Chương 8: Một đoá hoa tươi gặp chày sắt
-
Tần Duệ cảm thấy nữ nhân hắn tuỳ tay chụp tới này chính là một tiểu yêu tinh, nàng quả thật muốn để hắn tinh tẫn nhân vong.
Bắn một lần vào tiểu huyệt của nàng, sau đó hắn tuỳ ý chạm vào thân thể nàng một chút, sờ đến cánh tay da thịt non mềm, hắn liền cương cứng.
Côn ŧᏂịŧ hắn vừa thô vừa dài, cứng rắn nóng bỏng như chày sắt, lại cắm vào hao huyệt lầy lội của nàng lần nữa, tựa như chim mỏi về rừng, trẻ lạc tìm về nhà, hắn căn bản không nghĩ đến việc rút ra ngoài, chỉ muốn liều mạng đòi lấy, tham lam không biết thoả mãn mà muốn khảm nàng vào trong xương cốt hắn.
Tần Duệ tưởng rằng là vì dược tính phát tác, hoặc là gần đây hắn bận rộn quay phim, đến thủ da^ʍ cũng không có làm, vì thế tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết.
Nhưng mà không phải...
Thân thể hắn tuy ràng có chút mệt mỏi, nhưng tinh lực lại càng thêm tràn đầy, du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn đến mức giống một tên biếи ŧɦái.
Đúng vậy, Tần Duệ cảm thấy chính mình tựa như một tên biếи ŧɦái dục cầu bất mãn, phát tiết nhiều như vậy mà còn chưa đủ, chưa đủ...
Ngày mai hắn còn phải đóng phim, bất kể bên ngoài hay là bên trong, hắn đều luôn làm việc nghỉ ngơi dựa theo lịch trình khắc nghiệt, hắn là một nam nhân lý trí trầm ổn yêu thích làm việc.
Đối với nữ nhân, hắn cùng nữ diễn viên không ít lần hợp tác các phân cảnh yêu đương, thậm chí là giường diễn.
Nhưng lúc ấy hắn suy nghĩ làm thế nào để đem ngôn ngữ trong phim biểu đạt đến tột cùng, tác động đến cảm xúc của khán giả, căn bản không có quan tâm đến nữ diễn viên viên cùng hắn môn môi hay thậm chí là ái muội dây dưa trên giường.
Chỉ cần đạo diễn hô một tiếng, hắn liền nhanh chóng từ trạng thái lúc diễn trở về trạng thái hiện tại, lại trở thành Tần Duệ ưu nhã xa cách kiêu ngạo hữu lễ.
Nhưng mà hiện tại, trong đầu hắn nói với chính mình vô số lần! Dừng lại! Mau dừng lại!!
Đủ rồi! Hắn nên rời khỏi thân thể nữ nhân này, không cần trầm mê vào du͙© vọиɠ tầm thường, hắn nên tắm rửa sạch sẽ một thân mồ hôi cùng dâʍ ɖị©ɧ, còn có ái muội mùi hương, đây đều là hành vi sa đoạ phóng túng, là việc hắn đã từng căm ghét đến tận xương tủy, thậm chí khinh bỉ người khác làm vậy.
Nhưng mà hắn không có cách nào bảo chính mình dừng lại, hắn tựa như một cái động cơ vĩnh viễn, tựa như hắn không hài lòng phân cảnh nào đó, hắn nhất quyết phải diễn lại.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không thèm quan tâm Tần Duệ suy nghĩ cái gì, nàng mệt mỏi.
Thịt cá ăn quá nhiều cũng ngán, nàng thật sự muốn đá nam nhân đang đè lên người đá xuống giường.
Nhưng mà nàng vừa mới động, đã bị hắn chế trụ thân thể, tựa như ánh mắt sắc bén thợ săn khoá chặt con mồi.
Sau đó eo hắn hạ xuống, mạnh mẽ thọc vào chỗ sâu nhất tiểu huyệt nàng, làm nàng vừa trướng vừa đau, thân thể bủn rủn vô lực không nói nên lời, chỉ có thể mềm yếu rêи ɾỉ.
