Kiểm tra?!
Tay Cao Hách dọc theo phần cột sống lõm xuống trên lưng Hướng Nam trượt xuống dưới. Hướng Nam giật mình, hai tay dùng lực chuyển động, không ngờ lại bị Cao Hách tăng sức đè trở lại. Cảm nhận được rõ ràng tay Cao Hách đang dừng lại ở đâu, Hướng Nam hoảng sợ.
“Cao Hách, cậu không được…”
Tay Cao Hách đột nhiên tiến vào, lời vốn định nói ra của Hướng Nam liền biến thành tiếng rên. Động tác kia của Cao Hách rất hung hãn, Hướng Nam đau đến mức hai tay đang chống trên tường lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm.
Cho dù cố sức tiến vào như vậy, ngón tay Cao Hách chỉ chen vào được một chút. Mày Cao Hách khẽ nhíu lại, hỏi Hướng Nam: “Nơi này, Thường Triết chưa có đi vào?”
Hướng Nam cắn môi hai mắt nhắm nghiền, nghe thấy Cao Hách hỏi vậy, vội vã lắc đầu.
Trong lòng Cao Hách như có nút thắt được mở ra.
Hắn thản nhiên cong khóe miệng, ngón tay sau khi rút ra thì cứ lần lữa xoa xoa ở chỗ đó của Hướng Nam rồi lại thử tiến vào. Hướng Nam hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa nghẹn ngào thành tiếng.
“Rất khó chịu sao?”
Cao Hách lẩm bẩm liếʍ vành tai Hướng Nam, cả người y chấn động: “Cao Hách, không nên như vậy….”
Tiếng Hướng Nam rất nhẹ, mang theo ý cầu xin.
Cao Hách ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng: “Không nên như vậy, vậy phải như thế nào?”
Ngón tay lại chen vào bên trong, rất thỏa mãn nghe thấy tiếng hút khí của Hướng Nam. Hắn rút ngón tay rồi luồn ra đằng trước vuốt ve bụng Hướng Nam, dọc theo đường cong thân thể y mà đi xuống dưới.
“Thường Triết làm cách nào để lấy lòng anh vậy? Thế này sao?”
Nơi yếu ớt của Hướng Nam bị nắm lấy, bị chậm rãi xoa nắn
Luồng khí nóng hổi của Cao Hách phả vào cổ Hướng Nam, thần kinh của Hướng Nam bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Theo động tác tay Cao Hách, đầu gối Hướng Nam nhũn ra, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp.
“Anh còn chưa trả lời tôi, có phải thế này không?”
Phía trước bị Cao Hách ác ý trêu đùa, tiếng rêи ɾỉ ẩn nhận không nhịn được mà tràn ra, cả người Hướng Nam run rẩy, yếu đuối chảy ra *** dịch. Tay Cao Hách trở nên ẩm ướt, sự xoa nắn chậm rãi mang đến thanh âm tràn đầy tình sắc. Hướng Nam chịu không nổi cầu xin: “Không… Không nên như vậy…”
Hướng Nam cảm giác thân dưới mình căng cứng, rất đau.
Y liên tục lắc đầu, không ngờ sự cự tuyệt lại mang đến sự trêu chọc càng ác ý của Cao Hách.
“…Ô…”
Đầu nhũ chưa bị chạm đến khẽ dựng đứng, Hướng Nam khó nhịn ngửa đầu lên, toàn bộ làn da mật ong bị khí nóng *** mỹ bao vây nổi lên một mạt hồng mê người.
“Muốn bắn sao?”
Cao Hách thì thào hỏi, ở vành tai mẫn cảm của Hướng Nam liếʍ cắn. Cả người Hướng Nam căng cứng, tuôn trào trong tay Cao Hách.
Thân thể Hướng Nam nhũn ra, mơ mơ màng màng bị Cao Hách kéo lên giường.
Lưng y vừa chạm với lớp đệm mềm mại thì hậu đỉnh phía dưới đã bị ngón tay Cao Hách tiến vào. Cao Hách đưa thứ y vừa bắn ra tiến vào trong, muốn làm mềm trơn bên trong. Hướng Nam lấy lại hơi thở biết hắn định làm gì liền triệt để hoảng loạn.
Cắn răng nâng thắt lưng đã mềm nhũn, Hướng Nam đột ngột nhấc chân đạp Cao Hách một cái. Cao Hách không đề phòng bị y đạp xuống giường, kêu lên một tiếng đau đớn, ôm tay bị thương mặt đau đớn ngồi trên mặt đất. Hướng Nam thấy hắn như vậy, ngây ra một lúc, choáng váng.
Đá phải tay hắn sao?
Hướng Nam vừa rồi rất hoảng loạn, căn bản không rõ mình đã đá vào đâu của Cao Hách.
