Nàng phiền chán khép mi mắt xem như không thấy hắn. Người này chỉ cần dây vào sẽ bị cuốn theo cả tá rắc rối. Nói trắng ra người hoàng tộc đều như vậy.
Lăng Điền không ngại thái độ khó chịu của La Khả Tiệp. Hắn ngồi một bên điềm nhiên nhìn nàng giả vờ nằm bất động trên giường. Lát sau đợi mãi không thấy có người vào giải vây, La Khả Tiệp không khỏi cảm thấy quái lạ.
Ba phu quân của nàng đâu rồi?
"Tỉnh rồi sao?"
Lăng Điềm vô cùng tự nhiên bước đến dùng khăn ướt lau tay cho La Khả Tiệp. Nàng giật mình trừng mắt, định bụng rút tay ra nhưng không thể cử động.
"Thỉnh thái tử tự trọng!" Nàng nghiến răng nói.
"Ngươi vẫn không nghe lời như vậy." Lăng Điền cười nhạt nói, động tác không hề dừng lại, hết lau cánh tay phải lại lau đến tay trái cho La Khả Tiệp, sau đó đổi một cái khăn khác lau mặt cho nàng.
"Ngươi đừng cử động lung tung. Ngươi trúng Thực cốt, dù đã được giải độc nhưng vẫn không tránh được chuyện tay chân vô lực mất sức."
Lời nói của Lăng Điền khiến La Khả Tiệp chấn động. Thứ nàng trúng là Thực cốt sao? Nếu ngày đó nàng không đỡ mũi tên cho Trác Khinh Vân, nó đã cắm thẳng vào tim nàng ấy rồi. Con người kia sao có thể ngoan độc như vậy?
"Nữ vương Bích Quốc có sao không?"
La Khả Tiệp thều thào hỏi. Cặp mắt Lăng Điền hơi trợn lên. Hắn chỉ cúi đầu nhếch môi cười. Hành động của hắn trước giờ vẫn rất khó hiểu. La Khả Tiệp biết không thể trông mong gì ở hắn. Nàng cố gắng cử động các khớp tay, từng trận tê tần truyền đến khiến nàng nhăn mặt.
Lăng Điền đột nhiên nhoài người dậy đè chặt hai tay La Khả Tiệp xuống giường, hai mắt sáng như chim ưng nhìn sâu vào mắt nàng, nhíu mi nói: "Đừng cử động. Nữ vương Bích Quốc không có vấn đề gì, chỉ bị thương ngoài da."
"Vậy thì tốt." La Khả Tiệp ăn đau nhăn mặt, cảm thấy hành động của hắn vô cùng kì quái, nàng liếc mắt sang chỗ khác. " Thỉnh Thái tử Thần Quốc buông ta ra."
Chỉ nghe hắn cười nhạt, dường như trêu tức nói "Ta thấy ngươi nên lo cho phu quân của mình thì hơn."
"Bọn họ làm sao?" Trái tim La Khả Tiệp treo trên cao, lập tức quắc mắt hỏi "Bọn họ thế nào rồi?"
"Đều bị hoàng đế đáng kính của ngươi bắt giam rồi. Nghe nói lúc này đang ở trên chính điện xét xử, còn chuẩn bị mang đi lăng trì."
"Không được." La Khả Tiệp hoảng sợ, tim đập hẫng một nhịp, hô hấp dần khó khăn "Ta nhất định phải đối chất với hoàng thượng, bọn họ không thể chết!"
"Ngươi nhìn ngươi xem, bây giờ cả cử động cũng không được lấy gì đi cứu bọn họ?"Lăng Điền ra sức siết chặt hai bên cánh tay La Khả Tiệp, trầm giọng nói "Ngươi có phải nên hối hận năm xưa không chịu hàn phục bản cung hay không? Bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi sẽ nhận sự bảo hộ của Thần Quốc, không ai có thể làm hại ngươi."
