Sủng Tam Phu

Chương 39-2: Lợi dụng (2)

Hắn lảo đảo mấy bước, đầu óc quay cuồng, trong miệng chỉ toàn vị đắng. Đáng buồn thay khi hắn ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài vẫn thấy ánh sáng hắt đến. Hạ Chính Nghiên cười khổ, điều này đại biểu dù hắn có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi mũi tên của kẻ thù.

Thái hậu đứng một bên dìu Hạ Cảnh Tuấn chưa kịp chạy lại, La Thuỳ Khê đã nhanh nhẹn hơn bước đến đỡ Hạ Chính Nghiên. Nàng ta lo lắng nói:

"Nghiên ca ca, bảo trọng long thể!"

Hạ Chính Nghiên bấu chặt lấy tay La Thuỳ Khê, hàng mi nhíu lại. Hắn dùng một tay đỡ trán, day day thái dương rồi liếc mắt nhìn Hạ Cảnh Tuấn, khàn giọng nói:

"Được! Được lắm! Chuyện còn lại đều giao cho đệ. Đệ muốn xử sao thì xử!"

Dứt lời hắn lảo đảo rời khỏi chính điện. La Thuỳ Khê sóng vai dìu dắt hắn, bỏ lại phía sau một Từ Uyển Khanh hãy còn bần thần.

Thái hậu thấy hài tử bị kích động đến thổ huyết mà phát hoảng. Bà nhíu mi, hướng Hạ Cảnh Tuấn nói: "Tuấn nhi, con mau hạ lệnh xử trảm nghịch tặc này đi!"

"Mẫu hậu!" Hạ Cảnh Tuấn gắt lên, hắn che trán, thở dài tiếp lời "Có nói người cũng không hiểu, người trở về đi, nhi thần tự biết suy xét."

"Nhưng..."

"Người đâu! Hộ tống thái hậu trở về!"

"Tuân lệnh!"

Thái hậu dù muốn nói thêm vài lời nhưng Hạ Cảnh Tuấn đã gọi binh sĩ vào. Bà đành quay lưng đi, không thể can thiệp thêm. Từ Uyển Khanh thấy Thái hậu cũng bị đuổi đi liền chạy theo bà ta cố gắng lấy lòng. Nay La Thuỳ Khê đã bắt đầu giương nanh múa vuốt, nàng không thể để nàng ta đắc ý được.

Hạ Cảnh Tuấn quay đầu nhìn Mộ Viễn Kỳ, thở dài một hơi vỗ vai chàng "Lần này các ngươi đúng là mất trí cả bọn, Hoa Đà tái thế cũng không cứu được."

"Dực Vương quá khen." Mộ Viễn Kỳ chắp tay, bộ dáng vô cùng khiêm tốn đáp.

Hạ Cảnh Tuấn méo miệng, hắn còn không biết đó là một lời khen.

"Người gϊếŧ cũng gϊếŧ rồi, điên cũng điên xong rồi, ngươi nên chịu vài trượng cho hợp lệ đi." Hạ Cảnh Tuấn cúi đầu liên tục thở dài một hơi mới cất giọng gọi "Người đến lôi hắn ra phạt mười đại bản!"

Mười đại bản?!

"Tạ vương gia khai ân." Mộ Viễn Kỳ vô cùng phóng khoáng nói lời tạ ơn, hơn nữa còn không cần binh sĩ

lôi kéo mà tự đi nhận phạt.

Người người nhìn theo dáng vẻ của chàng, trong lòng không khỏi ca thán. Quá thiên vị rồi! Nhìn vẻ mặt đó, phong thái đó đi! Rõ ràng mười đại bản trong mắt con người đó chỉ như một lần bị mũi cắn thôi. Xét xử thiên vị trắng trợn như vậy đúng là chỉ có Dực Vương Hoàng Quốc dám làm.

