Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 11: Gặp lại người xưa

Hướng Nam làm một việc khiến mọi người rất bất ngờ.

Y không để ý đến mấy người kia, bỏ đi.

Bầu không khí giằng co liền bị phá vỡ, lực chú ý của mọi người đều bị Hướng Nam lôi đi. Cho đến lúc Hướng Nam vào trong thang máy, ánh mắt Thiếu Kiệt và Thường Triết vẫn như cũ bám theo y, nhưng không ai có ý định giữ y lại.

Lúc cửa thang chuẩn bị khép lại, Trình Nam nghiêng mình tiến vào.

“Rất có bản lĩnh đó.” Trình Nam ngẩng đầu nhìn số báo tầng trong thang máy thay đổi, giọng lạnh lùng châm chọc Hướng Nam: “Để bọn họ vì anh mà tranh giành ghen tuông. Ha, rất giỏi đó.”

“Vì tôi?”

Hướng Nam quay mặt nhìn về phía Trình Nam, Trình Nam cũng quay lại đối mặt với y. Trong mắt Trình Nam mang theo ý mỉa mai, rất lạnh lùng. Hướng Nam hạ tầm mắt nhẹ giọng tự giễu: “Tôi còn chưa tự cho mình đến mức đó…”

Lời Hướng Nam nói khiến Trình Nam giật mình.

Bản thân Hướng Nam rất rõ, y trong lòng bọn họ chả là gì.

Đám thiếu gia từ nhỏ đã được tâng bốc đến tận trời, thế nào cũng không cho phép người khác tranh với mình. Việc của Hướng Nam, giận hờn chẳng qua do bọn họ cảm thấy mình bị người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cửa thang máy mở ra, Hướng Nam không hề quan tâm đến Trình Nam, tự mình bước ra trước.

Hướng Nam xem như là thức suốt đêm trực ca, như bình thường thì vốn nên về ký túc xá của mình ngủ bù. Thế nhưng y tối hôm qua đi làm chưa được nửa buổi đã xin nghỉ đến chỗ Thường Triết ngủ, tinh thần sung mãn vô cùng, ngủ bù tự nhiên cũng không cần nữa.

Y nhớ tủ lạnh ở phòng Cao Hách sắp hết đồ, thấy thời gian còn sớm liền quay về ký túc xá bảo vệ thay quần áo rồi đi siêu thị. Không lâu sau, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi ra.

Y muốn qua đường cái, xách một đống đồ cử động có chút vụng về. Y đứng bên đường xác nhận an toàn rồi mới nhấc chân lên đi. Đột nhiên một chiếc xe vọt về phía y, y kinh hoàng lùi lại. Vỉa hè so với mặt đường cao hơn một chút, lùi lại một bước, gót chân y đập vào lề đường. Y ngã xuống lối đi bộ, đồ trong túi rơi lung tung.

Người lái xe đó thực thô lỗ, hoàn toàn không có phanh lại, phi nhanh đi. Hướng Nam mắt mở to vẻ mặt kinh hoàng nhìn chiếc xe đã đi xa, một lúc lâu không thể nào hết sợ mà đứng lên.

Vừa rồi thật nguy hiểm.

Chiếc xe đó lao lại giống như muốn đâm y vậy.

Y thu hồi ánh mắt vỗ vỗ ngực, tự xoa dịu tâm thần của chính mình, bên cạnh đột nhiên có một người đi tới khom lưng vươn tay muốn dìu y dậy. Y ngẩng đầu, lọt vào mắt lại là người bình thường giờ này vẫn đang say giấc nồng – Cao Hách.

Cùng Cao Hách túi to túi nhỏ về ký túc xá, buông đồ đạc xuống, Cao Hách nhìn đồng hồ, hỏi Hướng Nam: “Mai anh nghỉ phải không?”

“Hửm?” Hướng Nam đang vùi đầu vào đống túi đếm lại số đồ mình mua, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng rồi.”

Ca làm của Hướng Nam là bốn ngày một. Ngày đầu tiên làm ca sáng ngày thứ hai làm ca đêm đến sáng ngày thứ ba sáng sớm ngày thứ ba hết ca liền là thời gian trở về ngủ bù đến ngày thứ tư thì là ngày nghỉ.

“Cậu có gì đặc biệt cần dặn dò sao?”

Đột nhiên hỏi như vậy.

“Mấy ngày này không có việc gì thì đừng chạy loạn.”