Lăng Điền một lần nữa đưa ra yêu cầu với La Khả Tiệp. Sau trận biên giới nhiều năm trước hắn từng ra sức lôi kéo nàng nhưng không thành. Lúc nghe tin nàng trúng độc hắn đã từng nghĩ, mất đi La Khả Tiệp thì Hạ Chính Nghiên chẳng còn là gì, như vậy không phải rất tốt sao? Không có sự hậu thuẫn của Bạch Nhật Các, Hạ Chính Nghiên sẽ mất đi nguồn tiền tài và nhân lực, chưa tính đến tàn dư của Mộ Viễn Kỳ trong Dạ Nguyệt Các làm nội gián. Dù Lăng Điền đã cố truy quét nhưng không thể tra ra tận gốc. Bởi vì kể cả Ký Hy cũng không thật lòng quy phục hắn. Nếu cứ thế này đại nghiệp thống nhất sẽ không thành.
Hắn ngồi ở đây hai đêm, vốn muốn hai tay siết lấy cổ nàng, tiễn nàng vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nhưng đắn đo mãi hắn vẫn không làm được. Vì hắn cần một người giống như La Khả Tiệp. Một người không màng tất cả bất chấp vì đại nghiệp của đế vương. Ánh mắt rực lửa trên lưng ngựa của nàng ngày trước đã thu hút hắn. Từ lúc đó hắn đã xác định, nàng phải là thần tử quỳ phục dưới chân hắn.
La Khả Tiệp không hề để tâm đến tham vọng trong đôi mắt Lăng Điền. Nàng nhắm mắt, nghiến chặt răng, gồng mình gượng dậy. Nàng không tin đến chính thân thể này nàng cũng không điều khiển được.
Cả người La Khả Tiệp đột nhiên nóng bừng khiến Lăng Điền giật mình bỏ tay ra. Hắn nhìn mồ hôi không ngừng túa ra trên trán nàng, không tin được mắng:
"Ngươi bị điên rồi sao?"
La Khả Tiệp không đáp lời hắn, nàng dồn hết sức tự vận công đả thông kinh mạch. Khắp người đều là cảm giác tê dại. Nàng gượng người ngồi dậy, hai chân đặt xuống đất. Chỉ cần bước một bước cảm giác như hàng ngàn hàng vạn cây kim đang châm vào người. Nàng hận không thể chạy thật nhanh ra chính điện nhưng chỉ có thể nhích từng bước một.
Lăng Điền ngây người nhìn nàng không tiếc sinh mạng của bản thân gồng mình bước đi. Hắn nghiến răng, bất tri bất giác đỡ lấy cánh tay nàng. La Khả Tiệp trừng mắt, chưa kịp mở lời đã bị giọng nói trầm trầm của hắn cắt ngang: "Bản cung cũng muốn đến chính điện xem kịch hay, cùng đi đi."
Dứt lời hắn quàng tay kéo nàng đi. La Khả Tiệp lúc này nào còn tâm trí nhìn đến hắn, tâm nàng đã loạn lên không còn kiểm soát nổi nữa. Đau đớn thể xác sớm đã chẳng là gì.
`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
Trên chính điện Hành Cung.
Lấy cớ Hạ Chính Nghiên vài ngày trước thổ huyết, long thể bất an, Thái hậu thay mặt hắn mang ba phu quân của La Khả Tiệp ra xét xử. Bà ta ngồi trên cao nhìn một lượt khắp chính điện, hoàng tộc các nước đã đến đủ chỉ thiếu mỗi Trác Khinh Vân và Lăng Điền. Người nào người nấy đều điềm tĩnh như không nhưng thực chất chỉ đang chờ xem chuyện cười mà thôi.
Thái hậu phẫn hận siết chặt tay. Từ sau hôm đó khắp Phong Linh Sơn đều lan truyền lời đồn thiên hạ này vốn là La Khả Tiệp giành lấy, ngôi vua của Hạ Chính Nghiên cũng nhờ La Khả Tiệp mà có, vì vậy sau khi nàng ta bị trúng tên hoàng thượng dù bị phu quân của nàng ta xém chút mưu sát nhưng không dám hé răng. Người của Lạc trấn đều đồn rằng thiên hạ này sẽ là của họ La, hoàng thượng chỉ là con rối của Hộ quốc phu nhân.
Hạ Chính Nghiên bị những lời này đả kích sinh bệnh, Thái hậu hận không thể mang La Khả Tiệp băm thành từng mảnh. Bà ta nghiến răng, quắc mắt trừng ba người quỳ bên dưới "Các ngươi đã biết tội chưa?"