Hạ Cảnh Tuấn thừa sức biết bọn hoàng tộc kia nghĩ gì, nhưng hắn lười để tâm tới. Chỉ cần thấy vẻ mặt chưng hửng của tên Lăng Điền kia thì hắn đã thỏa mãn rồi. Tên ấy cái gì cũng tốt, chỉ là hiểu chưa thấu thôi. Hắn đánh giá quá thấp chữ "trung" trong lòng La Khả Tiệp cũng như sự chiều chuộng nàng ấy của ba con người kia rồi. Nàng thà từ quan ở ẩn nếu thấy chướng mắt chứ không thèm làm chuyện mất sức như tạo phản. Hạ Cảnh Tuấn biết La Khả Tiệp chỉ muốn dọa nạt mẫu hậu hắn cùng vị hoàng huynh hồ đồ kia của hắn, nếu nàng muốn tạo phản thì đã làm từ lâu rồi.

Hai người họ nợ nàng ấy quá nhiều nhưng lại quá đáng như vậy. Thực lòng chính hắn cũng thấy mất mặt.

Hạ Cảnh Tuấn day day mi tâm, phiền muộn không thôi. Lăng Điền nén không nổi cơn giận này nhưng vẫn cố nhịn, nhanh chóng bày ra dáng vẻ bình thản nhếch môi giễu Hạ Cảnh Tuấn:

"Dực Vương không cần mừng vội, trước sau gì La Khả Tiệp cũng bị các người bức đến đường cùng thôi."

Hạ Cảnh Tuấn chỉ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng vô tội:

"Thái tử Thần Quốc có ý gì bản vương không hiểu."

Lăng Điền cười lạnh quay lưng đi. Kỳ thực điều hắn nói cũng là điều Hạ Cảnh Tuấn lo sợ. Giới hạn cuối cùng của La Khả Tiệp có lẽ là ba

phu

quân của nàng. Bình thường chuyện gì nàng đều có thể nhẫn nhịn. Nay là lần đầu tiên hắn thấy nàng bất chấp tất cất mà hoá điên như vậy.

Nếu một ngày nào đó chỉ cần một trong ba người kia chết trong tay hoàng huynh, hắn thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Hạ Cảnh Tuấn híp mắt thở ra một hơi, vô cùng mệt mỏi nói: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, thỉnh chư vị trở về nghỉ ngơi giữ sức cho trận đấu vài ngày tới."

Sự kiện lục quốc hội tụ lần này ngoài yến tiệc và đi săn ra còn có một trận đấu võ vô cùng hấp dẫn sắp tới. Lôi đài cũng đã dựng xong. Các nước cử người ra đấu, nếu mang vinh quang trở về phần thưởng dĩ nhiên không nhỏ.

Bọn người kia nghe đến trận đấu liền âm thầm hạ quyết tâm chuẩn bị kỹ lưỡng tính toán cho riêng mình. Có người đã định đứng dậy rời đi. Nhưng Trác Khinh Vân ngồi một bên im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng:

"Chậm đã, các vị vẫn chưa xong chuyện với bản vương đâu."

Bọn họ tâm không cam tình không nguyện ngồi lại, giương đôi mắt kỳ quái nhìn Trác Khinh Vân, chờ nàng tiếp lời.

`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫

Trong Thanh tiểu viện ngập tràn bầu không khí ấm áp. An Hành không biết đã nhét bao nhiêu cái lò sưởi dưới gầm giường. Y cùng Cẩm Giai Hạo đứng nép một bên dõi mắt xem Đồng Yên Vụ bắt mạch cho La Khả Tiệp. Trái tim bọn hắn như bị treo trên cổ họng.

Cánh cửa phòng bật mở, Mộ Viễn Kỳ bước vào. Cặp mắt của Cẩm Giai Hạo và An Hành sáng lên:

"Lão đại ngươi trở lại rồi!"

"Ừ." Chàng gật đầu, đảo mắt nhìn Đồng Yên Vụ chăm chú nghe mạch cho La Khả Tiệp "Nàng sao rồi?"

An Hành lắc đầu thay cho câu trả lời, vòng mắt và chóp mũi vẫn còn ửng đỏ. Cẩm Giai Hạo bước vòng vòng xung quanh Mộ Viễn Kỳ, quét mắt nhìn chàng từ trên xuống dưới, cau mày hỏi: "Ngươi không bị phạt gì sao?"

"Mười đại bản." Chàng đáp.

"Chỉ có mười đại bản? Quá nhẹ rồi!" Cẩm Giai Hạo tròn mắt reo lên bị Mộ Viễn Kỳ liếc một phát. Hắn liền hắng giọng sửa lời: "Tên vô liêm sỉ đó sao đột nhiên nhân từ vậy?"

