xin, nói không lay động là nói dối nhưng bà vẫn không thể chấp thuận.

Đêm nay, ai cũng mất ngủ. Bà trằn trọc mãi, suy nghĩ mãi vẫn là không giữ bình tĩnh được, lục tìm tấm hình của vợ mình, vuốt ve tấm hình người vợ đã khuất, bà bất giác cười nhẹ rồi lại thở dài, thủ thỉ “Má xấp nhỏ, em nói xem tôi nên làm gì? Chỉ vì em đi trước tôi nên chúng dồn tôi vào thế bí đây này…”

Tiểu Phàm và Tiểu Phi, trong đêm tối mà lén vào phòng ba, lục tìm giấy ly hôn, lẳng lặng mang đi chôn ngoài vườn. Hai đứa nhỏ không hề biết ở ban công lầu trên có lão Thất đang hút thuốc trông thấy, cô dở khóc dở cười dập tàn thuốc, cô tặc lưỡi lắc đầu, xoay vào nhà.

“Con bé kia, ngủ không lo cứ đi hút thuốc hoài”, lão Nhị bất mãn quăng chăn về phía lão Thất.

“Em vừa thấy hai đứa nhỏ làm chuyện có ích, hắc hắc, đừng ồn, chỉ còn hai ta thức thôi!”, túm chăn và bung ra, lão Thất tiêu sái nhón chân đi về góc nệm mà nằm xuống.

Lão Nhị hướng mắt ra cửa sổ lớn, trời hôm nay trăng sáng, khẽ nheo mắt lại, lão cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra rồi… phải nhờ lão Tứ bói một quẻ thôi.

Cái linh cảm của lão Nhị không bao giờ sai, vấn đề là lão luôn quên mất chuyện mình sẽ làm nên vụ bói này nọ đã bị trôi theo mộng đẹp. Đã linh cảm, là linh cảm rất đáng sợ. Cái ngày linh cảm xảy ra là sau khi rời xa lão công gần một tuần. Tae Được hẹn ra ngoài, đương nhiên là hẹn lén rồi, có mô tuýp nào mà hẹn nam chính ra kích đột mà hẹn công khai không? và nam chính phải đi một mình, mới có chuyện để xem…

“Cậu đã ký đơn ly hôn chưa?”, người phụ nữ đối diện nghiêm túc hỏi.

“Đơn ly hôn của con bị tha đi đâu mất rồi, con cũng không có ý định ký.”, cậu cười nhẹ.

Người phụ nữ hờ hững nhìn ra ngoài phố, nhàn nhạt đáp “tôi không bao giờ chấp nhận cậu”, rồi lấy một tờ đơn khác trước mặt cậu, không kịp để cậu phản bác đã đứng lên, rời đi.

Vò vò tờ đơn, Tae thanh toán tiền và cũng đứng lên rời khỏi quán. Đến con đường vắng quen thuộc, cậu cứ có cảm giác ai đang theo dõi mình. Chỉ là cảm giác mỏng, cậu tự trấn an mình, đỡ lấy cái bụng bầu và tiếp tục bước đi.

Con hẻm kia có một người đàn ông, theo dõi từng bước đi của cậu, nhân cơ hội cậu buông chú ý mà túm kéo cậu vào trong con hẻm vắng kia. Giằng co trong vô vọng là việc cậu đang làm, cố hết sức để thoát khỏi sự động chạm, những cái hôn ghê tởm của người đàn ông trung niên kia.

“Thả tôi ra!!! đồ biếи ŧɦái!! có ai không?!…á!!”, cậu hét thất thanh khi bị áp sát vào tường, hơi thở nặng nề nhuốm mùi Alpha làm cậu đau đến mức tuyến lệ tuông trào, cậu vùng vẫy, cậu dùng lực để tự trốn thoát, những cái hôn đầy mùi ***, chiếc cằm lúm nhúm râu của người đàn ông cọ lên mặt cậu gây đau rát, tức mình co chân lên gối, người đàn ông khụy vì đau thì Tae cũng đã trốn được.

Tác giả của bộ truyện là mẹ kế, nên làm gì có chuyện may mắn như thế, Tae bị túm chân và vấp té xuống đất, bụng đập xuống thật mạnh, có cái gì đó vỡ rồi… Người đàn ông hoản loạn đứng lên, bỏ chạy khi thấy giữa hai chân cậu đang có nước và máu chảy ra ồ ạt.

Cậu cố gắng gượng, tìm điện thoại và gọi cầu cứu… “Ò…í…e…”, con hẻm này làm mất sóng hoàn toàn. Cậu tự chửi một tiếng. Cố gắng chống người đứng lên, tựa vào tường, vừa ôm bụng vừa nức nỡ mà khó khăn tiến khỏi con hẻm. Mất sức lực mà gục trên nền đất là khi điện thoại kết nối sóng.

“A lô?! Tae?! em đang ở đâu thế?! Tae? Tae?! a lô?!”, lão Đại cau chặt mày nhìn điện thoại kết nối nhưng không có người đáp. Một tiếng sau, điện thoại gọi tới, là giọng một người xa lạ vang lên “a lô? tôi thấy người nhà cậu gục trước hẻm, hình như thai bị gì rồi, tôi vừa đưa cậu ta đến bệnh viện, địa chỉ là…”.

Siết chặt điện thoại, Lão Đại túm lão Nhị đang pha chế ở quầy bar ra khỏi quán, ngoắc taxi và đi thẳng đến bệnh viện, lão Đại mặt ngưng trọng nói “xảy ra chuyện nữa rồi!”.

“Chuyện gì vậy anh?! Bình tĩnh kể em nghe xem?!”, Lão Nhị nghĩ tới hình như mình đã quên chuyện quan trọng gì đó, hình như là nhờ lão Tứ bói quẻ gì đó thì phải. Tốt nhất là nên im lặng và quên luôn cho lành. Lão Nhị khẽ vuốt mồ hôi trên trán mình.

“TaeKyo gặp chuyện không may.”, nghe lời nói của Lão Đại, lão Nhị mặt kinh ngạc, nữa sao?! Linh cảm của bản thân không phải lúc nào cũng là về đứa nhỏ nhà mình vậy chứ…

Đến bệnh viện, hỏi y tá phòng, hai người chóng lên đến nơi. Chàng trai nọ đưa điện thoại của Tae lại cho lão Đại, chỉ về phía phòng phẫu thuật, nói “bác sĩ nói va chạm mặt đất mạnh nên cái thai bị nguy hiểm, tôi chỉ đi ngang qua và thấy thôi, tôi nghĩ là mình nên đi rồi, còn họp công ty nữa, đây là thẻ của tôi, có sdt, cần lời khai thì liên lạc.” đưa tấm thẻ giấy cho lão Nhị, rồi chàng trai cười chào và nhanh chóng rời đi.

Liếc mắt nhìn nhau, hai lão lại có ý định điên rồ gì đó rồi. Cất đồ vật này nọ vào túi, lão Đại cùng lão Nhị đến cửa kính nhìn vào. TaeKyo đeo ống dưỡng khí, mặt xanh xao, các bác sĩ đang phẫu thuật cho cậu, sinh non tận một tháng hơn, cứu cậu bỏ đứa nhỏ, cứu đứa nhỏ bỏ cậu hoặc cả hai cùng sống.

“Lão Nhị, nói lão Tứ liên hệ chàng trai, hỏi là tìm thấy tiểu Tae ở đâu, đừng nói cho lũ nhóc kia biết Tae xảy ra chuyện, lại ầm ầm lên nữa.”

Quăng thẻ cho lão Nhị, lão Đại lại nhìn vào trong kia.