Phòng 103 Số 45

Chương 16-2: Phòng 103 số 45 (trung)

Ngày đó, trong công trường suýt nữa xảy ra chuyện không may. Miếng thép treo giữa không trung chẳng biết sao lại đột ngột rơi xuống dưới, thiếu chút nữa là đè nát bươm ông tổng đến kiểm tra, may mà Dũng kịp thời đẩy ông ta ra mới tránh được một tai nạn kinh hoàng. Nếu như chỉ chậm nửa giây thôi, mạng ông tổng chỉ sợ đã không còn. Vì báo đáp ân cứu mạng, ông tổng ngỏ ý muốn mời Dũng ăn cơm, Dũng đành đỏ mặt đáp ứng, còn mang theo Phàm bên người.

Đó là lần đầu tiên họ được đến một khách sạn lớn. Dù ông tổng nói rất nhiều lần rằng họ cứ ăn thoải mái, nhưng động tác hai người rất cẩn thận, cơ hồ cả tay chân cũng không biết nên để thế nào. Trên bàn cơm còn có một cô gái trẻ tuổi, là con gái rượu của ông tổng, tên là Đình. Cô mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, xinh đẹp như tiên. Đôi mắt Dũng luôn hướng về phía cô, còn cô thì lại thường xuyên nhìn sang Phàm thanh tú nhã nhặn.

Sau đó, chuyện xảy ra tình huống cẩu huyết như trong kịch ngôn tình. Đình nhất kiến chung tình với Phàm, mà Dũng thì lại yêu Đình. Ông tổng khá yêu thích sự cần cù nhiệt tình của Dũng. Mấy năm nay những chàng trai như Dũng rất hiếm khi gặp được. Trong lúc vô ý, ông tổng còn phát hiện ra Dũng có tư chất về kiến trúc. Tuy anh xuất thân từ nông thôn, nhưng ông tổng không hề để ý đến việc này, còn ngỏ ý muốn cấp tiền cho Dũng đọc sách và bồi dưỡng.

Dũng kể chuyện này cho Phàm. Phàm nghe xong thì rất vui mừng: “Đây là cơ hội hiếm có, sao anh không chấp nhận?”

“Anh, không nỡ bỏ cậu…”

“Sao anh ngốc quá vậy? Có gì mà không nỡ bỏ? Cũng đâu phải từ nay về sau không thấy mặt nhau nữa.” Câu nói của Dũng khiến tâm Phàm trở nên ấm áp. Chỉ cần có lời này của anh, thì dù anh có làm gì cậu vẫn không oán giận, “Đi tìm Trịnh Tổng mau đi, nếu không ông ấy đổi ý thì toi. Em rất mong chờ ngày anh thành đạt.”

“Ai.” Dũng cười một cái rồi xoay người chạy đi. Phàm nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu.

Lần chia tay này, là một bước ngoặt lớn đối với cả hai người.

Dũng nhận ông tổng là cha nuôi. Cứ như vậy, việc ông tổng giúp đỡ anh về mọi mặt lại trở thành lẽ đương nhiên. Phàm vẫn là một công nhân nhỏ nhoi như trước. Dựa vào sự trợ giúp của Dũng, cuộc sống cũng nâng cao không ít. Nhưng số lần gặp mặt của họ lại không bằng trước đây. Dũng chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, muốn anh học kiến trúc thật sự là khó như lên trời, chỉ có cả ngày bù lại những kiến thức mà trước đây không có cơ hội học. Một khi Dũng đã nghiêm túc với cái gì thì sẽ nghiên cứu nó triệt để. Phàm rất hiểu tính cách của anh, thế nên cậu lựa chọn kiên nhẫn đợi chờ, như cậu đã nói lúc trước, chờ ngày Dũng thành đạt.

Lần chờ đợi này kéo dài đến tám năm, và Dũng đã trở thành một nhà kiến trúc chân chính. Nhưng cùng lúc đó, Phàm lại nhận được tin Dũng sẽ kết hôn với Đình.

Đó là một đêm mưa, toàn thân Đình ướt nhẹp tìm được Phàm, khóc lóc xin cậu dẫn mình đi: “Phàm Tử… Ba muốn em kết hôn với Đại Dũng. Anh ấy là người tốt, nhưng em chỉ coi anh ấy là anh trai… Người em yêu chính là anh. Em không tin nhiều năm như thế mà anh không nhìn ra… Phàm Tử, tới bây giờ anh cũng chưa quen bạn gái, trong tâm anh có phải đã yêu em rồi không? Anh là vì Đại Dũng nên mới làm bộ không biết có phải không?”

