Hướng Nam trở lại ký túc xá của Cao Hách. Cửa bên sườn phòng khách thông ra ban công mở rộng, cửa phòng ngủ Cao Hách thì đóng chặt, có vẻ như Cao Hách vẫn còn chưa dậy.
Buổi tối trước khi ngủ quên đóng cửa ban công sao?
Hướng Nam nhíu mày.
Hướng Nam nhìn đồng hồ. Y đi tới trước cửa phòng Cao Hách gõ nhẹ hai cái, bên trong không có tiếng động gì. Y thử đẩy cửa ra, phát hiện cửa không có khóa liền bước vào.
Cao Hách lúc này đang nằm trên giường.
Hướng Nam đi qua nhẹ nhàng gọi Cao Hách một tiếng. Thấy Cao Hách không có phản ứng gì, Hướng Nam xoáy người lại.
Còn chưa dậy, vậy là cũng không biết chuyện y lỡ quên làm bữa sáng.
Hướng Nam có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hướng Nam đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có ánh nhìn. Y chớp chớp mắt quay đầu lại, hai mắt Cao Hách vẫn nhắm chặt như cũ. Hướng Nam thấy kỳ quái, nghĩ là do mình đa nghi, cười nhẹ bước ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cao Hách mở mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại hồi lâu. Hắn quay người kéo chăn trùm đầu, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hướng Nam không biết, Cao Hách đã sớm tỉnh. Hơn nữa cũng như Trình Nam, đứng ở chỗ ban công, đúng lúc nhìn thấy cảnh Hướng Nam bước xuống từ xe Thiếu Kiệt.
Hướng Nam cả tối ngủ không ngon, cơ thể mệt mỏi rã rời. Y làm xong cơm trưa rồi dọn đồ lên bàn, thấy kim đồng hồ sắp chỉ đến mười hai giờ trưa, liền ngồi ở sofa chờ Cao Hách thức dậy. Chờ mãi chờ mãi rồi thϊếp đi mất.
Không biết mình ngủ được bao lâu, người chấn động, Hướng Nam đột nhiên tỉnh lại. Y mơ màng nhìn xung quanh, thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa được động qua, y ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cau mày.
Sao còn chưa dậy?
Cơm nước lạnh hết cả rồi.
Cửa phòng Cao Hách vẫn đóng chặt như trước. Hướng Nam đứng dậy một lần nữa vào trong phòng hắn, Cao Hách vẫn còn đang ngủ. Hướng Nam lại gọi hắn, hàng lông mi dài khẽ rung, Cao Hách mở mắt.
Cả người hắn mơ màng, Hướng Nam hỏi: “Buổi chiều cậu có tiết không?”
Mắt Cao Hách mở nửa, hơi nước chuyển động.
Hắn không nói gì, xoay lưng về phía Hướng Nam rồi lại tiếp tục ngủ.
Hướng Nam thấy hắn như vậy thì cũng không biết nói gì, có lẽ không nên quản chuyện của hắn, mím mím môi, đi ra ngoài.
Hướng Nam một mực ở phòng khách chờ tới hơn bốn giờ chiều, Cao Hách vẫn không bước ra khỏi phòng.
Điện thoại cố định trong ký túc xá đột nhiên vang lên.
Hướng Nam nhấc diện thoại, đang định mở miệng, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nói.
“Xin hỏi Hướng Nam có ở đó không?”
Không ngờ tới người đầu bên kia tìm y, Hướng Nam có chút bất ngờ nói: “Tôi đây.”
“Anh chờ một chút.”
Bên kia điện thoại chuyển cho người khác, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Là A Nam sao?”
Tay Hướng Nam run run, cả người ngây ra.
“Là A Nam sao?”
Đầu bên kia lại hỏi.
“Mẹ…”
Hướng Nam khó khăn mở miệng, không chỉ tay run run, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
“Sao mẹ biết con ở đây?”
“Tìm con cũng thật khó quá đi. Mẹ gọi điện đến khu ký túc xá của con thì bọn họ bảo là con không có đó. Họ bảo con thường đến ký túc xá của một cậu học sinh nên cho mẹ số điện thoại của người quản lý, để mẹ hỏi quản lý xem số điện thoại phòng ký túc của cậu học sinh đó là gì. Me liền nhờ người ta gọi, thực vất vả mới tìm thấy con a.”