"Hắn sợ bị ghim thành con nhím thôi." Chàng đáp cho có lệ rồi tiến lại sát mép giường nhìn tình trạng của La Khả Tiệp. Gương mặt nàng nhợt nhạt xanh xao, tóc tai rũ rượi bết dính mồ hôi. Nhìn nàng bây giờ khiến chàng có bao nhiêu thương xót.

Đồng Yên Vụ mở mắt, đặt cánh tay La Khả Tiệp bên dưới lớp chăn ấm rồi đứng lên hướng ba người kia nói:

"Các ngươi yên tâm, Tiểu Đào Nhi đã không sao rồi. Vừa rồi vận nội công động thai khí nhưng cũng may tiểu bảo bối của các ngươi khá cứng đầu, không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu."

Nói đến đây có ba nam nhân nào đó hếch mũi lên trời. Hài tử của bọn hắn và Khả Tiệp có thể tầm thường sao? Đồng Yên Vụ nhìn không nổi biểu cảm đó của ba tiểu tử mấy ngày trước còn phát khùng phát điên. Bà nắm lỗ tai Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo kéo xuống:

"Hai tên xú tiểu tử này, các ngươi còn dám làm loạn nữa không?"

"Không dám! Không dám! Lão bà bà nhẹ tay!" Cẩm Giai Hạo la oai oái, bất luận là thuở nhỏ hay lúc trưởng thành hắn không có cách nào thắng nổi lão nhân gia này. Phải nói là thua tâm phục khẩu phục mới đúng.

"Buông! Buông! Tiểu bối thề lần sau có nổi điên cũng phải gϊếŧ người diệt khẩu, không chừa hậu hoạn." Móng tay của bà ấy bấu chặt vào vành tai khiến Mộ Viễn Kỳ cũng phải chịu thua.

"Nhớ kỹ lời ngươi nói! Hừ, lần sau có làm phải làm cho tới. Gϊếŧ sạch, nhanh, gọn, tránh để loại người nào đó nghĩ mình cao quý!" Đồng Yên Vụ thả Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo ra, phủi tay mấy cái mới quay sang An Hành nói "Tiểu tử, ngươi theo ta đi sắc thuốc cho Tiểu Đào Nhi, mau!"

An Hành không dám cãi lời vội vàng chạy theo Đồng Yên Vụ. Dáng vẻ hung dữ của bà khiến y sợ hãi. Quả nhiên trên đời này chỉ có Tiệp Tiệp là tốt nhất, ai cũng không bằng.

Không biết thời gian trôi bao lâu, La Khả Tiệp mở mắt dậy lần nữa, trong đầu hỗn loạn, hoảng hốt ngồi bật dậy kêu lên: "Phu

quân!"

Khác với lần trước lúc này lập tức có ba giọng nói đồng loạt đáp lời nàng:

"Nàng tỉnh rồi!"

La Khả Tiệp ngắm nhìn một lượt ba

phu

quân. Bọn họ quả thật đang mai phục cái giường của nàng, một người đầu, một người giữa, một người cuối. Thấy ba người họ bình an vô sự trái tim căng thẳng của nàng được xoa dịu. Vòng mắt nàng đỏ lên, cay xè. Nàng ngửa lưng tựa vào người Cẩm Giai Hạo, hai tay kéo lấy tay Mộ Viễn Kỳ và An Hành, thở phào một hơi:

"Thật tốt quá, các chàng vẫn bình an. Thật tốt quá!"

Nàng cọ qua cọ lại trong lòng Cẩm Giai Hạo, hai tay siết chặt bàn tay Mộ Viễn Kỳ và An Hành. Thật ấm áp. Họ vẫn còn ở bên nàng. Thật tốt.

Nàng khép mi, giọt nước mắt vô thanh vô sắc trượt xuống gò má. Cẩm Giai Hạo búng nhẹ vào trán nàng, giọng nói hơi gắt lên:

"Tốt ở chỗ nào? Nàng còn dám nói sao?"

La Khả Tiệp bừng tỉnh, đưa tay ôm trán. An Hành đỏ mắt lên án:

"Không tốt! Rõ ràng không tốt! Tiểu Hành còn tưởng Tiệp Tiệp đã...tưởng bảo bối cũng...Tiểu Hành...Tiểu Hành...."