Bên dưới truyền đến một trận im lặng. Ba người dù bị bắt trói nhưng ngoại trừ y phục có phần nhàu nhĩ ra hoàn toàn chẳng bị chút thương tích nào. Nếu có ai hỏi lý do thì chính là vị lão sĩ nào đó đã không ngần ngại mở hầu bao đút lót binh lính cai ngục một cách trắng trợn, và bây giờ bà ấy đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thái hậu Hoàng Quốc.
"Đúng là người có chút quyền cao thật khác hẳn."
Đồng Yên Vụ mỉa mai, kỳ thật bà có cả ngàn cách để cứu ba tiểu tử kia nhưng bọn chúng lại sợ liên lụy đến thanh danh cùng con đường làm quan của Tiểu Đào Nhi. Bà đành hết cách. Nếu dựa theo quan hệ thì mẫu tử kia đã triệt để lật lọng rồi, lão già Hoa Vương kia hiện tại lo thân không xong còn phải bán cả cháu gái qua Hoàng Quốc cầu thân, tên già Bắc Đế đã quá già thần trí bất minh, người của Hạ Quốc thì không thân lắm, đàm thơ luận văn thì được chứ vấn đề lớn thế này không thể mở miệng được, tri kỉ bên Thần Quốc lại...thôi nhờ vả hắn chẳng khác nào giơ hai tay ra kêu hắn lôi về. Tóm lại tới lúc cần dùng quan hệ đều cảm thấy xung quanh toàn một lũ vô dụng. Đồng Yên Vụ khó chịu lắc đầu, bà không thèm nghĩ nữa, nghĩ cũng nghĩ không ra. Được rồi, bà chống mắt lên xem bọn người này dám vọng động gì bà sẽ đem toàn bộ ngân phiếu của Hoàng Quốc trong một đêm trở thành giấy vụn. Bà không tin Lăng Tử cùng Kỳ Bảo Trang của hắn ở Hoàng Quốc chỉ để làm cảnh.
"Ân nhân, bà nên cẩn thận lời nói của mình." Thái hậu dù tức giận nhưng vẫn làm như không có gì đáp lời.
"Sao? Cả ta cũng muốn chém?" Đồng Yên Vụ làm bộ sợ sệt ôm cổ "Lão thân đứng yên chờ ngươi mang ra chém đây. Lúc trước Tiểu Đào Nhi không ngại khổ cõng ngươi vượt rừng chạy trốn suốt ba ngày đêm ngươi còn nhân lúc nó trọng thương ức hϊếp phu quân của nó. Kẻ chỉ bón cho ngươi vài bát thuốc như ta có bị mang ra trảm cũng là thường tình."
Đồng Yên Vụ hừ lạnh. Hoàng tộc các nước bắt đầu xì xào bàn tán. Bà không tin hôm sau sẽ không có lời đồn đại mẫu tử bất lương này lấy oán báo ơn, mà tin đồn này chắc chắn sẽ lan truyền khắp lục quốc chứ không phải chỉ cái Phong Linh Sơn nho nhỏ này.
"Hỗn xược!" Thái hậu không thể nhịn được cục tức này, bà ta trừng mắt, nghiến răng nói "Ân nhân, ta nể tình năm xưa bà từng cứu mạng ta nên gọi bà một tiếng ân nhân nhưng bà đừng được nước lấn tới. Nơi đây là Hoàng Quốc, những kẻ này đã phạm tội mưu hại hoàng đế, phải dùng luật pháp của Hoàng Quốc để trừng trị!"
"Được! Để ta xem luật pháp Hoàng Quốc là cái rắm gì, có phải thứ vô pháp vô thiên không nói lý lẽ không nói tình người hay không?" Đồng Yên Vụ không ngần ngại đáp trả, khí thế của bà khiến những tiếng xì xào bàn tán đột nhiên im bặt, trong chính điện chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.
"Bà..." Cục tức nghẹn ngay ở cổ, Thái hậu ôm ngực, trầm giọng nói "Ngông cuồng ngang ngược! Trong miệng của bà thế nào là tình người? Trơ mắt nhìn hoàng nhi của ta bị ức hϊếp là tình người sao?"