Đầu bên kia cụ bà oán giận, đầu bên này Hướng Nam im lặng nghe. Cuối cùng, cụ bà oán giận xong thì nhẹ nhàng hỏi: “A Nam, dạo này con khỏe chứ?”
“Con ở đây rất tốt….” Hướng Nam gật đầu đáp: “Ba… Ba dạo này thế nào ạ?”
“Sau khi ông ấy chuyển viện vẫn luôn mê man, không ăn được gì vào, thi thoảng còn nôn. Lúc tỉnh táo hơn một chút thì rất cáu kỉnh, mồm liên tục hoạt động, rất tức giận, nhưng giọng nói không thực rõ ràng, không hiểu ông ấy đang rì rầm cái gì. Bác sĩ nói bệnh nhân sau khi trúng gió nhẹ có nguy cơ trong một khoảng thời gian ngắn lại trúng gió…” Cụ bà đầu bên khẽ nức nớ: “A Nam, trong khoảng thời gian này ba còn chỉ cần nghe thấy tên con liền phán ứng đặc biệt mạnh mẽ. Mẹ vẫn không hiểu, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ba con lại đột nhiên trúng gió?”
“Hôm đó…”
Một dáng người trẻ tuổi hiện lên trong đầu Hướng Nam. Hướng Nam không chỉ giọng nói run rẩy, ngay cả trái tim cũng đang run lên.
“Con cũng không biết…” Hướng Nam đáp: “Hôm đó ba đột nhiên bị như vậy…”
Y đang nói dối.
Y biết cha mình có thể cả đời sẽ không tha thứ cho y, thế nhưng y vô tội, mà đoạn ký ức đó thực kinh khủng.
Y không đủ can đảm nói cho mẹ biết.
Cụ bà đầu bên kia hỏi: A Nam, con dạo này bận sao? Khi nào con về thăm ba con đi.”
“Dạ…”
Thanh âm Hướng Nam trở nên nghẹn ngào.
Y rất muốn về, nhưng y không dám. Y sợ sự xuất hiện của mình sẽ càng khiến bệnh tình của cha trầm trọng thêm. Y an ủi mẹ, một lúc sau, dập điện thoại xuống.
Khi đó vì sao lại xảy ra chuyện như vậy…
Hướng Nam buông ống nghe xuống đau khổ nhắm hai mắt lại.
“Tôi đói.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm Hướng Nam giật mình. Y quay đầu lại, Cao Hách đứng trong phòng bếp, đang diện vô biểu tình nhìn y.
“Cậu….”
Hắn đi ra từ lúc nào vậy?
Hướng Nam có chút luống cuống, suy nghĩ rối loạn. Cuối cùng, Hướng Nam thu lại nỗi lòng, hạ tầm mắt đứng dậy.
“Cậu chờ một chút, tôi đi hâm lại đồ ăn cho cậu.”
Hướng Nam vội vã cho thức ăn trên bàn vào mâm rồi nhanh chóng bê vào phòng bếp.
Đưa mắt nhìn theo Hướng Nam vào phòng bếp xong, mắt Cao Hahcs lại liếc về phía chiếc điện thoại cố định trên bàn trà. Đôi con ngươi u tĩnh, như đang có suy tư.
Hướng Nam cũng hôm đó phải trực ca đêm sau sáu giờ chiều. Cao Hách dậy muộn, bữa này trực tiếp coi như là bữa tối.
Thời gian trực ca, Tiểu Hồ cứ luôn cúi gằm mặt. Bản thân Hướng Nam tâm tình cũng đã không tốt, thấy bộ dạng đó của Tiểu Hồ lại càng bị ảnh hưởng.
Đồng nghiệp cùng trực hỏi một lúc mới biết là Tiểu Hồ thất tình.
“Anh nói, tôi có gì không tốt sao?”
Tiểu Hồ nhân lúc cùng Hướng Nam tuần tra đi siêu thị mua rượu, ép Hướng Nam cùng cậu ta uống.
Rượu vào, Tiểu Hồ bắt đầu kể khổ.
“Làm bảo vệ thì làm sao!” Tiểu Hồ lại mở thêm chai nữa, vươn năm ngón tay: “Người khác làm bảo vệ, tôi cũng làm bảo vệ. Mỗi tháng tôi nhận được từng đó lương, tôi kém sao?”
