Chương 6: Vừa thô vừa lớn lại kéo dài (H)
-
Cho dù Tần Duệ không trả lời, Nguyễn Kiều Kiều cũng biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Hiện giờ ở bên ngoài, thanh danh nàng xấu như vậy, hiển nhiên chỉ cần cho nàng điều kiện tốt, tuỳ tiện lên giường với nàng cũng không thành vấn đề, huống chi hắn còn là ảnh đế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn địa vị có địa vị.
Không nói tới, lăn giường với hắn, sau này nàng thậm chí còn có thể khoe khoang một phen, thoả mãn lòng hư vinh của một nữ minh tinh hạng ba mà thanh danh lại xấu đến mức sắp bị công chúng đuổi ra khỏi giới giải trí như nàng.
Hơn nữa, trèo lên người hắn, nói không chừng nàng có thể trở thành cá mặn xoay người.
Thế nào cũng là nàng nhận được món hời lớn.
Nguyễn Kiều Kiều lại thở dài, móng cay được cắt sạch sẽ chạm đến cơ ngực ảnh đế, sờ đến đường cong mạnh mẽ, lại nhìn chăm chú đánh giá thân hình cường tráng của hắn.
Nàng ở trong tay hắn, giống như diều con và gà con vậy, dáng người kém xa một trời một vực.
Hơn nữa lúc này hắn huyết mạch phun trào, thở ra nhiệt khí nóng bỏng, trong ánh mắt sắc bén là một mảnh đen nhánh, hiển nhiên đã nhận nhịn đến cực hạn, nàng cảm thấy chính mình cho dù không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Nàng nhịn không được lại thở dài.
Hệ thống tò mò hỏi.
Chẳng như ngươi đối với soái ca Tần ảnh đế một chút thú tính cũng không có?
Nguyễn Kiều Kiều thành thật mà trả lời
.
"Làm gì có chuyện đó, chẳng qua thật đau lòng cái eo đáng thương, nhìn là biết hắn thuộc loại hình vừa thô to vừa kéo dài, chỉ sợ ăn no quá căng bụng mà chết."
Hệ thống: "Ha hả..."
"Được rồi."
Nguyễn Kiều Kiều vừa mới đồng ý, còn chựa kịp nói điều kiện, Tần Duệ đã gấp không chờ nổi mà gặm cái cổ mảnh khảnh trắng muốt của nàng.
"Ưʍ..."
Nguyễn Kiều Kiều bị cắn đến tê rần, thật tàn bạo!
Quả nhiên tiểu chó con cùng với sói đói chân chính khác biệt rất lớn, nàng đột nhiên nhớ tới Thẩm Mộ Ngôn.
"Đừng...Đừng ở chỗ này..."
Hai chân Nguyễn Kiều Kiều mềm nhũn, lại bị Tần Duệ mạnh mẽ đè ở trên tường, lực đạo thô bạo như vậy, giống như hận không thể khảm nàng vào trong vách tường.
Thật đúng là nam nhân sắt đá, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Nguyễn Kiều Kiều không muốn ngày mai thân thể nàng xanh xanh tím tím, nàng chủ động ôm lấy cổ Tần Duệ, hai chân kẹp chặt vòng eo tinh tráng của hắn, như dây tầm gửi* quấn lên người hắn.
"Giường...Làm trên giường đi..."
Nàng tay đẩy ra Tần Duệ môi răng công kích, nam nhân này vậy mà lại thích cắn người, da thịt nàng non mịn như thế, bị hắn cắn hỏng thì làm sao, mấy ngày kế tiếp làm sao nàng có thể ra đường gặp ai?!
Nguyễn Kiều Kiều đau khổ không nói nên lời.
Thật ra nàng không muốn lăn giường với nam phụ Tần Duệ, đối với nữ chính hắn là thúc thúc bao dung sủng nịch, còn đối với các loại giống cái khác, muốn bao nhiêu lãnh khốc thì có bấy nhiêu lãnh khốc, muốn bao nhiêu vô tình thì có bấy nhiêu vô tình.