Y phi thường khẩn trương, bò xuống giường tới bên cạnh Cao Hách. Cao Hách giống như cáu kỉnh, tuy đau đớn, nhưng lắc trái lắc phải không cho y nhìn, Hướng Nam sốt ruột: “Bệnh viện, tôi bây giờ nhanh chóng đưa cậu vào bệnh viện.”
Hướng Nam nói rồi liền vào phòng tắm lấy quần áo, không ngờ mắc cá chân y đột nhiên bị kéo, cả người ngã xuống mặt đất. Lúc lấy lại tinh thần, bản thân đã bị Cao Hách đặt dưới thân.
Cao Hách lừa y?!
Nhưng nhìn bộ dạng nhịn đau lúc trước của Cao Hách thì không giống.
Cao Hách cúi người gặm cổ Hướng Nam, dọc theo đường vai cắn đến xương quai xanh y. Hướng Nam muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại sợ làm tay hắn đau lần nữa.
Hướng Nam thở dốc nói: “Cao Hách, cậu dừng…. A….”
Điểm nổi lên trước ngực đột nhiên bị Cao Hách cố sức mυ'ŧ, cả người Hướng Nam cong lên, phía dưới lần thứ hai ngẩng đầu.
Y cắn môi cố nhịn kɧoáı ©ảʍ khiến người ta nghẹt thở kia, trong lòng nhớ tới vết thương của Cao Hách bây giờ rất nghiêm trọng. Y muốn khuyên Cao Hách dừng lại, thế nhưng Cao Hách hoàn toàn không có ý đó.
“Không nên tiếp…”
“Đại thúc…”
Cao Hách đột nhiên mở miệng kêu đại thúc làm Hướng Nam ngẩn ra.
Một phen giày vò, thanh âm Cao Hách trở nên khàn khàn. Hắn kéo cằm Hướng Nam để Hướng Nam nhìn thẳng vào mình. Từ trên cao nhìn xuống, vùng xung quanh lông mày vì đau đớn mà nhăn lại, Cao Hách nhỏ giọng: “Tôi muốn đi bệnh viện.”
“Được….”
Cao Hách cuối cùng cũng chịu nghe lời, Hướng Nam mặt ửng hồng thở phào một hơi.
Thế nhưng…
“Có điều trước đó anh phải hợp tác với tôi.”
“Hợp… A!”
Phun ra một chữ, Hướng Nam thảm thiết kêu to
Cảm giác đau đớn như bị xé rách chạy dọc cột sống lên đến não bộ, Cao Hách đột nhiên tiến vào làm trước hai mắt Hướng Nam trở thành một màn đen kịt.
Kỳ thực Cao Hách không có tiến vào thành công, bởi vì chỗ đó của Hướng Nam chưa nới rộng đủ, nên Cao Hách lần này chỉ vào được một nửa.
Cao Hách cũng rất thống khổ, nhíu chặt lông mày cúi người dỗ dành Hướng Nam. Phần thân vốn ngẩng đầu của Hướng Nam vì đau đớn mà rũ xuống, y lắc đầu cầu Cao Hách rút ra. Cao Hách lại tiến về phía trước, nghe thấy Hướng Nam mạnh mẽ hút khí, chỉ đành rút ra.
“Đại thúc, anh nhìn tôi, anh nhìn tôi.”
Không biết có phải do tay đau hay không, cả trán Cao Hách mướt mát mồ hôi. Hắn nhấc tay Hướng Nam lên vuốt ve khuôn mặt vì đau mà dần trắng bệch của hắn, nói: “Hướng Nam, tay tôi thực sự rất đua.”
Hậu đỉnh của Hướng Nam cũng rất đau, nhìn sắc mặt xấu xí của Cao Hách, y nói: “Vậy cậu đừng làm nữa, chúng ta lập tức đi bệnh viên…”
Hướng Nam tận tình khuyên bảo, thế nhưng Cao Hách chỉ thân dưới của mình: “Anh xem tôi hiện tại thế này ra ngoài nổi sao?”
Mắt Hướng Nam nhìn theo, thứ to lớn đang trong tư thế chờ được phân phó đó, làm khuôn mặt vốn vì sự xâm nhập của Cao Hách mà trở nên trắng bệnh của Hướng Nam đỏ bừng.
Hướng Nam xấu hổ thu lại ánh mắt quay đầu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Thứ cực nóng của Cao Hách một lần nữa đặt trước cửa Hướng Nam, nhẹ giọng nói: “Anh phải thả lỏng, để tôi đi vào.”
Hướng Nam lùi về sau, hoảng loạn nói: “Không được. Không nói đến chuyện tôi không muốn, coi như là muốn giúp cậu đi, cậu cũng không thể vào được.”
Hướng Nam mặt đỏ tới tận mang tai, nói những lời thật lòng.
Cao Hách hiện tại chỉ có thể sử dụng một tay, không tiện, Hướng Nam lại không biết làm thế nào.
Quan trọng hơn là, y không tình nguyện để bị hắn làm.