Y nói năng lộn xộn, cả nước mắt cũng không kiềm được. Y nấc lên, đưa tay quẹt nước mắt loạn xạ. La Khả Tiệp quýnh quáng nhìn sang Mộ Viễn Kỳ, lại phải đối mặt với hàng chân mày nhíu chặt cùng đôi mắt sắc bén của chàng.

"Bọn ta nghĩ nàng đã ra đi, còn mang theo tiểu bảo bối của bọn ta rời đi, bỏ lại ba người goá thê như bọn ta." Mộ Viễn Kỳ từ tốn nói nhưng được nửa chừng âm giọng đã lệch hẳn, nàng thấy vòng mắt chàng thoáng ửng đỏ "Nàng có biết lúc nghe lão nhị nói nàng không còn ta đã không thể khống chế được mình..."

Lời của bọn họ khiến trái tim của La Khả Tiệp run rẩy. Nàng bất giác ôm bụng, chớp mắt hỏi: "Bảo bối? Chàng nói ta có...bảo bối sao?"

Ba người đồng loạt gật đầu.

Niềm hạnh phúc trong nàng bỗng chốc vỡ oà. Cảm giác tê dại lan trên đầu ngón tay. Nàng nắm tay hai người kia kéo bọn họ ngã trên giường, nàng dang rộng hai tay ôm cả ba người siết chặt. Chút nước mắt nàng cũng không kiềm được mà nghẹn ngào:

"Xin lỗi, lần sau ta nhất định không hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Ta có bảo bối rồi! Có bảo bối rồi!"

"Nàng dám có lần sau dù xuống địa phủ ta cũng phải chạy theo đánh nàng!" Cẩm Giai Hạo nghiến răng.

"Ta đứng yên cho chàng đánh." La Khả Tiệp lập tức đáp.

"Lão nhị nhất định không nỡ." An Hành bĩu môi nói "Nếu Tiệp Tiệp lại hư như vậy, Tiểu Hành nhất định sẽ ôm Tiệp Tiệp đến khi Tiệp Tiệp ngạt chết!"

La Khả Tiệp chưa kịp cười y đã phải méo miệng. Tiểu bạch thỏ này cũng quá không nể tình rồi. La Khả Tiệp gượng gạo nhìn sang Mộ Viễn Kỳ hỏi: "Còn chàng, chàng muốn phạt ta thế nào?"

"..."

"...."

"..."

Mộ Viễn Kỳ im lặng hồi lâu mới âm trầm nói:"Ta nhất định không thèm nói chuyện với nàng."

La Khả Tiệp lần nữa méo mặt. Giận dỗi không nói chuyện rõ ràng là cách làm của tiểu hài tử, nào giống phong thái của đấng nam nhi.

Không để La Khả Tiệp trầm mặc gượng gạo lâu, Cẩm Giai Hạo xoa đầu nàng, dịu giọng nói:

"Tiểu Tiệp, về sau nàng có làm gì cũng phải nghĩ đến phụ tử bọn ta có biết không? Nàng sống không phải chỉ cho mình mà còn cho cả bọn ta. Đừng bao giờ hù dọa bọn ta nữa."

Hắn nghĩ cho dù mình có bao nhiêu trái tim cũng không đủ để chịu đựng nỗi đau mất đi nàng.

Một lần đã là quá đủ.

La Khả Tiệp nhận ra bọn họ đang run rẩy, cũng bất tri bất giác mới biết ở trong lòng ba nam nhân này chính nàng đã quan trọng hơn cả tính mạng của họ.

Nàng chỉ biết gật đầu liên tục, hoàn toàn không thể nói thêm lời nào. Ba nam nhân vòng tay ôm lấy nàng. Cảm giác ấm áp này còn ấm hơn cả ủ lò sưởi.

La Khả Tiệp nhắm mắt hưởng thụ. Đương lúc gia quyến vui vẻ hạnh phúc lại xuất hiện vị khách không mời.

"Xin lỗi, bản cung đến không đúng lúc rồi."

Cánh cửa bật mở Lăng Điền bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong hắn ho khang một tiếng gượng gạo nói.