"Vậy các ngươi để một nữ tử như Khả Tiệp xông pha ngoài chiến trường giành giang sơn cho các ngươi, đến khi thái bình thịnh thế thì không xem nó ra gì, thậm chí là chướng mắt nó, đó là tình người sao? Chương Đình, ngươi đừng quên ngươi còn nợ Khả Tiệp một lời hứa!"
"La Khả Tiệp đã yêu cầu một cây Phượng Cổ Cầm, ai gia cũng đã tặng cho nàng, ai gia và nàng căn bản đã không còn nợ nần gì nhau!"
Bị Đồng Yên Vụ gọi hẳn khuê danh, Thái hậu Hoàng Quốc đập tay xuống phượng ỷ, đứng phắt dậy.
"Thật buồn cười một cây Phượng Cổ Cầm." Đồng Yên Vụ cười khẩy, bà phất tay áo, quay mặt sang nhìn một lượt hoàng tộc các nước, cất cao giọng hỏi "Ta hỏi các người, một cây Phượng Cổ Cầm đáng giá bằng cả thanh xuân bán mạng trên sa trường sao?"
Bọn họ yên lặng, đồng loạt lắc đầu. Đồng Yên Vụ nhíu mày quay sang Thái hậu "Ngươi xem, ngươi chẳng phải không biết lý do vì sao La Khả Tiệp phải đánh đổi nhiều như vậy. Ngươi cũng biết con bé đã hoàn toàn từ bỏ chấp niệm bao nhiêu năm qua, an an ổn ổn mà sống, các người hà cớ gì phải ép nó đến đường cùng?"
"Nhưng kẻ mà bọn chúng kề đao vào cổ là hài tử của ta còn là hoàng đế của Hoàng Quốc!"
Hai người không ai nhịn ai cãi nhau đến long trời lỡ đất. Hoàng tộc ở đây, nhất là Thái tử cùng hoàng tử các nước, ít nhiều đã từng gặp qua Các chủ của Bạch Nhật và Dạ Nguyệt Các, bọn họ phần nào e dè hai con người đang lẳng lặng quỳ giữa điện. Nghĩ ngợi một lúc Tam hoàng tử Hạ Quốc đứng dậy chậm rãi nói:
"Bản hoàng tử có lời này mong Thái hậu Hoàng Quốc suy nghĩ kỹ. Chuyện xảy ra không ai mong muốn. Ba vị đây cũng vì lo lắng cho Hộ quốc phu nhân mà đánh mất lí trí, dù có tội nhưng không đáng phải chết. Ta thấy nên nể tình Hộ quốc phu nhân có công bảo hộ Bích Quốc Nữ vương mà tha cho bọn họ một mạng."
"Cái gì?" Thái hậu trợn mắt nhìn Tam hoàng tử Hạ Quốc "Hoàng tử Hạ Quốc hình như không hiểu rồi. Chuyện lần này đều do nàng ta hộ giá bất lực nên mới khiến Nữ vương Bích Quốc cùng Phượng quân thương tích đầy mình, cả hoàng nhi của ai gia cũng bị thổ huyết bất tỉnh. Bản thân nàng ta trúng độc là tự làm tự chịu, làm gì có công mà xoá tội!"
"Nhưng chuyện dã lang xuất hiện có nhiều ẩn tình, Thái hậu Hoàng Quốc không phải nên tra rõ hay sao? Huống chi Nữ vương Bích Quốc đã nói chuyện này nàng nhất định phải tự mình thẩm tra..."
Tam hoàng tử Hạ Quốc không ngờ Thái hậu Hoàng Quốc lại tuyệt tình như vậy, hắn nghĩ cũng may bà ta không phải mẫu hậu mình, không thì tiền đồ xem như xong.
Đúng, xử tử ba người kia là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng bà ta có từng nghĩ dựa vào địa vị của Cẩm Giai Hạo và Mộ Viễn Kỳ, Bạch Nhật Các cùng Dạ Nguyệt Các nhất định sẽ không để yên. Đừng nói đến ngôi vua, nếu Bạch Nhật Các quy phục Thần Quốc thì Hoàng Quốc xem như xong. Chưa kể đến La Khả Tiệp vì mất ba phu quân nhất định ôm hận trong lòng, Lăng Điền kia từng giờ từng khắc không ngừng lôi kéo, chuyện nàng quay đầu quy thuận có lẽ không cần bàn cãi nữa.