Mà Tần Duệ nghe thanh âm nàng, tựa như nghe một trận tiếng trống cổ vũ, "Thịch thịch thịch" mà đánh trống reo hò, làm hắn nhiệt huyết sôi trào, chỉ nghĩ tới ở bên trong nàng, đem hết thảy việc khác vứt ra sau đầu.
Đây chẳng là áp lực vì lâu lắm mới cuồng hoan?
Nguyễn Kiều Kiều cũng nghe thấy âm thanh thùng thùng thùng, nhưng mà là tiếng giường va chạm, nàng đau a...
Tê mỏi!
Nam nhân này quả nhiên không khác so với tài liệu nàng tra được, đây là nguyên nhân lúc đầu làm nàng do dự, thể lực mạnh mẽ lại tràn đầy tinh lực như vậy, nàng cảm thấy ngày mai nàng không xuống giường được rồi.
Tần Duệ lại bắn vào tiểu huyệt nàng lần nữa, nhẹ nhàng rời khỏi, liền có một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng theo đó mà chảy ra, đem khăn trải giường làm ướt đến không nỡ nhìn, hắn ôm Nguyễn Kiều Kiều, nhịn không được mà thở dài, nữ nhân này thật sự là người cũng như tên, chính là vừa thướt tha lại vừa mềm mại, làm cho nam nhân muốn nàng không ngừng, hận không thể để thời gian dừng lại, vĩnh viễn ở trong người nàng.
Ánh mắt Tần Duệ chăm chú nhìn nàng, áo thun nàng cũng chưa cởi, chỉ là nhăn nheo giống dưa muối, ở trên còn dính một ít da^ʍ thuỷ, hai người nãy giờ đều là dùng tư thế truyền thống, không có thay đổi lần nào.
Bởi vì hắn không muốn đổi, hắn cảm thấy tư thế này thật sự rất tốt, hắn không hiểu cái gì gọi là đa dạng, chỉ cần nhìn hai chân tuyết trắng của nàng gắt gao kẹp lấy eo hắn, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
Đặc theo hắn mỗi lần va chạm, bộ ngực cao ngất của nàng ở dưới lớp áo đong đưa, phác họa đường cong tuyệt mỹ, đầṳ ѵú như muốn nhô ra khỏi lớp vải.
Tần Duệ tựa như dã thú đã được thỏa mãn no nê, liền chú ý đến bàn đồ ăn của mình.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng của hắn vén áo thun của nàng lên, rốt cuộc nhìn thấy được thân thể mềm mại hoàn toàn trần trụi của nàng, còn có tiểu huyệt làm người mất hồn vui sướиɠ.
Hai mắt Nguyễn Kiều Kiều nước mắt lưng tròng, đó là bởi vì nàng ăn quá no căng về sau khó chịu, nàng thậm chí cũng không thèm quan tâm Tần Duệ lăn lộn cái gì, liền nằm trên giường không nhúc nhích như con cá chết.
Mà khi nàng thấy áo thun của mình bị hắn vén lên, ngón tay thon dài có chút thô ráp vuốt ve đầṳ ѵú mẫn cảm, thân thể mềm mại liền run lên, ngay sau đó, nàng nhìn thấy gương mặt ảnh đế Tần Duệ anh tuấn lạnh lùng chậm rãi cúi xuống, khoang miệng nóng bỏng ngậm lấy đầṳ ѵú nàng, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ.
Má ơi! Cơ mặt nàng đều muốn co rút rồi...
Thật muốn mạng mà...
Nam nhân sắt thép này thay đổi một chút trên người nàng đều hình thành thị giác tương phản đối lập, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô hạn.
Trong đầu Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến Tần Duệ ở phim trường khí phách uy vũ, oai phong một cõi, mà hình tượng anh hùng mặc áo giáp ngồi trên lưng ngựa không giận tự uy, giờ phút này cúi xuống trước ngực nàng, trong miệng ngậm lấy vυ' nàng, tuỳ ý liếʍ láp gặm cắn, hai hình ảnh này song song xuất hiện trong tâm trí nàng.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng người trước mắt này lại hạ lưu tới cực điểm.