Bốn người kia không hẹn cùng có một suy nghĩ "Đã biết không đúng lúc sao còn chưa cút đi?"

Quả thật Lăng Điền không có ý định rời đi. Mắt thấy La Khả Tiệp còn chẳng rộng lượng hạ cho hắn bậc thang, hắn đành mặt dày nói tiếp: "Thực ra hôm nay bản cung đến vì có chuyện muốn nói với Hộ quốc

phu

nhân."

Ba nam nhân hết nhìn Lăng Điền rồi lại nhìn La Khả Tiệp. Bọn họ âm thầm suy xét sau đó rút ra kết luận, mức độ hai người có thể xảy ra chuyện mờ ám hoàn toàn bằng không. Chỉ cần nhìn vẻ mặt chán ghét của La Khả Tiệp là hiểu. Bọn họ yên tâm nới lỏng vòng tay, Mộ Viễn Kỳ từ tốn nói:

"Bọn ta ra ngoài xem Như Ý và Như Ngọc nấu thuốc thế nào."

"Không cần đâu." La Khả Tiệp kéo bọn họ lại, thản nhiên nói "Thái tử Thần Quốc có gì thì nói luôn đi."

Lăng Điền bị La Khả Tiệp làm cho lúng túng, hắn đành đặt toàn bộ ánh mắt lên nàng, cố gắng không để tâm mấy cái nhìn găm dao của ba người nào đó mà tiếp lời:

"Chuyện bản cung đã đề cập cùng ngươi có phải ngươi nên suy nghĩ lại rồi không?"

Lời của hắn khiến bờ môi La Khả Tiệp cong lên nụ cười nhạt, sắc mặt lại không tốt cho lắm, lạnh lùng đáp: "Nếu là chuyện đó thì không cần suy nghĩ nữa. Hạ Chính Nghiên đối với ta bất nhân bất nghĩa nhưng hắn chưa làm gì có hại đến con dân Hoàng Quốc, ngược lại dân chúng còn xem hắn là minh quân. Ít nhất trong mắt hắn ta đã từng là thần tử, còn trong mắt ngươi bất cứ kẻ nào cũng chỉ là thế thân. Mạng sống của họ đều lót đường cho đại nghiệp của ngươi."

Biểu cảm trên gương mặt Lăng Điền cứng lại. La Khả Tiệp nói chuyện trước giờ không quen nhìn sắc mặt, nàng tiếp tục nói: "Đề nghị của Thái tử Hoàng Quốc ta xin phép từ chối."

Lăng Điền siết chặt tay thành quyền, bật ra tiếng cười nhàn nhạt giễu cợt: "La Khả Tiệp ơi La Khả Tiệp, ngươi vẫn còn mềm lòng như vậy. Ngươi nghĩ sau hôm nay bọn chúng vẫn sẽ cho ngươi ngồi vững cái chức Hộ quốc

phu

nhân, cung phụng ngươi, cho ngươi vinh hoa phú quý sao?"

La Khả Tiệp đối với thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn không hề nao núng, nàng nhìn thẳng vào hắn, kiên định nói: "Nếu đã thế này ta không làm quan nữa."

Hắn không tin được trợn to mắt nhìn nàng. Nàng lại tiếp tục cong môi cười, vô cùng thỏa mãn tựa vào người

phu

quân, nắm tay

phu

quân, bình thản tiếp lời: "Thứ đáng giá mà ta có đâu phải chỉ là vinh hoa phú quý. Ta cần gì phải luyến tiếc thứ được gọi là vinh hoa phú quý."

Hình ảnh này, cảnh tượng này quá chói mắt. Nàng khiến bao nhiêu đạo lý, bao nhiêu câu từ hùng hồn trong miệng Lăng Điền đều nghẹn lại. Hắn biết người như nàng một khi đã đưa ra quyết định thì vô cùng cố chấp. Hắn đành lắc đầu, một lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: "La Khả Tiệp, lời bản cung đã từng nói luôn luôn có tác dụng, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến tìm bản cung."

Nàng chưa bị bức đến đường cùng sẽ không bao giờ chạy về phía hắn. Được, hắn đợi. Hắn không tin kẻ hồ đồ như Hạ Chính Nghiên có thể đợi lâu hơn hắn.