Hướng Nam cũng là một bụng khổ sở, nhưng y chỉ lắc đầu đáp lại Tiểu Hồ, rất trầm mặc.
Không bao lâu, tửu lượng kém khiến Hướng Nam đáng thương say.
Y khóc.
Tiểu Hồ vốn đang không ngừng phàn nàn liền bị dọa, có chút luống cuống tay chân.
“Này này, anh sao vậy?”
Hướng Nam như vậy làm cậu không biết phải làm sao.
“Rõ ràng chuyện không liên quan đến tôi, tôi cũng là bị ép buộc, vì sao lại oán tôi…”
“Oán anh? Không có a, tôi không có.”
Tiểu Hồ mắng là mắng người đàn bà vứt bỏ mình kia. Cậu ta không hiểu sao Hướng Nam lại đem nhưng lời mắng chửi đó áp lên chính mình.
Tiểu Hồ không biết, kỳ thực không có liên quan đến cậu ta, lời Tiểu Hồ nói cả một buổi tối Hướng Nam không nghe vào được mấy câu.
“Vì sao lại trách tôi…”
Hướng Nam như không nghe thấy lời Tiểu Hồ nói, một mực ở đó khóc. Tiểu Hồ nghe không hiểu, lông mày nhíu lại gần thành một cục. Cậu ta đang định mở miệng, không ngờ có người vỗ vai. Tiểu Hồ quay đầu lại, nhìn thấy Thường Triết.
“Anh ta sao vậy?”
Thường Triết cũng là học sinh ở đây, vừa đúng lúc quay về thì nhìn thấy cảnh này.
“Không biết nữa.”
Thấy Thường Triết, Tiểu Hồ cảm thấy kỳ quái.
Liên quan gì đến người này, cậu ta đến xem náo nhiệt cái gì a.
Thường Triết kỳ thực không phải người lắm chuyện, thế nhưng ấn tượng của y đối với Hướng Nam không tồi, nên y mới quan tâm.
Tiểu Hồ nhìn Thường Triết một lúc không khỏi nghĩ: Hướng Nam mới đến có mấy hôm, mấy nhân vật quan trọng ở khu A y đã kết bạn rồi.
Tiểu Hồ cảm thấy Hướng Nam thực lợi hại.
Hướng Nam nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt thê lương, trông thực tội nghiêp.
Thường Triết cùng Tiểu Hồ nhìn thấy cùng ngẩn ra.
Thường Triết nhìn Tiểu Hồ, Tiểu Hồ vội vàng xua tay giải thích: “Không liên quan đến tôi nha. Anh ta uống rượu rồi trở thành như vậy.”
Thường Triết nhìn chai rượu bên cạnh, lông mày nhíu lại, nói: “Anh ta thế này bây giờ cũng không trực ca được nữa, anh xin nghỉ giúp anh ta.”
Là Tiểu Hồ lôi kéo Hướng Nam uống rượu, hiện tại Hướng Nam say thành như vậy cậu cũng phải có trách nhiệm.
Cậu ta gật đầu: “Được.”
Hướng Nam được Thường Triết mang về ký túc xá.
Lúc đến cửa phòng, Hướng Nam ói lên người y. Thường Triết vẫn luôn yêu sạch sẽ còn chưa kịp nổi giận thì cả người Hướng Nam đã dán lên người y, cả hai đều dính bẩn. Điều này làm Thường Triết có cảm giác muốn sụp đổ.
Thường Triết rất coi trọng sự riêng tư, cho nên người hầu của y không có ở phòng ký túc xá y ở.
Đã trễ thế này, người dọn dẹp sẽ không còn ở đây, Thường Triệt không thể làm gì khác là tự mình làm.
Y là loại người rót chén trà cũng ngại mệt, càng đứng nói đến việc tự tay giặt quần áo. Quần áo bần như thế thì không thể cứ để đó, nên y trực tiếp đem hai bộ quần áo dính đầy vết nôn bỏ vào thùng rác có nắp đậy kín.
Ngày mai cho người đem cả quần áo lẫn thùng rác vứt đi, Thường Triết nghĩ.
Hướng Nam vẫn như cũ say khướt, nhưng đã không còn khóc, như búp bê hình người, không mặc gì, hai mắt nhắm nghiền, không động đậy.