Nhưng ai ngờ hắn chủ động tìm tới nàng, bởi vì thanh danh quá xấu, lên giường cũng không ảnh hưởng gì.
Tần Duệ ôm Nguyễn Kiều Kiều lên giường, ôn hương nhuyễn ngọc ngoan ngoãn nằm yên mặc hắn làm gì thì thì làm, giờ phút này cả người hắn nhiệt huyết sôi trào, điên cuồn kêu gào xâm lượt, chiếm đoạt, phát tiết...
Nhưng mà... Hắn nhìn thấy nữ nhân này vẻ mặt bình tĩnh giống như cá chết, cứ như là bộ dáng bị cưỡng ép, trong lòng hắn cảm thấy bực bội vô cùng.
"Ở trước mặt tôi giả vờ thuần khiết làm gì? Lúc cô cùng tiểu bạch kiểu Thẩm Mộ Ngôn phóng túng ở phòng hoá trang cũng không phải thế này!"
Tần Duệ nhất thời máu nóng dâng trào, ánh mắt sắc bén lộ ra hàn khí âm trầm, không chút nào che giấu tia châm chọc mà nói.
Vốn dĩ hắn đã duy trì bộ dáng thân sĩ ưu nhã nhiều năm, nhưng nữ nhân này một bộ dáng không tình nguyện nhất thời chọc giận hắn, buộc miệng thốt ra.
Phòng hoá trang của Tần Duệ cách phòng của Thẩm Mộ Ngôn chỉ một vách tường, lúc đó, tiếng kêu vừa quyến rũ vừa dâʍ đãиɠ của nữ nhân này xuên qua cửa, bị hắn nghe được rành mạch.
Tần Duệ lúc ấy có chút tò mò, tư vị nữ nhân này rốt cuộc tốt đẹp đến đâu mà Thẩm Mộ Ngôn đến phân cảnh của hắn cũng không thèm quay, đem nữ nhân này nhốt ở phòng hoá trang làm từ ban ngày tới khi trời tối.
Mà hiện tại, nghi hoặc này hắn đã giải đáp được rồi, nhưng nữ nhân này lại mang dáng vẻ uỷ khuất bị hắn cưỡng ép, thật là làm hắn không thể vui vẻ nổi!
Nguyễn Kiều Kiều nghe được Tần Duệ châm chọc, sắc mặt không chút thay đổi, một chút cũng không vì bị người bắt gặp hiện trường dâʍ ɭσạи mà xấu hổ.
"Hiện tại là anh cầu tôi, không phải tôi cầu anh, tôi nguyện ý làm búp bê bơm hơi cho anh hẳn là anh nên thấy đủ rôi."
Nàng ngữ khí nhàn nhạt trào phúng, nháy mắt làm Tần Duệ suýt nữa tức chết.
"Búp bê bơm hơi?"
Ánh mắt hắn ẩn chứa nguy hiểm gió lốc.
Hắn không hề cùng nàng nói lời vô nghĩa nữa, ngón tay khô ráo mang theo vết chai mỏng kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống.
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều đang mặc áo thun rộng thùng thình, nửa người dưới chỉ mặc qυầи ɭóŧ, hắn kéo xuống như vậy, hai cái đùi bóng loáng cùng nơi riêng tư của nàng không chút nào che đậy mà đập vào mắt hắn.
Lông mao thưa thớt, ở giữa là khe thịt hồng nhạt, ánh mắt Tần Duệ tối sầm lại, yết hầu di chuyển, nháy mắt liền đút một ngón tay vào.
Hắn vừa mới đem ngón tay cắm vào huyệt động lầy lội, liền cảm giác được tiểu huyệt ấm nóng gắt gao hút lấy ngón tay hắn.
Khít chặt như vậy?
Tần Duệ có chút kinh ngạc, nếu hắn lập tức thọc đi vào, hoa huyệt nhỏ hẹp có thể nuốt vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ của hắn sao?
Nhưng mà hắn bây giờ chờ không kịp nữa, sức chịu đựng của hắn đã hết sạch.
Mà giờ phút này côn ŧᏂịŧ đang vận sức chờ phát động, hận khong thể thay thế ngón tay này mà cắm vào, hung hăng phát tiết, hắn giờ phút này đã bị tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn điên rồi.
Tần Duệ chỉ có hơi do dự một chút, rút ra ngón tay, liền kéo xuống khoá quần, quần cũng không thèm cởi, phóng ra côn ŧᏂịŧ gân xanh chằng chịt dữ tợn, nhắm ngay giữa háng nàng, hăng hái vọt đi vào.
ĐM!!
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều bị dươиɠ ѵậŧ thô lớn thọc vào thân thể, cả người đau đến cứng đờ, trong lòng giống như là vạn mã lao nhanh trên thảo nguyên, mà tất cả đều là thảo nê mã**.
Tê mỏi!
Không có bất kỳ màn dạo đầu đột nhiên xâm nhập, quả thực không khác gì cưỡиɠ ɠiαи, nhưng mà Nguyễn Kiều Kiều có tố chất tâm lý vượt qua thử thách, nếu hắn vào được, nàng cũng không dám nói cái gì, huống hồ nàng lúc này nằm yên như cá chết.
Cho nên nói, mấy chuyện lên giường thế này, nếu hai bên không có cảm tình làm tiền đề, trước đó lại không có liên hệ gì, thì quá trình không có vui sướиɠ gì.
Côn ŧᏂịŧ thô tráng của Tần Duệ tiến vào huyệt động ẩm ướt của nàng, bị tiểu huyệt gắt gao hút lấy làm hắn thồn hồn điên đảo, lý trí hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo gì, thuần tuý mà phát tiết tìиɧ ɖu͙© kịch liệt, hắn giống như biến thành một con thú hoang, hung ác mà làm vận động pit-tông.
Nguyễn Kiều Kiều bị hắn tách ra hai chân, mạnh mẽ thọc vào rút ra, tiểu huyệt chảy ra lượng lớn da^ʍ thuỷ, bôi trơn côn ŧᏂịŧ, giảm bớt thống khổ cho nàng, không lâu sau liền chìm trào động tác thô bạo của Tần Duệ mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ.
"Nha...A...A..." Cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch, tràn ra âm thanh rên rĩ kiều mị tận xương.
Cổ nàng thon dài lại trắng muốt như thiên nga, hơi hơi nâng lên, hai mắt Tần Duệ bị tìиɧ ɖu͙© tiêm nhiễm mà hằn tơ máu nhìn xuống cổ nàng, thu vào mắt hồng ấn, đó là dấu vết hắn để lại lúc nãy.
Da thịt Nguyễn Kiều Kiều trắng nõn đến trong suốt, lại xuất hiện loang lổ mấy vệt đỏ còn chưa biến mất, hắn kiềm lòng không được mà đưa môi lại gần, dùng sức liếʍ mυ'ŧ, đỏ trắng hai màu đối lập, không chỉ làm thân thể hắn kích động mà còn rung động cả cảm xúc.
Muốn hung hăng mà làm nàng! Muốn đem nàng toàn bộ nuốt vào bụng!
"A đau..." Nguyễn Kiều Kiều mắng một tiếng, bị hàm răng Tần Duệ gặm trên cổ, mày đẹp nhíu lai.
Nam nhân này là chó sao? Làm sao lại thích cắn người? Đây có gì thú vị? Đam mê à?!
Nguyễn Kiều Kiều không cam lòng yếu thế, ngón tay nàng nâng lên cởi bỏ nút áo sơ mi đen tuyền của hắn, nnangf cũng không dám cắn cổ hắn, hắn là nam chính bộ phim này, phân cảnh nhiều như vậy.
Nhưng mà, nàng là người ăn miếng trả miếng, vì thế, nàng nhe răng, nhìn chăm chăm cơ ngực rắn chắc của hắn, há miệng cắn xuống.