Lăng Điền cứ thế phất tay áo, hiên ngang rời đi.

Cẩm Giai Hạo càng nhìn Lăng Điền càng thấy ngứa mắt, cảm nhận của hai người kia cũng không khác gì. Thật ra nam nhân lảng vảng gần La Khả Tiệp có ai khiến bọn họ vừa mắt đâu.

"Thứ hắn cần chỉ là một kẻ cuồng sát biết nghe lời, hắn không cần một thần tử." Cẩm Giai Hạo vuốt tóc La Khả Tiệp, chậm rãi nói.

"Ta biết." Cho nên nàng mới không quy phục hắn. Phồn hoa của cuộc đời nàng đã nhìn thấu, nàng chỉ cần nữa đời sau bình dị, giản đơn. Cần gì phải bán mạng tranh đấu. Lúc trước vì Hạ Chính Nghiên mà đấu. Bây giờ nàng còn cần đấu tranh làm chi? Đấu tranh vì cái gì?

La Khả Tiệp nghĩ rồi lại chợt cảm thấy tâm tình nhẹ nhỏm nhưng thân thể lại mỏi mệt. Mi mắt nàng nằng nặng, chỉ muốn ngủ một giấc.

Nhưng những vị khách không mời cứ luôn chọn thời điểm không thích hợp đến quấy rầy.

Cánh cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra. Lần này người đến lại là thân muội muội của La Khả Tiệp, La Thuỳ Khê. Nàng ta luôn thích vận thanh y thanh thoát, lúc này cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy nàng ta La Khả Tiệp có chút bất ngờ, nhưng nàng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. La Thuỳ Khê lại chủ động mở lời trước:

"Nhị tỷ, tỷ đã khỏe hơn chưa?"

"Ta rất khỏe." La Khả Tiệp trả lời nhát gừng, không đọng chút cảm xúc nào.

"Nghiên ca ca lại không khỏe được như tỷ." La Thuỳ Khê siết chặt nắm tay, mi mắt rũ xuống lộ rõ ưu tư "Từ sau khi tỷ trúng độc huynh ấy đã thổ huyết ba lần rồi. Thái y nói mạch tượng của huynh ấy rất yếu, lại không tìm ra được nguyên do tại sao."

La Khả Tiệp híp mi mắt nhìn nhất cử nhất động của La Thuỳ Khê, trong lòng chỉ cảm thấy...không tự nhiên. Nếu là người khác nàng không ngại nghe họ kể khổ nhưng bây giờ với La Thuỳ Khê, kẻ đã không ít lần lợi dụng chút mềm yếu của nàng, lại hoàn toàn không thể động lòng dù chỉ một chút.

"Muội muốn gì nói thẳng ra đi." La Khả Tiệp dứt khoác nói.

La Thuỳ Khê đột nhiên quỳ xuống, tha thiết nói:

"Nhị tỷ, thái y nói Nghiên ca ca không thể quá xúc động, như vậy sẽ khiến độc dược bộc phát bất chợt. Tỷ có thể nào niệm chút tình xưa trở về bên cạnh huynh ấy được không?"

Lời của La Thuỳ Khê chỉ khiến La Khả Tiệp cảm thấy buồn cười, dù không biết nàng ta diễn trò gì nhưng nàng không tin!

"Tứ muội cũng thật cao thượng, nhưng kẻ thấp hèn tầm thường như ta lại không sẵn lòng đáp ứng muội." La Khả Tiệp ngó lơ sang ngọn nến trong phòng, trào phúng nói "Hơn nữa sau này sẽ có mấy đợt tuyển tú, xung quanh muội sẽ có thêm nhiều tỷ muội cùng nhau chăm sóc cho hoàng thượng. Muội cần gì phải hạ thấp mình đến cầu cạnh ta?"

"Không, nhị tỷ!" La Thuỳ Khê bò tới sát mép giường La Khả Tiệp, nắm lấy tay nàng nghẹn ngào nói "Nếu không có tỷ bên cạnh trong lòng Nghiên ca ca không thể nào yên được. Thực ra huynh ấy...."

"Đủ rồi!" La Khả Tiệp gắt lên cắt ngang lời La Thuỳ Khê "Ta không biết muội muốn bày trò gì nhưng muội không cần lo ta tranh với muội. Muội cứ về an an ổn ổn đợi làm hoàng hậu đi."