Không phải, đương nhiên không phải, sao lại có thể…

Tôi yêu Đại Dũng. Rõ ràng là cô đã đoạt anh ấy khỏi tay tôi, bây giờ sao còn mặt mũi khóc lóc với tôi, người bị tổn thương chỉ có mình cô thôi sao?

Lời đã đến bên môi lại phải nuốt xuống. Đình đột nhiên ôm lấy eo Phàm, cả người dán lên người cậu, nức nở nói: “Em đã nói với ba, em yêu anh, em chỉ muốn gả cho mình anh.”

Mọi chuyện rất trùng hợp, trong cái nơi ở đơn sơ của Phàm đã rất nhiều năm không có ai đến, mà ngay trong thời điểm này, Dũng lại đột ngột xông vào.

Anh thấy người con gái mà mình yêu đang thân mật ôm lấy người anh em tốt của mình. Vừa rồi nghe cha nuôi nói, Đình đã bỏ nhà đi, hơn nữa nguyên nhân bỏ đi là vì Phàm, Dũng đương nhiên không tin. Anh đã tìm Đình khắp nơi, đến cuối cùng mới ôm hy vọng đi đến nơi Phàm ở, không ngờ rằng lại nhìn thấy kết quả không mong muốn. Dũng nhìn chăm chú bọn họ, ánh mắt lập tức đỏ lên:

“Sao lại không nói cho tôi biết… Phàm Tử, sao cậu lại không nói cho tôi biết?!”

Phàm vội đẩy Đình ra, gục đầu xuống, hai tay xiết chặt.

Em đã nói với anh từ trước, em không muốn xa anh, thế nhưng cho tới bây giờ anh đều không cho đó là thật.

“Cậu nói đi! Bộ dáng vô dụng nửa sống nửa chết của cậu, sao có thể khiến Đình để ý được chứ?” Mất đi lý trí, Dũng vô ý nói ra những lời làm tổn thương người khác. Sắc mặt Phàm ngày càng tái nhợt.

“Anh hận em sao?” Phàm đột nhiên cười lên, cầm dao gọt trái cây trên bàn đưa cho Dũng, “Nếu như hận thì anh cứ đâm nó vào ngực em. Có thể chết trong tay anh, em rất vui sướиɠ.”

Dũng cho rằng cậu đang cố ý đùa mình, liền nhận lấy dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghĩ rằng tôi không dám à?”

Đình ở phía sau nhào tới, muốn lấy dao khỏi tay Dũng: “Anh ấy là bạn tốt nhất của anh, sao anh có thể làm như thế? Coi như tôi đã nhìn lầm anh. Một ngày là anh chàng nông thôn, cả đời cũng chỉ là anh chàng nông thôn!”

Vốn sắp nguôi giận, Dũng lại bị Đình cho một cú, lửa giận càng lúc càng tăng: “Đừng quên, cái thằng cô thích cũng chỉ là một anh chàng nông thôn như tôi thôi! Cô mau buông ra…”

Phàm rất sợ Đình lỡ tay làm Dũng bị thương nên vội vàng tiến lên. Ba người dây dưa một hồi, đột nhiên nghe thấy một tiếng tựa như dao đâm vào da thịt, thế là ai cũng lập tức ngừng động tác.

“A!!!” Đình thét một tiếng chói tai, buông tay ra, chỉ thấy còn mỗi chuôi dao lộ ra bên ngoài ngực Phàm, còn lại đã đi sâu vào trong, máu không ngừng tràn ra.

Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại chuyển hướng nhìn sang Dũng, nói: “Đúng là vẫn không thể chết trong tay anh…”

“Phàm Tử! Phàm Tử!”

Lý trí của Dũng đã trở lại, vội đỡ lấy cơ thể nặng nề của Phàm: “Cậu cố gắng lên, anh mang cậu đến bệnh viện.”

“Không phải tôi… Không phải tôi làm… Phàm, em yêu anh, em yêu anh…” Đình rụt lại một góc, không ngừng lẩm bẩm một mình.

Dù đã kịp thời đưa vào bệnh viện, nhưng vết thương quá sâu, tính mạng Phàm vẫn không thể cứu về. Từ đó trở đi, Đình bị điên nặng, ông tổng vì muốn con gái không phải vào tù nên đã phá sản. Dũng cũng thay đổi, tính cách trở nên trầm lặng hẳn đi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kết hôn với Đình, hai năm sau sinh được một đứa con trai.