Chương 4: Thật là làm nàng không khép được chân nha (H)
-
"Cậu nghe thấy sao?" Nguyễn Kiều Kiều cất giọng hơi khàn, có một tia mị hoặc không nói nên lời.
Hơn nữa nàng lại có gương mặt như hồ ly tinh, yêu diễm, quyến rũ, làm người sa đoạ.
Thẩm Mộ Ngôn ừ một tiếng.
"Tôi rất mệt."
Nguyễn Kiều Kiều nói xong câu này, liền đặt mông ngồi xuống sô pha, cởi bỏ giày cao gót, đem mặt úp lên đùi Thẩm Mộ Ngôn.
"Tôi không muốn đi ngoài, có thể ở lại một lát được không?"
"Được."
Cả người Thẩm Mộ Ngôn đều căng cứng rồi, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ứng tới tận mang tai.
Thân thể Nguyễn Kiều Kiều nghiêng một chút, mặt nàng đối diện với Thẩm Mộ Ngôn, lại bởi vì tư thế của nàng thay đổi mà cánh môi đỏ mọng chạm vào vị trí giữa hai chân thiếu niên.
Phốc!
Này làm sao có thể biếи ŧɦái như thế!!
Hệ thống muốn quỳ lạy nàng!! Tiện thể thắp ba nén hương kèm theo nãi chuối!!
Thẩm Mộ Ngôn thân thể cứng đờ, chỗ nào đó cũng cương lên rồi.
Thiếu niên tuổi trẻ huyết khí phương cương*, đũng quần dựng lên một cái lều trại, đều phải chọc thủng quần.
Hắn xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui vào, lại nghe nữ nhân đang gối đầu lên đùi hắn phì cười một tiếng.
Nguyễn Kiều Kiều ngồi dậy, ánh mắt câu hồn lóng lánh ý cười, nàng tựa như một con mèo nhỏ giảo hoạt, đôi tay trắng nõn như ngó sen chống ở chỗ tựa lưng trên sô pha, ôm lấy Thẩm Mộ Ngôn.
Mà động tác kế tiếp của nàng, suýt chút nữa làm Thẩm Mộ Ngôn nhảy dựng lên.
"Này...Này..." Thẩm Mộ Ngôn khẩn trương đến nỗi không nói nên lời.
Hắn chưa bao gặp qua nữ nhân mặt dày vô sỉ như thế.
Thẩm Mộ Ngôn biết gương mặt hắn soái, cho nên từ nhỏ đến lớn nữ nhân thích hắn nhiều như cá diếc qua sông, nhưng phần lớn là yêu thầm hoặc là viết thư tình, dũng cảm nhất chính là gặp hắn tỏ tình.
Nhưng mà nữ nhân này thậm chí còn chưa nói thích hắn, liền...liền...
Ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng sờ đến liều nhỏ giữa hai chân thiếu niên, nhéo nhéo.
"Cậu cứng rồi." Nàng bình tĩnh mà nói ra sự thật này.
"Oanh", mặt Thẩm Mộ Ngôn đỏ như trái cà chua.
Mà tay nàng phủ lên ngón tay cứng đờ của hắn, lôi kéo tay hắn đưa đến giữa hai chân nàng, xuyên qua làn váy tơ lụa mềm mại, sờ đến tiểu huyệt của nàng.
"Tôi ướt."
Gương mặt yêu mị của nàng tiến lại gần tai Thẩm Mộ Ngôn, môi đỏ mọng nhả khí như lan, dụ hoặc mở lời.
"Muốn làm hay không? Tôi không cần cậu phụ trách đâu..."
Thẩm Mộ Ngôn đột nhiên trợn to hai mắt.
Cô....Cô....
Mà Nguyễn Kiều Kiều không đợi hắn mở lời đã mở chân ra, quấn lên eo Thẩm Mộ Ngôn, hai tay ôm cổ hắn, hé miệng, ngậm lấy thuỳ tai thiếu niên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ vành tai hắn.
"Mộ Ngôn, tôi không mang theo thuốc tránh thai, tôi không có kim chủ, tôi không thích nam nhân khác, tôi chỉ thích cậu thôi."
Lời ít mà ý nhiều.
Nguyễn Kiều Kiều từ trong túi lấy ra một cái áo mưa, cắn ở trong miệng, xé mở, dùng hai ngón tay kẹp lấy chế phẩm cao su mỏng tanh kia.
Thẩm Mộ Ngôn biết hắn nên đem nữ nhân này đẩy ra, hắn nên cự tuyệt!
Nhưng...Nhưng mà...
Hắn như bị ai điểm huyệt, cả người cứng đờ, không thể động đậy, trơ mắt nữ nhân kéo khoá quần jean của mình xuống, đem hắn côn ŧᏂịŧ thả ra.
Nhìn côn ŧᏂịŧ chính mình còn chưa có bị nữ nhân nào nhúng chàm, hồng hồng lại mềm mại, Thẩm Mộ Ngôn lại nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, gương mặt nữ nhân lộ ra vẻ vừa lòng, tiếp theo nàng đem áo mưa tròng lên tiểu Mộ Ngôn tinh thần xán lán.
Dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Mộ Ngôn, Nguyễn Kiều Kiều vén váy lên, kéo xuống qυầи ɭóŧ ren trắng.
Nàng cong mông một lần nữa ngồi lên người hắn, tay nhỏ cầm côn ŧᏂịŧ hồng nhạt, thậm chí còn vuốt vuốt, Thẩm Mộ Ngôn cả người run lên.
"Tôi tới!"