Làm Thái hậu một nước, bà ta cũng quá hồ đồ rồi.
"Ai gia nói một lần duy nhất. Hôm nay phàm là ai chống đối ai gia xét xử ba kẻ này chính là đối đầu với Hoàng Quốc!"
Thái hậu đi chiêu bài cuối cùng, dựa theo lời dặn của La Thuỳ Khê để lập uy. Nàng ta nói Đồng Yên Vụ nhất định sẽ dựa vào sự đồng tình của các nước để làm yên chuyện này, chỉ cần đánh phủ đầu uy hϊếp bọn họ sẽ không dám hé răng. Thế cục bây giờ muốn đối đầu với Hoàng Quốc chỉ có Thần Quốc mới đủ khả năng, các tiểu quốc còn lại hiển nhiên không dám vọng động.
Và bà ta đã thành công.
"Đừng trách bản hoàng tử không nhắc nhở bà!" Tam hoàng tử Hạ Quốc nghiến răng phất tay áo ngồi xuống.
Thái hậu hếch cằm, ánh mắt sắc như dao liếc một vòng xung quanh chính điện. Bà ta chưa kịp mở miệng nói gì thêm, Trác Khinh Vân đã bước vào, cao giọng mỉa mai:
"Lời uy hϊếp của Thái hậu Hoàng Quốc cũng thật đủ khí thế! Chỉ là bản vương muốn nhúng tay vào đấy!"
Đồng Yên Vụ nhìn Trác Khinh Vân vận hoa phục cường thế bước vào. Bà mỉm môi cười khẩy, vô cùng thoải mái ngồi xuống, nhân vật chính đến rồi, nhiệm vụ câu giờ của bà cũng xong.
Mí mắt Thái hậu khẽ giật, từ khi bắt đầu bà đã không ưa Trác Khinh Vân, nay thấy nàng không ngần ngại đối đầu với mình mà càng thêm phẫn hận: "Nữ vương không lo cho Phượng quân đến đây làm gì?"
"Thế Thái hậu Hoàng Quốc đứng đây làm gì? Không phải xưa nay hậu cung không được can chính hay sao?" Trác Khinh Vân khoan thai ngồi xuống ghế, không kiêng nể kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thái hậu.
Bà ta tức nghẹn siết chặt tay, nghiến răng nói: "Nghiên nhi ngã bệnh nên đã ủy thác ai gia xử lý chuyện này."
"Có thánh chỉ không?" Trác Khinh Vân nhàn nhạt hỏi.
"Lẽ nào lời nói của ai gia không đáng tin?" Thái hậu nhướng mày, hằn học nói.
"Không hẳn. Bản vương chỉ không ngờ luật lệ Hoàng Quốc còn thoáng hơn cả Bích Quốc bọn ta. Kể ra từ khi gả cho ta đến giờ Phượng quân không biết triều chính là gì, chỉ cần an nhàn ngủ kỹ là được." Trác Khinh Vân chống cằm, lơ đãng gõ xuống mặt bàn "Thái hậu vất vả rồi."
Nàng vừa dứt lời đã có vài người che miệng cười. Ai ai cũng nghĩ da mặt của Nữ vương Bích Quốc thật là dày.
Nàng không phải đang mắng Hạ Chính Nghiên vô năng phải dựa vào mẫu hậu lo chuyện triều chính còn Trác Khinh Vân nàng anh minh thần võ nuôi được cả phu lang an nhàn sung sướиɠ sao?
"Bích Quốc Nữ vương thỉnh ngươi nghiêm túc." Thái hậu nghĩ một hồi mới hiểu ra thâm ý trong lời Trác Khinh Vân, bà ta gằn giọng ra lệnh.