Thường Triết tháo kính mắt xuống, cho nước ấm vào bồn tắm rồi ôm Hướng Nam vào phòng tắm. Ban đầu định để hai người tắm sơ qua một lần rồi mới vào bồn nước nóng tắm, không ngờ vừa dội nước lạnh lên người Hướng Nam, Hướng Nam liền run rẩy rúc vào lòng Thường Triệt.
Thường Triệt ngẩn ra, ôm lấy y.
“Đại thúc anh lạnh sao?”
Nhiệt đồ cơ thể Thường Triết rất cao, Hướng Nam áp sát người y.
Lông mày Thường Triết cau lại.
“Vậy chúng ra trực tiếp vào bồn tắm.”
Thường Triết ôm Hướng Nam vào bồn tắm. Cơ thể căng cứng của Hướng Nam chạm vào nước ấm liền thả lỏng. Nửa mê nửa tỉnh, ý thức y thoáng trở về.
Đầu óc rất phấn kích, nhưng cũng rất hỗn loạn. Hướng Nam không có khả năng suy nghĩ không biết mình đang ở đâu, chỉ biết có một đôi mắt xanh lam đang nhìn mình chăm chú.
Hướng Nam ngâm mình trong nước nóng không chỉ hai gò má đỏ ứng, ngay cả làn da màu mật ong cũng nổi một tầng hồng nhạt, ánh mắt mơ màng, cánh môi hé mở. Khung cảnh tuyệt mỹ này vào trong đôi mắt ‘ngắm’ không biết bao người của Thường Triết không khỏi khiến hầu kết khẽ động.
Thường Triết cũng bước vào bồn nước.
Y ngồi xuống đối mặt với Hướng Nam, bồn nước vốn không nhỏ nay lại có chút chật.
Thường Triết mở hai chân Hướng Nam ra, khuôn mặt tinh xảo tiến đến trước mặt Hướng Nam. Thường Triết nhìn Hướng Nam một lúc, ánh mắt rơi xuống cánh môi của Hướng Nam, y nhẹ giọng: “Đại thúc, môi của anh thật khô, tôi giúp anh làm mềm một chút, có được không?”
Não bộ Hướng Nam không cách nào tiêu hóa mấy lời này, không có phản ứng gì.
Đây là chuyện trong dự liệu. Chính vì biết y không thể phản ứng lại Thường Triết mới hỏi, như thể y có thể coi như là Hướng Nam đã ngầm đồng ý.
Trên mặt Thường Triết lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Môi y áp lên môi Hướng Nam.
Đầu lưỡi tinh xảo tinh tế mô tả hình dáng đôi môi của Hướng Nam. Môi Hướng Nam dưới sự liếʍ láp của y dần dần hồng nhuận căng đầy, ánh lên tia *** mị.
Hướng Nam bắt đầu khẽ chống cự.
Hướng Nam muốn chạy trốn, Thường Triết liền vươn tay giữ chặt đầu y. Hướng Nam không trốn được, chỉ có thể mở miệng phát ra những tiếng kháng nghị nho nhỏ.
Thừa lúc Hướng Nam mở miệng, Thường Triết đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng ẩm nóng của y càng hôn càng sâu. Y tích cực kɧıêυ ҡɧí©ɧ quấy lấy đầu lưỡi của Hướng Nam, hôn đến có chút không ngừng được.
Hướng Nam bị hút đến đầu lưỡi phát đau, hai mắt biến đen. Lúc gần như ngạt thời Thường Triết buông y ra, y thở hổn hển nhìn người trước mắt cười đến một vẻ mê hoặc. Thường Triết lại áp lại, môi dán bên tai Hướng Nam, khẽ day cắn, tay tìm đến giữa chân Hướng Nam, giọng nói tràn đầy tình tứ ha ha cười, nhẹ giọng: “Đại thúc, anh cương rồi…”
.: Ngoài đề:.
Vườn bách thú làm ta nổi hứng a
Trình Nam cục cưng: “Tôi là sư tử!”
Thường Triết cục cưng: “Tôi là hồ ly!”
Thiếu Kiệt cục cưng: “Tôi là sói!”
Cao Hách cục cưng (hai tay khoanh trước ngực suy nghĩ thật lâu, lại nghĩ, lại nghĩ, suy đắng nghĩ cay, cuối cùng): “Gấu túi…”
Mọi người khinh bỉ.