Hừ! Ngươi dám cắn ta!
Mày rậm hơi nhíu, hắn hàng năm rèn luyện, Nguyễn Kiều Kiều cho dù cắn hắn tàn nhẫn, nhưng cơ bắp hắn như sắt thép, nàng há miệng cắn xuống, hắn cũng không có ảnh hưởng gì, lại hại nàng mỏi miệng thật sự.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không thèm để ý, lại há miệng cắn hạt đậu đỏ mẫn cảm trước ngực hắn.
Lần này, Tần Duệ thật sự bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, mông săn chắc quyến rũ hung hăng va chạm, đem tiểu yêu tinh đang làm loạn trên người hắn hung hăng đâm một cái.
Đầu Nguyễn Kiều Kiều bị đυ.ng vào tường "ầm" một tiếng, nàng bị đâm một cái mà mắt đầy sao xẹt, đôi tay bị tay hắn giam giữ, đè ở đỉnh đầu.
"Đừng xằng bậy, được không?"
Giọng nói Tần Duệ trầm thấp từ tính, gợi cảm cực kỳ, chọc nàng đỏ ửng tới tạn mang tai.
Nàng nhịn không được liền oán giận nói.
"Là anh cắn tôi trước!"
Thanh âm nàng ngọt ngào mềm mại, lộ ra oán trách, bụng dưới Tần Duệ căng thẳng, nhìn Nguyễn Kiều Kiều da trắng môi đỏ, nằm ở dưới thân hắn, côn ŧᏂịŧ hắn còn đút vào tiểu huyệt nàng, bị nàng gắt gao cắи ʍút̼ đến tê dại, đôi mắt nàng mị hoặc mê mang, hắn chỉ thấy tâm trí bay bổng, hận không thể đem nàng nuốt vào bụng.
Tần Duệ không nghĩ tới lần này hắn chỉ là buộc phải phát tiết lại là một màn tràn trề sảng khoái vui sướиɠ, hắn mất hồn muốn thăng thiên.
Sau khi hắn bắn một lần, tay to xoa bóp bộ ngực tròn trịa cao ngất của nàng, côn ŧᏂịŧ hắn nhanh chóng cương cứng.
Mẹ nó!
Nữ nhân này thật sự là trời sinh vưu vật, thật là làm nam nhân muốn chết trên người nàng.
Tần Duệ nhớ tới ngày đó nghe được nàng cùng tiểu bạch kiểm Thẩm Mộ Ngôn gắt gao giao triền, điên loan đảo phượng, trong lòng bỗng nhiên có chút hụt hẫng.
Nàng lại thích loại hình tiểu bạch kiểu yếu đuối sao?
Rõ ràng hắn lớn hơn, thô hơn lại kéo dài, nữ nhân ở trên giường không phải nên thích nam nhân như hắn sao?
Tần Duệ cùng Nguyễn Kiều Kiều không biết là, lúc này ở một phòng cách vách, còn có nam nhân nghe được động tĩnh trong phòng, dung nhan anh tuấn lại âm trầm như nước, quanh thân tản ra lệ khí, một bộ dáng mưa rền gió dữ.
Hai tay Hoắc Úc Đình trong tay áo tây trang nắm chặt, gân xanh trên trán nhảy ra.
Hắn không nghĩ tới nữ nhân kia đối mặt với tình huống ảm đạm thất sắc như thế, lại còn cùng nam nhân đóng cửa khoái hoạt.
Thật mẹ nó dâʍ đãиɠ!!
Nàng rõ ràng nên chủ động đến trước hắn đau khổ cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ, cầu hắn tha thứ mới đúng!
-
*: Cây tầm gửi là loài thực vật có hoa trong họ Tầm gửi hoặc Tằm gửi (Loranthaceae), là cây bán ký sinh trên các loài khác, chúng có lá xanh để tự quang hợp và bộ rễ sống bám chặt vào vỏ thân cây chủ để cố định sinh trưởng.
**: Thảo nê mã : Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ•M•M]. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú" , bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.