Hai chân Nguyễn Kiều Kiều vốn dĩ chết lặng cứng đờ lại đem Tần Duệ kẹp chặt
.
"Anh...Anh đừng cắn..."
Môi Nguyễn Kiều Kiều run run, tiếng nói mềm mại ngọt ngào lại lộ ra hương vị dục cự hoàn nghênh*.
Tần Duệ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cong môi cười nhẹ, nam nhân đóng phim một bộ dáng chính khí nghiêm nghị cao lãnh lại lộ ra vẻ mặt tà tứ phóng đãng vô hạn.
Giây tiếp theo, cả người Nguyễn Kiều Kiều cứng đờ, trong lòng mắng câu cầm thú!
Nhưng mà...
Cầm thú nàng rất thích nha! Không cần bởi vì ta là một đóa hoa mềm mại mà thương tiếc, mạnh mẽ chút!!
Lúc này, côn ŧᏂịŧ thô dài của Tần Duệ không chút trở ngại nháy mắt cắm vào hoa huyệt lầy lội của nàng, hưởng thụ thoải mái vô hạn, nhưng mà nội tâm lại thật hoang mang, hắn rõ ràng đã phát tiết rất nhiều lần, vì cái gì mà chỉ cần gặp phải nữ nhân này, tìиɧ ɖu͙© lại lập tức bốc lên cao, không biết thoả mãn là gì.
Tần Duệ bắt đầu nhìn thẳng vào nhu cầu sinh lý của chính mình.
Nguyễn Kiều Kiều phát hiện nam nhân đột nhiên dừng lại, chậm chạp mở mắt, bên trong mờ mịt hơi nước, cả người nàng giống như được làm từ nước vậy, như đoá hao hồng dính sương sớm mà kiều diễm ướŧ áŧ, eo Tần Duệ hạ xuống, dùng sức hướng vào giữa háng nàng hung hăng thọc vào rút ra, âm thanh "phạch phạch phạch" vang lên, ánh mắt Tần Duệ sâu thẩm, chặt chẽ dán lên người Nguyễn Kiều Kiều.
Da thịt nam nhân màu lúa mạch, thân hình tinh tráng hữu lực, cùng với thân thể nữ nhân trắng như tuyết lại mềm mại dây dưa triền miên, tuyết trắng thân thể đong đưa theo động tác phập phồng của hắn, lộ ra đôi vυ' cao ngất giống như thỏ trắng hoạt bát bay nhảy không ngừng.
Tần Duệ như một viên mãnh tướng sát phạt sa trường, đang tiến hành một trận chiến kéo dài triền miên, cơ bắp toàn thân hắn căng trướng cùng với máu nóng sôi trào, mắt hắn đều hằn tơ máu, mà dươиɠ ѵậŧ ma sát phát ra tiếng nước giống như tiếng trống cổ vũ, thúc giục hắn càng đánh càng hăng.
"Nha a..."
Nguyễn Kiều Kiều làm sao chịu được hắn thô bạo thọc vào rút ra như thế, vốn dĩ nàng đã mẫn cảm đến mức tận cùng, nháy mắt liền bị đánh cho tơi bời, giơ tay đầu hàng...
Hoa phun ra một lượng da^ʍ thuỷ, chảy xuôi theo động tác mãnh liệt của hắn, làm cho ga trải giường càng thêm không nỡ nhìn.
Chày sắt côn ŧᏂịŧ còn ở trong hoa huyệt của nàng điên cuồng mà động.
Nguyễn Kiều Kiều nhăn mi lại, oán giận bật thốt.
"Anh rốt cuộc bao nhiêu mới xong, tiếp tục như vậy lão nương đều bị anh chơi chết rồi!!"
Tần Duệ ở nơi nào đều là ảnh đế được người cung phụng, ở phim trường ai cũng đối với hắn săn sóc cẩn thận chu đáo, đây là sự chênh lệch giai cấp trần trụi, hắn ở đỉnh kim tự tháp nhìn xuống vạn người, hiện tại bị một nữ minh tinh hạng ba ghét bỏ ngay trước mặt?!