Trác Khinh Vân ngồi thẳng lưng, khí thế bức người nở nụ cười nhạt: "Được, bản vương nghiêm túc. Chuyện này người bị ám sát là bản vương, người bị thương nặng là tỷ muội kết nghĩa của bản vương, kẻ bị Thái hậu Hoàng Quốc bắt còn có biểu đệ của bản vương. Nói thế nào việc tra xét đều phải do bản vương đứng ra chủ trì mới đúng."
"Nơi đây là Hoàng Quốc, khi nào có chỗ cho ngươi mở miệng hả?" Thái hậu tức giận phát điên không kịp kiểm soát lời nói.
"Ý của Thái hậu Hoàng Quốc là hoàng tộc ngũ quốc bọn ta có mặt ở đây đều là một đám mèo bệnh không có chút quyền hành gì?" Trác Khinh Vân thổi thổi lá trà trong chén, nhàn nhạt nói "Thái hậu Hoàng Quốc muốn gây chiến sao?"
Dĩ nhiên dù chiến tranh xảy ra thì không phải Bích Quốc nàng ra tay, càng không tham dự vào. Trên dạ yến ngày trước nàng đã cùng bọn họ nói rõ rồi. Nhưng ngoài Bích Quốc ra kẻ thù thật sự của Hoàng Quốc không phải vẫn không có mặt trên chính điện hôm nay sao? Kẻ không tham gia náo nhiệt mới là kẻ đáng sợ.
"Thái độ của bà ta rõ ràng muốn gây chiến." Ngũ hoàng tử Bắc Quốc lắc đầu nói.
"Thực coi khinh người quá đáng!" Thái tử Hạ Quốc trầm giọng xen vào.
Thái hậu mắt thấy hoàng tộc ngũ quốc ngày càng phẫn hận lòng thầm bảo không xong. Ngay lúc bà ta quẩn bách không biết làm sao Hạ Cảnh Tuấn đã bước vào, lễ độ cúi chào, từ tốn nói:
"Là mẫu hậu của bản vương lo lắng quá độ nên có lời nói quá khích, thỉnh chư vị bỏ qua, tránh làm mất hoà khí."
Hắn ngừng một chút mới hướng Trác Khinh Vân tiếp lời: "Chuyện này để bản vương làm chủ, Bích Quốc Nữ vương thấy thế nào?"
"Tốt! Bản vương tin tưởng Dực Vương sẽ cho bản vương câu trả lời thích đáng." Nàng đứng lên, lơ đãng vuốt thẳng y phục rồi nói "Nhưng trước hết bản vương muốn làm rõ một chuyện. Biểu đệ của bản vương hôm đó chỉ ngồi cạnh Hộ quốc phu nhân, căn bản không hề chạm đến cọng tóc của Huỳnh Tinh Đế, nói một câu công bằng có phải nên thả đệ ấy ra không?"
Nàng vừa dứt lời xung quanh đã vang lên hàng loạt tiếng hít khí. Hạ Cảnh Tuấn nhướng mi khó hiểu "Ý ngươi là An Hành?" Y là tam thiếu gia của phủ Uông Hầu, vì sao trong chớp mắt trở thành biểu đệ của Trác Khinh Vân rồi?
Chuyện này khiến cả ba người Mộ Viễn Kỳ, Cẩm Giai Hạo và cả An Hành phải lấy làm lạ phóng tầm mắt trên người Trác Khinh Vân. Nàng lại vô cùng tự nhiên bước đến gần bọn họ, vừa đi vừa nói:
"Không sai. Mẫu thân của An Hành là Tô Kiều Dung, cô cô của Phượng quân. Nhiều năm trước Tô gia gặp biến động, cô cô bị thất lạc. Hôm trước trong lúc các ngươi áp giải An Hành đã bị Phương quân ta bắt gặp. Chàng đã vào ngục thất trò chuyện cùng An Hành. Nếu các người không tin, có thể ngay tại đây xem xét."
Dứt lời nàng cúi đầu dịu giọng hỏi An Hành: "Tiểu Hành, có phải phía sau tai trái của đệ có một cái nốt ruồi son không? Hơn nữa trước khi mất mẫu thân đệ còn để lại cho đệ mảnh cẩm ngọc khắc chữ Kiều đúng chứ?"