Cao Hách vừa nói thể, phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là nhíu mày: “Vì sao?”

Cao Hách thản nhiên liếc y, không hề có ý giải thích. Hắn nhìn một lúc, để lại Hướng Nam vẫn đang không hiểu gì ra mở cửa, xem ra là chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu định đi đâu?”

Hướng Nam biết, tuy gần đây Cao Hách đều dậy ăn sáng, thế nhưng cái gọi là bữa sáng cũng phải sau chín giờ, hắn vẫn như cũ không học tiết sáng.

Cao Hách không quay đầu, bỏ lại một câu: “Xuống tầng mượn sách.”

Cửa tự động khép lại. Hướng Nam không nghĩ nhiều, ôm đồ vào phòng bếp.

Rất nhanh, vấn đề của Hướng Nam xuất hiện.

Nước tương hết rồi.

Hướng Nam nghĩ lúc làm cơm trưa sẽ cần. Y chuẩn bị tốt bữa sáng đem đặt lên bàn rồi đi ra ngoài. Đi tới trước cửa thang máy, thang máy bị người bấm dừng lại. Hai cậu thanh niên cao to ở phòng ký túc bên cạnh ra ra vào vào thang máy, mang đống đồ đã dùng giấy gói lại cẩn thận đặt vào. Hướng Nam thấy bọn họ bận rộn như vậy chả biết đến bao giờ mới xong, chỉ đành quay người đi thang bộ.

Thang bộ là loại đóng kín. Tất cả ánh sáng tự nhiên bên ngoài đều bị ngăn cách, đèn chân không chiếu sáng, lộ một vẻ im ắng thiếu sức sống cùng lạnh lẽo.

Nơi như vậy luôn khiến con người ta khϊếp sợ, thế nhưng Hướng Nam lại không thấy gì.

Y làm bảo vệ. Leo cầu thang đến từng tầng kiểm tra là việc cần làm mỗi giờ trực, gian thang bộ này y đã sớm quen thuộc rồi.

Hướng Nam đi thêm vài bước đột nhiên nghe thấy một tiếng động nho nhỏ phía sau. Y quay đầu lại nhìn, cầu thang trống rống phía trên không có thứ gì. Y suy nghĩ một chút, cho rằng là mình đa nghi, liền tiếp tục bước xuống.

Một hơi leo xuống ba tầng lầu, y cúi đầu bước chậm rãi. Đang định nhấc chân lên sau lưng đột nhiên có người đẩy mạnh một cái, trọng tâm của Hướng Nam trong nháy mắt đồ về phía trước, tim y đập ‘thình thịch’, thầm kêu gay go.

Y ngã xuống khỏi cầu thang.

Cơn đau đớn trong dự đoán lan ra khắp người. May mà phía dưới cầu thang có người đệm lưng, Hướng Nam ngã đè lên người nọ. Lực độ quá lớn, hai người cùng ngã xuống đất.

“Đau!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hướng Nam vội vàng nhướn người dậy. Thấy Cao Hách vẻ mặt thống khổ ôm tay phải, tim Hướng Nam liền ngừng đập.

=. =. =. =. =

Trong bệnh viện.

“Bác sĩ, cậu ấy thế nào?”

“Gãy xương.”

Vị bác sĩ đi ra nói xong ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hướng Nam liền ngừng lại.

Hướng Nam gặp ánh mắt hắn mà không tự nhiên lùi một bước. Ánh mắt của vị bác sĩ này làm y thấy không thoải mái.

Bác sĩ này là Cao Hách lúc nhập viện kiên trì muốn gặp. Không biết vì sao, Hường Nam cảm thấy y giống như đã gặp người này ở đâu đó.

“Hai người chắc đã gặp nhau rồi.”

Giọng nói Cao Hách truyền đến, Hướng Nam cùng bác sĩ đồng thời nhìn qua. Cao Hách ngồi trên xa lăn được người khác chậm rãi đẩy ra.

Ánh mắt Hướng Nam dừng lại trên cánh tay phải bị cố định của hắn.

Khi đó nếu không có Cao Hách đúng lúc đi cầu thang về phía ngược lại, còn vừa hay đi đến đúng tầng đó làm đệm lưng, y mà ngã xuống nhất định sẽ gãy cổ.

Trong lòng Hướng Nam tràn ngập cảm kích cùng áy náy đối với Cao Hách.