Tần Duệ phun một búng máu ở yết hầu, lên không được mà xuống cũng không xong, côn ŧᏂịŧ hắn còn chôn sâu trong tiểu huyệt nàng, chỉ có thể tiếp tục làm vận động pit-tông, nhưng đối phương lại nói lời cự tuyệt, hắn nên có phong độ nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng mà tiểu huyệt nàng gắt gao hút lấy côn ŧᏂịŧ hắn, thoải mái muốn chết, lý trí nói cho hắn phải dừng lại, nhưng sinh lý lại muốn tiếp tục a.
Vì thế, Tần Duệ giống như bị điếc, hoàn toàn không nghe được nàng nói câu kia, quyết định nhanh chóng làm nàng một hồi lại nói tiếp.
Nguyễn Kiều Kiều bực bội, làm gì còn ranh mà bận tâm mặt mũi của hắn, nhấc chân liền đá hắn, vô tình vô nghĩa mà rút ra côn ŧᏂịŧ nam nhân.
"Tránh ra ngay! Tôi không muốn làm! Tôi mệt mỏi!!" Nàng chỉ còn chưa bảo hắn cút thôi.
"Ngoan...Chờ anh một chút..."
Môi mỏng gợi cảm dán lên tai nàng, thanh âm câu hồn gợi cảm phảng phất làm lỗ tai muốn mang thai.
"Ngoan em gái anh!!" Nhưng Nguyễn Kiều Kiều dầu muối không ăn, dùng chân đá lên đùi hắn, làm hắn tránh ra.
Tần Duệ cầm mắt cá chân vung lên loạn xạ của nàng, lúc này hắn cũng thật tức giận, nữ nhân này lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, vừa rồi còn một bộ dáng sướиɠ muốn lên trời, liếc mắt một cái liền muốn đem hắn đá xuống giường?
Nguyễn Kiều Kiều bị hắn vây khốn không thể động đậy, nàng làm gì có tính tình nhu nhược, nâng móng vuốt bổ nhào lên người hắn mà cào cấu, may mắn nàng đã cắt móng tay rồi, bằng không thân hình cường tráng gợi cảm của Tần Duệ, chỉ sợ bị nàng cào không còn thứ gì.
Bị nàng quậy một trận ầm ĩ, Tần Duệ đành phải rút ra, nhìn côn ŧᏂịŧ của mình bừng bừng phấn chấn, ở trên còn dính dâʍ ɖị©ɧ, hắn bất đắc dĩ mà thở dài.
Nguyễn Kiều Kiều kéo vạt áo xuống, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn.
Hay thật!
Suốt hai giờ!
Không trách được chân nàng đau mỏi đến mức tựa như không còn là của chính mình.
Nam nhân này không chịu đổi tư thế lần nào cả, nàng hai chân bị tách ra thật rộng, bị banh ra dùng chày sắt mà ȶᏂασ suốt hai giờ, ai mà chịu nổi!!
Nguyễn Kiều Kiều thở phì phì cầm điện thoại đưa đến trước mặt Tần Duệ, giận dỗi lên tiếng.
"Anh nhìn xem, giờ là mấy giờ rồi?"
Tần Duệ nâng mắt, lúc này mới ý thức được thời gian, lúc nãy khi hắn đắm chìm trong đó, không chút nào cảm giác được thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy tư vị sung sướиɠ thoải mái, hắn đem toàn bộ đều vứt ra sau đầu.
Nguyễn Kiều Kiều rống xong câu này, thân thể mệt mỏi mềm nhũn liền nằm xuống nệm, Tần Duệ cũng chậm rãi nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt, giống như chợp mắt bình phục hô hấp.
Nàng xoay người sang chỗ khác, không chút để ý mà đưa lưng về phía hắn.
Mệt chết, giờ nàng ngủ một lát, hắn nằm đủ rồi sẽ tự đi thôi.
Thân thể mệt mỏi làm nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
-
*: Dục nghênh hoàn cự / Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự / muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