"Đúng rồi! Đúng rồi!" An Hành gật đầu liên tục, sau đó lôi từ trong thắt lưng ra miếng cẩm ngọc đẹp mắt, bên trên quả thật khắc chữ "Kiều"
Trác Khinh Vân cầm lấy, không ngại giơ lên cho mọi người cùng xem "Đây chính là vật gia truyền của Tô gia, mỗi người đều có một mảnh khắc tên ở phía trên. Tiếc là năm đó Tiểu Hành sinh ra khi Tô gia lụn bại nên không thể có một mảnh cho riêng mình."
Nói rồi hàng vén phần tóc của An Hành sang một bên. Hạ Cảnh Tuấn quả nhiên thấy nốt ruồi son dưới vành tai trái y.
"Quan hệ của Bích Quốc Nữ vương cũng thật phức tạp." Hắn cười khổ, trầm giọng nói.
"Tóm lại Tiểu Hành là biểu đệ của Phượng quân cũng là biểu đệ của bản vương, về chuyện xưng hô đúng lễ thế nào bản vương không quan tâm chuyện đau đầu như vậy. Nay đệ ấy đã được Bích Quốc bảo hộ, thực chất bản thân đệ ấy cũng không hề gây ra tội gì, Hoàng Quốc có phải nên cho bản vương câu trả lời thích đáng không?"
Nàng quắc mắt, siết chặt lấy sợi xích trên tay An Hành. Dây xích đột nhiên đứt lìa rơi loảng xoảng xuống đất. Cổ tay An Hành bị xích sắt quấn quanh hằn mấy vòng xanh tím. Trác Khinh Vân xoa xoa cổ tay y, ân cần hỏi han.
Cẩm Giai Hạo thấy cảnh này đột nhiên có chút buồn cười ghé sát tai Mộ Viễn Kỳ nói:
"Thân phận của lão tam thay đổi rồi. Ngươi nói xem về sau thứ tự của chúng ta có phải sẽ bị xếp lại không?"
Mộ Viễn Kỳ chỉ khinh thường liếc hắn một cái, thản nhiên đáp:
"Thức bậc của chúng ta chia như thế nào còn phải bàn lại sao?"
Đương nhiên không phải dựa vào tuổi tác hay địa vị rồi. Trong Hộ quốc phủ thì La Khả Tiệp là lớn nhất, thứ như địa vị đáng để bàn tới sao?
Cẩm Giai Hạo gật gù nói: "Cũng phải."
Trác Khinh Vân thật không nhìn nổi hai kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Nàng phân phó thái giám cùng cung nữ thϊếp thân dìu An Hành đứng cạnh mình. An Hành còn hỏi nàng lão đại và lão nhị của y thì sao. Nàng chỉ mỉm cười bảo không sao đâu.
Thái hậu bắt lấy cơ hội mọi người đều lơ đãng, cao giọng quát lên:
"Nếu Bích Quốc Nữ vương đã cứu được người cần cứu, vậy thì không còn lý do gì xen vào chuyện này nữa. Người đâu! Lôi hai kẻ này ra chém!"
"Mẫu hậu..."
Hạ Cảnh Tuấn không kịp ngăn bà ta binh sĩ đã ập vào. Ngay trong lúc hỗn loạn giọng nói trong trẻo mà cứng rắn vang vọng khắp chính điện:
"Dừng lại!"
Mọi người đồng loạt chuyển hướng nhìn ra bên ngoài. Thần Quốc Thái tử Lăng Điền thản nhiên diều La Khả Tiệp vào chính điện. Nàng nhích từng bước vô cùng khó khăn, tóc tai rối bù ướt đẫm mồ hôi. Trác Khinh Vân vội vàng đứng lên chạy ra đỡ lấy nàng:
"Tiệp tỷ!"
La Khả Tiệp ngã người sang vòng tay của Trác Khinh Vân, nhẹ giọng đa tạ Lăng Điền. Hắn chỉ gật đầu ngồi xuống bên cạnh Hứa Thụy Du, dõi mắt nhìn tình hình.
Thấy La Khả Tiệp như vậy ba người kia không nhịn được đau lòng. An Hành nhào lại ôm ghì lấy nàng trong khi Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo lại bị chặn bởi hàng chục lưỡi thương của binh sĩ. Bọn hắn lo lắng hỏi:
"Sao nàng lại ra đây?"