Cao Hách nhàn nhạt cười, nói với vị bác sĩ kia: “Đây là người hầu tôi mới thuê ở trong trường. Lúc trước Thiếu Kiệt nói bà Ngụy đã về, muốn ăn bữa cơm, thấy anh ấy liền mượn lôi đi. Tôi nghĩ tối hôm đó hai người hẳn là đã gặp nhau.”

Đây là lời nói dài nhất Cao Hách từng nói từ khi Hướng Nam biết Cao Hách cho tới giờ. Hướng Nam thấy kỳ quái, Cao Hách không là loại người lôi mấy chuyện này ra để lôi kéo làm quen. Có điều y phát hiện vị bác sĩ này sau khi nghe Cao Hách nói xong ánh mắt thay đổi, trở nên tốt hơn.

“Ồ, hóa ra là vậy.” Vị bác sĩ kia mỉm cười, nói với Hướng Nam: “Trò đùa hôm đó làm lão thái thái rất tức giận.”

“Lúc đó tôi cũng không biết Ngụy thiếu gia cậu ấy…” Mặc kệ nói thế nào, Hướng Nam cũng cảm thấy trong trò đùa kia mình đã mơ hồ trở thành đồng lõa. Y áy náy, hơi cúi người với vị bác sĩ kia: “Thật xin lỗi…”

Vị thầy thuốc kia phất tay: “Không, không, không, là thiếu gia nhà chúng tôi bướng bỉnh làm phiền mọi người.”

Làm phiền?

Cao Hách ở bên cạnh nhìn xuống cánh tay bị thương của mình, hàng lông mi dài che đi tia gợn sóng trong ánh mắt.

Quả thực là…

Làm phiền lớn!

Cao Hách kiên trì không ở bệnh viện, bác sĩ cũng không ép hắn, khai cho hắn một đơn thuốc. Vị thầy thuốc kia trăm dặn ngàn dò muốn Hướng Nam phải chăm sóc tốt cho Cao Hách, phải chú ý để hắn nghỉ ngơi, còn nghiêm túc nói với Hướng Nam, nếu trong lúc bị thương mà không xử lý tốt, biến thành lệch xương, vậy thì phải gặp lại trên bàn mổ.

Bị vị thầy thuộc kia dọa sợ, toàn bộ tâm trí Hướng Nam đều đặt lên người Cao Hách.

“Cậu chờ tôi ở đây.” Vị thầy thuộc kia tìm một nơi ổn định cho Cao Hách tạm thời nghỉ ngơi. Hướng Nam ở bên cạnh xe lăn của y cúi người: “Tôi đi xếp hàng lấy thuốc cho cậu.”

Cao Hách uống nước, không nói gì, hàng lông mi khẽ rung. Hướng Nam biết đây là lời trả lời của hắn.

Hướng Nam đi ra ngoài.

Y ra đến bên ngoài phòng nghỉ, vốn muốn tìm một người y tá để hỏi xem lấy thuốc ở đâu, nhưng lúc y thấy ba chữ ‘Khu nằm viện’ trên thanh chỉ đường của bệnh viện, lòng y khẽ run rẩy.

Do dự một hồi, y quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ bên kia một chút, dùng thang máy cuộn đi xuống tầng một.

Gian phòng bệnh ở chung của khu nằm viện, một cụ bà đang nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cụ ông nằm trên giường không biết là tỉnh hay đang ngủ. Cụ bà nhìn qua có vẻ rất mệt, động tác chệnh choạng. Hướng Nam tránh ở bên ngoài nhìn thấy tim liền thắt lại, một người đàn ông lớn tuổi, hốc mắt lại ươn ướt.

Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…

Tay y bấu chặt vào tường, lực rất lớn, ngay cả các đốt tay cũng trở nên trắng bệch.

Cụ bà đắp lại chăn rồi, lần tìm định ngồi xuống ghế, không biết là cảm thấy chóng mắt hay thế nào, cơ thể bà đột nhiên ngiêng về phía trước. Trong lòng Hướng Nam vừa nghĩ định lao tới thì đột nhiên có ai mạnh mẽ giữ lại. Hướng Nam bị đẩy vào hành lang tròn khá dài khu phòng cách ly. Y tập trung nhìn, chớp chớp mở to hai mắt.

“Là anh…..”

Khuôn mặt tao nhã đứng trước Hướng Nam, đôi mắt phượng tiêu chuẩn say mê nhìn Hướng Nam sắc mặt trắng bệch, cánh môi mỏng của người nọ khẽ mở: “Tôi tìm anh rất lâu rồi!”