"Không, nhị tỷ! Tỷ nghe muội nói đã!"

La Thuỳ Khê lại cố chấp níu kéo không buông. Cẩm Giai Hạo đã chướng mắt chịu không nổi nữa.

"Buông ra!" Hắn hất tay La Thuỳ Khê ra, gằn giọng mắng "Ngươi muốn điên thì tìm chỗ khác mà điên!"

La Thuỳ Khê đột nhiên bật ngửa ra sau, cả người đập vào kệ gỗ bên cạnh, bình sứ trên cao rơi xuống vỡ tan, mảnh sứ xoẹt qua cắt vào tay nàng ta. La Thuỳ Khê ôm vết thương, nước mắt thi nhau kéo ra, nức nở nói "Nhị tỷ, muội cầu xin tỷ đừng đối với Nghiên ca ca vô tình như vậy."

"Thuỳ Khê, muội đứng lên!"

Hạ Chính Nghiên đột nhiên từ bên ngoài xông vào, đưa tay đỡ La Thuỳ Khê đứng lên.

La Khả Tiệp cong môi cười. La Thuỳ Khê quả nhiên không phụ sự hiểu biết của nàng với nàng ta, nhanh như vậy đã có thể kéo được đồng tình của nam nhân này.

Về mặt này nàng tình nguyện thấy bản thân không bằng nàng ta.

La Thuỳ Khê ngẩng mặt nhìn Hạ Chính Nghiên, làm như không ngờ hắn sẽ đến liền gượng gạo che mặt, ngập ngừng gọi "Nghiên ca ca muội..."

"Đủ." La Khả Tiệp phất tay cất cao giọng ngăn nàng ta kể lễ sướt mướt "Hoàng thượng cũng thấy rồi đó. Tứ muội vì lo cho hoàng thượng nên đến cầu xin ta. Ta không chấp nhận. Nàng tóm lấy tay ta,

phu

quân ta gạt tay nàng ra thì nàng té ngã. Trăm sai ngàn sai là ta sai, còn về mảng thâm tình xin nhường cho tứ muội. Màng sau của vỡ kịch thỉnh hoàng thượng cùng nàng tìm nơi khác diễn tiếp cho hết đi. Thần mệt mỏi rồi."

Lời nói gai góc của nàng khiến La Thuỳ Khê không ngờ được, biểu cảm trên mặt thoáng chốc cứng đờ. Hạ Chính Nghiên càng không tin những lời này được phát ra từ miệng La Khả Tiệp. Mỉa mai, châm chọc, xem thường, hắn nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày nàng nhìn hắn như vậy.

Hạ Chính Nghiên siết chặt bả vai La Thuỳ Khê, hít sâu một hơi nói với nàng ta: "Nàng cần thiết gì phải đến cầu xin người vô tình. Bên cạnh ta chỉ cần có nàng là đủ rồi."

Vòng mắt La Thuỳ Khê lại đỏ lên. Nàng ta gật đầu liên tục. Cẩm Giai Hạo chán ghét cao giọng nói: "Chẳng phải

phu

nhân của ta đã nói các người cút ra chỗ khác mà diễn uyên ương tình thâm sao? Có biết các người phiền lắm không hả?"

Bọn họ không thể để

phu

nhân của hắn ngủ yên một giấc sao?

Bả vai La Thuỳ Khê bị Hạ Chính Nghiên siết chặt. Nàng biết hắn bắt đầu tức giận rồi. Nàng ta nâng tay áo lau nước mắt, liếc mắt nhìn La Khả Tiệp, cắn môi dưới nói: "Nhị tỷ, nếu tỷ đã vô tình như vậy muội không cần phải giấu tỷ nữa."

Mặt La Khả Tiệp không đổi sắc, yên lặng chờ La Thuỳ Khê nói tiếp. Nàng ta chú tâm quan sát thay đổi trên gương mặt La Khả Tiệp nhưng không có kết quả đành sẵn giọng tiếp lời: " Nhị tỷ, tỷ thật đáng thương. Thật ra trước giờ Nữ vương Bích Quốc cũng chỉ muốn lợi dụng tỷ thôi."