"Ta không để các chàng chết được." Nàng nuốt xuống cổ họng khô khốc, nhẹ giọng nói.
"Hừ, cho dù ngươi đến đây thì có thể làm được gì?" Thái hậu hán ghét quét ánh mắt sang La Khả Tiệp "Chính phu quân của ngươi một kẻ tàn sát binh sĩ hoàng gia, một kẻ âm mưu hành thích Nghiên nhi, ngươi còn mặt mũi nào đứng ở đây sao?"
La Khả Tiệp híp mắt nhìn bộ dạng ung dung hoa quý của Thái hậu. Nàng đã sớm chết tâm, cũng sớm biết thiếu phụ hiền từ ngày đó đã không còn. Người nắm giữ quyền lực càng cao càng dễ dàng tha hoá đến không thể nhận ra được nữa. Nàng chớp mắt, nặng nề hít thở vài hơi, bàn tay kéo miếng kim bài trong thắt lưng ra.
"Trên tay ta là kim bài miễn tử do hoàng thượng ngự ban, chiếu theo luật lệ đã đủ cứu bọn họ rồi chứ?" Nàng liếc mắt sang binh sĩ vung mũi thương vào hai phu quân của mình. Đám binh sĩ do dự một lúc mới dần dần né ra.
"Phản rồi! Kẻ nào dám cãi lời ai gia, gϊếŧ chết không tha!" Thái hậu thấy thái độ của binh sĩ liền lập uy quát tháo.
"Kẻ nào dám vọng động chính là coi thường thiên uy! Trên tay ta không chỉ là kim bài miễn tử mà còn là lời hứa của hoàng thượng!" La Khả Tiệp không hề kiêng nể đáp trả "Thái hậu, trên đại điển sắc phong của ta trước mặt bá quan văn võ hoàng thượng đã cho ta một lời hứa. Vua không nói chơi, Thái hậu làm vậy là muốn bức hoàng thượng bất nghĩa sao?"
"Ngươi!" Thái hậu quẫn bách không còn lời nào chối cãi. Bà ta liếc tới liếc lui nhìn ra ngoài cửa. Lúc tình trạng chuyển biến xấu bà ta đã cho người đến gọi Hạ Chính Nghiên nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Không phụ sự kỳ vọng của bà ta, Hạ Chính Nghiên được La Thuỳ Khê cùng Từ Uyển Khanh dìu vào chính điện trong tiếng thông truyền thể thé của Cao thái giám. Sắc mặt của hắn dường như không tốt lắm. La Khả Tiệp lại không rảnh để tâm. Nàng chỉ hùa theo binh sĩ hành lễ với hắn rồi dựa vào người Trác Khinh Vân đứng lên. Hạ Chính Nghiên ngồi trên long ỷ nhìn xuống, ánh mắt có chút thất thần.
Đợi chờ mãi không thấy hắn lên tiếng, Thái hậu đẩy tay hắn, nhắc nhở: "Nghiên nhi, vừa rồi La Khả Tiệp mang cả kim bài miễn tử ra
dọa ai gia, con nói xem..."
"Đúng vậy, quả thật trẫm đã cho Hộ quốc phu nhân kim bài miễn tử như một lời hứa."
Không đợi Thái hậu nói hết Hạ Chính Nghiên đã gật đầu thừa nhận. Vẻ mặt bà ta nhăn lại khó coi như nuốt phải ruồi. La Khả Tiệp thở phào nhẹ nhỏm, tay chân mệt mỏi như muốn lìa ra khỏi thân thể. Hạ Chính Nghiên nhìn vẻ mặt của nàng, nhìn đến xuất thần hồi lâu mới trầm giọng nói:
"Nhưng La ái khanh, khanh chỉ được cứu một người."
La Khả Tiệp trợn mắt. Tim nhói lên. Tay chân run rẩy vô lực phải túm lấy vạt áo của Trác Khinh Vân mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Hoàng thượng nói gì?" Nàng mờ mịt hỏi lại.
"Trẫm nói khanh chỉ được cứu một người. La ái khanh, khanh sẽ cứu ai đây?"