Nguyễn Kiều Kiều cong môi cười, khoé mắt đuôi mày đều nhiễm một tàng diễm lệ như yêu tinh, phảng phất đem Thẩm Mộ Ngôn trói lại, quả thực tựa như sa vào mê hồn trận, làm cho hắn tâm trsi đều trở nên mơ hồ.
Nàng cầm hắn côn ŧᏂịŧ, nhắm ngay vị trí tiểu huyệt, châm rãi ngồi xuống.
Ưʍ....
Thật lớn...Thật trướng...Thật thoải mái...
Thể xác và tinh thần Nguyễn Kiều Kiều đều sướиɠ muốn lên mây, vui vẻ mà đem côn ŧᏂịŧ hoàn toàn nuốt vào, không thể không thừa nhận, nàng tuy là vật hi sinh nữ xứng nhưng mà lại là vưu vật trời sinh, lớn lên xinh đẹp động lòng người, mà tiểu huyệt lại cực kỳ mẫn cảm, mang cho nàng cảm giác dục tiên dục tử.
"Mộ Ngôn...Mộ Ngôn...A ha...Tôi rất thích cậu...Thích cậu nhất...Cắm tôi thật thoải mái..."
Nguyễn Kiều Kiều một vặn vẹo thân thể quyến rũ như rắn nước trên người Thẩm Mộ Ngôn, một bên lải nhải mấy lời đáng xấu hổ.
Thẩm Mộ Ngôn còn đâu tâm trí phân biệt nàng nói thật hay là nói dối, hắn cảm thấy cả mệnh đều phải giao cho nữ nhân này.
Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, hai người ở đoàn phim lâu như vậy, trò chuyện cũng không được mấy câu, người đại diện chính mình đã từng nhắc qua tên nàng, một bộ dáng khinh thường nàng danh tiếng cực xấu.
Nhưng giờ phút này Thẩm Mộ Ngôn lại cảm thấy bất công, người đại diện hắn nhất định là ghen ghét nàng, nàng rõ ràng tốt đẹp như vậy, nhưng người đó căn bản đều không hiểu nàng!
Thẩm thiếu gia lúc này cả thể xác và tinh thần đều bị tiểu yêu tinh này mê hoặc, say đến thất điên bát đảo, nghiễm nhiên mở ra cánh cửa thế giới khác.
Nguyễn Kiều Kiều không thể không bội phục ánh mắt chính mình tốt như vậy,quả nhiên thiếu niên tinh lực tràn trề, dây dưa không dứt.
Nàng ở trên người hắn càn quấy một trận, sau đó Thẩm Mộ Ngôn đảo khách thành chủ, hai người thay đổi vài cái tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng dựa vào bàn trang điểm, Thầm Mộ Ngôn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, mạnh mẽ thọc vào rút ra, nàng cơ hồ mềm nhũn thành xuân thuỷ, thật là mất hồn muốn chết.
Chờ hai người lăn lộn đủ rồi, bên ngoài không có ai, trên cao hoàng hôn đổ oà xuống mặt đất, bóng tối bao trùm.
Xem ra trợ lý đã tới, còn biết hắn ở phòng hoá trang làm chuyện gì, tự nhiên không dám tới quấy rầy, còn hiểu chuyện săn sóc mà giúp hắn xin nghỉ.
Thẩm Mộ Ngôn phục hồi tinh thàn lại, nhìn nữ nhân bên cạnh, nàng đang mặc váy liền áo màu đen, ánh mắt hắn mềm mại một chút, tự giác vòng đến sau lưng nàng, giúp nàng đem khoá kéo kéo lên, tự nhiên sẽ nhìn thấy phần lưng trắng nõn như tuyết của nàng.
Vừa rồi khi tiến vào nàng từ phía sau, làn da trần trụi bóng loáng va vào mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, còn có xương cánh bướm, da thịt mềm mại như nước, tất cả đều làm hắn mê mụi, sắc dục huân tâm, thú tính dâng trào, hận không thể đem nữ nhân này nuốt vào bụng.
Nguyễn Kiều Kiều xoay người lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú mê người của Thẩm Mộ Ngôn.
"Thật ngoan..."
Nghe thấy lời này, mắt Thẩm Mộ Ngôn xẹt qua một tia bất mãn.
Nàng đây là có ý gì, chẳng lẽ tưởng hắn là tiểu hài tử sao?
Thẩm Mộ Ngôn nhất thời khí huyết dâng trào, bàn tay chạm đến sau lưng nàng, đem khoá kéo hắn vừa tự tay kéo lên kéo xuống lần nữa.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩn ra một chút, váy lụa tơ tằm theo đường cong thân thể nàng chậm rãi chảy xuống mặt đất, mà thiếu niên ngoan ngoãn của nàng duỗi ra chân dài, cắm vào giữa hai chân nàng, một tay chạm vào áo ngực màu trắng ren, đem vải dệt toàn bộ kéo xuống, lộ ra một đôi ngực cao vυ't.
Thiếu niên cuối đầu, một tay ôm lấy eo nàng, môi mỏng ngậm lấy vυ' nàng, lưỡi đỏ hồng mềm mại liếʍ liếʍ, như đang thưởng thức bánh kem mỹ vị ngọt ngào.
Động tác tràn đầy dụ hoặc, tương phản với ánh mắt trong suốt sáng ngời của hắn, thật là làm nàng khép chân không được nha!
Nguyễn Kiều cười cười, mặc dù nàng bây giờ chân mềm eo mỏi, nhưng mà tiểu thịt tươi trước mắt quá ngon miệng, nàng có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể căng da đầu mà làm nha!
Chính mình câu dẫn tiểu chó con, đột nhiên phát hiện tiểu chó con thực ra là tiểu chó săn, còn có thể làm sao bây giờ, cắn răng cũng muốn ăn nha!