Nếu không thế này đi….
Thấy Cao Hách thực sự rất đau đớn, Hướng Nam mở miệng: “Nếu không….”
Hướng Nam định lấy tay giúp hắn giải quyết, thế nhưng y lại bị Cao Hách cắt ngang lời.
“Có thể rồi.”
“Hở?”
Cao Hách thả Hướng Nam ra, ngồi dậy: “Anh vào phòng bếp, mở ngăn tủ thứ nhất lấy tuýp kem bôi tay ra đây.”
“Kem bôi tay?”
Ý của Cao Hách vẫn là kiên quyết muốn làm.
Hướng Nam do dự một hồi, thấy Cao Hách nhịn đau rất khổ cực đành nghe lời hắn mà đứng dậy đi vào phòng bếp.
Mới vừa vươn tay nắm lấy tuýp kem kia, Hướng Nam đã bị Cao Hách cũng vào cùng áp vào tủ bát.
Vòm ngực rắn chắc dán vào lưng Hướng Nam, Cao Hách vươn tay trái về phía y, nhẹ giọng: “Bóp thứ bên trong ra tay tôi.”
Hướng Nam biết mình trốn không thoát.
Hơn nữa y lo cho vết thương trên tay Cao Hách, đành phải thỏa hiệp.
Có sự trợ giúp của kem bôi, tay Cao Hách từng chút một tiến vào cơ thể Hướng Nam.
Cao dịch dần dần theo nhiệt độ cơ thể Hướng Nam mà tan ra. Tràng bích bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Hướng Nam cũng dần có phản ứng, y nhịn xuống cảm giác khó chịu bị xâm nhập, cắn chặt môi. Cuối cùng, thân thể đột nhiên chấn động, tràng bích ấm áp của y co rút kẹp chặt tay Cao Hách, cơ thể nhanh chóng ứng đỏ. Cao Hách biết mình đã tìm thấy nơi muốn tìm.
“Là ở đây sao?”
“…..Ô…..”
Cao Hách liên tục chạm vào chỗ đó khiến cơ thể Hướng Nam run rẩy.
Máu trên người Hướng Nam như bị đun sôi mà tỏa nhiệt hầm hạp, cơ thể nhanh chóng có thay đổi.
“Buông…”
Y co người, nơi yếu đuối chưa được chạm vào cũng ngẩng đầu, tích cực tiết ra *** dịch.
Cao Hách thấy y như vậy, ***g ngực đập bang bang. Hắn lắc đầu, hô hấp không đều: “Không thể buông anh ra nổi rồi.”
Cao Hách chờ không được, vội vàng rút tay đem mình tiến vào.
“…… A…..”
Thân thể bị xâm nhập, phần thân nóng rực của Cao Hách khiến cả người Hướng Nam căng cứng. Cao Hách bị y kẹp chặt đau đớn kêu một tiếng, môi áp lên tai y dỗ: “Đại thúc, anh phải thả lỏng a…”
Cao Hách cúi người cắn vai Hướng Nam, tay trái vươn ra phía trước ôn nhu chọc ghẹo phần thân yếu ớt của Hướng Nam. Cơ thể căng cứng của Hướng Nam dần vì kɧoáı ©ảʍ mà dịu lại. Cao Hách thở phào một hơi, bắt đầu ở trong cơ thể Hướng Nam nhẹ nhàng ra vào.
Dần dần, Cao Hách được nội bích ấm áp của Hướng Nam bao lấy có chút không khống chế được.
Thế tiến công của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, động tác càng ngày càng nhanh. Hai tay Hướng Nam nắm chặt tủ bát, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Điểm mẫn cảm chết người của y không ngừng bị Cao Hách đâm vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Không lâu sau, Hướng Nam bắn ra, chất lỏng trắng đυ.c bắn tung tóe trên tủ bát. Nội bích Hướng Nam co chặt một cái, Cao Hách cũng bắn ra trong người y. Tràng bích Hướng Nam bị chất lỏng nóng bỏng chảy vào, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Hơi thở hai người chưa ổn định, ngực kịch liệt phập phồng.
Cao Hách quay đầu Hướng Nam lại.
Hắn thừa lúc cắn môi Hướng Nam mà rút phần thân cực nóng của mình ra khỏi cơ thể Hướng Nam.
Nghe thấy tiếng hút khí của Hướng Nam, đầu lưỡi hắn cạy mở môi y chui vào.
Như trấn an mà tinh tế hôn sâu Hướng Nam, trải qua một trận giày vò này, lần kinh nghiệm chật vật nhất của Cao Hách cục cưng cuối cùng cũng kết thúc viên mãn dưới sự hợp tác không chút tình nguyện của Hướng Nam đại thúc.
QQ: Xôi thịt nóng hôi hổi Vừa thổi vừa nhấm nào XD Hôm nay đang bực mình, may mà được Hách cưng gỡ gạc lại: